Được rồi, ta thừa nhận ta là hủ nữ

Chương 22 : 21: thế giới thật đáng yêu!

Vèo một tiếng, thất công tử ôm Trâu Đình vững chắc đáp xuống đất. Trâu Đình như cũ chìm đắm trong cằm độ cong hoàn mỹ của thất công tử, Nghê Hồng xông lên một phen đem Trâu Đình từ trong ngực thất công tử lôi xuống. "Tiểu thư ngươi làm sao lại cùng hắn ở chung một chỗ?" Nghê Hồng hướng về phía thất công tử hừ một tiếng sau đó quan tâm kiểm tra Trâu Đình, "Tiểu thư hắn có ngược đãi ngươi hay không?" "Nguyên lai là Nghê Hồng. . . . . ." Thất công tử dưới ánh trăng lạnh lùng vẻ mặt xem thường, "Đã lâu không gặp Nghê Hồng càng ngày càng giống như Linh Nhi rồi đó ~" Vừa dứt lời thất công tử liền vèo một tiếng bay đi, sau lưng theo sát một chiếc giầy thêu. ". . . . . . Nghê Hồng ngươi ném giầy thêu càng ngày càng chuẩn. . . . . ." Trâu Đình nhìn phía chân trời xa nghe được một tiếng nói kính nể đối với Nghê Hồng "Hừ!" Nghê Hồng chẳng qua là hừ lạnh một tiếng. ". . . . . . Linh Nhi là ai?" "Hừ!" Nghê Hồng hừ lạnh đồng thời vẻ mặt đại tiện. ". . . . . . Nghê Hồng ta đói bụng ngươi đi tìm một chút đồ ăn đến cho ta. . . . . ." "Hừ!" ". . . . . . Như vậy Nghê Hồng ta trực tiếp đi ngủ. . . . . ." "Hừ!" ". . . . . . Nghê Hồng a lần sau không cần ném giày, chi phí quá cao. . . . . ." "pia!" Một chiếc giày thêu khác của Nghê Hồng dị thường chính xác ném vào cổ tay Trâu Đình. . . . . . . "Hừ!" Sau đó Trâu Đình từ thất công tử biết được, Linh Nhi là con thằn lằn lão thái gia nuôi. . . . . . Ách. . . . . . Thằn lằn gọi Linh Nhi. . . . . . Tên rất đẹp, thực tế lại rất tàn khốc. . . . . . Ngày hôm sau, trong phòng Trầm tiểu thư phủ thái thú. Giương cung bạt kiếm. (nhưng thật ra Trâu Đình tiểu bằng hữu một mặt cho là. . . . . . ) ". . . . . ." ". . . . . ." "Pound!" Trâu Đình thiếu kiên nhẫn một chưởng vỗ bàn đọc sách. . . . . . . Nương a thật là đau! Trâu Đình cắn răng nhịn đau đối với Trầm Tư Viện hung hăng quát: "Ngươi ngày hôm qua sao lại dẫn ta đi địa phương tồi tàn đó a! Lão nương là sinh viên khoa học tự nhiên! Làm gì có tí văn chương chó má nào!" Trầm Tư Viện cũng lười nhìn Trâu Đình, cắm đầu cắm cổ loay hoay nghiên mực trên bàn sách. "Uy! Nữ nhân chết tiệt! Ngươi không có nghe thấy lời ta nói sao! Ngươi #¥¥@¥%%! @#. . . . . ." Ở thời điểm Trâu Đình mắng đến hăng say, mặt Trầm Tư Viện chợt phóng đại trước mắt Trâu Đình, Trâu Đình chỉ cảm thấy miệng chợt lạnh, cả người choáng váng. Trầm Tư Viện cười lạnh nhìn Trâu Đình đang hóa đá, tiểu tử, cùng ông lớn ta đấu, ngươi còn non lắm! Trâu Đình tựa hồ choáng váng trong chốc lát, vừa tựa hồ choáng váng thật lâu. . . . . . Thời điểm nàng phản ứng kịp, há mồm liền rống —– "Trầm! Tư! Viện!" Nha ~?! Trâu Đình khẽ nhếch miệng kinh ngạc thanh âm của mình vì sao như vậy tục tằng hơn nữa lại phẫn nộ như vậy. . . . . . A, nguyên lai là hắn đang rống a! Thấy một người đứng ngoài cửa Trâu Đình vẻ mặt thông suốt. Lúc này thập nhị vương gia con mắt