Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 33 : 32: đại hôi lang chia bánh quy

"Oa ~! Thật đáng yêu. . . . . ." Mộc Hề Hề xông lên phía trước, đoạt lấy hai sinh vật trắng trắng trong tay Trầm Tư Lương ôm vào trong ngực không ngừng vuốt ve: "Trâu tỷ tỷ ngươi mau đến xem ~! Thật đáng yêu a. . . . . ." Không phải chỉ là hai con thỏ thôi sao, có cần thiết cao hứng như vậy khôi. . . . . . Trâu Đình liếc Mộc Hề Hề cùng con thỏ kia một cái, chầm chầm húp cháo mùng tám tháng chạp [1] Từ Quân Ngưng làm. Ân, Từ Lôi Ti (Từ Quân Ngưng) tay nghề càng ngày cào cao. . . . . . [1] Được nấu bằng nếp, đậu, các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen,. . . "Ngươi không thích sao?" Trầm Tư Lương tới gần, thấp giọng hỏi. "Cũng được, Hề Hề thích là tốt rồi." Trâu Đình húp cháo, hoàn toàn không chú ý hình tượng. Không được ah. . ., Từ Lôi Ti này có phải đang dùng chiêu nữ nhân thường đối phó nam nhân hay không. . . . . . Muốn lấy lòng một người trước hết phải lấy lòng dạ dày của hắn. . . . . . Ta phải rung chuông báo động. Trầm Tư Lương nghe vậy có chút thất vọng, mở to hai mắt nhìn con thỏ, nữ hài tử không phải đều thích cái này sao? Tại sao Trâu cô nương không thích? "Trâu tỷ tỷ ngươi nói xem chúng ta đặt tên cho con thỏ này là gì?" Mộc Hề Hề cao hứng ôm thỏ tới, nghiêng đầu hỏi Trâu Đình. Trâu Đình chỉ vào con thỏ bên cạnh, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nói: "Con thỏ này gọi là Tư Cơ." Sau đó lại chỉ vào con thỏ kia: "Con này gọi là Nhĩ Khống." ". . . . . ." Mộc Hề Hề cùng Trầm Tư Lương im lặng. . . . . . ". . . . . ." Mộc Hề Hề có chút bực mình, ". . . . . . Tại sao lại lấy hai tên này đây Trâu tỷ tỷ?" Trầm Tư Lương cũng vẻ mặt đói khát ham học hỏi. Ăn xong cháo tâm tình Trâu Đình liền vô cùng tốt, rất kiên nhẫn giảng đạo: "Ngày trước có hai con tiểu bạch thỏ, bọn chúng chia bánh quy. . . . . ." "Trâu tỷ tỷ, bánh quy là cái gì?" "Ách. . . . . ." Trâu Đình ợ một cái, bị Mộc Hề Hề cắt đứt cũng không ảnh hưởng tới tâm tình, tiếp tục giải thích: "Bánh quy thật ra cũng giống bánh đậu xanh." Chờ Mộc Hề Hề tiếp thu xong rồi nói tiếp: "Nhưng là bọn họ chỉ có một khối bánh quy, làm sao bây giờ? Sau đó một con đại hôi lang đi tới . . . . ." "A ~! Hôi lang lớn như vậy có phải ăn hết hai con thỏ hay không?" Mộc Hề Hề khẩn trương ôm con thỏ nhỏ trong ngực. "Con kia đại hôi lang kia là một con sói ăn cỏ." Trâu Đình nói bừa, Mộc Hề Hề nghe vậy yên tâm, mà Trầm Tư Lương nghe thế liền có chút hứng thú."Sau đó con đại hôi lang kia liền nói với hai con thỏ nhỏ, ta tới chia bánh bích quy giúp các ngươi. Con sói nói xong liền cầm bánh quy bẻ làm đôi. . . . . ." "Bánh quy giống bánh đậu xanh chẳng lẽ vụn ra sao?!" Mộc Hề Hề sợ hãi than. "Không sao cả, bánh quy cứng hơn bánh đậu xanh nhiều." Trâu Đình lại ợ một cái, "Sau khi bẻ xong, bánh quy kia liền một nửa nhỏ một nửa to, con thỏ nhỏ cảm thấy không công bằng liền kêu loạn. Đại hôi lang nói