Diệp Phồn nhìn mặt trời dần dần bị mặt biển nuốt chửng, gió biển thổi mát mẻ, tâm tình khó chịu cũng dần tan biến.
Cậu sở dĩ tức giận như vậy, cũng là vì Lý Thiệu Quân, nếu hắn xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ cùng hắn...
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, tim cậu như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, cậu biết chính mình về sau không thể sống thiếu Lý Thiệu Quân, nhưng vẫn không ý thức được Lý Thiệu ở trong lòng mình lại quan trọng đến vậy.
Ngày xảy ra chuyện với cha mẹ nuôi, cậu cũng không sợ như lúc này, vừa rồi cậu còn muốn đi theo Lý Thiệu Quân luôn.
Lưu Thanh Thanh ngồi một bên đang ngắm hoàng hôn, đột nhiên lại thương cảm đứng dậy, nhìn Diệp Phồn bên cạnh, định đem tâm sự nói hết, nàng liền hỏi Diệp Phồn: "Diệp Phồn, cậu có thích ai không?"
"Người mình thích? Có a, đương nhiên có...." Giống như Lý Thiệu Quân, cô Giản, Lưu Thanh Thanh bên cạnh, Ngũ thúc, Thiệu chủ tịch, tất cả bọn họ cậu đều thích.
Lưu Thanh Thanh nhìn cậu đáp rõ ràng như vậy, biết ngay cậu không hiểu ý mình, còn bổ sung thêm: "Tớ nói thích là loại tình cảm nam nữ, chứ không phải loại tình cảm bằng hữu."
Diệp Phồn kinh ngạc nhìn nàng, tình cảm nam nữ? Trong đầu cậu hình ảnh Lý Thiệu Quân anh tuấn bức người hiện lên đầu tiên, nhanh chóng lắc đầu, cậu làm sao có thể thích Lý Thiệu Quân chứ, này rất hoang đường, trong ý thức cậu, đó là hành vi không đúng.
"Úc, nguyên lai là loại thích này, tớ còn chưa có thích ai như vậy, ha ha". Diệp Phồn ra vẻ tự nhiên trả lời, kỳ thật trong lòng có chút loạn.
Lưu Thanh Thanh nhìn Diệp Phồn, lại cúi đầu, mang theo ửng đỏ trên mặt, thấp giọng mở miệng "Cậu biết không, tớ có người mình thích rồi".
Diệp Phồn thực kinh ngạc, không nghĩ tới Lưu Thanh Thanh lại nói điều này với cậu, làm cho cậu không biết nên làm sao mới phải, không biết có nên nghe tiếp hay không, bởi đây hẳn là điều bí mật nhất trong lòng con gái.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Phồn, Lưu Thanh Thanh biết lời của mình đã dọa đến cậu, hào phóng cười cười, sau đó giải thích "Tớ cứ nghẹn mãi trong lòng cũng khó chịu, nên muốn nói với cậu, tớ tin tưởng cậu tuyệt đối mà, ngay cả Thiệu Đạt Văn tớ cũng chưa nói, cho nên cậu đừng nói với người khác nha".
Diệp Phồn phi thường nghiêm túc gật đầu, hướng nàng cam đoan "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài".
Được Diệp Phồn cam đoan, Lưu Thanh Thanh mới thầm hô một hơi, mặt phiếm hồng cố lấy dũng khí nói: "Tớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn mới biết được cảm giác động tâm, tớ chỉ biết là mình rất thích, nhưng xung quanh cũng có thật là nhiều người thích hắn, cậu cũng biết đó, người tớ thích là..."
Không biết vì cái gì, khi nghe Lưu Thanh Thanh nói, cậu lại khẩn trương, có loại dự cảm, đáp án sẽ làm mình khiếp sợ, nín thở đợi Lưu Thanh Thanh nói ra tên người kia.
"Uy, hai ngươi đừng ở đây nói chuyện yêu đương nữa, kẻo có người sắp tức đến hộc máu, Ngũ thúc sai người đến đây kêu chúng ta về nhà, bọn họ chuẩn bị xong hải sản để nướng BBQ rồi". Thanh âm Thiệu Đạt Văn cà lơ phất phơ vang lên, cậu ta thần không biết quỷ không hay đứng sau lưng hai người, hai tay còn chụp lên bả vai hai người phía trước.
Lưu Thanh Thanh cùng Diệp Phồn đều bị hắn dọa sợ, kinh hoảng quay đầu.
