Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 28 : 27: sư huynh ôn nhu chỉ là ảo giác

Ngủ ngon thoải mái oa ~! Trâu Đình từ trên giường ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi. "Không nên vươn vai, thịt béo sắp bật ra khỏi y phục." Thanh âm khiến Trâu Đình thật sốc, vội vàng cúi đầu kiểm tra eo. . . . . . . Bị lừa. . . . . . Lão nương mặc chính là áo đầm. . . . . . Mẹ nó! "Ngươi trừng lớn như vậy là sợ thịt trên mặt che mắt không nhìn thấy ta sao?" Thất công tử thở dài, "Tiểu Thứ Chân a, sao người khác ở bên ngoài gầy đi thế nhưng ngươi lại béo lên?" Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Nói gì vậy! "Bất quá như vậy cũng tốt." Thất công tử khẽ mỉm cười, "Ngươi trước kia trước sau đều phẳng làm người ta không biết đâu là mặt trước, hiện tại cái bụng to ra. . . . . . Miễn cưỡng có thể phân biệt." Nổi giận! Vóc người nữ hài tử ngươi có thể tùy tiện nói lung tung sao! Trâu Đình trực tiếp nhảy xuống giường chống nạnh mở miệng mắng: "Ngươi chết. . . . . ." "A~! Chỗ này có rau hẹ ~!" Thất công tử chỉ vào răng Trâu Đình kinh ngạc nói. Nghe vậy Trâu Đình vội vàng che miệng lại, đầu lưỡi liếm xung quanh miệng . . . . . Nơi đó có rau hẹ nha. . . . . . Tại sao liếm không ra. . . . . . "Ai. . . . . . Tiểu Thứ Chân thông minh ra ngoài liền thành đần rồi . . . . ." Thất công tử thương cảm lắc đầu một cái, "Tháng mười một không phải là mùa thu hoạch rau hẹ nha. . . . . ." Nói xong thất công tử nhanh chóng nhảy ra đại môn, một bình hoa cấp tấp bay về phương hướng hắn rời đi — "Nam nhân đáng chết! Ngươi cút ra xa cho ta!" (Mặc Mặc: Tiểu Trâu a. . . . . . Trâu Đình: làm sao! Mặc Mặc: hình như tháng mười một cũng ăn rau hẹ được a. . . . . . Trâu Đình giơ lên bình hoa. . . . . . Mặc Mặc nhanh chóng: ta cái gì cũng không nói ta cái gì cũng không nói. . . . . . ) Trâu Đình thương cảm nhìn mảnh vụn bình hoa dưới đất — ai. . . . . . Ta nên hảo hảo học nghệ thuật ném giầy từ Nghê Hồng . . . . . Bất quá thất sư huynh này lúc trước dẫn ta về phủ thái thú không phải rất dịu dàng sao? Sao hôm nay lại trở nên đáng đánh đòn như thế? Vậy người hôm qua đút cháo cho ta không phải là hắn. . . . . . Chẳng lẽ ăn cháo là do ta ảo giác?? Trâu Đình nghĩ ngợi chép chép miệng, chép ra một hột cơm. . . . . . Xem ra ăn cháo không phải là ảo giác. . . . . . Trâu Đình nhìn chằm chằm hạt gạo trên đầu lưỡi. Bất quá người nào nấu cháo cũng không xong. . . . . . Cũng không nấu nhừ. . . . . . Ở thời điểm Trâu Đình ngẩn người, ba tiếng gõ cửa vang lên. Nhìn về phía phát ra âm thanh, Trâu Đình thấy Tức Hà Lệ quyến rũ dựa vào cửa. "Ngươi. . . . . ." Trâu Đình có chút lúng túng, "Ngươi đã khỏe hơn chưa?" Tức Hà Lệ không trả lời trực tiếp đi về phía Trâu Đình. Trâu Đình nhìn dáng người thướt tha của nàng mà muốn khóc — vì sao người ta bị