Tiểu bảo bảo vừa sinh ra chính là đại bảo bối trong nhà, làn da mềm mềm nộn nộn, có một đôi mắt long lanh linh động, thập phần đáng yêu, lại kế thừa hảo tướng mạo từ hai ba ba, cho nên chính là tiểu oa nhi xinh đẹp lại manh đát đát, có thể nói là người gặp người thích, nam nữ già trẻ đi qua, trăm phần trăm đều ngoái đầu lại nhìn.
Trong đại gia đình nhà mình, tiểu bảo bảo thích nhất ba người, chính là ôn nhu mụ mụ, ôn nhu gia gia cùng ôn nhu bà nội, còn cái người luôn nói nhóc là thằng nhãi con, còn luôn cùng nhóc tranh sủng của mụ mụ là một ba ba khác, miễn cưỡng sắp xếp thứ bốn, bởi vì ôn nhu mụ mụ nói đại ba ba này luôn giúp nhóc rửa sạch ‘ánh vàng rực rỡ’ ở mông bảo bảo.
Tiểu bảo bảo thích nhất chính là ôn nhu mụ mụ, ghé vào trong lòng mụ mụ rất thoải mái lại còn an toàn, mụ mụ còn có thể bồi nhóc ngoạn, còn có thể kể chuyện xưa cho nhóc, uy nhóc ăn, còn có thể giúp nhóc lau nước miếng, nhóc mỗi lần đối mụ mụ cười, mụ mụ đều rất vui vẻ tiến đến hôn nhẹ nhóc.
Mụ mụ thơm quá nga, nhóc cao hứng nhịn không được tiện thể khua khoắng chân tay, y y nha nha nói không ngừng, đáng tiếc mụ mụ đều nghe không hiểu, kỳ thật nhóc là đang nói, mụ mụ con rất thích người nga!
Tiểu bảo bảo chính mình cũng rất muốn cùng ba ba mụ mụ trao đổi, cho nên mỗi lần mụ mụ dạy nhóc nói chuyện, nhóc đều thật sự rất lắng nghe, nhưng mà nhóc không hiểu, mụ mụ luôn dạy nhóc nói "Ba ba", nhóc thì rất muốn trước tên gọi được mụ mụ cơ, cho nên sau một đoạn thời gian cố gắng học tập, khi mụ mụ nói với nhóc: "Bảo bảo ngoan, kêu "Ba ba"!", nhóc nhìn mụ mụ, muốn chính mình nhất định phải nói được, mở miệng chính là "ma ~ ma", tuy rằng phát âm không quá chuẩn xác, nhưng mà bảo bảo nhịn không được cao hứng vỗ vỗ tay, mụ mụ khẳng định rất cao hứng đi, bảo bảo cũng thật cao hứng, miệng nhỏ cứ khanh khách lạc lạc cười.
Nhưng mà nhóc tức giận một người nha, một bên đại ba ba phá hư cười nói: "Hì hì, em xem ngốc bảo bảo không kêu ba ba, chỉ biết kêu ma ma, làm khó em mất công dạy lâu như vậy, ha ha ha!"
Bảo bảo ưỡn cổ nghiêm mặt nhìn ba ba phá hư, nhóc sẽ nhất định không kêu ba ba trước đâu, còn nói nhóc là ngốc bảo bảo, nhóc mới không ngốc đâu! Bởi vì nhóc thích nhất mụ mụ, cho nên muốn kêu ma ma làm cho mụ mụ cao hứng.
Diệp Phồn ôn nhu cười lắc lắc đầu, đây là hiện tượng thực tự nhiên, ôm lấy bảo bảo, hôn hai cái, khen nói: "Bảo bảo thật lợi hại, có thể nói được, thật sự là bảo bảo ngoan!"
Tiểu bảo bảo đem mặt vùi vào trong ngực mụ mụ, mụ mụ thật sự đối bảo bảo thật quá tốt, bảo bảo rất thích mụ mụ, bại hoại ba ba nhóc mới không thèm để ý tới, hừ!
Tiểu bảo bảo dần dần trưởng thành, nhóc có chút hiểu hơn, ma ma kỳ thật là ba ba, nhóc có hai ba ba, nhưng ba ba chính là ma ma, đều giống nhau, ma ma thích nhóc gọi là ba ba nhóc liền kêu ba ba, nhưng mà như thế nào bại hoại ba ba đều kêu như vậy, bảo bảo thực buồn rầu.
