Dược địa thục nữ

Chương 15 : Thúy lục

Cung ma ma giữ đúng lời hứa, hôm nay học nữ hồng (1), có điều bà không chỉ dạy có một mình Diệp Vân Thủy, mà dạy cả hai tỷ muội các nàng. Diệp Vân Thủy vốn tưởng rằng nữ hồng chỉ là thêu hoa, nàng dù sao cũng chỉ là thế thân, nàng biết kim thêu hoa, nhưng kim thêu hoa lại không biết nàng, hôm nay nếu thực sự phải làm thử chẳng phải sẽ bị lộ thân phận sao? (1) nữ hồng hay là nữ công bao gồm các việc thêu thùa, may vá, làm đồ thủ công,... Diệp Vân Thủy trong lòng không yên, thẳng đến lúc Cung ma ma bảo Diệp Trương thị mở Diệp phủ đại khố (2), xuất ra các loại tơ lụa cùng các mẫu thêu khác nhau, Diệp Vân Thủy mới biết được hóa ra nữ hồng mà Cung ma ma nói không đơn thuần chỉ là thêu hoa, còn có cách phân biệt, nhận biết trang sức, các loại trang phục theo từng tầng lớp khác nhau, trang phục của các quý nhân trong cung, hoàng gia, các bậc quan lại, đây cũng không phải vì các nàng tương lai có cơ hội tiến cung hay được gả vào nhà phú quý, mà là do Niết Lương là hoàng thành dưới chân thiên tử, hoàng thân quốc thích nhiều không đếm xuể, quan to quý nhân lại càng nhiều, hàng ngày gặp gỡ giao tiếp, ra ngoài nếu có ngẫu nhiên gặp người lạ thì cũng không thất lễ làm người ta chê cười. (2) Kho lớn cất giữ đồ quý giá của Diệp gia Diệp phủ đồ quý giá cũng rất nhiều, ngoại trừ trang phục, đồ dùng của hoàng thân quốc thích và các quý nhân đứng đầu trong cung, đa phần các món đồ đều có thể tìm được một hai kiện để các nàng xem biết, những thứ không thể chính mắt nhìn thấy như phục sức của cáo mệnh phu nhân, trang phục của chủ tử trong cung thì Cung ma ma miêu tả bằng miệng cho Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như biết. Cung ma ma mỗi lần nói xong đều cố ý liếc mắt một cái nhìn Diệp Vân Thủy, chờ Diệp Vân Thủy hiểu ra gật gật đầu, ý bảo nàng đã ghi tạc trong lòng xong, Cung ma ma mới tiếp tục giảng, còn Diệp Thiến Như lại là vẻ mặt si mê, cô ta ngưỡng mộ các quý nhân khi xuất hành thì nghi thức phô trương, mặc những bộ phục sức xa hoa, cô ả thậm chí còn muốn bắt đầu hỏi Cung ma ma cuộc sống của các phi tử trong cung, trong lòng cũng đã bắt đầu giấc mộng trở thành phượng hoàng. “Cửu vĩ phượng sai (3) chỉ hoàng hậu nương nương mới được cài, ấn theo phẩm giai xuống thấp mà giảm dần, nếu như có nửa phần vượt quy định sẽ khép vào tội lớn mưu nghịch, nhẹ thì tước bỏ danh vị được phong đuổi vào lãnh cung, nặng thì tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, làm người phải biết thân phận và giá trị của bản thân mình, mơ ước cao xa, nghĩ đến những thứ không nên nghĩ chính là sai lầm lớn nhất, không những làm hại chính bản thân mình, còn có thể liên lụy đến cả người thân.” Cung ma ma nói xong câu này Diệp Vân Thủy liền cảm giác được Diệp Thiến Như không được tự nhiên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trắng bệch, sau đó cáo ốm rời đi trước. Có vô vàn kiểu dáng của cái trâm cài đầu hình chim phượng này, mình lấy ví dụ bằng cái hình của Đậu Hoàng Hậu trong mỹ nhân tâm kế nhé Cung ma ma tất nhiên là nhìn thấy Diệp Thiến Như như vậy mà cẩn thận trước tiên hắt cho cô