Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ
Chương 26 : 25: bọ ngựa bắt ve [1]
[1] Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng
Ta đã sớm nghĩ đến vấn đề này! Ta đã sớm nghĩ đến vấn đề này!
Trâu Đình rất phiền não ở trong phòng đi tới đi lui. . . . . . Việt, Mộc, Hàn, Nghê Hồng người đứng người ngồi, tập thể khinh bỉ nhìn Trâu Đình đang sắp nổ tung, Trầm Tư Đức thì chớp chớp đôi mắt to sương mù mông lung an tĩnh uống nước.
Ngoài khách sạn, người đông nghìn nghịt, cờ bay trong gió, cảnh tượng hào hùng.
"Một! Hai! Ba!" Mọi người dưới sự hướng dẫn của một đại mụ cấp cao, nhéo cổ họng cùng kêu gào —
"Tư Đức Tư Đức ta yêu ngươi ~! Tựa như chuột yêu gạo ~!"
"Nếu như ta có thể thấy ngươi ~! Chuột rơi vào thùng gạo ~!"
". . . . . ." Mọi người đều rét lạnh. . . . . . Đối với Trâu Đình đang chăm chú nhìn càng thêm khinh bỉ —– ngu đần suy não nhược trí!
Trâu Đình dừng lại, đáp lại bằng ánh mắt vô tội —– ta cũng không muốn vậy a các đồng chí. . . . . . Ai biết nhóm Tô Châu đại mụ đại thúc tình báo phát triển như thế, tối qua chẳng qua là lỡ để cho tiểu nhị thấy mặt Trầm Tư Đức mà thôi. . . . . . Hôm nay toàn bộ người Tô Châu cũng đã tới. . . . . .
Ai. . . . . . Nói như vậy chúng ta mang theo tiểu tử chạy trốn cái rắm a. . . . . . Đoán chừng người Việt Nam (đây là lời của tác giả) cũng biết Trầm Tư Đức ở nơi nào. . . . . .
"Đại sư huynh. . . . . . Ngươi nói người của phủ thái thú có thể đuổi kịp tới đây không a ~?" Mộc Hề Hề đầu óc có chút tố chất hỏi Việt Nhiên Nhược.
"Nên thế." Nghê Hồng đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, giúp Việt Nhiên Nhược trả lời vấn đề, "Đoán chừng bọn họ đang đứng ở bên ngoài rầu rĩ muốn tìm cách vào. . . . . ."
Mộc Hề Hề theo Nghê Hồng nhìn ra ngoài, trầm mặc — thật sự là thật là nhiều người a. . . . . . Trên nóc nhà cũng ngồi đầy. . . . . . Tô Châu thật sự điên cuồng. . . . . .
Trầm Tư Đức nghe được đối thoại của hai nàng, có chút khẩn trương đứng lên, đi tới trước cửa sổ. . . . . .
Nghê Hồng thầm kêu một tiếng không ổn, vội vàng kéo hắn lại.
. . . . . .
Nhưng là, đã quá chậm. . . . . . Giọng nữ cao vút ùn ùn vọt tới —–
"A. . . . . . !!! Là Tư Đức!!"
"Oa!! Tư Đức rất đẹp trai ~!!"
"Tư Đức ta yêu ngươi. . . . . . !!"
". . . . . ."
Thấy mặt đẹp chợt lóe của Trầm Tư Đức, nhóm đại mụ nhất thời điên cuồng, tiếng thét chói tai liên tiếp, thậm chí có người kích động quá độ lao lực mệt mỏi mà ngất đi. . . . . .
". . . . . ." Mọi người hắc tuyến soàn soạt soàn soạt hạ. . . . . .
Thế giới này. . . . . . Thật điên cuồng. . . . . .
Không giống khí thế ngất trời bên ngoài, bên trong nhà không khí rét lạnh đến cực điểm.
Ở thời điểm Trâu Đình nhức đầu không biết làm thế nào cho phải, Việt Nhiên Nhược đi về phía cửa.
Mộc Hề Hề vội vã chạy tới ngăn cửa, "Đại sư huynh ngươi muốn làm gì?!"
Việt Nhiên Nhược không nói, đẩy Mộc Hề Hề ra, trực tiếp mở cửa. . . . . .
". . . . . ."
Mọi người im lặng nhìn một đống người không kịp thắng xe ngã nhào xuống đất. . . . . . Chẳng lẽ mọi người bao quanh gian phòng này? . . . . . . Thật kinh hãi. . . . . .
