Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ
Chương 52 : Hư hoa ngộ
Editor: Tiểu Cân
Đem ba tháng mùa xuân ra phân tích, xem đào hồng liễu xanh thế nào? Đem cảnh xuân tươi đẹp dập tắt, kiếm tìm sắc trời hòa nhã thanh tao. Nói cái gì mà tiệc bàn đào, hoa thơm bướm lượn mây bay đầy trời? Quay đầu lại, ai đã từng trải qua mùa thu? Tiếp thấy, tiếng người trong thôn nức nở dưới cây bạch dương, tiếng quỷ ngâm nga trong rừng thanh phong. Lại thêm, cỏ xanh liêu xiêu che phần mộ, đây chính là, qua nghèo nay giàu nhờ khổ cực, xuân đến thu đi đày đọa hoa. Giống như vậy, sinh ra chết đi ai có thể tránh? Nghe nói, cây quý ở phương tây gọi là Bà Sa, có kết quả Trường Sinh.
". . . . . ."
". . . . . ."
Trâu Đình và Thẩm Tư Viện im lặng nhìn nhau.
(Mặc Mặc: Ta biết hai người các ngươi đang nghĩ tác giả mù chữ kia lại kiếm đâu ra mấy cái từ này, hừ hừ, ứ nói cho các ngươi biết ~!)
“Cái này nhìn có chút quen mắt. . . . . .”
Thẩm Tư Viện bắt đầu lầm bầm suy tư.
“Không quan tâm là ai viết, ta mang vào cung, báo cáo kết quả công tác với hoàng đế đại thúc đã ~!”
“. . . . . . . Giống như vậy, sinh ra chết đi ai có thể tránh. . . . . .”
Hoàng đế tay nâng tờ giấy, đọc đi đọc lại một câu như vậy.
Lòng Trâu Đình như bị mười lăm thùng nước treo ngược lên, bất bất ổn ổn, câm như hến chờ bản án hoàng đế hạ xuống.
"Haiz. . . . . ." Hoàng đế thở dài, phất tay với nàng một cái: “Ngươi đi đi, trẫm muốn yên tĩnh một chút.”
Trâu Đình nhận được thánh chỉ, vội vàng chạy trối chết.
Vừa mới bước chân vào cửa Thập Nhị phủ, Thẩm Tư Viện đã kích động dị thường chạy tới nắm tay Trâu Đình: “Ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Kia là lời trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 ~! Khúc Xuân Cổ Tích ~!”
". . . . . ." Trâu Đình nghệt ra một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Như vậy. . . . . .Cái thời đại này cũng có 《 Hồng Lâu Mộng 》sao?”
“. . . . . .” Thẩm Tư Viện nghĩ một lát: “Hình như chưa có. . . . . . Dựa vào tình hình của chúng ta thì hình như sách này xuất hiện vào giữa thời Minh và thời Thanh. . . . . .”
". . . . . ."
". . . . . ."
Hai người đồng loạt trầm mặc.
Quá kinh hãi ~! Chẳng lẽ Bạch Như Y này cũng là người xuyên qua ~!!??
Cho dù như thế nào, nhiệm vụ hoàng đế giao cho, bạn học Trâu Đình, hoàn thành tốt đẹp ~!
Vỗ tay cổ vũ ~!
Vừa hết áp lực từ hoàng đế đại thúc, bạn học Trâu Đình lại tiếp tục đối mặt với thử thách tác giả giao cho nàng là - - chữa trị mặt cho bạn nhỏ Việt Nhiên Nhược ~!
Thật sự là một nhiệm vụ có độ khó quá cao ~!
Giờ phút này bạn nhỏ Trâu Đình đang nằm trên bàn sách, vẽ nhằng nhịt lên trang giấy trắng vô tội.
“Đi tìm người bên cạnh ngươi! Tìm người tên là Dược Tề Sư!” - - gương mặt nữ nhân mắc bệnh thần kinh xuất hiện trong giấc mộng đã nói như vậy. . . . . . Nhưng mà người bên cạnh ta biết về thuốc rất nhiều. . . . . . Tỷ dụ như Tức Hà Lệ này, Nghê Hồng này, bọn họ bốc thuốc hơi bị siêu a ~!