ta gáo nước lạnh, về phần cô ta có hay không tâm tư kia chính là chuyện của cô ta. Diệp Thiến Như đi trước, lại chỉ còn lại có Cung ma ma cùng Diệp Vân Thủy, “Những gì hôm nay ta giảng cô đều nhớ kỹ?” Diệp Vân Thủy gật gật đầu, “Cơ bản đều nhớ kỹ, nhưng những thứ con chưa nhìn thấy chắc phải thực sự gặp mới biết được.” Diệp Vân Thủy thành thật nói ra, làm cho Cung ma ma rất là vừa lòng gật gật đầu. “Còn nửa canh giờ, cô nói cho ta xem, kỹ năng thêu thùa của cô sao lại như vậy? Sao lại giống như chưa từng học thêu bao giờ.” Cung ma ma gương mặt vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu, Diệp Vân Thủy trong lòng lập tức nhảy vọt lên, xem ra lúc trước mình khoa tay múa chân mấy lần kia đã sớm bị nhìn ra sơ hở . “Thời gian trước con tự xem xét lại bản thân nên đến ở trong chùa, khi ra sau núi kiếm củi đun làm bị thương ở tay, đến nay vẫn không thể cử động tự nhiên được, có vẻ cứng ngắc không chịu nổi.” Diệp Vân Thủy thuận miệng nói ra một cái lý do, lại rõ ràng cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Cung ma ma, “Xuân Nguyệt khi đó vừa bị phạt hai mươi đại bản lại còn bị.. Phải nằm liệt trên giường không dậy nổi, con..” “Được rồi, ta dạy cho cô vài kiểu thêu, về phần chính cô có thể học được bao nhiêu là tùy ở cô.” Cung ma ma đi thẳng vào trong phòng của nàng, Diệp Vân Thủy tạm thời yên tâm, mặc kệ Cung ma ma có tin hay không nhưng bà không truy vấn mình đã là tốt lắm rồi. Mất công nửa canh giờ, mỗi kiểu thêu Cung ma ma cũng chỉ nói hai câu, sau đó liền thêu vài mũi làm mẫu, Diệp Vân Thủy thật sự không có thiên phú trong việc này, đầu như chứa toàn tương hồ, Cung ma ma dường như cũng biết nàng đối với công việc này không thành thạo, lúc gần đi còn cố ý dặn, “Muốn học sẽ phát huy được ưu điểm những gì mình am hiểu, ngày mai ta sẽ dạy cô cách trang điểm.” Diệp Vân Thủy không thể lý giải vì sao Cung ma ma đối với mình tựa hồ luôn có kỳ vọng khác thường, nhưng phần tâm ý này của bà làm Diệp Vân Thủy thực sự rất cảm động, đem đồ thêu thu dọn hết xong, Diệp Vân Thủy mang theo Xuân Nguyệt đi thỉnh an lão thái thái, thời gian vẫn còn sớm, Diệp Vân Thủy cũng không ngồi kiệu, liền mang theo Xuân Nguyệt đi bộ về phía viện của lão thái thái, từ ngày trở lại Diệp phủ, nàng đi đâu cũng đều ngồi kiệu nhỏ, chưa bao giờ tinh tế xem qua cảnh trí Diệp phủ, hôm nay cũng là bởi vì ý tứ trong lời nói của Cung ma ma làm cho Diệp Vân Thủy trong lòng cảm thấy không yên, nàng muốn đi bộ để giải sầu. Chủ tớ hai người đi một chút lại dừng chân, lúc đó vừa đến bên cạnh hồ nước lớn nhất trong phủ, nơi này mùa hè sẽ có chim hót véo von, bên trong hồ cá koi mà đỏ bơi lội tung tăng, bốn phía liễu rủ thướt tha, cảnh sắc thật sự rất khác biệt, dù lúc này bị tuyết trắng bao trùm, cũng không làm mất đi một chút nào cảnh đẹp vốn có, Diệp Vân Thủy cũng chỉ nghe qua loa Xuân Nguyệt nói líu ríu, trong lòng vẫn còn đang nghĩ tới lời nói của Trần di nương và Cung ma ma. Bỗng nhiên, phía trước truyền đến vài tiếng cãi vã, Diệp Vân Thủy vội kéo Xuân Nguyệt tránh vào sau một gốc cây liễu cổ thụ, cẩn thận nhìn lại, hóa ra hai người đang cãi