Tục ngữ nói đúng, mẹ quý nhờ con. Trầm Tư Viện lúc này ở vương phủ nghiễm nhiên được đãi ngộ như cán bộ cấp cao. Áo tới vươn tay cơm tới há mồm, ngồi không cả ngày. Mà Trầm thái thú cùng huynh đệ Bl ghen chết người khác sau khi nhận được cam đoan của Tiểu Thập Nhị, làm việc nghĩa không chùn bước rời khỏi kinh thành phồn hoa. Ân, nếu còn không trở về thì giấy tờ hồ sơ vụ án chồng chất chắc phải đem người sống đi chôn mất. Tiểu Thập Nhị rất quan tâm tới Trầm Tư Viện, vào triều xong liền tới chỗ Trầm Tư Viện, đứng bên cạnh chờ được sai khiến. Nhìn bộ dáng hạnh phúc phu xướng phụ tùy của bọn họ, Trâu Đình liền đa cảm. Con tim đóng băng của ta. . . . . . Khi nào thì băng mới tan. . . . . . Sau khi Trầm thái thú đi không lâu, kinh thành xảy ra chuyện lớn. Tiểu Thập Nhị bắt đầu bận rộn, chạy trong chạy ngoài xã giao với các quan ở kinh thành tới cửa bái phỏng cầu hỗ trợ. Mà những kẻ không chiếm được lợi ích từ chỗ Tiểu Thập Nhị, chủ ý liền rời sang người Trầm Tư Viện. . . . . . "Thái Thường Tự Khanh rốt cuộc muốn làm gì a. . . . . . Mở miệng một tiếng vương phi khiến người ta buồn bực." Trâu Đình nói xong bóp vai cho Trầm Tư Viện. Trầm Tư Viện nhắm mắt uống trà đại hồng bào thượng hạng, hưởng thụ sự hầu hạ tỉ mỉ của Trâu Đình: "Mặc kệ hắn muốn làm gì, gọi ta là vương phi ta càng không giúp!" ". . . . . . Nữ nhân ngươi thật sự không muốn gả đi sao?" "Nói nhảm! Độc thân rất tốt!" Trầm Tư Viện kích động ngồi thẳng lên nói rõ. Trâu Đình im lặng. Nữ nhân ngươi như vậy rất giấu đầu hở đuôi a. . . . . . Không phải lấy chồng thôi sao. . . . . . Kích động cái gì. . . . . . Trâu Đình buồn bực nhìn thầy lang trước mặt. "Mong vương phi nương nương ở trước mặt vương gia nói tốt cho tiểu sinh vài câu. Tiểu sinh kiếp sau liền kết cỏ ngậm vành báo đáp nương nương. . . . . ." Đã nói nhiều lần "Ta không phải là Vương Phi." lại vẫn không để ý tới Trâu Đình đang khó hiểu. Dung mạo ta cách Trầm Tư Viện cả hệ mặt trời, những quan viên này tại sao lại nhầm lẫn ta là nàng. . . . . . Chẳng lẽ lão nương bộ dáng quốc sắc thiên hương như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm. . . . . . "Ai. . . . . ." Trâu Đình thở dài một hơi. Thầy lang đồng học bắt đầu khẩn trương, lưng khom càng thêm cong, kinh sợ: "Vương phi. . . . . ." "Nếu ngươi đối được câu đối này của ta, ta liền giúp ngươi." "A?!" Thầy lang đồng học phản ứng kịp, lập tức vui vẻ ra mặt: "Xin vương phi chỉ giáo." "Xin nghe đề." Trâu Đình học giọng điệu của Vương Tiểu Nha [1] hỏi: "Vế trên là: nước hưng thịnh nhà hưng thịnh nước nhà hưng thịnh. Xin hỏi vế dưới." [1] Người dẫn chương trình kinh tế và tài chính. "A?" Lang trung đồng học mông muội. Trâu Đình âm thầm đắc