Nhìn tiểu bảo bảo nhà mình vẻ mặt buồn rầu, Diệp Phồn vui vẻ nở nụ cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu bảo bảo, nói cho nhóc nghe: "Bảo bảo, con cứ gọi ba là ba ba, gọi một ba ba khác của con là cha hoặc là đại ba ba."
Bảo bảo tấm tắc gật gật đầu, nhóc lựa chọn kêu "Đánh ba ba", hì hì bại hoại ba ba rất đáng đánh, ai kêu hắn luôn đánh mông nhỏ của bảo bảo chứ, hảo xấu hổ xấu hổ a!
Bảo bảo thực cố gắng lớn lên, đã có thể đứng lên đi lại, như vậy có thể thường xuyên cùng hai ba ba đi ra ngoài chơi, không cần nhàm chán ngủ ở trong xe trẻ con, hay để ba ba ôm nhóc, sẽ mệt chết đi.
Đáng tiếc nhóc hiện tại đi còn chưa vững, đi hai bước sẽ khuỵu xuống, bất quá bảo bảo thực thông minh, nhóc có thể vịn tường đi, nhóc phải nhanh tập đi, tạm biệt cái xe đẩy, để cho ba ba dẫn nhóc đi khu vui chơi, nhóc không muốn giống như trước chỉ có thể nhìn không thể chơi.
Bảo bảo học đi thường xuyên sẽ ngã sấp xuống, bất quá như vậy làm sao mà ngăn cản nhóc quyết tâm học đi chứ, ngã sấp xuống thì lại đứng lên, bất quá có đôi khi ngã cũng sẽ đau nga, mỗi lần nhóc đứng lên đi đến trong lòng ba ba, ba ba sẽ thực ôn nhu giúp nhóc thổi thổi, lập tức đau đau liền bay đi.
Sau đó lại xảy ra một sự kiện, tuy rằng bảo bảo so với đứa nhỏ bình thường đi đường mau, bộ dạng mau, nhưng mà đi công viên trò chơi vẫn là bởi vì vấn đề quá thấp mà không được chơi trò lái ô tô, tiểu bảo bảo bỉu môi, trong hốc mắt nước mắt đã đảo quanh, nhóc không thể khóc, không thể khóc, đại gia gia nói bảo bảo là nam tử hán, nam tử hán chỉ đổ máu không đổ lệ, như thế mới bảo vệ tốt người nhà, nhóc không thể khóc, bằng không như thế nào bảo hộ ba ba.
Diệp Phồn đau lòng lấy ra khăn tay, ngồi xổm xuống giúp nhóc lau đi hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Bảo bảo còn rất nhỏ, hiện tại đi đường cũng là tập tễnh vài bước, bảo bảo lại giống như thập phần thích nhìn xe ô tô, liền dẫn nhóc đến xem, kết quả bảo bảo muốn ngoạn mà ngoạn không được liền khóc, Diệp Phồn đau lòng an ủi nhóc, "Bảo bảo ngoan ngoãn, hiện tại không thể chơi, chờ con cao hơn, ba ba lại cùng con đến được không, chúng ta đi xem ngựa gỗ, ngựa gỗ hảo đáng yêu nha!"
Được rồi, nghe ba ba nói muốn đi xem ngựa gỗ, nhóc vui vẻ một ít, ngựa cũng rất uy mãnh, cho nên nhóc cũng rất thích, đối với ba ba gật gật đầu.
Đại ba ba ôm nhóc bế lên, kỳ thật nhóc vốn muốn cho ba ba ôm cơ, bất quá bởi vì bảo bảo rất nặng, cho nên ba ba ôm có chút mệt mỏi, còn đại ba ba mới trước đây có vẻ ăn nhiều thịt cho nên khí lực lớn hơn một chút, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn là để cho đại ba ba bế thôi.
Lý Thiệu Quân nhìn con một bộ không tình nguyện bị hắn ôm lấy, cười cùng Diệp Phồn nói: "Em xem, tiểu tử này được anh ôm mà còn bày ra bộ dáng ghét bỏ nữa."
Diệp Phồn trừng mắt nhìn hắn một cái, "Còn không phải anh luôn trêu chọc con!"
Hảo cảm động, quả nhiên ma ma tốt nhất!