nhau là nha hoàn Thúy Lục trong phòng lão thái thái và Diệp Tiêu Phi! “Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, từ lúc đại đường ca đến đây ánh mắt ngươi liền dính chặt trên mặt hắn, ngươi cho ta là thằng ngốc sao? Sao nào? Bởi vì hắn học vấn cao hơn ta, chững chạc hơn ta, ngươi liền thay lòng đổi dạ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sớm chấm dứt mơ tưởng này cho ta, ngươi đã là người của ta, ngươi còn muốn leo lên giường của hắn? Cho dù Diệp Tiêu Vân có không quan tâm, hắn cũng sẽ không nhặt loại đàn bà dâm đãng đã qua tay ta!” giọng Diệp Tiêu Phi hổn hển, có thể thấy cậu ta đang vô cùng phẫn nộ. Thúy Lục giọng nói nghẹn ngào cầu xin, “Thiếu gia, em thực sự không có nhớ thương gì đường đại thiếu gia, người nghe lời đơm đặt ở đâu lại bôi nhọ sự trong sạch của em như vậy, huống chi nô tỳ căn bản không có tâm tư gì khác ngoài việc thầm nghĩ hầu hạ lão thái thái, người sao có thể nói ra những lời khó nghe như vậy?” “Tổ mẫu đã sớm đồng ý ban ngươi cho ta, ngươi vì sao không chịu? Thiếu gia ta không đáng ngươi xem trọng sao?” Diệp Tiêu Phi trên tuyết đi đi lại lại, làm vang lên những tiếng lạo xạo, “Ngươi đừng nói dối ta, làm sao mà mỗi lần hắn trở về đều là ngươi vội vàng chạy tới hầu hạ, bưng trà rót nước, nghênh đón đưa hướng, lão thái thái trong phòng có bốn đại a hoàn, tại sao lúc nào cũng là ngươi? Ngươi hôm nay phải nói rõ cho ta, ngươi nếu thực cảm thấy hắn tốt, ngươi cứ việc nói thẳng, ta cùng tổ mẫu sẽ cho ngươi theo hắn, hoàn thành tâm nguyện của ngươi!” Diệp Tiêu Phi nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, làm người nghe cũng thấy hoảng sợ, Xuân Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng nhỏ, bị Diệp Vân Thủy vội vàng bưng kín miệng, Diệp Vân Thủy trong lòng cười lạnh, đây là con trai ngoan của Diệp Trương thị sinh ra, nàng vì thế cũng không ngại nhìn xem chuyện đáng chê cười này. “Em không có, đến làm việc cho đường đại thiếu gia là do lão thái thái phân phó nô tỳ, nô tỳ không có nửa phần tâm tư khác!” Thúy Lục liên tục xua tay, khóc như mưa. “Tốt, ngươi nếu không có tâm tư trèo vào lòng hắn, thì chính là còn quyến luyến thiếu gia ta, ta bây giờ mang ngươi về chỗ ta, buổi tối nhờ lão thái thái làm chủ cho ngươi mở mặt.” Diệp Tiêu Phi lôi Thúy Lục đi về phía sân viện của hắn, Thúy Lục liều mạng giãy dụa, “Thiếu gia, nô tỳ không nghĩ tới, nô tỳ không thể..” “Đồ đê tiện!” Diệp Tiêu Phi tát lên mặt Thúy Lục một cái, “Chuyện này không phải do ngươi!” “Thiếu gia người đừng đi, ta van cầu người đừng đi..” Thúy Lục ôm lấy chân Diệp Tiêu Phi quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin, Diệp Tiêu Phi hổn hển đứng ở tại chỗ đá nàng một cước, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” “Nô tỳ.. Nô tỳ.. A..” sắc mặt Thúy Lục bỗng nhiên trắng bệch, ôm bụng lăn lộn ngay trên tuyết, Diệp Tiêu Phi bị tình huống đột ngột bỗng nhiên xảy ra này làm cho sợ hãi, trợn to mắt khiếp sợ, ngồi xổm xuống nhìn Thúy Lục không ngừng hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Ta không dùng sức để đá ngươi, ngươi sao lại bị như vậy?” “Không liên quan đến