ý, oa. . . . . . Tới cổ đại lâu như vậy, đều luôn bị nhóm nam nhân nữ nhân của Hề Hề lừa bịp, hôm nay khó có ngày nông nô lật mình thành chủ nhà oa! Sau khi đuổi thầy lang ngu ngốc đi, Trâu Đình quẹo trái quẹo phải lại gặp một người toát lên vẻ đoan chính. Người nọ còn đi về phía nàng. Trâu Đình nhức đầu day day huyệt thái dương, Trầm Tư Viện a Trầm Tư Viện, hôm nay lão nương vì giúp ngươi sẽ xuất ra bản lĩnh của mình san bằng tất cả những kẻ ngu! (Quần chúng: bằng trình độ thấp kém của ngươi sao. . . . . .) Người kia đến gần Trâu Đình. . . . . . Keng! Một ánh lạnh thoáng qua mắt Trâu Đình! Hình nam [2]! Mỹ hình trung niên đại thúc! Điệu bộ tương đối thành thục! [2] Là nam sinh hấp dẫn thế hệ mới. "Cô nương, xin hỏi thập nhị vương phi ở đâu?" Ôi? Hắn vậy mà không nhận lầm là ta?? Trâu Đình cảm thấy có chút đả kích, ta cũng không phải rất khó coi a. . . . . . Như thế này cũng có thể làm người khác hiểu làm một chút chứ. . . . . . (Quần chúng: . . . . . . Thế sao phần trên ngươi còn nghĩ như vậy. . . . . .) Trâu Đình bực mình nhất thời muốn làm khó vị đại thúc này: "Đại thúc, nếu ngươi có thể đáp được vế trên của ta ta sẽ cho ngươi biết Trầm Tư Viện ở đâu." Hừ! Coi thường ta! Làm cho kẻ tiểu nhân như ngươi không xuống đài nổi. "Nga?" Đại thúc hứng thú nhìn Trâu Đình: "Cô nương xin hỏi." "Nghe cho kỹ: nước hưng thịnh nhà hưng thịnh nước nhà hưng thịnh. Vế dưới là gì?" Trâu Đình ngông cuồng tự cao nhìn đại thúc, hừ! Xem ngươi đối lại như thế nào. "Cái này không khó." Đại thúc cười cười, nụ cười nho nhã hào phóng: "Vế dưới của ta là: trời rộng đất rộng trời đất rộng. Cô nương thấy thế nào?" ". . . . . ." Kẻ vớ vẩn như hắn mà lại đối được! Mẹ nó! "Khụ khụ. . . . . ." Trâu Đình cảm thấy mất mặt ho khan hai tiếng, thần thần bí bí hướng về phía đại thúc vẫy tay, ghé vào tai hắn nói: "Đối văn thơ như vậy thì đã là gì! Chúng ta chơi kiểu kuso! Kuso ~!" "Ừ? Kuso?" Đại thúc phát âm chuẩn khiến Trâu Đình rất hài lòng. "Đúng! Đến đến đến, hãy đọc theo ta. . . . . . ku. . . . . . so. . . . . ." "ku. . . . . . so. . . . . ." Đại thúc phối hợp đọc cùng Trâu Đình. "Đúng!" Trẻ nhỏ dễ dạy ~! "Xin hỏi cô nương kuso có nghĩa là gì?" Đại thúc cũng bắt chước giọng thần bí của Trâu Đình hỏi. "Kuso [3] nghĩa là buồn nôn . . . . ." Thấy đại thúc không hiểu, Trâu Đình vắt óc đem từ ngữ mình biết xào lại, sau đó thê lương phát hiện, không thể giải thích. [3] Kuso tiếng Nhật là đáng ghét, ghê tởm, cũng là phát âm của từ “shit”. Sau này cũng có nghĩa là buồn nôn, nhàm chán. "Được rồi được rồi. . . . . . Ta nói vế dưới ngươi sẽ biết kuso có nghĩa gì ~!" Trâu Đình không giải thích từ ngữ nữa, trực tiếp tiến vào chủ đề: "Nghe cho kỹ a, vế đối là: mẹ ngươi mẹ nó mẹ nó!" ". . . . . ." Sắc mặt đại thúc thay đổi, cuối cùng không nhịn được cười lớn: "Vế đối rất khá! Rất khá! Ha ha ha ha!!" Thấy đại thúc tươi cười, ánh sáng tức khắc quét sạch khói mù trong lòng Trâu Đình. (Quần chúng: tác giả, sinh vật đơn tế bào sẽ lo lắng sao. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . .) "Đến đến đại thúc, ta lại ra đề mục cho ngươi ~!" Trâu Đình bắt đầu muốn chơi đùa. "A?" Đại thúc cùng Trâu Đình ngồi xổm ở góc tường chơi trò chơi chữ nhàm chán của hiện đại. "Có mười con dê, chín con ở chuồng cừu, một con ở chuồng heo, nói một thành ngữ ~!" "A?" Đại thúc cúi đầu nghiên cứu cấu tạo mặt đất của vương phủ, cuối cùng không thể không lắc đầu đầu hàng: "Không nghĩ ra được, mời cô nương nói đáp án." "Chính là trầm bổng du dương a!" "A?" Đại thúc mờ mịt. "Con dê không thành thật, không ngồi trong chuồng dê mà lại chạy đến chỗ chuồng heo, không phải ngồi sai thì là gì [4] ! Ngu dốt!" Trâu Đình đột nhiên cảm thấy mình thông minh đến thế. [4] Có mười con dê, 10 con trong chuồng dê, 1 con trong chuồng heo → nhất dương ngồi sai (đọc giống trầm bổng du dương trong tiếng trung). "Ha ha ha. . . . . ." Đại thúc lại cười ha hả, tiếng cười sảng lãng. "Đến đến đến, chúng ta lại nói tiếp, nghe qua chuyện xưa heo lớn nói heo bé hết chỗ chê chưa [5]?" Trâu Đình hỏi rất nhanh. "Chưa." Đại thúc cũng trả lời rất nhanh. "Hắc hắc. . . . . ." Trâu Đình nhìn đại thúc cười một cách đáng khinh. ". . . . . ." Đại thúc không hiểu nhìn Trâu Đình một lát, chợt tỉnh ngộ lần nữa cười to: “Được được được! Ta là heo bé ha ha ha.” [5] Khi hỏi 1 người: ngươi đã nghe qua chuyện xưa heo lớn nói heo bé hết chỗ chê chưa? Nếu người đó nói có, chứng tỏ hắn là heo lớn, người đó nói chưa, chứng tỏ hắn là heo bé. (ta chỉ tìm được thế, không tìm được giải thích kĩ) Khi đại thúc và Trâu Đình ngồi ở góc tường nói chuyện một cách say sưa, một tiếng sấm dấy lên — "Hoàng huynh, sao ngươi lại tới đây?" Cái gì! Hoàng đế đến đây! Trâu Đình vội vàng nhảy dựng lên. Nhìn bốn phía xung quanh, sau đó tuyệt vọng phát hiện, bên trong vườn, nam cũng chỉ có Tiểu Thập Nhị và. . . . . . Vị đại thúc này. . . . . . Xong rồi. . . . . . Trâu Đình như cái xác không hồn đi theo Tiểu Thập Nhị và hoàng đế đại thúc tới phòng khách, đầu cũng không dám ngẩng. Trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ — xong rồi, ta đùa giỡn hoàng đế ta đùa giỡn hoàng đế rồi. . . . . . "Trâu cô nương. . . . . . Trâu cô nương. . . . . ." Giọng nói Tiểu Thập Nhị từng tiếng lại từng tiếng cao vút, nhưng Trâu Đình vẫn hồn nhiên không hay. "Trâu cô nương!" Tiểu Thập Nhị không nhịn được đi tới đụng đụng Trâu Đình, cuối cùng kéo Trâu