Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 47 : Câu chuyện tình yêu thê mỹ.

Editor: Tiểu Cân Trời vừa sáng, Mộc Hề Hề đã gõ cửa phòng Trâu Đình. “Trâu tỷ tỷ, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.” Vẻ mặt Mộc Hề Hề nghiêm nghị khó nén mệt mỏi. Trâu Đình như hòa thượng lùn hai thước với tay không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo suy nghĩ của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), mơ mơ hồ hồ bị Mộc Hề Hề lôi đi. . . . . . --- ------ Ta là tuyến phân cách YY-ing --- ----- Trước đây, có một đôi tiểu công tiểu thụ là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ từ nhỏ trải qua cuộc sống vô cùng sung túc. Tiểu công có một câu thích nói nhất với tiểu thụ, đó là --- “Tiểu thụ à, lớn lên ngươi gả cho ta nhé. . . . . .” Mà tiểu thụ ngây thơ hồn nhiên chỉ chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, hỏi tiểu công: “Nhưng hai nam nhân thì sao có thể thành thân đây?” Sau đó tiểu công liền nói: “Mặc dù chúng ta sống ở cổ đại không có biện pháp đi nước ngoài tới Hà Lan kết hôn, nhưng hai trái tim cùng chung nhịp đập, còn chuyện gì có thể gây khó khăn cho chúng ta đây?” Tiểu thụ tuấn mỹ (tuấn tú, khôi ngô) nở nụ cười. Sau đó, tiểu công và tiểu thụ đều đã trưởng thành. Lớn lên thật là một câu chuyện cực kỳ tàn nhẫn. Mối tình đầu của tiểu thụ lại là một nữ nhân. Vì thế những gì từng thề non hẹn biển với tiểu công, tiểu thụ một chút, cũng, không, nhớ. (Xin đọc nhấn giọng = =) Mặc dù ngoài mặt tiểu công thờ ơ, nhưng nội tâm thì lại chịu đựng nỗi thống khổ mà người thường không thể tưởng tượng nổi --- Trời ơi ~! Đất ơi ~! Tác giả ơi ~! Vì sao ngươi muốn cho nữ nhân kia cướp đi người yêu đời này của ta ~! Ta hận các người ~! ! Nhưng đối với tình yêu của tiểu thụ, tiểu công không hề oán giận cũng không có chen chân, chỉ từ đáy lòng lặng lẽ chúc phúc bọn họ. (Thật sự là Thánh mẫu tiểu công mà. . . . . .) Ai ngờ ~! Vậy mà nữ nhân kia lại có động cơ không thuần khiết ~! Trên thực tế người nàng ta yêu là tiểu công ~! Mà không phải là tiểu thụ ~! . . . . . . Nội dung vở kịch thật là thối nát, chúng ta trước hết khinh thường tác giả một cái. . . . . . . Mà tính tình tiểu công nóng nảy, không chịu nổi cảnh nữ nhân đó đùa giỡn tình cảm của tiểu thụ, liền rút đao muốn kết liễu nữ nhân này, lại phát hiện, nữ nhân này hạ Nhuyễn Cốt Tán với mình. Tiểu công suy nghĩ muốn động mà không thể, chỉ có thể mặc cho nữ nhân có trái tim độc ác như bọ cạp cầm dao găm tẩm độc rạch trên mặt chỗ này một nhát chỗ kia một nhát. Nữ nhân kia vừa chém vừa điên cuồng kêu to: “Nếu ta không chiếm được ngươi ~! Ta cũng sẽ không để người khác có được ngươi ~!” Trong lúc gào thét, nữ nhân kia đâm tới tiểu công! Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này! Tiểu thụ xuất hiện! Chúng ta không biết sao lại thế này, có lẽ là não của tác giả bị lỗi cũng có thể là nữ nhân kia giảm cân quá độ dẫn đến mất đi tính chuẩn xác, một đao kia quỷ dị đâm vào người tiểu thụ. . . . . . Sau đó, nữ nhân thất tình kia bị tóm đi Đồn Cảnh Sát. . . . . . À không,là nha môn. Ôm thân thể tiểu thụ mất đi thân nhiệt, tiểu công khóc không thành tiếng. Từ đó, tiểu công tiểu thụ, vĩnh viễn cách xa. Mà tiểu công, không còn xinh đẹp nữa. . . . . . --- ----- Nói thật cho mọi người biết đi, trên đây là kịch tình Trâu Đình YY nghĩ ra = =|||||--- ----- Khụ khụ, bên bàn nhỏ trong rừng cây sau khách điếm, Mộc Hề Hề kể một câu chuyện cũ như trên cho Trâu Đình. Có điều, bạn học Mộc Hề Hề thuần lương hoàn toàn không nghĩ tới, mối quan hệ nam nam thuần khiết giữa đại sư huynh và nhị sư huynh trong lòng cô, đã bị bạn nhỏ Trâu Đình nghĩ theo chiều hướng không thuần khiết rồi. . . . . . Vừa từ trong đoạn tình yêu thê mỹ tỉnh táo lại, Trâu Đình kích động nắm tay Mộc Hề Hề: “Hề Hề, sau đó thì sao sau đó thế nào ~! Việt Nhiên Nhược có đi tìm niềm vui mới không? ?” “. . . . . .” Mộc Hề Hề không nói được gì. “A~! Có phải hắn đối với nhị sư huynh nhớ mãi không quên ~! A a a a~! Tim ta như ngừng đập ~! Rất rất rất. . . . . . Làm cho người ta ruột đau như cắt. . . . . .” Trâu Đình giả tâm trạng Tây Thi. “. . . . . .” Hắc tuyến trên mặt Mộc Hề Hề bắt đầu tuôn trào. Trâu tỷ tỷ ngươi lại nghĩ đi đâu rồi. . . . . . “Cho nên! !” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trâu Đình lại nắm tay Mộc Hề Hề: “Cho nên sư huynh ngươi trên thực tế không hề xấu xí ~!” Mộc Hề Hề vội vàng gật đầu. Cho nên Trâu tỷ tỷ ngươi cũng đừng cố kỵ, mau gả đi ~! “Woa woa woa! Chúng ta mau dẫn hắn đi chỉnh dung ~! Chỉnh lại thành một mỹ nam ~!” Biến thành mỹ nam là có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. . . . . . “Nhưng mà đại sư huynh không muốn. . . . . .” Vẻ mặt Mộc Hề Hề ngượng ngịu. “Có gì mà không muốn chứ ~! Yêu đương say đắm qua rồi thì cứ để cho nó theo gió biến mất đi ~! Go with the wind~! !” “Chó cái gì?” Mộc Hề Hề mờ mịt. (“Chó” trong tiếng Trung phát âm gần giống “go” trong tiếng Anh nên chị Mộc bị hiểu nhầm ạ) Trâu Đình không trả lời cái vấn đề này, chỉ là lại nghĩ tới một vấn đề khác. . . . . . “Thì ra đại sư huynh của ngươi giống ta~! Quá tuyệt vời quá tuyệt vời ~! Thật ra thì hắn muốn lấy ta là để ngụy trang mà ~! Woa~! Thật là vô cùng thê mỹ khiến lòng người chua xót làm ta muốn tung hoa. . . . . .” “ . . . . . .” “Vết thương lòng của tiểu công Việt Nhiên Nhược. . . . . . Không sao hết, hủ nữ Trâu Đình tỷ tỷ sẽ giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn. . . . . . Tìm kiếm tình yêu mới ~!” Trâu Đình nắm quyền trước mắt. “. . . . . .” Đột nhiên Mộc Hề Hề xúc động rơi lệ, đại sư huynh a đại sư huynh, ta đem chân tướng nói cho nàng biết có phải là một quyết định sai lầm rồi không. . . . . . Lúc ăn cơm, ánh mắt Trâu Đình nhìn Việt Nhiên Nhược hết sức mập mờ. Chậc chậc, không nghĩ tới cổ đại nhiều gay thế, ta lại có thể gặp được hai đôi gay chính hiệu ~! Một đôi lại một đôi bi luyến ~! Có điều. . . . . . Lúc tiểu thụ chết, Việt Nhiên có ngược thi (hành xác chết) không nhỉ. . . . . . Eo, thật buồn nôn. . . . . . Ngược thi không thích, Việt Nhiên Nhược cho dù ngươi tính ngược thi thật thì cũng đừng nói cho ta biết, trái tim bé nhỏ của ta không chịu nổi. . . . . . Nghĩ tới đây Trâu Đình bị Mộc Hề Hề đẩy một cái: ‘Trâu tỷ tỷ, tỷ vừa nói cái gì?” “Hả?” Trâu Đình bưng bát cơm mờ mịt nhìn Mộc Hề Hề. “Vừa nãy hình như tỷ gọi tên đại sư huynh, còn nói ngược. . . . . . Ngược cái gì đó?” “Ngược thi.” Việt Nhiên Nhược nhàn nhạt bổ sung. “Ừ ~! Chính là cái này ~! Trâu tỷ tỷ, tỷ nói cái này là có ý gì thế. . . . . .?” “. . . . . .” Trâu Đình khóc không ra nước mắt. High quá cư nhiên nói ra thành lời. . . . . . 囧 . . . . . . Sau bữa cơm tối, lấy hạnh phúc của tiểu thụ làm nhiệm vụ của mình, Trâu Đình tìm đến Việt Nhiên Nhược. “Hề Hề đã nói cho ta biết.” Cho nên bạn học à, ngươi không cần phải xấu hổ. . . . . . “Ừ.” “Ngươi đi chỉnh dung đi.” Chỉnh dung xong là mùa xuân thứ hai liền tới rồi woa. . . . . . Chỉnh dung rồi liền đi gieo họa tìm tiểu thụ làm np thôi. . . . . . “Đây là ý tứ của nàng?” “Ơ. . . . . . Cứ cho là như thế đi.” Mặc dù ta rất muốn nói đây cũng là ý tứ của nhóm tiểu thụ. . . . . . Thôi, ý tứ của tiểu thụ chính là ý tứ của hủ nữ. . . . . . “. . . . . .” “Không cần suy tính ~! Cứ quyết định như vậy đi ~!” Phí hoài thời gian chẳng khác nào phí hoài tích phúc a~! “Nhưng. . . . . .” Việt Nhiên Nhược do dự một chút, đặt tay trên mặt mình: “Muốn chỉnh trở lại. . . . . . Sợ là không dễ. . . . . .” “Sợ gì ~! Tỷ tỷ dẫn ngươi đi Hàn Quốc ~! Hàn Quốc có thể đem Chung Vô Diễm chỉnh thành Vương Chiêu Quân ~! Ngươi còn sợ cái gì ~!” “Hàn Quốc?” “Hình như các ngươi gọi là Triều Tiên. . . . . .” “Bên Triều Tiên có cao nhân?” “Dĩ nhiên ~!” “. . . . . .” (Quần chúng: Khinh bỉ ngươi khinh bỉ ngươi ~! Phẫu thuật chỉnh hình của Hàn Quốc gần đây mới phát triển lên ~! Trâu Đình: Hu hu hu người ta không cố ý mà, người ta chỉ là không cẩn thận một chút, không có chú ý đây là cổ đại. . . . . .)