Nhìn thấy Thiệu Đạt Văn, Lưu Thanh Thanh phản ứng rất lớn, lập tức đứng lên, cả giận nói: "Cậu là quỷ hả, đi đường một chút thanh âm cũng không có, tính hù chết chúng tôi hả".
Thiệu Đạt Văn vẻ mặt vô tội, ủy khuất nhìn nàng "Nơi này là bờ cát, bước đi lấy đâu ra âm thanh, các cậu lại không để ý, nên không thể trách tôi, tôi đây có hảo tâm đi gọi người về đó nha".
Diệp Phồn cũng đứng lên, vỗ vỗ cát trên người, khuyên Lưu Thanh Thanh đang tức giận "Cậu đừng giận, cậu ấy cũng là hảo tâm đi gọi, chúng ta nên về thôi, đừng để cho Ngũ thúc chờ lâu".
Kỳ thật trong lòng Diệp Phồn thấy may mắn vì Thiệu Đạt Văn đến đúng lúc đánh gãy lời Lưu Thanh Thanh, cũng may Lưu Thanh Thanh chưa nói ra tên người đó, bằng không mọi người đều sẽ xấu hổ, hơn nữa cậu cũng có linh cảm không thể chịu được bí mật này.
Tuy rằng hết giận, nhưng lúc Diệp Phồn đi ngang qua Lý Thiệu Quân vẫn không thèm liếc mắt hắn một cái, Lý Thiệu Quân vốn hay cùng cậu nói giỡn, cũng không thể làm gì.
Lý Thiệu Quân nhìn người đi qua mình, muốn kêu cậu lại, bất quá nhìn sắc mặt cậu, cũng không dám kêu, sợ cậu vẫn còn tức giận.
Thiệu Đạt Văn nhìn biểu ca nhà mình bị thê quản nghiêm, thật sự cảm thán vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không biết sống chết còn đi lên thở dài, cùng Lý Thiệu Quân tố khổ: "Biểu ca, lần này anh phải nhớ rõ a, em vì anh mà hi sinh lắm đó, mà tẩu tử chỉ giận dỗi như vậy thôi, người ta có câu là phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa đó còn gì".
Thiệu Đạt Văn cảm thấy mình hi sinh quá lớn, vừa rồi phải tiếp nhận lửa giận của Lưu Thanh Thanh, chỉ vì biểu ca cậu chọc Diệp Phồn sinh khí, kết quả liền cùng Lưu Thanh Thanh đi ngắm mặt trời lặn, biểu ca cậu nhìn thấy lửa ghen ngùn ngụt làm hai mắt sắp rớt ra ngoài, bắt cậu phải đi phá đám hai người kia.
Cậu ở dưới quyền của biểu ca, chỉ có thể đi làm người xấu thôi a.
Lý Thiệu Quân liếc cậu ta một cái, xem thường nói "Nói nhiều, đừng cho là tôi không biết tâm tư riêng của cậu, để cô ta như thế kia cậu chịu được sao?" Sau đó cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, chạy nhanh đuổi theo người đã đi xa.
Thiệu Đạt Văn ở phía sau bất đắc dĩ buông tay, được rồi, là cậu cũng có tâm tư riêng, nhưng mà cậu cũng đã làm ra một chuyện tốt đẹp cho biểu ca nha.
Cậu không biết biểu ca vì cái gì lại xem Lưu Thanh Thanh thành tiềm đại tình địch, rõ rằng ánh mắt Lưu Thanh Thanh luôn vô tình cố ý mà liếc về phía biểu ca mà, làm cậu là thanh mai trúc mã cũng thấy thật khổ a.
Ngũ thúc đến làng chài, mua được rất nhiều hải sản tươi ngon, mang về nhà sơ chế sạch sẽ, dự định sẽ tổ chức tiệc nướng trên tầng thượng, người hầu cùng bảo tiêu Thiệu gia cũng sẽ cùng tham gia, thêm phần náo nhiệt.
Âm nhạc thư thái vui vẻ, mùi hải sản nướng bay khắp, lại còn ở dưới bầu trời đầy sao, đối với mọi người đây quả là một buổi tối tuyệt vời.
Thiệu Đạt Văn cùng Lưu Thanh Thanh cùng ngồi bên một lô nướng, Diệp Phồn ngồi dựa vào lan can, ngắm sao sáng trên trời, không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Thiệu Quân sau khi nhờ đầu bếp nướng thêm đồ, liền bưng đĩa đồ nướng đi đến bên cạnh Diệp Phồn, đặt ở trên bàn tròn, lấy ghế ra rồi ngồi xuống cạnh cậu.