Đình trở về hiện thực. "Gì?" Trâu Đình mờ mịt nhìn Tiểu Thập Nhị. "Trâu cô nương, trẫm đang gọi ngươi." Hoàng đế đại thúc thành công thu hút sự chú ý của Trâu Đình. "Hoàng hoàng hoàng hoàng thượng. . . . . ." Trâu Đình run run, lo sợ không yên. "Trâu cô nương không cần sợ trẫm." Hoàng đế đại thúc nở một nụ cười tuyệt mỹ khiến người người giật điện: "Trâu cô nương là một người thú vị, trẫm rất thích Trâu cô nương." "Cám ơn cám ơn cám ơn hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng thượng nâng nâng nâng nâng nâng đỡ. . . . . ." Trâu Đình nói lắp. "Trâu cô nương. . . . . ." Hoàng đế đại thúc đắn đo một hồi, ánh mắt rừng rực bắn về phía Trâu Đình: "Nếu như trẫm muốn nạp ngươi làm phi, ý của ngươi như thế nào?" Ầm! Một tia sét nổ oành trên đầu Trâu Đình. . . . . . Hoàng đế đại thúc muốn lấy ta làm vợ bé? ! Kinh hãi! ! Quá kinh hãi! ! (Trâu Đình: bình thường hoàng đế không phải đều nhận làm nữ nhi sao! Vì sao ta là gả cho hắn! Tác giả ngươi biến thái! Mặc Mặc: ta không nghe thấy. . . . . . ) Một khúc “Hà mãn tử”, hoàng thượng vô tình để giọt lệ ai sa! [6] "Hoàng thượng. . . . . . Nếu. . . . . . Ta nói không thì sao?" Giọng Trâu Đình nhỏ như con muỗi mới sinh. "Cái gì?" Hoàng đế âm thầm hỏi: "Trâu cô nương nói gì trẫm không nghe rõ, nói to lên!" "Không có không có không có gì!" Trâu Đình bị dọa mất hồn mất vía, đây chính là đại địa chủ phong kiến a! Chọc phải hắn liền không có đường sống! "Nhưng vừa rồi trẫm nghe Trâu cô nương nói không. . . . . ." "A. . . . . . Mới vừa ta nói hoàng thượng cương trực công chính không khuất phục cường quyền, không lộ vẻ cao quý giả tạo mà không kiêu ngạo, cả đời khó gặp được người như hoàng thượng!" Trâu Đình nói một hơi một tràng, phản ứng nhạy bén dùng từ thận trọng làm thay đổi ấn tượng của thập nhị vương gia đối với nàng. (Quần chúng: tác giả, nàng sao lại thông minh đột xuất? Mặc Mặc: khụ khụ, điều này nói rõ tiềm lực của con người là vô cùng. . . . . . Quần chúng: . . . . .) "Như vậy Trâu cô nương không có ý kiến?" Hoàng thượng sờ sờ chòm râu thưa thớt cười hài lòng, "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ chiêu Trâu cô nương vào cung!" ". . . . . ." Trâu Đình 囧, hoàn toàn không để ý Tiểu Thập Nhị làm điệu bộ muốn nàng tạ ơn. Hoàng đế nhìn Trâu Đình mỉm cười, chợt đứng lên vung tay áo, đặt tay sau lưng bước ra cửa: "Thập nhị đệ cùng trẫm tới thư phòng." "Vâng" Tiểu Thập Nhị cung kính theo sau hoàng đế ra cửa. Trâu Đình tắm trong ánh mặt trời xuyên qua cửa, cảm thụ gió xuân mềm mại lướt qua mặt, cảm giác trong lòng ào ào chảy ra —– Ta muốn mỹ nam! Nhưng mà ta không muốn làm thiếp của mỹ nam! Ta không thích a a a! Quả là. . . . . Một khúc “Hà mãn