"Dũ Mạc."
"Đại sư huynh có chuyện gì?" Nghe Việt Nhiên Nhược gọi, Hàn Dũ Mạc ngoan ngoãn tiến lên.
"Giải quyết trướng ngại vướng đường."
". . . . . ." Hàn Dũ Mạc rất vô tội nhìn Việt Nhiên Nhược, đại sư huynh ngài muốn ta xử lý như thế nào. . . . . . Muốn răng rắc sao. . . . . .
Tựa hồ cảm giác được nghi ngờ của Hàn Dũ Mạc, Việt Nhiên Nhược một cước đá kẻ bị đè phía dưới trốn không kịp, vèo một cái đạp hắn từ cửa sổ ra ngoài. . . . . .
". . . . . . Ta hiểu đại sư huynh. . . . . ."
Ba nữ nhân bên trong nhà đưa mắt nhìn hai người rời đi, lặng lẽ đọc a di đà phật —–
Bách tính Tô Châu, các ngươi tự mình cầu phúc đi. . . . . .
Vô số tiếng hét thảm, Việt Nhiên Nhược không sợ hãi cũng không gặp nguy mà đi đến lầu một khách sạn. . . . . .
Thấy bóng dáng phiêu dật tiêu soái trước cửa, nhóm đại mụ đại thúc nội tâm xao động dừng lại, cả thành Tô Châu thoáng chốc yên lặng như tờ.
Một trận gió thổi qua, áo bào trắng bay bay, lụa trắng cũng bay bay. . . . . .
Việt Nhiên Nhược chậm rãi đi xuống bậc thang, đại mụ đại thúc rối rít tự giác nhường đường. Việt Nhiên Nhược giống như Moses tách biển [2] đi vào trong đám người, đứng lại, ngẩng đầu nhìn hướng Trâu Đình đang đứng trước cửa sổ cùng Nghê Hồng.
[2] Theo kinh thánh, nhà tiên tri Moses tách nước Hồng Hải để giúp dân Do Thái chạy khỏi sự săn đuổi của quân Ai Cập.
Ánh mắt như có như không của Việt Nhiên Nhược làm Trâu Đình có chút buồn phiền — hắn muốn làm sao đây. . . . . .
Thấy Việt Nhiên Nhược chậm chạp mà ưu nhã giơ tay lên, Trâu Đình giậm chân — mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Chẳng lẽ ngươi muốn làm người phá bom sao!! Mẹ kiếp!! Ngươi cho rằng ngươi là Đổng Tồn Thụy a! Một mình nổ lô-cốt!!
Khi tay Việt Nhiên Nhược hạ xuống, Trâu Đình không còn gì để nói . . . . . Im lặng tuyệt đối. . . . . . Từng chút từng chút . . . . .
Bách tính Tô Châu phản ứng hơi chậm, ước chừng năm phút sau mới hiểu. . . . . . Tập thể hít vào một hơi, sau đó bách tính Tô Châu bắt đầu rút khỏi hiện trường!!
Giống như một trận gió, đường phố Tô Châu bỗng trở nên vắng vẻ, trên đất chỉ còn lại một củ cải trắng chứng tỏ nơi này từng có người đến,
Việt Nhiên Nhược chậm chạp mà ưu nhã đội mũ sa lên, nói khẽ với Hàn Dũ Mạc: "Đi thôi."
Thì ra dáng dấp xấu xí cũng là một chuyện tốt a. . . . . . Trâu Đình nhìn Việt Nhiên Nhược đi vào khách sạn, trong lòng cảm thán vạn lần —
Chiến tranh kháng Nhật nếu có Việt Nhiên Nhược thì thật tốt a! Một Việt Nhiên Nhược là xong ~! Lão nhân gia thật khéo, bom gặp Việt Nhiên Nhược cũng phải chuyển hướng a ~!
Dựa vào hắn Trung Quốc cũng có thể xưng bá toàn cầu oa ~!
Tiểu Nhiên Nhược. . . . . . Ngươi cùng tỷ tỷ cùng nhau xuyên về tạo phúc cho nhân dân Trung Quốc đi. . . . . .
"Xin tam thiếu gia trở về cùng chúng ta!"
Việt Nhiên Nhược đi đến giữa cửa thì thấy hộ vệ phía sau quỳ đầy đất.
"Ta không muốn!" Trầm Tư Đức đáp rất dứt khoát.