“Haiz. . . . . .”
Trâu Đình thở dài một cái, lật người, đầu gối trên bàn sách nhìn xà nhà của thư phòng.
Nếu như ta là nam, chẳng phải sẽ diễn một vở kịch đam mĩ đau buồn rồi sao- -
《 Lấy cái gì cứu vớt ngươi, người yêu của ta 》? ?
Haiz, đáng tiếc ta sống làm thân nữ nhi a a. . . . . .
Trước khi Trâu Đình làm nhiệm vụ, Thẩm Tư Viện sinh em bé. . . . . .
Sinh đôi, là nam.
Vui nhất không ai khác chính là Thập nhị vương gia rồi, mà vui lây. . . . . . Là Trâu Đình. . . . . .
“Này này ~! Tốt xấu gì ta cũng là bạn tri kỷ của tiểu thư nhà các người ~! Nhìn một tị hai đứa cháu đáng yêu của ta thôi mà các ngươi cũng muốn quản nhiều như thế sao ~! Thẩm Tư Viện đã đồng ý cho ta làm mẹ nuôi hai đứa hắn ~!!!”
Nữ bộc cao lớn vạm vỡ mạnh mẽ uy nghiêm đứng trước phòng trẻ con, giang hai tay ngăn ý đồ muốn chui vào bên trong của Trâu Đình: “Xin lỗi Trâu cô nương, tiểu thư nói, hủ nữ mạnh như hổ. Cửa phòng tiểu thiếu gia ngàn vạn lần không thể rơi vào tay cô, chúng ta nhất định phải dốc hết tất cả lực lượng của Vương phủ, đảm bảo an toàn cho tiểu thiếu gia ~!”
Moẹ nó! !
Trâu Đình không nhịn được giơ ngón tay giữa nên trước mặt người nữ bộc kia.
Không phải là hai tên con trai sao, không phải anh em cũng có thể yêu nhau sao! Quay về tự ta và Việt Nhiên Nhược sinh một đống luôn!! Cả nhà làm bl, cha con anh em ông cháu! Hừ!
Trên đường về phòng Trâu Đình nổi giận đùng đùng, đột nhiên ý thức được một vấn đề - -
Vì sao ta không cùng Tiểu Thất hay cùng Thẩm Tư Lương sinh mà lại nghĩ đến cùng Việt Nhiên Nhược sinh chứ. . . . . .
Một giây. . . . . .
Hai giây. . . . . .
Ba giây. . . . . .
Bộc phát.
“Oa oa oa ~!! Ta không muốn kết duyên với cái tên núi băng xấu xí đó a a a a! ! !”
Một chậu hoa bay tới đập vào mặt, đập cho Trâu Đình chổng bốn chân lên trời.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Đánh thức Tư Viện ngủ trưa ta tìm ngươi tính sổ! !”
Thập nhị vương gia quơ quơ quả đấm to đùng về phía Trâu Đình.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Trâu Đình rơi xuống——
Đứa nhỏ có cha như một khối ngọc. . . . . .
Dây tơ hồng của ta nối với người nào, người đang ở đâu, ở đâu hả . . . . . .
Vì mặt của Việt Nhiên Nhược, mà cố gắng phấn đấu!
"Thật đáng yêu, thật đáng yêu, thật đáng yêu a a a ~! !" Trâu Đình bế đứa lớn trong hai đứa bé của Thẩm Tư Viện, liên tục cảm thán: “Ngươi xem cái mũi này, cái miệng này! ! Tương lai chính là tiểu công xinh đẹp tuyệt thế a a! !”
"Ngươi đi chết đi!" Thẩm Tư Viện nằm ở trên giường ném cho Trâu Đình một gối, Trâu Đình nhanh chóng tránh được.
"Tư Viện, Tư Viện, ta và ngươi thương lượng chuyện này đi ~!" Trâu Đình tha thiết ngồi vào bên giường Thẩm Tư Viện.
“Ta biết thừa ngươi muốn nói gì, tất cả không cần nhắc tới!” Thẩm Tư Viện trực tiếp đem ý nghĩ tà ác của Trâu Đình bóp chết từ trong trứng nước.