Diệp Phồn thấy hắn, quay người ngồi thẳng nhìn hắn, không biết nên nói gì.
Lý Thiệu Quân đem một đĩa hải sản nướng đến trước mặt Diệp Phồn, có chút lấy lòng nói: "Thử một chút đi, tôi nướng đó, đặc biệt món hàu nướng này, thật sự rất ngon".
Diệp Phồn nhìn Lý Thiệu Quân vốn cao ngạo như vậy lại vì mình mà cẩn thận đối đãi, trong lòng cuối cùng vì điểm này mà hết giận, cầm lấy đũa hỏi hắn: "Đây là hàu sao? Tớ chưa ăn bao giờ, ăn như thế nào vậy?"
Kỳ thật cái đĩa hải sản này Diệp Phồn chưa từng được nếm qua, có rất nhiều thứ cậu không biết.
Nghe được Diệp Phồn nói, Lý Thiệu Quân cực kỳ cao hứng, đây là nguôi giận rồi đi, nếu Diệp Phồn còn không nguôi giận, hắn còn thật sự muốn lên mạng cầu cứu, không biết mấy biện pháp như quỳ ván giặt hay vỏ sầu riêng có thể hữu dụng hay không, không nghĩ tới nhờ một đĩa hải sản có thể thu phục, quả nhiên vẫn là sức mạnh của mỹ thực là lớn nhất.
"Này rất đơn giản, trực tiếp gắp lên ăn là được rồi, nhưng vẫn phải cẩn thận, còn rất nóng, ăn cái này rất có ích với chúng ta". Lý Thiệu Quân cười giới thiệu cho cậu.
Diệp Phồn gắp lên nhìn nhìn, hương thơm thực dụ dỗ, nhưng thoạt nhìn thì rất kì dị, bất quá đã gắp lên, bỏ xuống thật không lễ phép, vì thế há mồm ăn thử, so với cậu tưởng tượng thì khá ngon, còn có chút mùi, nhưng thịt lại vừa non vừa mềm.
Lý Thiệu Quân quan sát biểu tình của Diệp Phồn, xem ra tay nghề của mình cũng được đi, hắn còn sợ Diệp Phồn ăn không quen, cố ý nướng chín một chút, cười nói: "Thích không, chỗ này vẫn còn, ăn thêm đi!"
Diệp Phồn không muốn cự tuyệt ý tốt của Lý Thiệu Quân, lại ăn thêm một con, bất quá vẫn có chút không quen, cậu ăn hai con rồi cũng không muốn ăn thêm nữa, đem đĩa đẩy về phía Lý Thiệu Quân, lộ ra nụ cười đầu tiên từ buổi chiều sinh khí "Cái hàu nướng này không tệ, cậu cũng ăn đi".
Lý Thiệu Quân trong lòng ngọt ngào vô cùng, cười cười ăn nốt chỗ hàu, sau đó lại kêu Diệp Phồn ăn thêm tôm, vỏ tôm cứ để cho hắn cũng được.
Ánh mắt Diệp Phồn lóe lên, nhìn đến trên tay Lý Thiệu Quân có một khối sưng đỏ, cau mày hỏi hắn: "Thiệu Quân, ngón tay cậu chỗ đó sao lại đỏ như vậy, bị thương sao?"
Lý Thiệu Quân nhìn nơi Diệp Phồn chỉ, không chút để ý nói: "A, vừa rồi lúc nướng đồ không cẩn thận bị bỏng chút, đã bôi qua thuốc, không có việc gì!"
Tuy rằng Lý Thiệu Quân đối với chuyện bị phỏng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng vẫn làm Diệp Phồn thực đau lòng, Lý Thiệu Quân đều vì làm cho cậu nguôi giận mới đi nướng này nọ để cậu ăn, chính cậu đối với đau đớn cảm thụ sâu nhất, nghĩ đến đã thấy ngón tay mình cũng đau".
Bởi vì lo lắng, cho nên thái độ càng mềm mỏng ôn nhu, cậu cẩn thận hỏi: "Thiệu Quân, cậu muốn bôi thuốc không, tớ giúp cậu đi tìm thuốc mỡ, tớ nhỡ rõ trước lúc đi có đem theo".
Diệp Phồn đứng dậy định đi về phòng, bàn tay to của Lý Thiệu Quân liền duỗi ra giữ chặt cậu: "Không cần lo lắng, đã sớm bôi thuốc rồi, cậu biết da tôi dày mà, một chút cũng không đau, bây giờ đem chỗ này ăn hết mới là an ủi tốt nhất với tôi đó".
