Từ nhà tộc trưởng đi ra, mọi người tốp năm tốp ba vừa đi vừa nói chuyện vừa mới phát sinh ở đại sảnh, rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người hai mẹ con, có ánh mắt nhìn quét qua chẳng hề khác xưa là mấy, có ánh mắt dừng lại một khắc, có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cũng có ánh mắt hiếu kỳ. Đứng trên bậc thang cao nhất, một lão giả khoảng chừng 30 tuổi đang đứng chờ một phụ nhân. Đây là vị lão giả vừa ở đại sảnh giữ chưởng quyền, vị phụ nhân chính là người đã nhắc cho Cố Thập Bát Nương biết đó là Lục Thúc công "Ngũ đệ, người có việc gì?" Nàng thân hình thon thả, dung nhan xinh đẹp, da trắng nõn nà, tóc đen nhánh búi cao ngất, Váy lụa gấm màu bạc trắng giống như như một đoá hoa trắng, thướt tha, lả lướt, giống như không nhiễm chút bụi bẩn nhân gian. Niên kỷ chỉ khoảng 30 tuổi nhưng lại gọi vị lão giả gần 70 tuổi bằng đệ, chứng tỏ vai vế rất cao "Tam tẩu... Lão giả vê râu cười : " Nhiều năm như vậy mới có chút thay đổi...." Phụ nhân nghe vậy lộ ra tia cười yếu ớt, giống như bông hoa tuyết , như nước mềm tinh khiết. ” Dám yêu cầu với giọng điệu hung hồn như thế, lần đầu tiên trong nhà ta nhìn thấy…” Nàng thản nhiên nói, một mặt cất bước đi. Phía sau, hai tiểu nha đầu mặc tố y vội vã chạy theo. “ Tam tẩu ” Thấy nàng muốn đi, lão giả vội giữ lại, “ Tộc trưởng nói, đây là danh mục quà tặng muốn ngài xem qua một chút” Phụ nhân dừng chân lại, hơi suy nghĩ một chút “ Cũng được, hắn đã nể mặt ta, ta cũng phải giữ thể diện cho hắn , ta liền đi xem đi” Lão giả gật đầu cười, tránh sang một bên, thỉnh nàng đi trước, thấy vị lão giả đối với mình cung kính, vị phu nhân không thể hiện bất cứ sự khó chịu nào, tư thái tao nhã, thong dong. Tộc trưởng dùng đại trạch phòng để tiếp khách, một xấp danh mục quà tặng thật dày được quản sự mang đến đã lâu, thấy hai người tới liền vội cung nghênh, cũng không nói nhiều lời , bắt đầu đọc danh sách. Lão giả dựa lưng vào ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần,thần sắc phụ nhân lại chuyên chú, nhưng ánh mắt lại ngừng bên ngoài cửa sổ, nơi những đóa hoa mai vàng nở rộ. Cũng không biết hai người này tới cùng nghe được nhiều hay ít… Không hỏi, quản sự bắt đầu đọc thật nhẹ nhàng, không chút thừa, không nhiều, không ít. “ Đợi một chút…” Lão giả đột nhiên duỗi tay vẫy vẫy, mắt vẫn khép như trước “ Ngươi mới đọc là ai?” Quản sự đang đọc tiền phúng viếng của thân bằng cố hữu, những người có quan hệ hết sức quen thuộc với lão giả, nên phàm có những danh tự xa lại lướt qua liền được chú ý. “ Hai ngàn ngân lượng , ba thước vải…” Quản sự vội mở nhìn lại danh sách xem. “Ta nói là ai thượng lễ” Lão giả mở to mắt trừng quản sự một cái. “Vâng,” quản sự vội trả lời, vội mở tấm thiệp, mở ra nhìn rồi nói: ”Ngũ lão gia, đây là một phần danh mục quà tặng riêng.” Một số thân bằng hữu lễ lớn một chút, không áp dụng trong danh mục quà tặng mà trực tiếp đưa vào danh thiếp, cái này đối với lão giả cũng không phải là hiếm. “ Đọc tiếp đi” Lão giả ngồi thẳng than thể, không nhắm mắt nữa, nói “ Vâng” Quản sự đáp rồi cầm danh mục quà tặng riêng đọc tiếp, ”Hai ngàn ngân lượng, ba tấm vải, năm hộp đựng thức ăn…” Lão giả khẽ gật đầu, đối với việc tang lễ mà nói, lễ này thực sự không nhỏ “ …Túc an Bảo Hòa Đường Vương Nhất Chương kính điếu…” Quản sự thì thầm “Túc an?” Lão giả choáng váng “đợi một chút…là ai gửi?” Quản sự vội xem lại, xác nhận là mình không đoc sai ”Túc an, bảo Hòa Đường, Vương Nhất Chương…” “Bảo Hòa đường?” Lão giả quay đầu hướng phụ nhân nói: “ Là