Bảo bảo từ lúc sinh ra đã rất vui vẻ, nhìn đến ba ba ma ma cũng rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại nhóc cũng có chút phiền não, chính là đại ba ba xấu xa luôn cùng nhóc tranh ba ba.
Mỗi lần đến buổi tối ngủ, ba ba và đại ba ba đều cùng bảo bảo kể chuyện xưa, bồi bảo bảo ngủ, nhưng mà có đôi khi cũng sẽ phát sinh sự tình ngoài ý muốn, thời điểm muốn tiến vào trong lòng ba ba ngủ, đại ba ba sẽ đem nhóc đưa đến phòng khác, thật sự rất tức giận nga!
Mỗi lần như thế, đến ngày hôm sau ba ba rời giường đều đã muộn một chút, không biết ở buổi tối ba ba cùng đại ba ba đã xảy ra cái gì, đại ba ba nhìn rất có tinh thần, chẳng lẽ là đại ba ba khi dễ ba ba, đại ba ba thật là xấu xa, không cho nhóc cùng ba ba ngủ còn khi dễ ba ba.
Còn có một lần nhóc ngủ ở trên giường nhỏ, lúc bất chợt tỉnh lại, đứng ở trên giường nhỏ liền nhìn thấy đại ba ba đang đè ở trên người ba ba, không biết đang làm cái gì, ba ba phát ra thanh âm khó chịu, nhóc vô cùng sốt ruột, đại ba ba như thế nào luôn khi dễ ba ba, nhưng mà nhóc không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể khóc lớn lên.
Buổi chiều hôm đó không có tiết, Diệp Phồn đi học về, cơm nước xong mang bảo bảo đi ngủ trưa, Lý Thiệu Quân buổi chiều 3 giờ có tiết, cậu cũng gọi hắn đến ngủ một giấc, miễn cho buổi chiều không tinh thần.
Chờ đem bảo bảo hống ngủ say đặt trong giường nhỏ, Lý Thiệu Quân liền đối với cậu động tay đông chân, cậu đối với Lý Thiệu Quân rất khó nói chữ không, hơn nữa mấy ngày nay bảo bảo không biết vì cái gì phi thường dính cậu, cho nên hai người cũng đã vài ngày không thân thiết, đối với hai phu phu tuổi trẻ mà nói tự nhiên là có chút dày vò, nhưng bảo bảo vẫn ở trong này, Diệp Phồn rất khó xử, vạn nhất bảo bảo tỉnh giấc thì làm sao bây giờ.
Lý Thiệu Quân vừa cởi quần áo vừa an ủi cậu, không có việc gì, hắn ôn nhu một chút nhất định sẽ không đánh thức bảo bảo.
Thế mà Diệp Phồn bị đỉnh đến muốn bay ra khỏi giường, muốn nhẫn đều nhẫn không được kêu thành tiếng, quả nhiên sẽ không thể tin lời nói của nam nhân ở trên giường, đói bụng vài ngày một khi khai trai liền nổi điên, cũng may hôm nay hai ba ba đều đi ra ngoài, còn cậu thì đã nhớ không nổi chuyện bảo bảo còn đang ở trong phòng nữa rồi.
Hai người đều sắp đạt cao trào, Diệp Phồn lại nghe được tiếng bảo bảo khóc, cố gắng ngẩng đầu nhìn. Trên giường nhỏ đối diện, bảo bảo đang đỡ rào chắn đứng, khóc lợi hại.
Cậu thở phì phò kêu Lý Thiệu Quân dừng lại, Lý Thiệu Quân lại vẫn tiếp tục ra sức, khàn khàn nói: "Hiện tại dừng không được!"
Bảo bảo càng khóc càng lớn hơn, Diệp Phồn sốt ruột không có tâm tư, nhìn Lý Thiệu Quân còn muốn vùi đầu làm tiếp, quyết tâm một cước đem hắn đá xuống giường, sau đó cầm lấy áo sơmi của Lý Thiệu Quân mặc vào, bỏ chạy đi qua ôm bảo bảo, đau lòng hôn nhẹ nhóc, "Bảo bảo làm sao vậy, đừng khóc đừng khóc, ba ba đến đây!"
Lý Thiệu Quân ai oán ngồi ở trên sàn nhìn lão bà cùng con, ai, hắn đúng là bị thất sủng a, cứ vài lần như vậy, chắc hắn héo mất!
