Dược địa thục nữ
Chương 13 : Cung ma ma
“A, đại tỷ thật đúng là rảnh rỗi thảnh thơi, hôm qua Cung ma ma phạt ngươi chép hai mươi lần [ nữ huấn ] đã viết xong chưa? Còn có thể ở trong này dùng trà?” Diệp Thiến Như sáng sớm đã chạy đến trong viện Diệp Vân Thủy chế giễu, kết quả không cần nói cũng biết, tất nhiên là chế nhạo bất thành.
Từ khi Cung ma ma bắt đầu đến phủ đến bây giờ đã là bảy ngày trôi qua, Diệp Vân Thủy cùng Diệp Thiến Như cơ hồ mỗi ngày đều bị phạt. Dáng ngồi không đúng, phạt! Dáng đứng không đúng, phạt! Đi đường bước chân quá lớn, phạt! Đi đường bước chân quá nhỏ, phạt! Ăn cơm đũa chạm vào bát phát ra tiếng động, phạt! Nói chuyện âm thanh quá to, phạt! Hành lễ với trưởng bối không đúng cách, phạt! Hành lễ với người cùng trang lứa qua loa cho xong, phạt!
. . . . . .
Diệp Vân Thủy cơ hồ mỗi ngày đều bị phạt chép [ nữ huấn ],[ nữ giới ] đều là những thứ mang hết độc hại của xã hội phong kiến cổ hủ khắc sâu vào người phụ nữ, nàng trên cơ bản đã không cần não điều khiển tay cũng có thể tự viết ra. Không chỉ một mình nàng bị phạt, ngay cả Diệp Thiến Như cũng trốn không thoát ma trảo của Cung ma ma, chẳng qua đêm hôm trước Diệp Thiến Như chép phạt [ nữ giới ] bị nhiễm lạnh, Cung ma ma liền để cô ta nghỉ một ngày, hôm nay sáng sớm cô ả cũng không dám nằm ì trên giường, vội vàng đến sân của Diệp Vân Thủy trước Cung ma ma.
Diệp Vân Thủy nghe thấy tiếng cô ta đến trong viện ngay cả mí mắt cũng không nâng, loại châm chọc gay gắt này nàng đã nghe vô số lần, cũng lười cãi lại. Diệp Vân Thủy nhớ tới kiếp trước nàng vẫn thực tin cậy Lỗ Tấn tiên sinh một câu, miệt thị lớn nhất chính là không thèm để ý tới. Cho nên nàng đối đãi Diệp Thiến Như chính là như vậy, coi cô ta như không khí.
Diệp Thiến Như mặt mũi ngượng ngùng, hừ lạnh mắng, “Đừng tưởng rằng ngươi không nói lời nào là có thể cho qua, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Diệp Thiến Như nói xong hướng tới cửa viện liếc mắt một cái, tự tìm một chỗ ngồi xuống chờ, một bên uống trà một bên mắt lạnh nhìn Diệp Vân Thủy, thầm hận không tìm thấy cơ hội trả thù, gần đây cô ta trăm phương nghìn kế khiêu khích, nhưng Diệp Vân Thủy một mực không tiếp chiêu, mặc cho cô ta mắng khó nghe cỡ nào, nàng ngay cả mí mắt cũng không động một chút, một bụng tức khí của Diệp Thiến Như không được bùng phát, bọn nha hoàn bên người cô ta mấy ngày nay biểu tình trên mặt đều giống nhau, hiển nhiên là bị Diệp Thiến Như chọn làm nơi trút giận.
“Cung ma ma, ngài tới rồi.” Diệp Thiến Như thấy Cung ma ma vào viện, vội vượt lên tiến đến chào hỏi, nhiều ngày nay cô ả mọi mặt đều muốn cướp vị trí cao trên Diệp Vân Thủy, hung hăng áp chế không cho nàng phát triển, thậm chí ngầm ngáng chân khiến cho nàng phạm lỗi, nhưng hôm qua mới nghỉ ngơi một ngày cô ta liền đã quên luôn quy củ của Cung ma ma, lời vừa ra khỏi miệng liền bị bộ mặt lạnh của Cung ma ma làm cho hắt ngược trở lại, “Mới cho ngươi nghỉ một ngày liền không biết phân biệt lớn nhỏ, đại tiểu thư vẫn còn ở trong phòng, sao đến lượt ngươi đến thỉnh an trước?!”