“Uây!” Trâu Đình mất hứng: “Ngươi cho ta đem đệ đệ đi phát triển sự nghiệp đam mĩ đi! Dù sao các ngươi cũng có hai đứa, sau này vẫn có thể sinh mà!!”
"Không được là không được! Ngươi đừng có cò kè mặc cả với ta.”
". . . . . ."
Một tay chống cằm, một tay nghịch giường ngủ của Tiểu Bảo Bảo, giọng Trâu Đình buồn bực nói: “Tư Viện à, ngươi biết ở đâu có cao thủ chỉnh dung không?”
“Sao vậy?” Thẩm Tư Viện lật đi lật lại sách trong tay.
“Còn không phải là muốn chỉnh sửa mặt của Việt Nhiên Nhược sao. . . . . .”
“Chỉnh mặt hắn làm gì, lỡ quỷ đánh tới thì ai là người tiên phong?”
". . . . . . Các ngươi thật ích kỷ. . . . . ."
"Sao vậy? Có tình cảm với hắn?" Thẩm Tư Viện hứng thú ngồi dậy.
"Stop! Làm một hủ nữ lâu năm nổi tiếng, tại sao có thể động tâm đối với tiểu công?"
". . . . . ." Thẩm Tư Viện nhìn chòng chọc nàng ba giây, nhảy ra ba chữ: "Quỷ tin ngươi!"
". . . . . ."
“Có điều nói đến chỉnh dung. . . . . .” Thẩm Tư Viện suy nghĩ một chút: “Lần trước Tiểu Thập Nhị đi gặp chính là cái vị thanh quan nghe nói rất lợi hại. . . . . . Lần đó là Tiểu Thập Nhị đi cầu xin hắn chỉnh dung cho Tứ Hoàng tử vì ngủ gật trên bàn không cẩn thận lăn đến chậu than khiến cho mặt bị bỏng. . . . . .”
". . . . . ." Trâu Đình thật sự không thốt lên lời. Thật sự là cái thế giới quỷ dị, ngủ một giấc cũng có thể ngủ tới mức hủy khuôn mặt. . . . . .
"Người kia hình như tên là Khả Liên gì đó. . . . . ."
"Phiêu Liên á!"
Cái tên Phiêu Liên vừa nói ra khỏi miệng, Trâu Đình chợt bừng tỉnh hiểu ra, cái mụ Mặc Mặc động kinh biến thái không phải bảo ta đi tìm người hiểu biết về thuốc bên cạnh ta sao ~! Tại sao ta lại không có nghĩ đến Phiêu Liên! !
Co cẳng chạy đi!
“Này! Ngươi đi đâu vậy!”
“Ta muốn chạy tới tương lai, chạy tới mỹ nam, chạy tới đam mỹ! !”
". . . . . ." Thẩm Tư Viện nhìn ra cửa, nghiến răng lại khạc ra ba chữ: "Bệnh thần kinh."
Rất thần kỳ, bạn học Phiêu Liên vẫn còn sống ở khách sạn tối hôm đó.
Gian tình! !
Trâu Đình kích động đến rơi nước mắt—— bạn học Phiêu Liên thật ra bạn muốn ghép thành đôi với tên thủ hạ Lưu Ngạn chứ gì! Bạn học Phiêu Liên, kỳ thật hai người ngươi là tới kinh thành yêu đương vụng trộm! ! Bạn học Phiêu Liên, bạn có hậu cung 3000 người nhưng là Lưu Ngạn được sủng ái nhất, luôn cố ý mang theo bên mình! ! Bạn học Phiêu Liên. . . . . .
“Trâu cô nương. . . . . .” Phiêu Liên huơ huơ tay trước mặt Trâu Đình.
Trâu Đình thâm tình bắt lại tay hắn, đắm đuối đưa tình nói: “Tình yêu thầm kín! Bạn học Phiêu Liên, ngài thật sự là quá phong cách ~!!”