Bất đắc dĩ đành phải ủy khuất đại huynh đệ, mặc quần vào rồi đi qua đó, hắn nhìn Phồn Phồn mặc áo sơmi của hắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn, bộ dáng thật đúng là gợi cảm.
Bảo bảo thấy ba ba đem đại ba ba đá xuống giường, nhếch miệng nở nụ cười, nhìn thấy đại ba ba đến đây, cái tay béo béo liền đánh hai cái lên người đại ba ba.
Lý Thiệu Quân giận trừng mắt con, "Tiểu tử con thật không lương tâm, phá hủy mĩ sự của ta, còn muốn đánh ta, ta thật sự là đời trước thiếu nợ con a!"
Bảo bảo thấy đại ba ba đang nói chính mình, thực oan uổng, bỉu môi không phục nói: "Đại, đại ba ba khi dễ ba ba, xấu xa!"
Lý Thiệu Quân biết con hiểu lầm, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, nói: "Thật là khờ nha, vừa rồi là đại ba ba đang yêu ba ba, con cái tiểu thí hài bây giờ còn chưa hiểu."
Diệp Phồn ôm con đánh Lý Thiệu Quân một cái, trừng mắt, "Anh cùng con nói cái này để làm gì, con còn nhỏ, anh nhanh đi chuẩn bị một chút, đừng đi học muộn."
Lý Thiệu Quân thực buồn bực, đại huynh đệ của hắn hiện tại tinh thần rất tốt đây này, xem bộ dáng tức phụ cũng là không thể nào giúp hắn được, bất đắc dĩ tiêu sái tiến phòng tắm tự mình giải quyết.
Bảo bảo có chút không rõ, vừa rồi thanh âm ba ba rõ ràng rất khó chịu a, còn bị đại ba ba đè nặng, đại ba ba to xác nhiều thịt, hơn nữa so với ba ba cường tráng thiệt nhiều, ba ba bị đè nặng khẳng định rất đau a, đại ba ba còn ở mặt trên chuyện động không ngừng, hiện tại nhìn trên cổ ba ba còn có dấu màu đỏ đây, khẳng định là đại ba ba cắn a, vì cái gì đại ba ba nói đó là yêu ba ba, nhóc không rõ a!
Bảo bảo chỉ có thể mở mắt to nhìn về phía ba ba, "Ba ba, đại ba ba thật là đang, đang yêu ba ba sao?"
Nhìn bảo bảo nhà mình tò mò hỏi, Diệp Phồn ở trong lòng đã muốn đem Lý Thiệu Quân mắng một trăm lần, cậu xấu hổ cười ha ha nói: "Ha ha, bảo bảo, vừa rồi đại ba ba cùng ba ba là đùa giỡn, chúng ta không đánh nhau, chờ con lớn lên liền hiểu, ba cùng đại ba ba đều rất yêu con nga!"
Bảo bảo có chút đăm chiêu gật gật đầu, như thế nào chuyện gì người lớn đều nói chờ nhóc lớn lên mới hiểu chứ, nhóc thật muốn hảo nhanh chóng lớn lên a!
Nhóc cứ nghĩ phải nhanh lớn lên, cơm cũng ăn nhiều chút, ba ba liền đối nhóc nói bảo bảo trưởng thành, cần đặt tên, tên là cái gì, có thể ăn sao? Nhóc tò mò nhìn ba ba.
Diệp Phồn trìu mến sờ sờ đầu đứa nhỏ, nói cho nhóc, tên rất trọng yếu, mỗi người đều phải có danh tự, bảo bảo lớn lên, mọi người sẽ không thể gọi nhóc là bảo bảo, mà sẽ gọi tên!
Bảo bảo lắc đầu, không quá hiểu rõ, nhóc buông thìa, liếm liếm môi hỏi: "Ba ba, không kêu bảo bảo là không thương bảo bảo sao? Không phải đại ba ba vẫn kêu ba ba là bảo bảo sao!"
Các người lớn rồi trong lúc đó cũng kêu bảo bảo a!
Diệp Phồn thật dở khóc dở cười, tiếp tục lừa dối bảo bảo, "Bảo bảo, đây là người trong nhà, đôi lúc vẫn kêu bảo bảo, nhưng mà khi bảo bảo đi đến trường, muốn đi ra ngoài chơi, về sau muốn công tác nuôi ba ba nuôi gia gia, thì lão sư, bạn học, những người khác a đều kêu con là bảo bảo, con nguyện ý sao?"