không cần gấp gáp, ta cắn bên này một cái. Sau đó cắn nửa lớn kia một cái. . . . . . Kết quả nó cắn thành nhỏ hơn nửa kia." "A!" Mộc Hề Hề sợ hãi than khiến Trâu Đình vô cùng hài lòng. "Sau đó đại hôi lang lại cầm nửa nhỏ kia cắn một cái. . . . . ." "Đem nó cắn nhỏ." Trầm Tư Lương tiếp lời, như có điều suy nghĩ. Trâu Đình tán thưởng gật đầu, vạn người mê quả nhiên không tầm thường a! Tư tưởng có độ sâu cũng có chiều rộng a! "Tiếp con đại hôi lang kia liền trái cắn một cái phải cắn một cái thành hai nửa chỉ nhỏ như hạt vừng, sau đó liền trả bánh quy cho hai con thỏ." "Nha. . . . . ." Mộc Hề Hề liền lĩnh hội được thâm ý trong đó. Ừ, biết là tốt rồi. Nói xong chuyện xưa Trâu Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nào thì ăn cơm tối a, mùa đông năng lượng tiêu hao nhanh, lão nương lại đói bụng a! "Nhưng là. . . . . ." Quay về chỗ cũ khiến Trâu Đình càng thêm buồn bực: "Chuyện này cùng việc ngươi đặt tên có quan hệ gì đây ~?" (Quần chúng: tác giả ngươi lại đang nói lảng sang chuyện khắc. . . . . . Mặc Mặc mặt vô tội nghiêm túc nhìn trời. . . . . .) Sau đó Trầm Tư Viện từ Trầm Tư Lương biết được chuyện này âm thầm mắng Trâu Đình cẩu huyết lâm đầu [1]. Phần tử xuyên qua bại hoại! Cái gì mà con thỏ nhỏ chia bánh quy cùng đại hôi lang! Rõ ràng là Tiểu Hùng chia bánh quy, đồ đầu heo! [1] Mắng té tát khiến người bị mắng bất lực. Không quá ba ngày sau, thập nhị vương gia tự mình đến khách sạn mời mọi người đến vương phủ mừng năm mới. Thì ra thập nhị vương gia này ở kinh thành a. . . . . . Trâu Đình nghĩ đến đây liền ca ngợi tình yêu. Hắn ở kinh thành mà không nề hà ngàn dặm đến phủ thái thú chèo tường, có thể thấy tình yêu vĩ đại cỡ nào a! Mà hai ngày sau ở vương phủ liền gặp lại ba huynh muội Trầm Tư Viện cùng Trầm thái thú. Thấy hai huynh đệ Trầm Tư Hiền Trầm Tư Đức khanh khanh ta ta, tảng đá lớn trong lòng Trâu Đình liền buông xuống, hạnh phúc của tiểu thụ chính là hạnh phúc của hủ nữ a ~! Bất quá! Trâu Đình nhìn tiểu nữ nhân hạnh phúc Trầm Tư Viện đứng cạnh thập nhị vương gia, mập mờ cười hắc hắc không ngừng, gian tình! Bát quái! Còn chưa xuất giá đã chuyển đến nhà chồng! Tiến triển thần tốc oa. . . . . . yy đi qua, Trâu Đình kích tình không còn sót lại chút gì. . . . . . Hoa đào của ta ở nơi nào a. . . . . . Trâu Đình thương cảm, ánh mắt mông lung hướng phương xa. . . . . . (Mặc Mặc: nữ nhân, ngươi phải tin tưởng, mùa đông tới, mùa xuân cũng không xa. . . . . . Trâu Đình: . . . . . . Ta cảm thấy được ta là mùa đông ở nam cực. . . . . . Vừa qua chính là nửa năm. . . . . . Thật vất vả có ánh mặt trời rồi. . . . . . mùa hè đến. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . .) Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tháng chạp cũng đã tới. Theo lý thuyết càng gần năm mới mọi người càng bận rộn, mà tiểu bằng hữu Trâu Đình lại vô cùng rãnh rỗi, ở trong vương phủ sung sướng an nhàn nhìn hạ nhân vội vàng treo đèn tường dán tranh tết quét phòng, không thèm để ý thất công tử trêu đùa, vô cùng anh dũng lại tăng cân. Thấy thế Mộc Hề Hề mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trâu tỷ tỷ sẽ không nhất thời cao hứng muốn ta mang theo nàng bay ra vương phủ chứ. . . . . . (Trâu Đình: . . . . . . Hề Hề ngươi nghĩ như vậy làm ta thật đau lòng. . . . . . Mộc Hề Hề: . . . . . .) Buổi trưa không có gió, mặt trời ấm áp chiếu vào người vô cùng thoải mái. Trâu Đình kéo chặt áo choàng, giống như một con mèo nhỏ thân thể co rúc nằm trên ghế thái sư phơi nắng, mắt nửa mở nhìn hồ băng nhỏ phía xa. Ân. . . . . . Lần sau cùng Trầm Tư Viện nghiên cứu làm thế nào để trượt băng trên hồ này. . . . . . Mặt băng tốt như vậy không nên lãng phí. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, Trâu Đình liền trực tiếp ngủ quên. . . . . . (Trâu Đình: tác giả! Trời lạnh như vậy phải ở bên ngoài dàn dựng kịch! Ngươi là muốn ta chết rét! Mặc Mặc tiếp tục nhìn trời. . . . . . ) "Cô nương. . . . . ." "Zzzzzzz. . . . . ." "Cô nương. . . . . . Đi vào nhà ngủ đi. . . . . . Ngủ bên ngoài sẽ ngã bệnh. . . . . ." "Zzzzzzzzzz. . . . . ." Lần này Trâu Đình cư nhiên không đánh người. . . . . . Được rồi, chúng ta có thể cho rằng vì nàng lên cân nên hành động bất tiện. . . . . . (Trâu Đình: tác giả ta hận ta ngươi hận ta ngươi hận ngươi. . . . . .) ". . . . . ." Người hảo tâm hết ý kiến. Trong giấc mộng Trâu Đình chỉ cảm thấy thân thể vụt một cái, sau đó rơi vào một nơi vô cùng ấm áp. Nàng tiếp tục nhắm mắt rồi ngáy một cái, ở trong lòng người kia di chuyển, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ mê man. Chỗ mông không lạnh là tốt rồi. . . . . . Trâu Đình nghĩ như thế. Bất quá cái nôi này thật đúng là thoải mái. . . . . . (Quần chúng: Rộ lên. . . . . . Mặc Mặc: các ngươi không được! Ta biết ta rất buồn nôn rất cẩu huyết rất bát nháo được chưa! Quần chúng: . . . . . . Chúng ta chẳng qua là tò mò người này là ai, ngươi khẩn trương cái gì. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . . Rơi lệ.) Trâu Đình mơ mơ màng màng mở mắt, hoắc. . . . . . Trời đã tối rồi. . . . . . Ngồi dậy, đầu có chút không tỉnh táo, Trâu Đình gọi: "Nghê Hồng." Nghê Hồng ở bên ngoài đáp một tiếng, một lát sau bưng bồn đẩy cửa tiến vào. Thật ra thì Nghê Hồng đối với ta vẫn rất tốt a! Trâu Đình hạnh phúc nghĩ, cười híp mắt nhận lấy khăn lau mặt Nghê Hồng đưa tới. "Tiểu thư. . . . . ." Nghê Hồng vừa đốt đèn vừa cùng Trâu Đình nói chuyện, "Ngươi biết thái tử sao?" "Gì!?" Nghe vậy Trâu Đình thiếu chút nữa cắm đầu vào chậu rửa mặt. "Ân? Chẳng lẽ tiểu thư không biết?" Nghê Hồng đi tới dọn dẹp khăn lông Trâu Đình đã dùng qua, phục vụ Trâu Đình rời giường mặc quần áo."Vậy tại sao buổi chiều thái tử ôm ngươi trở về đây?" Trâu Đình hóa đá. . . . . . Thì ra là cái đó không phải là bàn đu dây. . . . . .Là khuỷu tay của nhi tử lão hoàng đế. . . . . . Nương a a a a! (Trâu Đình: tác giả! Ta không muốn diễn kim chi dục nghiệt (một bộ phim