Hắc tuyến = =||||||
"Khụ khụ, Trâu cô nương, hình như cô hiểu lầm rồi. . . . . ." Phiêu Liên mặt không biến sắc gạt tay Trâu Đình ra: “Cô nương tìm Phiêu Liên có chuyện gì?”
Lúc này Trâu Đình mới nhớ ra nhiệm vụ quan trọng: “A! Chính là nhờ ngài giúp ta chỉnh dung cho một người!!”
"Ách, không biết người đó ở nơi nào?"
". . . . . ."
“Là sao?”
"Ha ha, vừa rồi quá gấp gáp nên quên mất, ta có đưa hắn cùng tới. . . . . .”
". . . . . ."
Trước khi vén lên khăn che mặt của Việt Nhiên Nhược, Trâu Đình làm rất nhiều công tác tư tưởng cho Phiêu Liên: “Bạn học Phiêu Liên! Ngươi nhất định phải chịu đựng!! Nếu cảm thấy ngươi có ý muốn làm qua loa cho xong ta sẽ dùng cây gậy lớn này đánh ngươi ngất xỉu!!” Vừa nói Trâu Đình vừa huơ huơ cây Lang Nha Bổng trong tay. (Quần chúng: Tác giả, cái đạo cụ này ở đâu ra vậy? Mặc Mặc: Cửa hàng cho thuê vũ khí ddlqd. . . . . . Quần chúng: = = Vì sao Phiêu Liên muốn làm qua lao cho xong thì Trâu Đình liền đánh hắn ngất xỉu? Cô ấy cho là Phiêu Liên bị chập mạch à? Mặc Mặc: . . . . . .)
Phiêu Liên không nói lên lới với nhiệt tình của Trâu Đình, lặng lẽ vén lên khăn che mặt của Việt Nhiên Nhược. . . . . .
". . . . . ."
Trong lòng Trâu Đình và Mộc Hề Hề vô cùng căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Một phút . . . . . .
Hai phút. . . . . .
Ba phút. . . . . .
Phiêu Liên vẫn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Việt Nhiên Nhược.
Trâu Đình bị hắn thuyết phục triệt để rồi. . . . . . Đại ca, ngài quá mạnh mẽ rồi! Đây là cái gì chứ! Đây chính là mặt của Việt Nhiên Nhược! ! Lực công kích của mắt Việt Nhiên Nhược mỗi lần cao gần 4000+hp!!
Qua một lúc lâu sau, Phiêu Liên mới rời khỏi mặt Việt Nhiên Nhược, thở dài một cái.
Mộc Hề Hề căng thẳng đi lên hỏi: “Thế nào?”
"Thật là khó có thể tưởng tượng, trước khi Việt huynh bị hủy dung lại là một người tuyệt đại hào hoa phong nhã như thế . . . . . ." Phiêu Liên nói xong lắc đầu: "Đáng tiếc đáng tiếc. . . . . ."
"Không chỉnh được sao? !" Trâu Đình có chút thất vọng.
“. . . . . .” Phiêu Liên trầm mặc không nói.
“Nếu không chỉnh được thì thôi vậy, đa tạ Phiêu. . . . . . Cái đó Phiêu Liên công tử.”
Việt Nhiên Nhược vô cùng thoải mái, chắp tay vái chào Phiêu Liên, nhấc bước muốn đi.
“Ấy!” Phiêu Liên ngăn cản hắn: “Có thể chỉnh, nhưng cần rất nhiều dược liệu trân quý. . . . . .”
“Không sao, không sao! Ta biết Thập nhị vương gia thế nào cũng có! Cần cái gì cứ việc nói với ta!!” Trâu Đình vỗ vỗ ngực.
"Thứ như vậy, chỉ sợ là bên trong hoàng cung cũng không có . . . . . ."
"Thứ gì?"
"xxoo. . . . . ."
"xxoo?"
"Đúng, xxoo là một loài thực vật quý hiếm sinh trưởng trên đỉnh núi Trường Bạch, năm trăm năm mới nở hoa, năm trăm năm mới kết một trái, một ngàn năm cũng chỉ có thể kết được năm mươi quả. . . . . .”
“Thứ đó có hình dáng như thế nào?” Trâu Đình hết sức kinh ngạc, sao lại giống như quả Nhân Sâm trong Tây Du ký vậy. . . . . .