thiếu gia, không liên quan..” Thúy Lục dường như đau đớn không chịu nổi, một mảng vết máu đỏ tươi từ hạ thân của cô ta chảy ra, nhuộm đỏ đẫm tuyết chung quanh, nhanh chóng lan ra .. Diệp Tiêu Phi bị dọa đặt mông ngồi phịch xuống đất, liên tục lùi về phía sau, “Ta giết người rồi ư? Ta không phải cố ý, ta, ta..” Diệp Tiêu Phi đứng lên xoay người bỏ chạy, trong miệng thì thào lời nói tựa hồ chỉ có chính hắn mới có thể nghe được.. Diệp Vân Thủy nhìn Thúy Lục run rẩy trên mặt đất, mà Diệp Tiêu Phi đã bỏ chạy không còn bóng dáng, nàng bước nhanh đi qua xem tình hình của Thúy Lục, Thúy Lục dĩ nhiên rất hoảng loạn, nhìn người đến là Diệp Vân Thủy, vẻ mặt hốt hoảng thất thố, “Đại, đại tiểu thư.” Diệp Vân Thủy không cần nhìn cũng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bảo Xuân Nguyệt nâng cô ta dậy, đỡ sang bên cạnh, hỏi “Đứa bé là của ai?” Thúy Lục cả người ngẩn ra, nước mắt không ngừng theo trong hốc mắt trào ra, “Đại tiểu thư, người.. Đừng chạm vào ta, cứ để cho nô tỳ chết ở chỗ này, . . . . . .” Tuy rằng Diệp Vân Thủy không quen nhìn bộ dạng này của Thúy Lục, nhưng cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu được, phụ nữ bị xẩy thai, hơn nữa còn nằm úp sấp ở trên nền tuyết lạnh lâu như vậy, nếu thể chất yếu ớt chỉ sợ thực sự sẽ mất mạng. “Ngươi còn có thể đi được không?” Diệp Vân Thủy nhìn hạ thân Thúy Lục vẫn đang không ngừng xuất huyết, nàng cũng bất chấp những chuyện khác, bảo Xuân Nguyệt lại đỡ một bên tay Thúy Lục, chủ tớ hai người nhanh chóng mang theo Thúy Lục rời khỏi đó, trở về Tĩnh Tư cư. Diệp Vân Thủy tự biết chuyện đưa Thúy Lục về chỗ mình chắc chắn không thể giấu, việc này cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì nàng cũng không thể tính toán, nàng sai Hoa Nhi đun nước nóng, Tiểu Phương tìm một bộ quần áo bông khô ráo thay cho Thúy Lục, trong lúc đó nàng cũng đã tự nghĩ ra một đơn thuốc cầm máu rồi bảo Xuân Nguyệt tới chỗ quản gia lấy thuốc, đứa bé không thể cứu được nữa, nhưng có thể giữ được cho Thúy Lục một cái mạng. “Đại tiểu thư.. Cô không nên cứu ta..” Thúy Lục vẫn không ngừng khóc, Diệp Vân Thủy không quen nhìn bộ dáng muốn chết không muốn sống của cô ta, ngữ khí cũng tăng thêm vài phần lạnh như băng, “Chuyện này hiện tại ngươi cũng không thể làm chủ, ngươi là nô tỳ của Diệp gia, sống hay chết đều do chủ tử Diệp gia quyết định, ngươi muốn nháo cho ai xem? Ta cũng không phải người làm ra đứa con trong bụng ngươi, không cần phải nhìn thấy bộ dạng đáng thương của ngươi, về phần xử trí ngươi như thế nào, ta còn phải về hỏi ý kiến lão thái thái cùng phụ thân, Tiểu Phương, trông chừng nàng cho ta, nếu như nàng thật sự tự vẫn ở trong viện của ta, lại khó ăn khó nói.” Tiểu Phương trên mặt lộ ra vài phần khinh thường, tuy rằng nàng là một cô nương, nhưng cũng biết chuyện, Thúy Lục này hiển nhiên là tự tạo nghiệt, một chút cũng không đáng đồng tình, nên đối với Thúy Lục cũng không có nửa phần khách khí, Thúy Lục vẫn không ngừng khóc, Diệp Vân Thủy không kiên nhẫn xoay người rời đi, đã qua thời gian thỉnh an lão thái thái, bên kia nói không chừng cũng đã bắt đầu xôn xao lên rồi.