muốn nứt ra tay nắm chặt cửa, dễ dàng đem cả cánh cửa vặn xuống. . . . . . . . . . . . Xong rồi, làm thủy thủ Popeye phát bực rồi. . . . . . Còn là thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt cơ bắp đang chuẩn động. . . . . . Trâu Đình nuốt nước miếng, nhìn về phía Trầm Tư Viện. Trầm Tư Viện lúc này mặt cũng tái nhợt. Tiểu Tư Viện a không phải là của ta không giúp ngươi a. . . . . . Hiện tại tự bảo vệ mình quan trọng hơn a. . . . . . Trâu Đình nghĩ vậy sấm rền gió cuốn từ bên người thập nhị vương gia chạy ra thư phòng, thập nhị vương gia còn rất khách khí nhường đường cho nàng. Sớm biết như thế thì lúc đó. . . . . . Trâu Đình nghe thấy tiếng quát nóng nảy của nam nhân từ trong thư phòng, vì Trầm Tư Viện mặc niệm , Tiểu Tư Viện ngươi lấy cái gì chặn miệng ta không tốt. . . . . . Hết lần này tới lần khác lại tự tát vào mồm mình. . . . . . (Trầm Tư Viện giơ bài: kiên quyết phản đối ác tính của tác giả! Mặc Mặc giơ bài: kháng nghị không có hiệu quả! Trâu Đình giơ bài: ý kiến tạm để đấy. . . . . . ) Trâu Đình nhảy đi nhảy lại nhàn nhã đi dạo trong phủ thái thú. . . . . . Nha!! Trâu Đình đột nhiên hai mắt sáng lên, vội vàng một nhảy hai nhảy đến phía sau núi giả ẩn núp — Bức tranh mỹ nam đùa giỡn!! Xuyên qua khe hở của núi giả, có thể nhìn thấy hai nam một trước một sau đuổi nhau trong sân. Người sau kéo người trước, người trước thuận lực trực tiếp hoa lệ lệ ngã vào trong ngực người sao. . . . . . Trong phút chốc, bong bóng màu hồng dày đặc. . . . . . Nương a ~! Lật người ~! Trâu Đình máu mũi thẳng tung tóe ba nghìn dặm. . . . . . "Tư Đức ngươi nghe ta giải thích!" Người đuổi theo vội vã nói. Trâu Đình chợt tỉnh ngộ! Ta như thế nào nhìn quen mắt nguyên lai là hai ca ca của Tư Viện a! Huynh đệ bất luận chi luyến [1]! Rất có yêu! [1] Mối tình hậu thế không dung. "Ta không muốn không muốn không muốn!" Tư Đức giận dỗi che lỗ tai không ngừng lắc đầu. Trâu Đình nghe vậy máu mũi trực tiếp phun tới nước Mĩ. . . . . . Oa! Thì ra còn là một thụ õng ẹo! Có yêu! "Tư Đức ngươi nghe ta giải thích!" "Ta không cần!" "Tư Đức!" "Ta không cần!" . . . . . . Nghe đến đây Trâu Đình 囧. . . . . . Hai người bọn họ chẳng lẽ là phim tình cảm hiện đại xuyên qua, vì sao đối thoại thiếu não như vậy. . . . . . ". . . . . ." Đối mặt Trầm Tư Đức không chịu bình tĩnh lại, Trầm Tư Hiền ánh mắt trầm xuống, tay nắm chặt cằm Trầm Tư Đức, dùng sức hôn xuống! Oa! Quá kình bạo quá mãnh liệt! Tongue kiss kiểu pháp a! Nương a ta muốn mạch máu toàn thân nứt toác mà chết! Trâu Đình kích động thú huyết sôi trào, cắn tay nội tâm điên cuồng kêu gào, máu mũi chảy dài sắc thái dục tử dục tiên. . . . . . Không biết đã trải qua bao lâu, ở thời điểm Trâu Đình kích động đến mức sắp té xỉu, Trầm Tư Hiền rốt cuộc buông Trầm Tư Đức sắp chết ngạt ra. Sờ sờ mặt đỏ bừng của Trầm Tư Đức, Trầm Tư Hiền thâm tình ôm chặt Trầm Tư Đức, cơ hồ muốn cứng rắn đem hắn xâm nhập vào trong thân thể mình. Đang