Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 40 : Lực liên tưởng cường đại của nữ chủ

May mà thuốc của Phiêu Liên có dược hiệu. Nhưng bất hạnh thay, khi bọn họ còn đang chạy băng băng trên đường, thuốc mất tác dụng. . . . . . . . . (Mặc Mặc: Mặc Mặc cho mọi người một không gian để tưởng tượng. . . . . Quần chúng: cắt. . . . Lại bí từ phải không? Mặc Mặc:. . . . .) May mà Phiêu Liên có đủ định lực [1], có thể mặt không đổi sắc cởi áo choàng che kín cho Trâu Đình. [1] Định lực là không bị cảnh giới lay chuyển. Trâu Đình ở trong lòng Phiêu Liên khóc không ra nước mắt. Tôi và Nghê Hồng hiện tại là đúng chuẩn trần truồng rồi. . . . . Khi ngựa đang chạy, tiếng “bốp bốp” vang lên không dứt. Trâu Đình rất muốn ló đầu ra xem bên ngoài có chuyện gì, nhưng mà. . . . Bên ngoài rất lạnh a! Phiêu Liên này sao lại ngốc như vậy ~! Quần áo của nữ sinh lại không mang đi ~! Hay là hắn còn tưởng rằng có thể ôm tôi và Nghê Hồng trong bọc tã của trẻ con vào khách điếm ~! Trâu Đình khó xử, lúc này bỗng nhớ tới câu thơ của Lý Hậu Chủ. Hỏi người sầu được bao nhiêu ? Sông xuân vẫn chảy một chiều về đông. Thuộc hạ Lưu Ngạn của Phiêu Liên vào thôn tìm hai bộ quần áo thôn cô để Trâu Đình và Nghê Hồng thay, vấn đề lúc này mới được giải quyết triệt để. Nhưng mà. . . . . Trâu Đình kỳ quái nhìn mặt Lưu Ngạn, vì sao mặt hắn đỏ như vậy? Hay là. . . . . Hắn coi trọng Nghê Hồng rồi?? Không được! Tìm một công khó như tìm ngàn thụ! Tiểu công ưu tú như vậy sao có thể bị Nghê Hồng làm thẳng!! Tôi muốn bóp chết tình cảm của hắn từ trong trứng nước! “Nghê Hồng!” Trâu Đình cố bày ra vẻ mặt uy nghiêm. “Tiểu thư có việc gì?” Nhưng Nghê Hồng cũng không thèm nhìn Trâu Đình lấy một cái mà nồng nàn tình thâm nhìn Lưu Ngạn. (Mặc Mặc: tôi phải nói rõ một chút, nồng nàn tình thâm là phán đoán của người bạn nhỏ Trâu Đình. Thuyết minh đã xong, bay đi. . . .) Mẹ kiếp! Mới ngồi cùng ngựa một lần mà đã quấn lấy nhau! Tức chết ta! “Nghê Hồng, em không được coi trọng tên kia!” Trâu Đình ra sức lắc vai Nghê Hồng, “Tên kia và em sẽ không có kết quả!” Sắc mặt Nghê Hồng đổi từ xanh sang tím: “Tiểu thư nói lung tung gì vậy. . . . .” “A? Ta nói lung tung? Vậy em nói xem vì sao hắn đỏ mặt? Hiển nhiên là em với hắn ở trên ngựa đã làm ra chuyện không thể cho ai biết. . . . .” “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!” Nghê Hồng quýnh lên, bịt miệng Trâu Đình: “Mặt hắn đỏ là vì bị em tát! Vốn em còn định tát chủ của hắn! Hắn còn nói tính luôn cho chủ hắn nên mới vậy!” “. . . . .” Thì ra tiếng “bốp bốp” kia là do Nghê Hồng tát hắn. . . . . Thân thủ của Nghê Hồng quả là tốt! Ngồi xóc như vậy mà vẫn tát đúng vị trí! Hừm. . . . . Hình như Nghê Hồng vừa nói lời gì đó rất quan trọng. . . . . Hình như là “Hắn còn nói tính luôn cho chủ mình”. . . . . Nghĩ đến đây, Trâu Đình phấn khởi, ha ha ha! Công thị vệ che chở chủ nhân ~! Thật đáng yêu ~! Ngồi ăn cơm trong một nông gia ở thôn xóm, Trâu Đình thật đau lòng khi biết, các nàng và Phiêu Liên, sắp sửa mỗi người một ngả. Phiêu Liên có việc ở kinh thành chưa làm xong, phải đi về tiếp tục công tác. Trâu Đình rất muốn đi cùng hắn, nhưng. . . . Đó là kinh thành – nơi nguy hiểm như đầm rồng hang hổ! Khi Phiêu Liên cùng Lưu Ngạn ngồi trên ngựa chạy mất bóng, Trâu Đình vẫn không nhúc nhích, đứng ở đầu thôn nhìn bọn họ đi xa. “Tiểu thư, chúng ta trở về sơn trang đi.” Nghê Hồng đau lòng kéo Trâu Đình toàn thân cứng ngắc. “. . . . . Ai. . . . .” Trâu Đình thật lâu mới hồi thần, thở dài một hơi, đôi mắt linh động ngày xưa cũng mất đi sự sáng