Nhìn một mâm mỹ thực, Diệp Phồn gật đầu, một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu tập trung ăn.
Tiệc BBQ cũng không chỉ có đồ nướng, đầu bếp cũng chuẩn bị thêm các món khác, dù sao nhiều hải sản như vậy mà chỉ ăn nướng thì thật phí, Diệp Phồn thích nhất món cá chiên, cua hấp, tôm hùm cùng sò hấp. Kỳ thật cậu cũng không biết tên đồ ăn, hoàn toàn dựa vào Lý Thiệu Quân giới thiệu một phen.
Bất quá bởi vì cua đại áp đã có chút lạnh, Lý Thiệu Quân sợ cậu ăn nhiều hơn sẽ bị đau bụng, liền cùng cậu xử lí con cua, thật sự mỹ vị vô cùng, cậu còn muốn ăn thêm, bất quá dưới sự giám sát cùng khuyên bảo của Lý Thiệu Quân, vẫn là chỉ nếm qua như vậy, dù sao thật sự bị đau bụng, người chịu sẽ là cậu.
Ăn uống no đủ, một đám người đi chung quanh biệt thự tản bộ vài vòng, cảm giác không tức bụng nữa mới trở lại biệt thự, về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều chỗ đi chơi.
Diệp Phồn chơi một suốt một buổi chiều, lại đi bơi lội, chơi thật sự vui nhưng là cũng mệt chết đi, đặc biệt sau khi ăn uống no đủ liền mệt rã rời, đi tắm rửa trước, rồi để cho Lý Thiệu Quân giúp cậu làm khô tóc, xong liền dính vào gối đầu ngủ.
Lý Thiệu Quân tắm rửa xong đi ra, Diệp Phồn đã ngủ say, hắn xoa xoa tóc, đem khăn lau đầu ném tới một bên, ngồi ở bên giường, nhìn Diệp Phồn ngủ say, trong lòng thực xúc động, nhịn không được dùng tay mình phác họa lại ngũ quan thanh tú của Diệp Phồn, cuối cùng chạm đến đôi môi đạm sắc, xúc cảm mềm mại làm cho hắn nghiện, đầu ngón tay lưu luyến không rời.
Trong lúc ngủ mơ Diệp Phồn cảm giác có người quấy rầy cậu, nhưng là cũng thật sự không mở mắt ra được xem ai quấy rầy mình, liền nâng tay lên, mềm nhũn đẩy một chút.
Lý Thiệu Quân nhân cơ hội đem tay Diệp Phồn cầm lấy, ngón tay thon dài xuyên qua khe hở ở tay Diệp Phồn, cùng cậu mười ngón đan vào nhau, không muốn buông ra, vì thế đem người ôm lên hướng vị trí bên trong, lại nhẹ nhàng buông người xuống, toàn bộ quá trình Diệp Phồn đều không có mở mắt, Lý Thiệu Quân thuận thế liền lên giường, nằm ở bên cạnh Diệp Phồn, nghiêng người nhìn cậu.
Không biết có phải hay không bởi vì buổi tối ăn hai con hàu nướng giờ phát huy công hiệu, Diệp Phồn cảm thấy toàn thân có chút khô nóng, cậu giống như muốn ngâm người vào trong nước, cho thoải mái một chút.
Nhớ tới buổi chiều cùng Lý Thiệu Quân ở trong biển bơi lội, nước biển mát lạnh, Diệp Phồn không biết chính mình như thế nào liền nhớ tới lúc ở cùng Lý Thiệu Quân, nước biển không hề làm cho cậu cảm thấy mát mẻ, chỉ có cùng Lý Thiệu Quân da thịt tiếp xúc mới làm cho khô nóng trong thân thể cậu trở nên dễ chịu hơn.
Mỗi lần Lý Thiệu Quân đụng tới cậu, chẳng những làm cho cậu thoải mái, còn có một loại cảm giác xa lạ nhập sâu vào tận xương tủy, xương sống còn cảm thấy thực tê dại, càng thêm khô nóng, nhưng lại không muốn rời xa thân thể Lý Thiệu Quân, hơn nữa Lý Thiệu Quân lại vẫn nhìn cậu cười, cười đến nỗi cậu chỉ có thể si ngốc nhìn, mà hắn giống như biết ý tưởng trong đầu cậu, gắt gao cùng cậu dây dưa, quấn quanh, vừa dễ chịu lại vừa khô nóng, băng hỏa đối nhau.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
83 chương
82 chương
17 chương
9 chương