Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ
Chương 38
Ở trong mưa một đường xung phong, chủ tớ Trâu Đình nhanh chóng tới khách sạn Vãn Lai.
May mà dẫn theo bản đồ di động Nghê Hồng! Đứng ở dưới hiên khách sạn tránh mưa, Trâu Đình cảm thán ngàn lần. Nếu một mình mình, chắc cũng bị mưa tưới chết.
Thế nhưng. . . . .
Trâu Đình nhìn cánh cửa khách sạn đóng chặt. . . . . Vì sao bọn họ đóng cửa. . . . . Mấy giờ rồi nhỉ. . . . .
“Tiểu thư đứng đây chờ, em đi lên nhìn xem.”
Nghê Hồng xoay người một cái, hạ xuống mái hiên, lại khom lưng đi hai bước, bóng hình chợt lóe, nhảy vào cửa sổ, biến mất.
Một lát sau, Nghê Hồng lặng lẽ nhảy ra từ một cửa sổ khác, nhanh chóng dừng trước mặt Trâu Đình.
Động tác cực nhanh khiến Trâu Đình trở tay không kịp.
Trâu Đình bị Nghê Hồng khiêng trên vai rất buồn bực. . . . . Động tác của Nghê Hồng cũng quá nhanh. . . . . Mình vẫn chưa cảm thấy nhàm chán. . . . . (tức là chị ấy chưa phải đợi lâu đến mức thấy chán) (Mặc Mặc: ngài còn muốn cảm thấy chán sao. . . . . Trâu Đình:. . . . . Cơm chiều tôi còn chưa tiêu hóa xong. . . . .)
Lắc lư hai lần trên nóc nhà, Trâu Đình bị Nghê Hồng nhét vào cửa sổ một gian phòng.
Mắt vừa thích ứng với ánh sáng trong phòng, Trâu Đình ngay lập tức thú huyết sôi trào.
Đại mỹ nhân Phiêu Liên của chúng ta đang ngồi trên bàn đọc sách, thân mặc một chiếc áo mỏng, cổ áo mở rộng, xương quai xanh khiêu gợi cùng làn da lóng lánh bị phơi bày.
Trâu Đình cảm thấy mũi của mình ngứa ngứa. . . . .
“Đã lâu không gặp cô nương. . . . .”
Phiêu Liên nghiêng đầu, cười khẽ, dưới ánh nến có vẻ mệt mỏi mà lại mê người.
Ý niệm trong lòng Trâu Đình trăm hồi ngàn đổi, cũng chỉ có duy nhất hai chữ —– Tiêu! Hồn!
Nghê Hồng phía sau thấy thế trong lòng gào thét không ổn, bổ nhào tới nhét khăn tay vào mũi Trâu Đình, lại xoay người về phía giường lấy chăn ra che Phiêu Liên. . . . . Động tác linh hoạt, không hề dây dưa dong dài.
“Tôi vừa nhắc anh mặc dày vào! Mặc như vậy không phải dẫn lửa thiêu thân chọc người phạm tội sao!”
Nghê Hồng oán giận nhấc đầu Trâu Đình lên, sao vậy nhỉ, động tác của mình rất nhanh, vậy mà máu mũi vẫn phun ra. . . . .
Trâu Đình cũng thật thất vọng với biểu hiện của mình. Thế nhưng phản ứng cơ thể chúng ta cũng không khống chế được. . . . Có thể trách tôi sao. . . . .
Phiêu Liên nhìn chủ tớ bọn họ, lấy sách che miệng cười trộm.
“Cười cái rắm!”
Chủ tớ hai miệng một lời mắng hắn.
Phiêu Liên lại càng cười vui vẻ, nếu trên người có mấy đóa hoa thì có thể gọi là cành hoa run rẩy. . . . (Quần chúng: cành hoa run rẩy. . . . Tác giả so sánh thật đáng khinh. . . . Mặc Mặc: Phiêu Liên là đóa hoa. . . . . Quần chúng: Rỗng tuếch. . . .)