Bảo bảo lắc lắc đầu, nhóc chỉ muốn ba ba, đại ba ba, các gia gia, bà nội, bà cố kêu nhóc là bảo bảo, không muốn người khác kêu nhóc là bảo bảo, nhóc hiểu được, tiếp nhận để ba ba đặt tên cho nhóc, dù sao ba ba vẫn kêu nhóc là bảo bảo thì tốt rồi.
Việc đặt tên cho tiểu bảo bảo, toàn gia mọi người đã thảo luận thật lâu, về phần Lý tư lệnh tỏ vẻ tên thì phải thật kêu, nào là Lý Ái Quốc, Lý Đại Binh......
Tiếp theo, mọi người nhất trí gật đầu, cướp đoạt cái gọi là quyền lợi nêu ý kiến của Lý tư lệnh.
Trầm Phong cùng Diệp Quân Viễn cũng tra xét rất nhiều từ điển, Thiệu Quyên thì nhìn không ít thơ cổ, Thiệu Tuệ Phân cũng cho một ít đề nghị, cuối cùng quyết định đặt tên chính là Lý Dực Hiên.
Diệp Phồn luôn có chút lo lắng, tên này rất thịnh khí, sợ bảo bảo thừa nhận không được, Lý Thiệu Quân thấy không sao, an ủi cậu, "Không sợ, anh mệnh cứng rắn, em lại trải qua bao gian nan, mệnh con chúng ta có thể kém sao? Tiểu tử này là trưởng tôn Lý gia, Thiệu gia, Trầm gia, về sau cũng sẽ không bình thường, tên này kỳ thật đối với nó cũng tốt."
Cứ như vậy, bảo bảo tên là Lý Dực Hiên.
Bảo bảo cũng thích tên này, ba ba nói tên này ngụ ý bảo bảo về sau có thể trở nên rất cường đại, có thể tự do tự tại, vô câu vô thúc!
Ba ba thực hiểu lòng bảo bảo, bảo bảo rất thích trở nên cường đại, như vậy thì mới có thể bảo hộ ba ba, gia gia, bà nội, bà cố, đại ba ba nếu phải bảo vệ thì nhóc cũng sẽ bảo hộ nốt, đương nhiên còn có tiểu thúc thúc rất nhanh sẽ được sinh ra nữa!
Đệ đệ Trầm Trác Minh của Diệp Phồn, vào lúc con cậu được hơn một tuổi thì ra đời, trong nhà mọi người phi thường cao hứng.
Trầm Phong lại mừng rỡ như điên, không tiền đồ ghé vào bên giường Diệp Quân Viễn sinh mà khóc, một đại nam nhân khóc thành như vậy, Diệp Quân Viễn cảm thấy thập phần mất mặt, vài ngày cũng không muốn cùng hắn nói chuyện đâu.
Bảo bảo cũng phi thường cao hứng, mỗi ngày nhìn tiểu thúc thúc không chịu đi, còn nói muốn cùng tiểu thúc thúc cùng nhau ngủ, cùng bé y y nha nha nói chuyện, cùng tiểu thúc thúc cùng nhau uống sữa!
Mọi người ngay từ đầu còn thực lo lắng trong nhà thêm một đứa nhỏ, bảo bảo có thể hay không ghen tị, không nghĩ tới bảo bảo một chút cũng không ăn giấm, còn thực thích tiểu thúc thúc. Nhóc vui mừng vô cùng, còn đem món đồ chơi mình thích toàn bộ đều lấy ra nữa, nói muốn chia sẻ với tiểu thúc thúc.
Lý Thiệu Quân nhìn con ngốc nghếch lấy lòng tiểu thúc thúc, cùng Diệp Phồn nói: "Xem ra chúng ta sinh hai đứa nữa là không thành vấn đề, bảo bảo sẽ không ăn dấm chua."
Vài năm về sau, Diệp Phồn tốt nghiệp đại học, thi nghiên cứu sinh xong, lại mang thai, chính là thời điểm tốt nghiệp đi du lịch chơi đùa, trở về lại có.
Diệp Phồn cảm thấy về sau đi ra ngoài vẫn là không cần làm sự tình kia, bằng không mỗi lần đều trúng thưởng như vậy a, Lý Thiệu Quân đương nhiên không muốn, đi ra ngoài ngoạn chính là muốn nhân cơ hội không có người quấy rầy, muốn làm như thế nào thì làm, muốn dùng lực như thế nào thì dùng lực. Cho nên hắn sau khi biết được Diệp Phồn mang thai, hắn cũng không có gì lo lắng, lần sau an toàn hơn là được.