bán dược, cửa hiệu lâu đời tại kinh thành, tại thành Kiến Khang chúng ta có phân hào, tổ tiên chuyên cung cấp thuốc cho Thái Y viện trong cung”. Phụ nhân vẫn như trước quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ thản nhiên nói “ Nga…” Lão giả mặt nghi ngờ càng đậm, Cố gia đích thực có bán vật liệu gỗ , hương liệu nhưng dược , đại phu gì đó chắc không có liên quan. Nghe phụ nhân nhắc nhở, hắn đối với Bảo Hòa Đường có chút ấn tượng, bất quá chỉ là ấn tượng mà thôi, đối với Vương Nhất Chương này, xác nhận chưa từng thấy qua. “ Bảo Trung” Lão giả nhìn quản sự, vẻ mặt nghi ngời, “ Ngươi xác định nhà chúng ta không có bán dược?“. Quản sự cười cười, vội nói, nói thật hắn xem danh mục quà tặng này cũng không hiểu ra sao, “Thưa Ngũ lão gia, không có.” hắn trả lời. Không bỏ qua việc này, lão giả duỗi tay nhận danh mục quà tặng, chẳng nhẽ tặng sai? Nếu không thì chính là có việc cần cầu, Cố gia có một vị quan , chẳng nhẽ cần giúp đỡ cái gì? Bất qua chính là dựa theo tam tẩu nói, tổ tiên người ta là bán thuốc cho Thái Y Viện trong cung, nhất định mối quan hệ cũng không nhỏ… Lão giả vân vê long mày suy tư, cũng không nghĩ ra đầu mối “ Hay là họ Cố khác làm ngành dược vừa mất cùng lão Thái gia một ngày, Bảo Trung, ngươi nghe nói có ai…” Hắn miệng nói, tầm mắt lại nhìn danh mục quà tặng lớn. Thanh âm nặng nề tiếp” Túc An bảo hòa đường Vương Nhất Chương kính điếu, mong đến Cố Thập Bát Nương nén bi thương.” “Ha” trên mặt hắn thần sắc biến ảo, miệng lại cười ha ha hai tiếng, tay đưa danh mục quà tặng cho phụ nhân “Ha…tam tẩu, người nhìn xem …” Phụ nhân lúc này mới thu hồi ánh mắt, duỗi ngón tay thon dài tiếp danh mục, nhìn lướt qua, khuôn mặt tự nhiên hiện lên chút kinh ngạc “Có ý tứ, có ý tứ…” Lão giả liên tục nói, khuôn mặt không biết là kinh dị hay là kinh hỉ. Phụ nhân hơi gật đầu, khóe miệng cười tản ra, những ngày không tốt quá lâu rồi. “ Xem ra chúng ta có một tiểu nương tử bên ngoài không chút tầm thường…” Lão giả vân vê nếp nhăn ở cằm cười hắc hắc nói Phụ nhân gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười “ Xem ra lần này chúng ta có chút lời nói hơi quá sớm…” Tuy rằng đối với việc này có quan hệ gì, hai người một điểm cũng không hiểu rõ, nhưng một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể để cho một chưởng quầy dược lớn gửi phúng điếu, nhất định sự tình không đơn giản. “ Bảo Trung ah, cái này ta và tam tẩu xem qua, không vấn đề gì, thu lại đi, tộc trưởng nhiều việc, không cần đi quấy rầy hắn.” Lão giả nheo mắt nhìn, mặt cười như hoa cúc nở rộ. Phụ nhân khóe miệng cười nhợt nhạt, ánh mắt hướng bên ngoài, “Có vở kịch hay để xem…” Ba ngày sau đó, tin tức truyền tới, Tào thị quả thật đã tìm người tu sửa tòa nhà phố tây, hơn nữa, đã dời vào trong. Tin tức này bị nhiều người để ý, cũng không thiếu ánh mắt nghiên cứu để ý Cố thập Bát nương ngày qua ngày lại giống như ở Tiên nhân huyện trước đây, nếu không phải đi ra phố ngẫu nhiên gặp người họ Cố nhìn nàng, các đại bá phụ nhìn nàng không vừa mắt, Cố thập Bát Nương còn tưởng sự tình ngày đó ở đại sảnh tộc trưởng không có phát sinh. Có thời điểm nàng liền cảm thấy mình chính là đang nằm mơ, Cố Thập Bát nương mười ba tuổi mơ thấy mình là Cố thập Bát nương hai mươi ba tuổi, hoặc là Cố Thập Bát nương hai ba tuổi đang mơ lại mình mới mười ba tuổi…. Nửa đêm, nàng đột nhiên bừng tỉnh, lấy gương soi, xem tới từng vết trên khuôn mặt, mỗi lần nhìn thấy gương mặt mười ba tuổi còn non nớt, nàng lại rơi lệ đầy mặt… Thật may mắn, hết thảy vẫn còn kịp…