“Đúng, đây là chuyện sư phụ nói cho ta, bình thường ta không nói cho ai. . . . . .”
“. . . . . . Vậy khi nào nó kết quả?” Mộc Hề Hề hỏi vào trọng điểm.
"Bấm ngón tay tính toán, cuối năm nay chính là nó kết quả lúc, các ngươi thử đến núi Trường Bạch tìm xem. . . . . ." Phiêu Liên vừa nói vừa đi tới trước ngăn tủ, cầm lên cái chìa khóa mở ra ngăn kéo lấy ra một hộp: “Ngọc bên trong hộp này, có thể kéo dài thời gian băng tan. . . . . . Đến lúc đó các ngươi để vào trong hộp mang về cho ta. . . . . .”
“Được!” Trâu Đình cực kỳ hứng thú cầm cái hộp đựng quả, nở nụ cười ngọt ngào với Phiêu Liên: “Cảm ơn nhé Phiêu Liên.”
“Không có gì. . . . . .” Phiêu Liên cũng cười tuấn mỹ: “Đến lúc đó chỉnh được cho Việt huynh, Trâu cô nương cho ta mượn Việt huynh dùng hai ngày là được rồi. . . . . .”
“Yê yê yê!! Thì ra ngươi cũng nhìn trúng Việt Nhiên Nhược a!!!” Trâu Đình cảm thán, không hề để ý đến Mộc Hề Hề dùng sức ho khan bên cạnh: “Không sao, ngươi muốn dùng bao lâu cũng được! Dùng cả đời ta cũng không có ý kiến!! A!” Trâu Đình đột nhiên nhớ tới cái gì: “Nếu lúc đó hai ngươi muốn ‘abc này nọ’ nhớ nói cho ta biết nha! Ta chỉ nhìn trộm thôi!!”
“abc này nọ?” Phiêu Liên không hiểu.
“Không có gì đâu Phiêu Liên công tử. . . . . .Trâu tỷ tỷ chỉ đang nói đùa với huynh thôi. . . . . .” Mộc Hề Hề kéo Trâu Đình nói: “Không có việc gì nữa, chào Phiêu Liên công tử, chúng tôi đi. . . . . .”
“Ừm.” Phiêu Liên gật đầu một cái; “Những thứ quỷ quái trên núi rất nhiều, các ngươi phải chú ý cẩn thận.”
(Quần chúng: quá dị dạng đi! Cái gì mà xxoo?!! Nghĩ một cái tên ngươi chết à!! Mặc Mặc:= = Loại đồ vật này không xác định thì sẽ bớt phiền phức. . . . . . Quần chúng: Khinh thường ngươi! Mặc Mặc:= = )
Sau đó, trang bị đầy đủ, ba người Mộc Hề Hề, Trâu Đình, Việt Nhiên Nhược lên đường tìm kiếm xxoo.
Quản bao nước thẳm non xa,
Để ta tìm kiếm cho ra bạn đời.
Đến núi Trường Bạch.
Trâu Đình ngẩng đầu nhìn núi Trường Bạch, mây mù lượn quanh, vô cùng thần bí.
Hít một hơi thật sâu, Trâu Đình nói: “Đi thôi.”
Vừa lên núi, gặp ngay một bầy quái gấu và hồ ly Phi Thiên.
Tiến vào chiến đấu! !
Việt Nhiên Nhược ra một chiêu"Phong tuyết Băng Thiên" tập kích toàn thể, ba con quái gấu đồng loạt rớt 300+hp.
Sau đó là Mộc Hề Hề xuất một chiêu"Gió cuốn bụi sinh" tập kích toàn thể, Phi Thiên hồ ly tránh né, hai con quái gấu trúng chiêu, hp rơi 300+.
Trâu Đình đơn giản công kích Phi Thiên hồ ly 1, Phi Thiên hồ ly 1 rơi 100+hp, tử vong.
Quái gấu ra “Dã tính gào thét”, ba người Việt Mộc Trâu hp rơi 60+.
Phi Thiên hồ ly phòng ngự.
