Dược Thần
Chương 145
Địch Áo Tư và đám Lỗ Đạo Phu đều sửng sốt, bọn họ nhận được tin tức Kiệt Sâm là người của Thác Đức gia tộc, nhưng lúc này Kiệt Sâm đại sư nói có vẻ như một tầng ý khác, đây là có chuyện gì?
Tuy rằng bọn Địch Áo Tư nghi hoặc thế nhưng cũng không phản bác lời Kiệt Sâm, nhất thời cao giọng nói:
- Vậy được rồi, chúng ta đi tham quan biệt viện của Kiệt Sâm đại sư một chút, nhìn xem đến tột cùng biệt viện như nào mới có thể nuôi dưỡng ra một đại sư thực lực phi phàm như vậy.
- Khụ khụ…
Địch Áo Tư đáp ứng rất nhanh, thế nhưng đám La Tư Đặc nhất thời nóng nảy trong lòng, vội vàng tiến lên ngăn cản Kiệt Sâm nói:
- Kiệt Sâm a, ngươi thân là đệ tử trực hệ của Thác Đức gia tộc chúng ta. Làm sao có thể vắng mặt trong Đại hội Tông tộc đây, đến đây đến đây, ngồi vào chỗ này.
Nói xong, La Tư Đặc kéo Kiệt Sâm đi vào phòng khách.
Chỉ thấy Kiệt Sâm thoát khỏi tay La Tư Đặc, đứng đó lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Không nên không nên, vừa rồi Khắc Lao Đức trưởng lão nói cha ta là người ngoài. Tạp Lan trưởng lão còn nói cha ta là tội nhân của gia tộc, không thể tham dự Đại hội Tông tộc, nếu không sẽ bị vương quốc chế nhạo. Ai, nếu hai vị trưởng lão đã nói như vậy nhất định là có đạo lý, ta thấy tốt nhất ta và phụ thân nên đi ra ngoài thôi, nếu không sẽ khiến cho Thác Đức gia tộc bị người ta chế nhạo mất, đến lúc đó không chừng thành tội nhân của vương quốc.
- A, La Tư Đặc, còn có chuyện này sao?
Địch Áo Tư trầm giọng nói, ánh mắt của hắn cùng đám Lỗ Đạo Phu nhìn về phía hai người Khắc Lao Đức và Tạp Lan, trong ánh mắt toát ra bất mãn dày đặc.
Nhất thời La Tư Đặc cảm giác một trận đau đầu, chỉ là hiện giờ hắn không được phép nghĩ nhiều như vậy, Kiệt Sâm đã chặn hết lời nói. La Tư Đặc liền quay sang hét lớn đối với Khắc Lao Đức và Tạp Lan:
- Khắc Lao Đức, Tạp Lan, hai lão già hồ đồ các ngươi vừa mới phóng rắm gì thế. Cái gì mà ngoại nhân, tội nhân chứ, Lôi Nặc này rõ ràng là đệ tử của Thác Đức gia tộc chúng ta. Tuy rằng năm đó bị gia tộc trục xuất thế nhưng những năm gần đây gia tộc vẫn cực kỳ cảm thấy hổ thẹn, hy vọng Lôi Nặc có thể lại gia tộc, có phải các ngươi vừa mới nói sai không?
Ngay cả Đại vương tử điện hạ nói vương quốc rất hổ thẹn với Lôi Nặc mấy năm nay, La Tư Đặc nắm quyền Thác Đức gia tộc chung quy không thể nói khác được.
Trong nhất thời, mọi người trong đại sảnh đều hạ ánh mắt xuống hai người Khắc Lao Đức và Tạp Lan.
Khắc Lao Đức và Tạp Lan nhất thời cảm giác xấu hổ vô cùng, bọn họ thế nào cũng không ngờ được Kiệt Sâm cư nhiên có thể có quan hệ với Đại vương tử điện hạ cùng với Lỗ Đạo Phu đại sư. Hiện giờ tình thế nghịch chuyển, người bị bức bách không thể không cúi đầu, hai người đâm lao đành phải theo lao, vội vàng đứng lên nói:
- Tam thúc, vừa rồi hai người chúng ta quả thật quá hồ đồ, khụ khụ, cũng không biết vừa nói cái gì.