về âm mưu trong cung)! Mặc Mặc: . . . . . . Ngươi nghĩ quá nhiều. . . . . . Tin rằng độ thông minh như ngươi cũng chỉ có thể làm trò trong cung đình. . . . . . ) Từ phòng đi tới phòng ăn, Trâu Đình di chuyển từng bước kinh tâm. Thái tử a thái tử a! Hắn sẽ không cần đối với ta phụ trách đi! Không cần a không cần a! Ta muốn làm chim nhỏ ngoài lồng tự do bay lượn a! Ta muốn ở trời xanh rộng lớn bay lượn a ~! (Mặc Mặc: ngươi nghĩ quá nhiều. . . . . .) Ở thời điểm Trâu Đình vẫn đang suy nghĩ, đã đến phòng ăn . . . . . "Keng!" Ánh mắt sắc bén dọa cho Trâu Đình sợ rụt chân lại. Chẳng lẽ đây chính là khí thế bức người của thái tử? Thật là khủng khiếp a! Ta không cần gả cho hắn a! (Mặc Mặc: . . . . . . Nữ nhân ta đã nói ngươi không nên nghĩ quá nhiều! Tự ngu tự nhạc!) "Trâu cô nương, đứng ở cửa ngơ ngác cái gì!" Oán niệm trong giọng nữ khiến Trâu Đình cảm thấy như rớt vào hầm băng. . . . . . Ách, là giọng nữ. . . . . . Trâu Đình có chút nghi ngờ, thái tử không phải là nam sao? "Trâu cô nương! Vào đi!" Trâu Đình đang sững sờ bị người khác kéo vào phòng ăn. "Ách? Tức mỹ nữ, sao vẻ mặt người lại giống như muốn ăn thịt người?" Trâu Đình không hiểu nhìn Tức Hà Lệ nộ khí trùng trùng. "Hừ!" Tức Hà Lệ hừ lạnh một tiếng, thô lỗ kéo Trâu Đình ngồi xuống ghế: "Người đã đông đủ! Có thể ăn cơm!" (Trâu Đình: 555555. . . . . . Nương a Tiểu Hà lệ khi dễ người ta. . . . . . Mặc Mặc: hài tử. . . . . . Chúng ta nhịn đi, vi nương cũng đánh không lại nàng a. . . . . . Trâu Đình: ta. . . . . . Tiếp tục 55555555. . . . . . ) Trong khi Trâu Đình đang suy nghĩ vì sao Tức Hà Lệ đổi tính, một vị đồng chí chưa từng xuất hiện lên tiếng, hắn nói, hắn nói — "Cô nương, đã lâu không gặp." Thanh âm rất êm tai. Trâu Đình gật đầu một cái. Sau khi thấy tướng mạo kia, Trâu Đình liếm môi một cái, rất tốt, là một mỹ nam. Bất quá, vị đồng chí này, chúng ta quen biết sao? Tại sao là đã lâu không gặp đây? Trâu Đình cau mày. "Trâu cô nương, đây chính là đương kim thái tử." Thập nhị vương gia giới thiệu.. Nha. . . . . . Trâu Đình bí ẩn vuốt cằm. Bất quá, ta cùng thái tử không phải là buổi chiều mới gặp mặt sao? Thế nào lại là đã lâu không thấy? Chân mày vừa dãn lại lần nữa nhíu lên. Thái tử đồng chí nhìn Trâu Đình vẻ mặt thiên biến vạn hóa, nở nụ cười ấm áp như gió xuân. "Cô nương, ngươi không nhớ ta sao? Ban đầu ngươi không phải ngươi còn muốn ta đối với ngươi phụ trách sao?" A! Nguyên lai là phúc hắc đại nhân a! Trâu Đình lần này minh bạch. Vừa gật đầu vừa há miệng vừa mở to hai mắt. Khó trách ta thấy quen mắt như vậy! Thái tử đồng chí nụ cười càng đậm. . . . . . . Mười phút sau — Cái gì! Trâu Đình chợt ngồi thẳng người. Thái tử là phúc hắc đại nhân! Phúc hắc đại nhân là Hứa Niệm! Hứa Niệm là người tình Tức mỹ nữ. . . . . . Trâu Đình nhìn sang Tức Hà Lệ. Người đằng sau thâm ý nhìn nàng. Pằng! Trâu Đình cảm giác trong đầu mình có một thứ bị cắt đứt — Xong rồi. . . . . . Cùng nữ ma đầu đối địch. . . . . .