Nhìn Phiêu Liên cười run cả người, Nghê Hồng và Trâu Đình không nói gì. Nam nhân này hôm nay ăn nhầm cái gì. . . . . Buồn cười lắm sao. . . . .
(Quần chúng: tác giả, chúng ta không thể không thắc mắc, có phải Phiêu Liên này cũng ngu ngốc hay không?? Mặc Mặc:. . . . . Đó là thú vui buồn nôn của tôi. . . . . Quần chúng:. . . . .)
“Hôm nay sao cô nương đột nhiên tới tìm ta?”
Để ngừa vạn nhất, Nghê Hồng tắt đèn đi. Nhưng giọng nói của Phiêu Liên trong bóng đêm cũng có thể khiến Trâu Đình mê man không ngớt. . . . .
Giọng nói kiều mị và thân hình mềm mại không xương như vậy. . . . . Oa oa oa! Tiểu thụ đáng yêu! Phối với ai mới được? Quý Liễm Hàn? Thẩm Tư Lương? Tiểu thập nhị? Việt Nhiên Nhược? Hứa Niệm? Không không không! Bọn họ không xứng. . . . . Nếu phối với tiểu thụ Phiêu Liên thì khác nào làm nhục hắn. . . . .
Thật lâu không thấy Trâu Đình đáp lại, Nghê Hồng ý thức được, tiểu thư thân ái của mình. . . . . Đang đi vào cõi thần tiên. . . . .
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . .”
Nghê Hồng bất đắc dĩ véo Trâu Đình một cái.
Không ngờ động tác này lại giúp Trâu Đình ngộ ra.
“Đúng đúng đúng! Hắn xứng với hoàng đế đại thúc! Cường công nhược thụ! Hài hòa cỡ nào a!”
Tuyến đen của Nghê Hồng vì vậy mà hạ xuống. . . . .
Tiểu thư không thể đứng đắn một chút sao. . . . .
“Hả? Cô nương đang nói về cái gì?” Phiêu Liên có chút tò mò.
“Không có gì, giúp người quen tìm cp [1].” Trâu Đình phản xạ có điều kiện, hễ hỏi thì đáp.
[1] cp: couple.
“. . . . .”
Nghê Hồng xoa huyệt thái dương trong bóng đêm, mình có nên đánh ngất nữ nhân động kinh này rồi tự trao đổi với nam nhân kia không. . . . .
Tiểu thư, tiểu thư. . . . Trong đầu ngài không có gì bình thường sao. . . .
Mà. . . . . Hấp da [2] là cái gì?
[2] Phát âm là xi pi.
Dòng suy nghĩ của Trâu Đình trôi qua, để lại sự yên tĩnh làm người hít thở không thông.
Yên. . . .
Tĩnh. . . .
Yên yên tĩnh. . . .
. . . . .
Ba người đều im lặng khiến Trâu Đình cảm thấy rất khó xử. . . . Trong không khí chỉ có tiếng thở của Trâu Đình. . . . .
Hai người bọn họ chết hết rồi sao. . . . Trâu Đình thở chậm lại, rất không may, cô vẫn chỉ nghe thấy tiếng thở của mình. . . . .
Toi rồi. . . . . Vì sao lúc trước Việt Nhiên Nhược dạy võ, mình không quấn lấy hắn đòi dạy ít nội công tâm pháp. . . . .
Khiến cho bà đây cảm thấy mình thở hổn hển lúc này chẳng khác gì lửa dục công tâm. . . . .
“Ha. . . .” Đột nhiên Phiêu Liên cười khẽ đánh vỡ yên lặng, “Hai vị cô nương đêm khuya tới nhà trọ tìm Phiêu Liên làm gì? Không phải chỉ đến thăm thôi chứ?”
Đúng rồi! Chính sự chính sự! Hắn không nói thì mình liền quên!