Kiệt Sâm vội vàng lắc đầu:
- Ôi chao, Khắc Lao Đức trưởng lão, Tạp Lan trưởng lão, hai người thân là trưởng lão của gia tộc. Ở trong gia tộc có địa vị siêu quần, sao có thể nói chính mình già mà hồ đồ đây, hai người các người là trụ cột của gia tộc, nếu như hai người các ngươi hồ đồ thì sao có thể quản lý được gia tộc? Ta thấy ta nên đi thì hơn!
La Tư Đặc có chút chết lặng, không ngờ Kiệt Sâm không chịu tha hai người Khắc Lao Đức và Tạp Lan, thế nhưng chính mình lại không thể để hắn rời khỏi được. Rất rõ ràng, nếu như chuyện ngày hôm nay không cho Kiệt Sâm một cái công đạo, sau này Kiệt Sâm sẽ không cấp mặt mũi cho chính mình.
- Khắc Lao Đức, Tạp Lan, hai người các ngươi nói năng vô lý, không thể quản lý sự vụ hàng ngày của gia tộc. Hiện tại bắt đầu tạm xóa thân phận trưởng lão của các ngươi, trở về nghỉ ngơi cho tốt!
La Tư Đặc hét lớn.
Trên thực tế, La Tư Đặc cũng tức giận Khắc Lao Đức từ đầu, nếu không phải lúc đầu Khắc Lao Đức ngăn cản Đại hội Tông tộc thì hiện giờ đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
- Này…
Khắc Lao Đức và Tạp Lan thế nào cũng không nghĩ đến chuyện đột nhiên La Tư Đặc phế truất địa vị trưởng lão gia tộc của chính mình.
- Chuyện gì vậy!
La Tư Đặc trừng mắt nhìn hai người.
Nhìn vẻ mặt tức giận của La Tư Đặc, hai người Khắc Lao Đức và Tạp Lan nhất thời không biết nói gì, trong lòng cũng cực kỳ hối hận. Đặc biệt là Tạp Lan, hắn thầm nghĩ ta có làm gì đâu, chỉ nói thêm một câu cuối cùng lại bị chung tội, hiện giờ thì tốt rồi, vị trí trưởng lão cũng không còn nữa.
- Đến đây, Kiệt Sâm…
La Tư Đặc nhanh chóng kéo Kiệt Sâm vào trong phòng khách, Kiệt Sâm không phản kháng lại.
Rất nhanh, Kiệt Sâm đã được đưa đến chỗ ngồi thứ bên cạnh thủ tịch, ở phía dưới là đám tộc trưởng Lôi Áo cùng các vị trưởng lão với đám Linh Dược đại sư Y Nội Tư, còn Lôi Nặc và Kiệt Sâm ngồi cùng nhau ở trên.
Đại vương tử Địch Áo Tư và Lỗ Đạo Phu thấy Kiệt Sâm ngồi xuống cũng trở về chỗ ngồi của chính mình.
- A, đây không phải thống lĩnh Thành vệ quân Á Bá bá tước sao? Vừa rồi Á Bá bã tước nói ta là một tiểu tử, còn hỏi ta là cái thấ gì, không có tư cách ngồi ở chỗ này. Ai nha, thì ra Y Cách Luân đại sư cũng ngồi ở đây, không được không được, người ta không phải bá tước vương quốc, thống lĩnh Thành vệ quân của vương thành mà là Linh Dược đại sư tiếng tăm lừng lẫy, thân phận hiển hách, địa vị cao thượng. Ta chỉ là một tiểu hài từ sao có thể ngồi ở phía trước, như thế thì quá bất kính rồi.