ngồi thở dốc, Trâu Đình vội vàng ngồi xổm xuống ngửa đầu bịt mũi. Được rồi. . . . . . Chúng ta có thể làm bộ như không biết Trâu Đình tiểu bằng hữu ngồi xổm xuống là vì vừa ngửa đầu cầm máu vừa liếc mắt nhìn màn ảnh hai người ôm nhau. . . . . . "Tư Đức ta cùng Vương cô nương thật không có gì cả. . . . . ." Đợi hai người bình tĩnh lại, Trầm Tư Hiền thấp giọng dịu dàng nói với Trầm Tư Đức. Oa! Đam mỹ thập đại tình tiết nữ nhân chen chân! Có yêu! ". . . . . . Ân. . . . . ." Thanh âm ủy khuất của Trầm Tư Đức từ trong ngực Trầm Tư Hiền buồn buồn truyền tới. "Tư Đức ngươi nhất định phải tin tưởng ta!" Trầm Tư Hiền kích động tay ôm chặt hơn. Tiểu công đồng chí ngươi chớ dùng sức nữa a! Ngươi xem người ta tiểu thụ cũng sắp không thở nổi a! Trâu Đình đau lòng nhìn Trầm Tư Đức. ". . . . . . Ca. . . . . ." Thanh âm ngọt ngào như suối nguồn! Tinh khiết tiểu thụ! Có yêu! ". . . . . . Ân . . . . ." Thanh âm mệt mỏi mà cưng chiều! Chung tình trung chó tiểu công! Có yêu! ". . . . . . Ngươi ôm quá chặt người ta không thoải mái a. . . . . ." Oa! Nũng nịu khiến người trìu mến! Có yêu! Trầm Tư Hiền nghe vậy buông lỏng tay một chút, ngay sau đó lại khẩn trương ôm chặt Trầm Tư Đức, cẩn thận như trong ngực ôm búp bê sứ: "Ta sợ ta buông lỏng, ngươi sẽ biến mất trước mặt ta. . . . . . Tư Đức. . . . . . Không cần rời khỏi ta không cần không tin tưởng ta. . . . . . Bởi vì. . . . . . Ta thật sự không biết, ta có thể chịu được khi thiếu ngươi hay không. . . . . ." . . . . . . Chúng ta còn có lời gì có thể nói! Máu mũi ngươi sung sướng phun đi! Rất có yêu a! Trầm Tư Đức cùng Trầm Tư Hiền không biết kế tiếp lại nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt phát ra bao nhiêu thề non hẹn biển. . . . . . Hai người hoàn toàn đắm chìm ở không khí ngọt ngào, hoàn toàn không có chú ý tới Trâu Đình núp phía sau núi giả máu mũi phun đầy đất. . . . . . Trâu Đình tiểu bằng hữu lần này cư nhiên không có phạm phải sai lầm cấp thấp, mặc dù rất hưng phấn nhưng lại yên lặng cho đến khí hai người rời đi. . . . . . (Nghê Hồng mắt lạnh: ngươi cư nhiên không có phun máu mũi đến chết, tác giả quả nhiên là thiếu não. Mặc Mặc: Nghê Hồng. . . . . . Ta hận ngươi. . . . . . ) Trâu Đình đứng ở phía sau núi giả ngây ngất thật lâu, mới xộc xệch đứng lên cước bộ tung bay ra khỏi điểm chết [2] của núi giả. [2] Đứng chỗ đấy thì không ai thấy. Giờ phút này Nghê Hồng khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng. "Nghê Hồng a. . . . . ." Trâu Đình hướng về phía Nghê Hồng như có như không cười một tiếng, "Ngươi tới chậm. . . . . . Tiểu thụ cùng tiểu công đi ooxx rồi. . . . . . Chúng ta đều không thấy được ooxx rồi. . . . . . Ai. . . . . ." Ánh mắt mê ly hướng về phía chân trời. . . . . . Nghê Hồng nhíu mày một cái, "Tiểu thư. . . . . . Trên người ngươi có máu là chuyện gì xảy ra?" Trâu Đình cúi đầu nhìn váy, tiếp tục chân đạp mây trôi: "Nha. . . . . . Không có gì, chỉ là vài giọt