“Ừ, chúng ta vốn định tới uống trà. . . . . Nhưng đêm đã khuya. . . . . Tiện thể mượn ngài cái giường ngủ qua đêm được không. . . . .” Trâu Đình cười hì hì trả lời.
Nghê Hồng bất lực. . . . . Tiểu thư, trước khi nói dối ngài cũng phải chuẩn bị. . . . Hơn nữa Phiêu Liên này không phải đèn đã cạn dầu, bằng chút đạo hạnh nhỏ nhoi của ngài mà đòi lừa hắn. . . . Tốt nhất trở về học tập lão thái gia vài năm đi. . . .
“Ừm?” Con ngươi Phiêu Liên rạng rỡ phát sáng trong bóng đêm.
“Công tử, tiểu thư nhà tôi đang nói giỡn thôi.” Nghê Hồng nói thẳng, “Thực tế là tôi và tiểu thư muốn ra khỏi thành, nhưng mà buổi tối cửa thành đóng. . . .”
“Ừ? Nhưng nếu cô nương muốn mang tiểu thư ra khỏi thành. . . . . Tường thành dù cao đến mấy cũng đâu ngăn được cô?” Phiêu Liên một lời trúng đích.
“. . . . .” Nghê Hồng nghĩ một lúc, quyết định nói thật, “Xưa đâu bằng nay, tiểu thư. . . . . Đã không còn là tiểu thư trước kia. . . . .”
“. . . . .” Trâu Đình buồn bực, “Nghê Hồng. . . . .Ta bị làm sao. . . .” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh sợ hô, “Chẳng lẽ ta bị bệnh nan y?! Nghê Hồng đừng gạt ta!”
“Chẳng lẽ tiểu thư không cảm thấy sao!” Nghê Hồng bi phẫn, Trâu Đình nghe vậy trái tim nhỏ bùm bùm đập loạn.
“Lúc nãy ra khỏi vương phủ, thiếu chút nữa khiến em phơi thây.”
“. . . . .” Thì ra tình huống phát sinh khi ra vương phủ là do ảnh hưởng của hướng gió. . . . May mắn không dính dáng tới bệnh nan y. . . . . Nhưng mà. . . . .
“Nghê Hồng, chẳng lẽ công lực của em giảm đi sao?” Trâu Đình dè dặt hỏi.
“Công lực em giảm gì chứ! Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước em đã để Hề Hề cô nương tiếp tục kê đơn cho ngài!” Nói tới đây liền tan nát cõi lòng, Nghê Hồng một chưởng vỗ bàn, tiếng vang ông ông trong lỗ tai Trâu Đình.
“. . . . .” Trâu Đình nghĩ mãi không hiểu, việc này liên quan gì tới Hề Hề. . . .
“Tiểu thư!” Nghê Hồng lời nói thành khẩn, “Ngài nên coi giảm béo là sự nghiệp suốt đời của mình! Không phải ai mang ngài chạy trốn cũng có sức mạnh trời sinh như đại công tử!”
“. . . . .”
Trâu Đình rất muốn khóc.
Nghê Hồng. . . . . Sự nghiệp suốt đời của ta là phổ biến BL cho các mỹ nam đồng chí. . . . . Em không nên áp bức ta thay đổi chí hướng như vậy. . . . .
Chúng ta coi giảm béo là chí hướng thứ hai, có được không?
Trong tiếng cười lớn của Phiêu Liên, Trâu Đình buồn bực lên giường nằm.
Nghê Hồng làm tròn bổn phận, ngồi cạnh giường phòng bị Phiêu Liên.
Phiêu Liên rất hào phóng, không hề phàn nàn, nhắm mắt, tay chống đầu trên bàn.
Một đêm không nói gì.
Trâu Đình bị gió lạnh mùa xuân thổi tỉnh.
Cô rón ra rón rén bò xuống giường, cẩn thận để không kinh động tới Nghê Hồng nằm ngoài.