Kiệt Sâm ngồi vào chỗ của mình xong liền nhìn xung quanh, phát hiện ra hai người Y Cách Luân và Á Bá liền giả vờ giật mình. Vẻ mặt không dám nhận, thành khẩn không gì sánh được.
- Khụ khụ, Kiệt Sâm đại sư khách khí rồi, trước mặt Kiệt Sâm đại sư và Áo Bố Lý đại sư, lão hủ, ách, tại hạ đâu dám xưng là Linh Dược đại sư a.
Y Cách Luân lúc đầu kiêu ngạo vô cùng, nói Kiệt Sâm chỉ là một tiểu hài tử hiện giờ vội vàng đứng lên, xua tay liên tục, trong lòng quả thực muốn khóc.
Đây là chuyện tình gia tộc nhà người ta, lúc nãy chính mình xía vào làm gì, giờ thì tốt, báo ứng đến nơi rồi.
Y Cách Luân len lén nhìn về phía trước, thấy Đại vương tử điện hạ và đám Áo Bố Lý đại sư đều thâm ý nhìn về phía mình, trong ánh mắt toát ra vẻ không hờn không giận.
- Xong xong, xong hẳn rồi!
Y Cách Luân âm thầm kêu khổ trong lòng.
Mà khuôn mặt Á Bá càng giống như cái mông khỉ, chỉ là ngay cả phụ thân Khắc Lao Đức của hắn cũng không làm được gì. Hắn còn dám nói gì sao, chỉ biết cúi đầu không nói, tâm trạng phẫn nộ vô cùng.
Thấy bộ dáng của Á Bá, không ít người trong đại sảnh muốn cười nhưng lại không thể cười nổi. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì lúc trước không đắc tội Kiệt Sâm.
Chuyện tình náo loạn một lúc, mãi hết nửa ngày thì Đại hội Tông tộc mới bắt đầu, La Tư Đặc ngay từ khi đại hội khai mạc liền long trọng tuyên bố tin tức Kiệt Sâm trở lại gia tộc, đáng ra phải có nghi lễ. Chỉ là vì đám người Địch Áo Tư ở đây cho nên quá trình diễn ra đại hội rút ngắn rất nhiều.
Tiếp theo chính là đệ tử dòng chính vừa đủ mười tám tuổi làm lễ thành niên, toàn bộ nghi thức có vẻ cực kỳ long trọng. Lễ thành niên đối với mỗi một đệ tử mà nói là chuyện cực kỳ trộng yếu, điều này đại biểu cho những đệ tử gia tộc đã chính thức trở thành tinh anh, có thể tham dự công việc của gia tộc. Đồng thời căn cứ vào năng lực mà thu được chức vị và tước vị nhất định trong gia tộc.
Tiếp theo, chính là hạng mục cuối cùng của Đại hội Tông tộc, để cho những đệ tử mới thành niên chọn thị nữ của chính mình.
Lôi Áo ngồi chỗ kia khoát tay chặn lại, nói rằng:
- Nếu lễ thành niên kết thúc mà mới chọn thì không được, quản gia, mau mang các thị nữ ra đây.
Đại quản gia Ni Nhĩ Phu của Thác Đức gia tộc vung tay lên, chỉ thấy mười nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo trắng tinh chậm rãi đi vào.
Lần lễ thành niên này của Kiệt Sâm, tổng cộng cả Kiệt Sâm nữa có năm người cả thẩy, thấy đám thị nữ này, tâm troạng bốn người kia nhất thời hưng phấn lên. Tuy rằng biểu hiện trên mặt rất tốt nhưng ánh mắt gian tà liên tục đảo qua đảo lại trên người một thiếu nữ.
Tuy rằng Kiệt Sâm không quá để ý tới chuyện chọn thị nữ nhưng vẫn đánh giá những thiếu nữ ở trước mặt, trong đó có hai thiếu nữ lớn lên xinh đẹp, thuộc về tư sắc thượng đẳng. Còn mấy người kia xinh đẹp không ít thế nhưng cũng coi như là đẹp, chỉ là hai người cuối cùng khiến Kiệt Sâm sửng sốt một chút, một thiếu nữ vừa đến đã cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên, Kiệt Sâm có thể thấy trên khuôn mặt thiếu nữ này có một vết ban màu đỏ dài một gang, ảnh hưởng tới mỹ quan tổng thế, mà càng khoa trương hơn chính là thị nữ còn lại, hình thể béo tốt, nhìn qua tuổi tác cũng không còn nhỏ, đây là thị nữ gì chứ, rõ ràng là một vú em.
- Hả?
Không biết vì sao, lúc Kiệt Sâm nhìn thấy vết ban đỏ trên mặt thiếu nữ, hắn cảm giác được dường như trên người nàng có một loại lực lượng đặc biệt tản mác ra, đến khi Kiệt Sâm dùng linh thức để nhận biết thì cỗ lực lượng kia lại tiêu thất khiến cho Kiệt Sâm cảm giác như chính mình bị ảo giác.
Chính vào lúc này, Kiệt Sâm cảm nhận được một ánh mắt truyền đến, quay đầu nhìn lại thì ra một trong năm tên thiếu niên cùng thành niên với chính mình tên là Đan Trữ Đốn, dường như là biểu đệ của Khải Lợi, cũng là tôn tử của Khắc Lao Đức.
Đan Trữ Đốn đang nhìn Kiệt Sâm phát hiện ra Kiệt Sâm nhìn lại chính mình, Đan Trữ Đốn nở một nụ cười rất có ý tứ, sau đó chuyển ánh mắt về phía hai thiếu nữ xinh đẹp nhất kia. Trên mặt lộ ra một tia hưng phấn, dường như hai thiếu nữ đó là vật trong tay chính mình.
Kiệt Sâm hơi xoay chuyển tâm tư liền đoán được nguyên nhân, rất hiển nhiên lần chọn thị nữ này do đại quản gia Ni Nhĩ Phu an bài, chỉ cần có người an bài thì dễ dàng động chân động tay. Nếu như Kiệt Sâm không đoán sai, trong an bài của đại quản gia Ni Nhĩ Phu kia, hai người thiếu nữ xinh đẹp nhất sẽ về tay Đan Trữ Đốn, còn chính mình không cần đoán cũng biết là thiếu nữ có vết ban trên mặt mà vú em kia.
Trong đại gia tộc, thị nữ được chọn trong lễ thành niên giống là vật sở hữu của các thiếu niên, không chỉ dùng để quét tước đình viện và làm cơm cho các thành viên trong gia tộc mà còn để dùng để hầu hạ, có thể chọn được một thị nữ đẹp tự nhiên khiến cho đám thiếu niên vô cùng hứng khởi.
Vú em thì vú em, cảm giác được ánh mắt của Đan Trữ Đốn, Kiệt Sâm không thèm để ý, mặc kệ là thiếu nữ hay vú em đều như nhau. Hơn nữa vú em ít ra làm việc còn tốt hơn.
Chỉ có điều không thể không nói đối với an bài cố ý của Khắc Lao Đức, cùng với biểu tình Đan Trữ Đốn nhìn mình lúc trước, Kiệt Sâm cảm giác có chút xung động muốn đánh người ở trong lòng. Dám cấp cho mình thứ như vậy chính là muốn thừa thụ lửa giận của chính mình.
Nhìn hai gã này rõ ràng khác hắn với những thị nữ khác, La Tư Đặc không khỏi nhướng mày, không chờ đại quản gia Ni Nhĩ Phu phân phối liền mở miệng nói:
- Ni Nhĩ Phu, đưa danh sách trong tay ngươi cho ta.
- Vâng!
Ni Nhĩ Phu vội vàng đưa cho La Tư Đặc, trong lòng mang theo một tia thấp thỏm.
- Bảo bọn họ báo tên của mình đi.
La Tư Đặc quay về phía mười thị nữ hỏi.
Rất nhanh, mười thị nữ lần lượt báo tên của chính mình.
- Chuyện gì xảy ra?