tử”, hoàng thượng vô tình để giọt lệ ai sa! [6] Hà mãn tử (何滿子) là tên một bài hát. Niên hiệu Khai Nguyên đời Đường, một kỷ nữ ở Thương Châu bị tội tử hình, dâng khúc Hà mãn tử nầy cho vua để xin chuộc mạng, nhưng cuối cùng cũng không khỏi bị tội chết. Về sau điệu ca ấy được lưu hành rộng rãi, nhất là đời Tống đã trở thành một thể tài của loại ca từ được yêu chuộng trong các kỹ viện. “Trâu cô nương, nghe nói hoàng thượng muốn mời cô vào cung?” “. . . . .” Trâu Đình thở phì phì nhìn Tức Hà Lệ, tôi không thể đoạt người bạn nhỏ Hứa Niệm với cô cô sung sướng chứ gì! Hứa Niệm nhà cô tôi chướng mắt nhé! Tôi không hề có chút uy hiếp nào, cô vui sướng cái rắm ấy! “Ha ha. . . . .” Tức Hà Lệ cười đến ngọt ngào, “Nếu Trâu cô nương vào cung làm nương nương, như vậy về sao tôi chẳng phải nên gọi cô một tiếng mẫu phi sao?” “. . . . .” Mẫu phi cái đầu cô! Tôi nguyền rủa đồ đáng ghét Hứa Niệm! Thật chướng mắt chướng mắt! Hừ hừ! “Trâu cô. . . . .” Tứa Hà Lệ dường như còn muốn nói tiếp. “Trâu Đình! Cô dám gả cho hoàng đế sao!” Việt Nhiên Nhược người chưa tới tiếng tới trước, giọng nói điếc tai nhức óc. “. . . . . .” Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Bà đây gả cho ai kệ bà, ầm ĩ cái quỷ gì! “Đại sư huynh bình tĩnh một chút. . . . .” Mộc Hề Hề do dự vào phòng cùng Việt Nhiên Nhược, theo sau là Quý Liễm Hàn và mọi người, bỗng chốc nhét đầy phòng nhỏ của Trâu Đình. Trâu Đình ngồi khoanh chân trên giường, đưa lưng về phía mọi người. “Tiểu thư. . . . .” Nghê Hồng chần chừ không biết nói thế nào cho phải: “Hoàng thượng muốn nạp cô làm phi. . . . là thật sao?” “Hừ!” Việt Nhiên Nhược hừ lạnh. “. . . . . Vậy Trâu cô nương định gả đi sao?” “Nàng dám!” Câu hỏi của Quý Liễm Hàn bị Việt Nhiên Nhược đánh gãy. Mọi người ánh mắt ái muội nhìn Việt Nhiên Nhược, Việt Nhiên Nhược lại hoàn toàn không phát hiện. “Ừm. . . . . Trâu tỷ tỷ là người thiện lương như vậy, nếu vào cung. . . . . Khẳng định bị mấy bà vợ âm hiểm giả dối của hoàng đế giết chết. . . . .” Mộc Hề Hề lo lắng nói, “Ai nha, phải làm sao bây giờ?” “Chúng ta không cần phải nghĩ nhiều, xe đến trước núi ắt có đường!” Từ Quân Ngưng bưng một chén đặc, “Trâu muội muội, tỷ theo cách của muội làm canh La Tống [1], muội nếm thử xem có đúng vị hay không. . . . .” [1] Hình ảnh Mọi người căm tức nhìn Từ Quân Ngưng, bây giờ mà vẫn còn tâm trạng ăn canh! Ai ngờ Trâu Đình vội vàng nhảy xuống giường, giầy cũng không đi chạy về phía Từ Quân Ngưng, bưng bát lên uống một hớp. “Chậc chậc. . . . .” Trâu Đình chép miệng chậc lưỡi, giơ ngón tay cái về phía Từ Quân Ngưng: “Từ tỷ tỷ, canh này rất ngon.” Nói xong lại ực một hớp: “Quá ngon!” “. . . . .” Mọi người hết ý kiến. Tai vạ đến nơi