Việt Nhiên Nhược tiếp tục xuất chiêu “Phong tuyết Băng Thiên”, hai con quái gấu tử vong.
Chiến đấu thắng lợi!
Tiền đạt được 2897, hai cái Long Đảm Thảo, một tấm da gấu.
Sau khi chiến đấu ba trận, Việt Nhiên Nhược từ lv29 lên lv30, tập được “Ngũ khí liên sóng”.
Mộc Hề Hề từ lv27 lên lv28, tập được “Như tẩm gió xuân”.
Trâu Đình tử trận, cấp bậc không đổi.
(Quần chúng: . . . . . . Mặc Mặc: ta là rpg trò chơi ~! Quần chúng: chúng ta chỉ biết. . . . . .nhìn vào chiêu thức, biết ngay ngươi chép từ trò Tiên Kiếm. . . . . . Mặc Mặc:= = Trâu Đình: tác. . . . . .giả. . . . . . Ngươi không muốn gặp ta ta ta ta. . . . . . Mặc Mặc:= = )
Sau khi đánh bại vô số quái thú, ba người lên đỉnh núi!!
Một khắc này kích động lòng người biết bao nhiêu ~!! Một khắc này nên ghi vào lịch sử nha ~!!
Tâm tình Trâu Đình kích động tột đỉnh, một lát sau, mới phát hiện ra vấn đề- - cái bảo bối xxoo kia sinh trưởng ở hướng nào của núi Trường Bạch ~!!
Trâu Đình vô lực chống đỡ, quẫn rồi. . . . . .
Chỉ như một giấc mộng, mà thôi?
Bởi vì sắp kết thúc, tác giả cũng không làm khó ba người bọn hắn.
Ba người bọn họ đi thêm vài bước, trước mắt chợt sáng lên- - cái quả trắng tinh sáng bóng treo trên cây kia không phải xxoo thì còn có thể là cái gì?!!
“Chắc là cái này rồi?” Trâu Đình nhìn cái cây cảm thán: “Thật là đẹp.”
Mộc Hề Hề cúng gật đầu: “Đúng thế, đẹp thật đấy ~!”
Việt Nhiên Nhược không phát biểu ý kiến gì.
Trâu Đình tiến lên phía trước, đưa tay ra định hái quả xxoo kia. . . . . .
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng sấm trên trời đánh xuống- -
“Ùng oàng!”
. . . . . .
(Mặc Mặc: Dấu chấm lửng vô hạn thể hiện ý vị thâm trường vô hạn trong lòng Mặc Mặc. . . . . . Quần chúng: ngươi thúi lắm!)
Lông mi Trâu Đình giật giật, bên tai truyền đến một trận reo hò: “Tỉnh dậy, tỉnh dậy!”
Mở to mắt, nhìn những gương mặt quen thuộc trước mắt. . . . . . Trâu Đình hóa đá. . . . . .
“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”Một bàn tay to lớn sờ lên trán Trâu Đình: “Nghe tin con bị sét đánh suýt nữa thì dọa chết chúng ta! Lập tức từ Châu Úc nhanh chóng trở về. . . . . .”
“. . . . . .”
“Con hôn mê mấy ngày nay, ta và Cung thúc thúc, còn cả dì Bái ngày đêm không ngủ, chờ con tỉnh lại. . . . . .”
“. . . . . .”
“Biểu tình này là như thế nào??” Người nọ nhìn Trâu Đình, rút từ trong túi du lịch bên cạnh giường ra một đống lớn sách: “Nhìn xem, ba ba xuất ngoại đem gì về cho con?! Tính tính tính tính!! Truyện tranh ~bl con thích nhất. . . . . .”
“. . . . . .”
“Không thích sao?” Người nọ quan tâm sờ sờ đầu Trâu Đình, nhìn về phía người nữ: “Tân Bái, em nói xem đứa nhỏ này không phải bị sét đánh hỏng não rồi chứ?”
“. . . . . .” Trâu Đình yên lặng không nói câu gì vùi đầu vào trong chăn.
Mọe kiếp! ! Vậy mà lão nương xuyên trở lại!!