Một số người không khỏi nghi hoặc trong lòng, trước kia thời điểm tuyển thị nữ cũng là đại quản gia Ni Nhĩ Phu trực tiếp đem những thị nữ này phân phối sau đó mới báo ra, lần này gia chủ La Tư Đặc hỏi danh tự của thị nữ đó làm gì?
Không ít người trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc, mà một vài người trong gia tộc tương đối khôn khéo mắt nhìn Kiệt Sâm trên đài, vẻ mặt hắn đối với danh tự của thị nữ đó rất bình tĩnh, điều này làm cho họ ẩn ẩn đoán được mục đích của La Tư Đặc.
Đúng như suy đoán của Kiệt Sâm, sau khi Ni Nhĩ Phu giao tờ giấy trong tay cho La Tư Đặc, danh tự của hai thị nữ đó đúng là có tên của thiếu nữ có cái bớt đỏ và một nhũ mẫu lớn tuổi.
Chứng kiến an bài như vậy về sau, La Tư Đặc vụng trộm nhìn Đại vương tử điện hạ cùng đại sư Lỗ Đạo Phu một bên mặt không biểu tình, trong lòng hận không thể đánh cho đại quản gia Ni Nhĩ Phu một chưởng, nếu như an bài cho Kiệt Sâm chỉ là hai thị nữ có tư sắc bình thường thì La Tư Đặc cũng sẽ không tức giận thái quá như thế. Nhưng mà tình huống hiện tại, rõ ràng cho thấy có người muốn chơi xấu Kiệt Sâm. Nếu quả thật phân phối như vậy, trước mắt Đại vương tử điện hạ cùng với đại sư Lỗ Đạo Phu thì gia tộc của mình còn có ấn tượng tốt gì nữa. Khắc Lao Đức chờ các trưởng lão trong gia tộc cùng tộc trưởng Lôi Áo tranh quyền đoạt lợi, La Tư Đặc sẽ không quản, hết thảy vì lợi ích của gia tộc, vì gia tộc có thể càng thêm thịnh vượng phồn vinh, nhưng mà nếu có người dám can đảm vì quyền lực mà đùa nghịch trước mặt lợi ích gia tộc thì La Tư Đặc không ngại để cho địa vị của người nọ trong gia tộc triệt để mất đi.
Hung hăng trợn mắt nhìn Ni Nhĩ Phu đứng ở một bên, La Tư Đặc mở miệng nói:
- Cơ Lệ, Cáp Trạch Nhĩ, hai người các ngươi sau này phụng dưỡng Kiệt Sâm. . .
Cơ Lệ cùng Cáp Trạch Nhĩ đúng là hai người xinh đẹp nhất trong mười thị nữ.
Trên đài Đan Trữ Đốn bỗng nhiên thoáng cái ngây ngẩn cả người khi nghe hai thị nữ sắp là của mình chuyển cho Kiệt Sâm thì vội vàng nói:
- Thái Thúc công, chuyện này. . .
- Sao?
La Tư Đặc ngẩng đầu, trong ánh mắt sắc bén đã hiện lên một tia tinh mang.
Đan Trữ bỗng nhiên giờ mới hiểu được chính mình bây giờ đang ở trường hợp nào, dưới ánh mắt sắc bén của La Tư Đặc La Tư Đặc, hắn lập tức bị làm cho sợ đến rụt trở về, không dám lên tiếng nữa.
- Ta cảm thấy được Khắc Lôi Nhã thích hợp làm thị nữ của ta hơn.
Kiệt Sâm đột nhiên lấy một ngón tay chỉ vào thiếu nữ có vết bớt trên mặt. Lúc trước thời điểm khi đối phương báo danh, Kiệt Sâm đã nhớ kĩ danh tự của cô gái đó, không biết vì cái gì, Kiệt Sâm cảm giác trên người Khắc Lôi Nhã có một loại cảm giác thập phần đặc biệt.
Truyện khác cùng thể loại
402 chương
157 chương
261 chương
131 chương