mà vẫn nhớ ăn. . . . . Chúng ta nên cho rằng cô ấy lâm nguy không sợ hay là đầu gỗ đây. . . . . Thật là. . . . . Gỗ mục không thể đẽo, vách bằng đất dơ không thể trát được. . . . [2] [2] Chỉ những người vô dụng, không thể uốn nắn. Uống canh xong, cảm giác bất lực của Trâu Đình đã trở lại. “Ai. . . . .” Cô ngẩng đầu bi ai thở dài một hơi. Bị biểu hiện vừa rồi của Trâu Đình làm tâm nguội lạnh, mọi người quyết định không nhìn. . . . không nhìn. . . . . không nhìn tới nữa. . . . . “Nghê Hồng, em nói ta nên làm gì bây giờ. . . . .” Không thấy ai nói, Trâu Đình quyết định chỉ đích danh. Nghê Hồng nghe vậy nhíu mày: “Tiểu thư còn nhỏ vậy đã phải gả đi, nhìn dung mạo của thái tử và thập nhị vương gia, hoàng thượng có lẽ cũng không kém bao nhiêu. . . . .” “Đúng vậy. . . . . Hắn là đại thúc đẹp nhất ta gặp đời này. . . . .” Trâu Đình yếu ớt thở dài: “Nhưng hắn là hoàng thượng. . . . . Là hoàng thượng cao cao tại thượng. . . . . Tâm của hắn. . . . . Ta không thể nào nắm được. . . . .” Mọi người rét lạnh. “Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?” Thẩm Tư Viện được thị nữ dìu vào phòng. “Tư Viện sao muội lại tới đây.” Thẩm Tư Lương luôn luôn im lặng vội vàng chạy tới đỡ Thẩm Tư Viện, “Đại phu nói ba tháng đầu phải chú ý tới thân thể. . . . .” Thẩm Tư Viện cười, đẩy tay Thẩm Tư Lương ra, ngồi xuống ghế dựa, nhìn về phía Trâu Đình: “Nếu Trâu cô nương đã quyết định vào cung thì đêm nay chuần bị luôn đi.” “Tư Viện!” Trâu Đình giậm chân, “Nghĩ cách nghĩ cách! Đùa cái gì!” “Hả? Các ngươi ngồi trong này lâu như vậy mà chưa nghĩ ra cách sao?” Thẩm Tư Viện nhận nước trà mà thị nữ bưng qua, nhấp một ngụm. “. . . . . .” Mọi người không phản bác được. “A. . . . . Không phải ba thợ sửa giày cũng thắng được Gia Cát Lượng [3] sao?” Thẩm Tư Viện không nhịn được trêu ghẹo bọn họ. [3] Ba người có tài năng tầm thường, nhưng nếu biết hiệp lực đồng tâm thì vẫn có thể bày mưu lược kế còn chu toàn hơn cả Gia Cát Lượng. Câu nói này xuất phát từ câu chuyện “Dùng thuyền cỏ mượn tên” thời Chiến quốc. Nhờ đa mưu túc chí, Gia Cát Lượng đã lấy được một trăm ngàn mũi tên từ quân của Tào Tháo giúp đại tướng của Đông Ngô là Chu Du. Sau khi Chu Du biết chuyện đã tự hạ mình mà nói : “Gia Cát Lượng quả thật tài giỏi, ta không bằng ông ấy”. “Tư Viện, chẳng lẽ muội có cách?” Thẩm Tư Lương thăm dò hỏi. Thẩm Tư Viện không trả lời ngay, vẫy vẫy tay với thị nữ: “Các ngươi lui xuống đi.” “Tư Viện có cách phải không?” Trâu Đình như bắt được sợi dây cứu mạng nắm tay Thẩm Tư Viện. Thẩm Tư Viện mỉm cười, chờ đến khi mọi người sốt ruột mới mở miệng nói: “Một chữ thôi — trốn.” “A?” Mọi người đều không kịp phản ứng. “Ý của hoàng thượng là ngày mai truyền