Phiêu Liên không biết đi đâu, cửa sổ mở toang, gió thổi làm bay một trang sách trên bàn của Phiêu Liên.
Trâu Đình nhìn sách kia, không nhịn được lật xem. . . . .
. . . . .
《 Binh pháp tôn tử 》.
. . . . . Được, rất có tiền đồ. . . . .
Nhưng mà hắn xem cái này làm gì. . . . .
Chẳng lẽ áp dụng vào kinh doanh sao. . . . .
Trâu Đình đầu óc ngu dốt, quyết định vứt bỏ vấn đề này, đi đến cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài.
Bầu trời phía đông ngập sắc đỏ, mặt trời sắp mọc rồi.
Nhìn vẻ đẹp của bầu trời, khí phách trong lòng Trâu Đình lan tỏa, vỗ cửa sổ cất giọng ca vàng —
“Đông phương hồng, mặt trời lên. Trung Quốc có một Mao Trạch Đông, người lo lắng cho hạnh phúc của nhân dân. Hu ớ hai da, người là đại cứu tinh của chúng ta.”
“Bài hát của cô nương thật hào hùng!”
Lưng Trâu Đình cứng đờ, xoay người lại thấy Phiêu Liên dựa vào cửa, ưu nhã vỗ tay.
Người lại xoay một phía khác, nhìn thấy Nghê Hồng vẻ mặt tức giận còn đang ngái ngủ.
. . . . . .
Trâu Đình muốn đánh vào tay mình. . . .
Cao hứng quá mức, quên mất Nghê Hồng còn đang ngủ. . . .
Hơn nữa còn bị mỹ nam nghe thấy. . . .
莔TZ.
“Tuy rằng ta rất tò mò Mao Trạch Đông này là ai. . . . .” Phiêu Liên nói với Trâu Đình, “Nhưng quan trọng hơn vẫn là ra khỏi thành. . . . . Nghe nói hôm nay sẽ đóng thành khám xét.”
Trâu Đình rùng mình, ánh mắt trao đổi với Nghê Hồng.
Chuyện này. . . . Tới cũng thật nhanh. . . .
Nghê Hồng ở cửa thành xem xét tình huống, hối hận muốn chết, nhiều binh lính như vậy, nếu biết thì tối qua liều chết cũng phải mang tiểu thư ra ngoài.
Nhưng hiện tại nói gì cũng không kịp nữa, vẫn nên trở về bàn bạc với tiểu thư nên ra ngoài thế nào!
Nghê Hồng trở về, nghe thấy tiếng đối thoại của Trâu Đình và Phiêu Liên từ xa.
“Mao Trạch Đông trước đó là kẻ háo sắc! Cưới bốn bà vợ! Còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!” Giọng nói tức giận bất bình, là của Trâu Đình.
“Bốn thê tử có vẻ ít. . . .” Giọng điệu thông cảm, là của Phiêu Liên.
“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Nam nhân các ngươi đều nghĩ vậy! Ông trời phái ta và Tư Viện tới đây để giáo dục nữ quyền! Thấy không, tiểu thập nhị bị giáo huấn máu chảy đầm đìa!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Nghê Hồng lười nghe bọn họ nói cái gì, ba chân bốn cẳng đi vào phòng, “Tiểu thư, xem ra rời khỏi thành có chút phiền toái.”
“Ừ. . . .” Trâu Đình như không nghe thấy, tiếp tục liến thoắng về câu chuyện vĩ đại của Mao Trạch Đông với Phiêu Liên.
Phiêu Liên mỉm cười nghe nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nghê Hồng.
“Đóng cổng thành rồi.”
Phiêu Liên đăm chiêu.
Trâu Đình nói thật lâu mới ngừng lại.
Xem Trâu Đình uống trà ừng ực, Nghê Hồng và Phiêu Liên nhìn nhau cười buồn bã.
Đầu óc thật đơn giản. . . . .
Như vậy thì tốt hay xấu đây.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
89 chương
114 chương
7 chương
90 chương