máu mũi. . . . . . Nghê Hồng ngươi đi bốc thuốc giúp ta bổ huyết. . . . . ." Nói xong không để ý tới Nghê Hồng mặt xanh mét, Trâu Đình từng bước chao đảo hướng phương xa, trống rỗng mà thương cảm hát —– "Hảo hoa bất thường khai. . . . . . Hảo cảnh bất thường tại. . . . . . Sầu đôi giải tiếu mi. . . . . . Lệ sái tương tư đái. . . . . . Kim tiêu ly biệt hậu. . . . . . Hà nhật quân tái lai. . . . . ." [3] [3] Hoa đẹp không hay nở. Hoàn cảnh tốt không lâu dài. Buồn thu làm tan nét mi cười. Nước mắt tràn mất nét nhớ thương. Đêm nay sau khi chia tay, ngày nào anh trở lại? (Trong bài “Hà nhật quân tái lai”) "Ai. . . . . ." Trong thư phòng của Trầm Tư Viện, truyền ra than thở lần 362 của Trâu Đình. . . . . . Trầm Tư Viện hoàn toàn coi nàng như không khí, chuyên tâm đọc sách. Trâu Đình ngồi ở phía trước cửa sổ, một cái tay chống cằm, mê mang nhìn tới trời thu bao la. "Ai. . . . . ." Thán xong thanh âm thứ 363, Trâu Đình rốt cuộc xoay đầu lại nhìn về phía Trầm Tư Viện, lại là một tiếng — "Ai. . . . . ." (Mặc Mặc: nữ nhân, ngươi thán khiến lòng ta sợ hãi. . . . . . ) Trầm Tư Viện vững như bàn thạch, ngồi thẳng bất động. "Tư Viện a ta thật ghen tỵ với ngươi a. . . . . ." Hồi lâu sau, Trâu Đình giống như oán phụ nói với Trầm Tư Viện Trầm Tư Viện chẳng qua là vùi đầu đọc sách không quan tam. "Thật tốt a. . . . . . Thiên kim thái thú, có thể làm trạch nữ. Ca ca bl, có thể hủ. Vương gia một lòng, có thể gả. . . . . . Ngươi nói ngươi còn thiếu gì a. . . . . ." Trầm Tư Viện tỉnh táo lật qua một trang sách. Trâu Đình mất hứng đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Trầm Tư Viện, "Nữ nhân a ngươi bỏ rơi ta. . . . . ." Trầm Tư Viện ngón tay gõ sách thẳng gật đầu. Trâu Đình cảm giác tồn tại mỏng manh một phen đoạt lấy quyển sách trên tay Trầm Thư Viện, "Nhìn sách gì mà mê mẩn như vậy. . . . . ." Thấy tên sách Trâu Đình nghẹn họng ——《U khuê ký》. . . . . . ". . . . . . Trầm Tư Viện ngươi khuê oán sao. . . . . ." Trâu Đình mập mờ đến gần Trầm Tư Viện, "Chậc chậc, ngày đó ngươi cùng thập nhị vương gia thế nào?" "Bị ông lớn ta phế." Nhắc tới thập nhị vương gia Trầm Tư Viện có chút phiền não, không nhịn được đoạt lấy quyển sách trên tay Trâu Đình. Nha ~!? Thập nhị vương gia nhưng là thủy thủy Popeye ăn rau chân vịt a ~! Trầm Tư Viện ngươi là nữ tử yếu đuối trói gà không chặt như thế nào phế hắn a ~! Trâu Đình nghi ngờ quyết định phát huy truyền thống mỹ đức không hiểu phải hỏi của Trung Hoa: "Ách. . . . . . Ngươi là thế nào phế hắn a. . . . . . ?" Trầm Tư Viện ném băng phiến tới, "Ngày đó ông lớn ta giải quyết ngươi như thế nào thì giải quyết hắn như thế ấy." Trâu Đình suy nghĩ một cái. . . . . . Ngay sau đó dây thần kinh đại não pia một tiếng! Trầm Tư Viện ngươi quá mạnh mẽ a! Cả nhà ngươi cũng cường đại a! Thì ra là cường hôn là độc môn bí tịch của Trầm gia ngươi a! (Vậy là đã hiểu Trầm Tư Viện làm cách nào để cho Trâu Đình im mồm) Có yêu! Rất có yêu!