thương đi bộ vẫn sức quyến rũ bắn ra bốn phía như vậy. . . . . . Quá không công bằng quá không công bằng! "Ân!" Tức Hà Lệ dừng trước mặt Trâu Đình, mở tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc màu nhạt, "Đây là giải dược của thư túy." "Gì?!" Trâu Đình có chút không hiểu. "Chính là giải dược của độc dược ngày hôm qua ta nhét vào miệng ngươi." Trâu Đình buồn bực nhận lấy viên thuốc, nữ nhân ngươi cư nhiên làm thật . . . . . . Ta còn tưởng rằng ngươi chẳng qua là làm ta sợ thôi. . . . . . Lòng người hiểm ác a. . . . . . "Ngươi uống thuốc này hai ta liền tiền trao cháo múc." "Gì?!" Trâu Đình vẫn không hiểu. "Ngươi cứu ta một lần ta cứu ngươi lần một lần, hai không thiếu nợ nhau." . . . . . . Trâu Đình trầm mặc. Mẹ kiếp! Cái logic chó má gì. . . . . . Lão nương toàn thân đều là giải dược, ta muốn thứ này để làm gì! (Tiểu Thất: ta muốn nói một câu. . . . . . Toàn thân heo mẹ đều là bảo vật. . . . . . Trâu Đình: tức giận!) Trâu Đình trả lại giải dược: "Như vậy thôi, thuốc này ngươi giữ lại cho người cần đi, ngươi uống máu ta cũng không cần phải ói ra. . . . . ." Ngay sau đó tiêu sái khoát khoát tay, "Ngươi thích đi đâu thì đi, chúng ta đi đường nào thì đi đường đó!" Tức Hà Lệ có chút gấp gáp, trực tiếp nhét thuốc vào tay Trâu Đình, "Thư túy không phải là độc dược bình thường. . . . . . Ngươi vẫn nên ăn đi! Ta không muốn nhận ân huệ từ ngươi!" ". . . . . ." Trâu Đình có chút bất đắc dĩ, "Được rồi. . . . . . Bất quá mỹ nữ, ngươi phải buông tay của ta ra. . . . . ." Tức Hà Lệ nhanh chóng buông tay Trâu Đình, lạch cạch chạy đến bên bàn rót nước, lạch cạch trở về đưa nước cho Trâu Đình: "Uống nước phải cẩn thận bị sặc nha." Trâu Đình cảm động đến rơi nước mắt nhìn Tức Hà Lệ. Tiểu Hà Lệ ngươi thật là người tốt!! Ta cư nhiên tin Mộc Hề Hề nói bậy nghĩ ngươi là nữ ma đầu!! Tội ta không đáng tha thứ!! Ta đi mổ bụng. . . . . . "Vậy. . . . . . Kế tiếp ngươi muốn đi đâu tìm Hứa gì gì đó?" Trâu Đình ăn giải dược uống nước xong, ngồi bên cạnh Tức Hà Lệ, không nhịn được đặt câu hỏi. ". . . . . ." Tức Hà Lệ nhìn chằm chằm ngón tay mình, hồi lâu mới trả lời, "Ta không biết." ". . . . . . Tức Hà cung của các ngươi không phải rất cường đại sao? Bảo thủ hạ của ngươi đi tìm hắn a. . . . . ." Cường đại như vậy sai thủ hạ đi tìm người thì là cái x gì a. . . . . . Ta thiếu chút nữa chết dưới kiếm của họ . . . . . "A. . . . . ." Tức Hà Lệ cười khổ, "Ngươi không biết sao? Tức Hà Lệ chúng ta từ trên xuống dưới đã bị giết sạch. . . . . ." "A?!" Trâu Đình trong lòng mừng thầm — đáng đời hồng vàng nữ tử các ngươi! Khi dễ ta hừ hừ! "Bất quá như vậy cũng tốt. . . . . ." Tức Hà Lệ nhìn xa: "Ta vốn không thích hợp làm cung chủ. . . . . . Nếu không phải vì Niệm. . . . . ." Có chuyện! Hệ thống buôn chuyện của Trâu Đình nhanh chóng khởi động, loại bỏ ý nghĩ khác nghiêm túc nghe giảng. "Nếu không phải vì Niệm. . . . . ." Tức Hà Lệ rơi vào trầm tư. . . . . . Trâu Đình mỏi mắt chờ mong rồi lại thành công dã tràng . . . . . Ai. . . . . . Hài tử đáng thương nha. . . . . . (Trâu Đình: tác giả ta hận ngươi!! Vì sao ta không thể nghe! Tiểu Thất: Tiểu Thứ Chân ngươi nên biết tác giả thiếu não của chúng ta nếu không biết viết gì liền trực tiếp yên lặng. . . . . . Mặc Mặc: . . . . . . Nhịn!) "Đến đây Tiểu Thứ Chân, tới ăn chân giò lợn. . . . . ." Thất Công Tử vừa nói vừa gắp cho Trâu Đình một chân giò lớn: "Chân giò lợn giúp chân đỡ bị chuột rút nga ~" Trâu Đình mất hứng gắp chân giò lợn sang bên cạnh. Bên cạnh đều là món ăn thất công tử gắp cho Trâu Đình. Thái độ ác liệt của Trâu Đình không hề ảnh hưởng tới thất công tử, thất công tử tiếp tục tràn đầy sinh lực gắp thức ăn: "Tiểu Thứ Chân tới ăn bí đao. . . . . . Bí đao trị bệnh phù. . . . . . Ân, đương nhiên mọi người đều biết ngươi bị bệnh phù. Nhưng mọi người đều không nói nên Tiểu Thứ Chân cũng sẽ không thương tâm. . . . . ." . . . . . . Ta nhẫn nhịn! Trâu Đình ẩn nhẫn vứt bí đáo sang một bên. Đồ nam nhân động kinh! Ta cùng hắn có cừu oán sao! Thất công tử không ngừng cố gắng, gắp thức ăn không ngừng, gà, thịt, cá thay nhau ra trận. Trâu Đình cũng không hề khinh thường, binh đến tướng chắn, chiếc đũa một khắc cũng không dừng lại. Ta gắp ta gắp ta gắp gắp gắp! Ta ném vào ta ném vào ta ném ném ném! Ở thời điểm hai người vô cùng bận rộn, Tức Hà Lệ để chén đũa xuống, thành khẩn nói với Trâu Đình: "Trâu cô nương, ta hi vọng ngươi có thể cùng ta lên kinh." "A?!" Tức Hà Lệ một câu trấn áp người động kinh. Hai đôi đũa dừng trên không trung. "Ngươi và ta cùng lên kinh tìm Niệm. . . . . ." "Ách. . . . . ." Trâu Đình gãi gãi đầu, nhìn về phía thất công tử."Vì sao muốn ta cùng đi với ngươi?" "Nữ tử như ta một mình đi ra ngoài, có nhiều bất tiện. . . . . ." "Tức nữ hiệp, ngươi đang thầm mắng Tiểu Thứ Chân nhà ta không phải nữ nhân sao?" Thất công tử lại tiếp tục gắp thức ăn, "Tức nữ hiệp ngươi không ngại nói thẳng, dù sao chúng ta cũng biết Tiểu Thứ Chân không hề lịch sự." Trâu Đình liếc mắt khinh bỉ, ta muốn trút giận ta muốn trút giận. . . . . . "Phải . . . . ." Tức Hà Lệ khách khí đáp một tiếng, "Nhưng ta vẫn hi vọng Trâu cô nương cùng đi với ta, trên đường chăm sóc lẫn nhau." "Ta. . . . . ." "Tiểu Thứ Chân nếu cùng đi sợ là chỉ làm ngươi ngột ngạt, không bằng ngươi mang theo con heo, heo gặp phải cường đạo còn có thể lấy ra đỡ đao. Tiểu Thứ Chân sợ là chỉ biết bị rắn cắn thì cắt cổ tay tự sát." "Ngươi. . . . . ." "A. . . . . . Thất công tử ngươi thật là hài hước. . . . . ." "Các ngươi. . . . . ." "Tức nữ hiệp quá khen quá khen." "Mẹ nó!" Trâu Đình vỗ bàn. "Tức mỹ nữ chúng ta lập tức đi! Nơi tồi tàn này, lão nương không thèm lưu lại!"