Người cầm đầu ánh mắt run lên: "Như vậy cũng đừng trách bọn ta thất lễ!" Phi thân đánh về phía Trầm Tư Đức. Việt Nhiên Nhược xem xét tình cảnh trước mắt một chút, cũng đánh về phía Trầm Tư Đức. . . . . .
Sát! Hai người trên không trung va chạm, sau đó đáp xuống hai nơi.
Trâu Đình trong lòng cả kinh, chẳng lẽ đây chính là giao thủ nhanh con mắt thường nhân không thể nhìn trong truyền thuyết? Quá mạnh mẽ!
Nhất thời Trâu Đình nhiệt huyết sôi trào! Oa! Như vậy tiếp theo không phải là có người toàn thân phun máu như suối a ~!?
. . . . . . Nhưng là nửa phút đã qua. . . . . . Hai người kia vẫn chỉ đứng im như cọc gỗ. . . . . .
Chẳng lẽ đều chết hết sao? Trâu Đình có chút mất hứng, ngáp một cái, "Hai ngươi đứng làm gì, đánh thì đánh không đánh thì bỏ chạy! Bày tạo hình gì. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Trâu Đình vô cùng buồn chán. . . . . .
Ở thời điểm Trâu Đình sầu não, hộ vệ cầm đầu khó khăn phun ra năm chữ ——
"Đại hiệp. . . . . . Hảo thân thủ. . . . . ." Tiếp đó “phịch” một tiếng liền té trên đất. . . . . . ( Trâu Đình: tác giả ta còn tưởng rằng ngươi có cử chỉ kinh động gì. . . . . . Quả nhiên vẫn là buồn nôn. . . . . . Mặc Mặc: ta viết một cái viết một cái. . . . . . )
Hộ vệ còn lại thấy thế rút kiếm xông lên . . . . .
Xong rồi. . . . . . Nếu bị chém thành thịt nát. . . . . . Trâu Đình thê thảm nhìn bạch kiếm lòe lòe đâm tới trước mặt. . . . . . Chết đi, chết lão nương lại xuyên tiếp xuyên tiếp xuyên tiếp. . . . . .
Thời điểm Trâu Đình đang đọc nhẩm chữ “xuyên”, bọn hộ vệ bỗng ngã xuống đất, mà Việt Nhiên Nhược, Hàn Dũ Mạc, Mộc Hề Hề đang bay trên không trung cũng rất không đẹp ngã xuống. . . . . .
Nha?! Trâu Đình có chút khó hiểu, quay đầu thấy Nghê Hồng vẻ mặt bình tĩnh.
"Thật may là mê hương này hiệu quả rất nhanh. Bằng không ngươi liền chuẩn bị phơi thây."
"Nhưng là nhưng là nhưng là. . . . . ." Trâu Đình có chút cà lăm, "Nhưng là vì sao ta không có chuyện gì. . . . . ." Ngươi xem tiểu bằng hữu Trầm Tư Đức cũng đã. . . . . .
Nghê Hồng ngay cả xem thường cũng lười: "Tiểu thư ngươi còn giả bộ, lão thái gia tự mình mang ngươi ra ngoài, chút mê hương này là cái . . . . . ."
Lời còn chưa nói hết. . . . . . Nghê Hồng hai mắt trợn ngược, cũng ngã xuống. . . . . .
Mẹ nó mẹ nó! Nha đầu Nghê Hồng chết tiệt! Dùng mê hương còn không nhớ ăn giải dược! Trâu Đình bất đắc dĩ nhìn Nghê Hồng hôn mê tư thế vô cùng chướng tai gai mắt, ngồi xổm xuống mở túi của nàng tìm thuốc giải. . . . . .
"Không cần tìm, thuốc mê Hà Y độc môn của Tức Hà cung, không người nào có thể giải." Giọng nữ thanh thúy vang bên tai Trâu Đình.
Trâu Đình nhất thời toàn thân cứng ngắc. . . . . .
Tức ~! Hà ~! Cung ~!
"A. . . . . . Chỉ sợ sẽ là bọ ngựa bắt ve thôi . . . . . ." Mùi thơm hoa sen nhàn nhạt thổi qua, một người mặc váy xanh nhạt đứng bên cạnh Trâu Đình, "Ngươi nói có phải không Trâu cô nương. . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
90 chương
47 chương
62 chương
11 chương
16 chương
254 chương