Trâu Đình không biết nên cảm thấy may mắn hay như thế nào, nằm viện mấy ngày vẫn thấy mệt mỏi.
Nhớ lại những chuyện xảy ra khi xuyên qua, thoáng qua như một giấc mộng.
Tỉnh mộng, đêm vẫn dài như cũ.
Trâu ba ba thấy cô đã tỉnh lại, lại dẫn tiểu nhân tình Cung thúc thúc tiếp tục hành trình ngọt ngào của hai người.
Ở trên giường bệnh quan sát vài ngày, cuối cùng Trâu Đình cũng được xuất viện.
Việc đầu tiên sau khi xuất viện. đó là phải đi tảo mộ cho Thẩm Tư Viện, cũng chính là nhân tài cao cấp quốc gia bạn học Thái Lý Duy không may rơi từ lầu 7 xuống xuyên qua.
Vừa lúc, hôm nay là ngày giỗ của Thái Lý Duy.
Nhìn Thái mẹ khóc không thành tiếng trước phần mộ, trong lòng Trâu Đình không khỏi là lạ.
“Thẩm mẹ, à không, Thái mẹ, bác đừng quá đau lòng, kỳ thật, Lý Duy ở bên kia cũng rất tốt. . . . . .”
Thái mẹ ngừng khóc, vẻ mặt quỷ dị.
Trâu Đình hắc tuyến, mình định nói cái gì thế?? Chẳng lẽ nói nữ nhân xuyên qua không những xinh đẹp mà còn cưới một vị Vương gia sinh con đẻ cái?? Bà ấy chắc chắn sẽ pia một cái tát mình đến Mỹ luôn cũng nên?!
= =|||||
Nhìn ảnh chụp Thái Lý Duy trên bia mộ tươi cười duyên dáng, Trâu Đình im lặng - - xuyên qua, vẫn tốt hơn là một cô nhi. . . . . .
Trâu Đình về tới trường học.
Tiếp tục ba điểm trên một đường thẳng, lớp phụ nhất định trốn môn sinh hoạt.
Có điều, có chút nhớ những người ấy. . . . . .
Trâu Đình thở dài một tiếng, sớm biết có ngày trở về, lão nương đã dâm loạn hơn một chút ở cổ đại ~!
Trái ôm Tiểu Phiêu Liên, phải ấp tiểu phúc hắc Hứa Niệm, sau dựa vào tảng băng Việt Nhiên Nhược, trước có Thẩm Tư Lương, còn có tiểu thất Quý Liễm Hàn, hai người bọn họ bóp chận cho lão nương. . . . . . Bốn phía mỹ nữ giáp ất bính đinh vờn quanh, đè lên Mộc Hề Hề, dạy dỗ Từ Quân Ngưng, trêu đùa trên người Thẩm Tư Viện, bách hợp vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
(Quần chúng: . . . . . Đây là cái tư tưởng tà ác gì vậy a a a!!)
Haiz. . . . . . Ta thật không có tính kiến thiết xuyên qua a a a~! ! Quá thất bại ~!! Hồi đầu lúc chạm trán nữ nhân xuyên qua nói tới chuyện này. . . . . . Ta làm sao mà chịu nổi?!!
Trên jj, đọc tiểu thuyết xuyên không.
Đọc một phần, Trâu Đình liền cảm thán một phen.
Có người xuyên qua trực tiếp thành thê tử, thật sự là một trải nghiệm khác, có người xuyên qua bị người ta qj thậm chí lj, thật là hết hồn, có người xuyên qua thành tổng công, thật sự tuyệt mỹ đến chảy máu mũi a~!
Tắt máy tính, Trâu Đình lạ cảm thán một phen, đã từng một lần xuyên qua, ta lại không biết quý trọng. . . . . . Đợi đến lúc mất đi lại hối hận không kịp, thống khổ nhất trong đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. . . . . .
Nếu ông trời có thể cho ta cơ hội thêm một lần xuyên không, ta muốn xuyên thành tiểu thiếp, xuyên thành chính thê, xuyên thành kỹ nữ, xuyên thành tổng công!
(TOÀN VĂN HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
90 chương
47 chương
62 chương
11 chương
16 chương
254 chương