Bọn họ vốn nghĩ đến lần này bảo bảo cũng sẽ không phản đối, nhưng mà khi hai người mang theo tiểu nhi tử về nhà, bảo bảo lại khóc, ủy khuất nhìn hai ba ba.
Diệp Phồn nhìn con lớn khóc có chút hồ đồ, lúc ở bệnh viện vẫn rất tốt, làm sao mà về nhà cứ như vậy.
Cậu để cho Lý Thiệu Quân ôm đứa nhỏ, kiên nhẫn hỏi bảo bảo, "Hiên Hiên, làm sao khóc thương tâm như vậy, nam tử hán không thể khóc nga!"
Hiên Hiên ghé vào trong lòng ba ba, vừa khóc vừa nói, "Nhưng mà Hiên Hiên rất thương tâm, ba ba không kêu Hiên Hiên là bảo bảo nữa, kêu đệ đệ là tiểu bảo bảo, ba ba không thương Hiên Hiên."
Nghe xong con lớn nói, hai người đã biết, con lớn đây là ghen tị.
Diệp Phồn trìu mến lau nước mắt cho nhóc, ôn nhu nói: "Ba ba cùng đại ba ba vẫn thực yêu Hiên Hiên a, bởi vì Hiên Hiên trưởng thành, cho nên mới không gọi con là bảo bảo, hiện tại đệ đệ là nhỏ nhất, cho nên mới kêu là bảo bảo, con xem gia gia lúc đó chẳng phải kêu tiểu thúc thúc là bảo bảo sao?"
Bị ca ca điểm danh, tiểu thúc thúc lập tức nhu thuận gật gật đầu, đi đến trước mặt đứa cháu, kiễng chân sờ sờ đầu của nhóc, nhu nhu nói: "Hiên Hiên ngoan, chúng ta là đứa nhỏ lớn, chúng ta đều yêu cháu, cũng yêu cả bảo bảo nhỏ nữa."
Tiểu bằng hữu Hiên Hiên dưới sự cam đoan của ba ba, chà xát nước mắt, hấp hấp nước mũi, không khóc nữa, còn bảo đại ba ba ngồi xổm xuống, nhóc hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo, vui vẻ nở nụ cười.
Lý Thiệu Quân ôm tiểu nhi tử, bất đắc dĩ nhìn Diệp Phồn, lắc đầu cười nói: "Thật sự là tiểu tử ngốc, em nói xem chúng ta có phải hay không rất sủng đứa nhỏ này.”
Diệp Phồn mới không ủng hộ, "Anh mới ngốc, anh là con một, làm sao mà hiểu được cảm thụ của Hiên Hiên chứ!"
Đây là chuyện thực bình thường, hơn nữa Hiên Hiên của bọn họ thật sự là đứa nhỏ tri kỷ hiểu chuyện, hiện tại còn nhỏ đương nhiên sủng một ít, chờ đứa nhỏ lớn lên sẽ từng bước một dạy nhóc đạo lý làm người, dành sự giáo dục tốt nhất cho đứa nhỏ.
Hiên Hiên cùng tiểu thúc thúc hai người đứng ở trong phòng, tò mò vây quanh nôi trẻ con nhìn tiểu bảo bảo, thật sự rất nhỏ, Hiên Hiên lấy tay chà xát khuôn mặt tiểu bảo bảo, hảo nộn a!
Tiểu thúc thúc hiểu chuyện hơn đưa tay ngăn lại hành vi của đứa cháu, nghiêm trang nói: "Hiên Hiên, đừng khi dễ tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo đau sẽ khóc."
Hiên Hiên lập tức thu hồi tay, nhóc sợ tiểu bảo bảo khóc, mỗi lần tiểu bảo bảo khóc lên, ba ba liền vội vây quanh bé con, bất quá nhóc nhìn tiểu bảo bảo nhếch miệng cười, trong lòng lại thấy vui vẻ.
Ba ba nói, tiểu bảo bảo rất yếu ớt, nhóc là ca ca là nam tử hán, phải có trách nhiệm hảo hảo bảo hộ đệ đệ.
Ân, nhóc là nam tử hán, nhất định sẽ bảo vệ tốt đệ đệ!
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
83 chương
82 chương
17 chương
9 chương