rọi vốn có. Nghê Hồng cảm thấy thật quỷ dị, chẳng lẽ tiểu thư, động tâm trước Phiêu Liên này rồi? “Nghê Hồng a. . . . .” Ánh mắt Trâu Đình trống rỗng nhìn Nghê Hồng, Nghê Hồng thấy vậy trong lòng sợ hãi: “Em nói ta để hắn ra đi như vậy, có đúng hay không?” “Hả. . . . . Tiểu thư. . . . .” “Ha ha. . . . . Như vậy là không đúng rồi. . . . .” Trâu Đình ngắt lời Nghê Hồng, tự trả lời: “Phiêu Liên kia có vẻ là một thụ khó tính, mà Lưu Ngạn kia lại bí ẩn. . . . . Không có người thôi thúc thì bọn họ khó thành chính quả a. . . . . Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, ta lại không thể ở bên bọn họ. . . . .” “. . . . .” Đầu Nghê Hồng đầy tuyến đen, không phản bác được. - -|||||||||| Trong đầu tiểu thư rốt cuộc chứa cái gì vậy. . . . . Chạy vài ngày đường, Nghê Hồng đưa Trâu Đình tới Bạch Điểu sơn trang. Vừa nghe được tên này, Trâu Đình mấy ngày qua suy sụp bỗng cảm thấy phấn chấn. Bạch Điểu sơn trang! Tên gọi có nghĩa là dưa trắng sơn trang! Thật thối nát a ~! Người giữ cửa sơn trang này rất chảnh, bởi vì Nghê Hồng phải đưa lệnh bài thì hắn mới vào sơn trang thông báo Nghê Hồng và Bạch Thứ Chân đã trở lại. Không có cách khác, ai bảo Trâu Đình làm mất lệnh bài của Bạch Thứ Chân kia rồi. Bạch Điểu sơn trang nếu không có lệnh bài thì không cho người vào. Người của Bạch Điểu sơn trang làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát sau bên trong đã nổi lên động tĩnh lớn. “Tiểu Thứ Chân, cuối cùng muội đã trở lại ~!” Giọng nói khiến Trâu Đình buồn nôn này chắc chắn là của Tiểu Thất. Trâu Đình không vui nhìn về phía phát ra tiếng nói, chấn động — Bảy người nam nhân mặc quần áo đỏ cam vàng lục lam chàm tím đi về phía cô và Nghê Hồng. Bảy người này đều mày kiếm mắt sáng, dung mạo bất phàm. Mà bọn họ trong mắt Trâu Đình lại vô cùng quen thuộc. . . . . Bọn họ càng đi càng gần, trong đầu Trâu Đình hiện lên bốn chữ to lấp lánh sắc vàng — Hồ! Lô! Huynh! Đệ! “Bé hồ lô! Bé hồ lô! Bảy dưa trên một dây!” [2] [2] Phim hoạt hình hồ lô huynh đệ: bảy bé hồ lô mặc quần áo bảy màu khác nhau. Trâu Đình bị shock nặng, ngửa mặt lên trời gào khóc, khiến bảy huynh đệ bị dọa nhảy dựng. “Người nào ồn ào ở ngoài thế?” Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Nghê Hồng vội vàng bịt miệng Trâu Đình. Trâu Đình hai mắt vô thần, phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát ra tiếng nói. . . . Cô nhìn. Cô im miệng. Cô hóa đá. Một ông lão lông mi trắng bay phất phới, chống gậy đi về phía cô, toàn thân tản ra sự tức giận. Lúc này, bốn chữ vàng khác lại hiện lên trong đầu Trâu Đình —– Bạch! Mi! Đại! Hiệp! “Đao! Là loại đao nào! Kim ti đại hoàn đao! Kiếm! Là loại kiếm gì! Bế nguyệt tu quang kiếm!” [3] [3] Tên phim “Bạch mi đại hiệp” và câu hát trong bài hát chủ đề “Ta là ai”. Trâu Đình như bị rối loạn thần kinh. Ông lão lông mi trắng bất mãn nhíu mày. Nghê Hồng thấy thế hít vào một ngụm khí lạnh, xong rồi xong rồi, lão thái gia tức giận! Bảy vị nam tử cũng lo lắng cho Trâu Đình. Tiểu Thất không nhịn được ôm lấy Trâu Đình phóng về phía Nghê Hồng, quỳ gối trước mặt ông lão mi trắng. “Lão thái gia! Tiểu Thứ Chân lần này xa nhà, gặp không ít biến cố! Trở nên như vậy, về tình có thể tha thứ! Xin lão thái gia tha cho muội ấy lần này!” Ông lão lông mi trắng vuốt vuốt chòm râu vừa trắng vừa dài, trầm giọng nói: “Các ngươi không cần cầu xin!” Mọi người rùng mình. Mắt ông lão lông mi trắng nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Nghê Hồng. “Dìu tiểu thư của ngươi vào, hắt tỉnh bằng nước lạnh rồi trừng phạt bằng gia pháp!”