cô vào cung.” Trâu Đình nghe vậy gật đầu liên tục. “Như vậy nếu ngày mai không thấy cô đâu sao hoàng thượng hạ chỉ được.” “. . . . .” Mọi người có vẻ đăm chiêu. “Nhưng. . . . . Nếu hoàng thượng muốn tìm khắp nơi thì sao?” Mộc Hề Hề lo lắng hỏi. “Phi tử còn chưa tiến cung đã bỏ chạy, hoàng thượng sĩ diện sẽ ngu ngốc treo bức họa của cô để truy bắt sao?” “. . . . .” “Hơn nữa, chuyện hoàng thượng muốn nạp cô làm phi có bao nhiêu người biết? Chiếu thư chưa hạ, hoàng thượng muốn áp chế chuyện này không phải rất dễ sao.” “. . . . .” Thẩm Tư Viện uống một ngụm trà, tiếp tục phân tích: “Mọi người đều biết, đương kim thánh thương ân cần yêu dân anh minh thần võ, thứ mà hắn e dè hắn tự hiểu rõ.” “Nhưng mà nhưng mà. . . . .” Mộc Hề Hề cảm thấy Thẩm Tư Viện nói không sai, nhưng cũng có nhiều chỗ không đúng. “Nghê Hồng.” Thẩm Tư Viện không hỏi Mộc Hề Hề mà hỏi Nghê Hồng: “Tiểu thư nhà ngươi tên là gì?” “Bạch Thứ Chân.” Nghê Hồng thành thật trả lời, không biết trong hồ lô của Thẩm Tư Viện chứa cái gì [4]. [4] Nghĩa là không hiểu Thẩm Tư Viện đang nghĩ gì. “Ừ. . . . . Nhưng hoàng thượng lại coi trọng Trâu Đình phải không?” “. . . . .” “Cho dù hoàng thượng nổi giận xuất động toàn lực điều tra ngầm Trâu Đình, thân là đại thần và huynh đệ ruột thịt thập nhị vương gia làm sao có thể không tự ra mặt?” “. . . . .” “Nếu tiểu thập nhi đi tìm chẳng phải quá tiện sao?” Không biết Thẩm Tư Viện nghĩ gì mà cười tủm tỉm: “Chúng ta kiềm chế hành động, thời gian này triều đình đang bận rộn. Lúc đó chẳng phải hoàng thượng đã quên Trâu Đình?” “. . . . .” “Thẩm tiểu thư phân tích đúng!” Không biết ai đứng ngoài cửa vỗ tay. Mọi người sắc mặt trắng bệch. Ai ở bên ngoài?! Võ công cao đến mức mọi người không cảm giác được sự tồn tại của hắn! Quý Liễm Hàn vút tới cửa, một chưởng đánh văng cửa phòng. Thái tử Hứa Niệm vung lên quạt xếp trong tay, hóa giải chưởng phong đang hướng về phía mình. “Niệm! Sao chàng lại tới đây!” Tức Hà Lệ vui mừng chạy tới cạnh Hứa Niệm. “Không có gì. . . . .” Hứa Niệm không nhìn Tức Hà Lệ, thong thả đi vào: “Ta chỉ tới xem người mới của phụ hoàng mà thôi. . . . .” Ánh mắt lạnh nhạt bắn về phía Trâu Đình: “Trâu cô nương quả thật có sức hấp dẫn lớn, khiến phụ hoàng không để ý lễ nghi vội vàng nạp phi. . . . . Mà người mới của ngài lại muốn trốn. . . . .” “. . . . .” Đối diện với ánh mắt của Hứa Niệm, không biết tại sao Trâu Đình cảm thấy trong lòng uất ức. “Các ngươi nói xem. . . . . Phụ hoàng hiếm khi thích một người như vậy. . . . . Ta sẽ để nàng đào tẩu làm phụ hoàng thương tâm sao?” “. . . . .” Cảnh trước mắt Trâu Đình biến thành một màn đen. Ý của Hứa Niệm là. . . . . Trâu Đình tôi, không có cửa chạy trốn. . .