Diệp Vân Thủy mặt không biến sắc đứng ở một bên phúc phúc, “Cung ma ma mạnh khỏe.” (1)
Cung ma ma cũng chiếu quy củ hoàn lễ, “Đại tiểu thư mạnh khỏe.”
(1) Thật ra đây chỉ là một câu chào tương đương với 你好 - Nǐ hǎo nhưng mình không dịch là xin chào mà để nghĩa, vẫn hiểu là câu chào nhé ^^
Diệp Thiến Như ở một bên lại lần nữa quy củ hành lễ, náo loạn lại tự mình mất mặt, trong lòng căm ghét mắng chửi Cung ma ma, lão thái bà này quả thực chính là một bà già điêu ngoa, thật sự là đáng giận!
Diệp Thiến Như trong lòng căm ghét, nhưng cũng không có biện pháp đối phó Cung ma ma, cô ả không phải chưa từng tìm Diệp Trương thị kể tội, mà là vừa mới mở miệng đã bị Diệp Trương thị mắng tối tăm mặt mũi, Diệp Trương thị thỉnh Cung ma ma này đến đó là biết các đại gia tộc đều mời Cung ma ma làm ma ma giáo tập, nếu là thân sinh khuê nữ của chính mình không quy củ, kia chẳng phải là sẽ truyền ra trăm nhà sao? Nàng thỉnh Cung ma ma đến chính là coi trọng địa vị của bà ta, hy vọng bà ta xuất môn có thể khen hai nữ nhi Diệp gia hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, sau này gả được vào nhà tốt, như thế nào có thể để Diệp Thiến Như gây chuyện khiến nàng mất mặt?
Diệp Thiến Như không dựa được vào Diệp Trương thị, đành phải cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng ba ngày nữa xong việc, Cung ma ma phải về nhà mừng năm mới, mà Diệp Vân Thủy cũng bị gả đi.
Cung ma ma đảo mắt nhìn sắc mặt hai cô con gái Diệp gia, trên mặt lạnh lùng, bà sớm nghe nói đích trưởng nữ Diệp phủ tính tình quật cường, nhiều ngày ở chung lúc nào cũng lưu ý, lại phát hiện Diệp Vân Thủy chẳng những tính tình quật cường còn rất có phong thái của tiểu thư, mỗi lần yêu cầu dù nhỏ hay hà khắc, nàng đều có thể làm hoàn mỹ không hề tỳ vết, thậm chí đối mặt với muội muội xấu tính gây khó dễ cũng có thể mặt không đổi sắc, tính ẩn nhẫn không phải người bình thường có thể làm được, nếu không có phép tắc, Cung ma ma thật muốn dẫn nàng vào cung, giúp nàng thoát khổ sở. Nhị tiểu thư Diệp Thiến Như kia chính là đứa nhỏ bị bố mẹ chiều hư, Cung ma ma đối với nàng ta cũng không hà khắc, ngược lại yêu cầu với Diệp Vân Thủy càng nhiều, thứ nhất là để mặt mũi cho Diệp Trương thị không nên phạt quá nghiêm khắc, thứ hai là lười nhìn vẻ mặt cùng tính tình nhạt nhẽo của nàng ta.
Tuy rằng trên danh nghĩa Diệp gia nữ nhi là trò, Cung ma ma là thầy, nhưng Diệp Thiến Như không học được, Cung ma ma cũng sẽ không thực sự giáo huấn nàng ta.
Để cho hai vị tiểu thư đem lễ tiết quy củ đều luyện tập một lần nữa, Cung ma ma lạnh lùng chỉ ra mấy chỗ sai, đơn giản là khi ngồi độ cong đầu gối không đúng, hoặc là động tác lan hoa chỉ (2) không đủ mỹ quan vân vân, Diệp Vân Thủy còn nhìn theo Cung ma ma học lại mấy lần, nhưng Diệp Thiến Như vẻ mặt không kiên nhẫn thầm nghĩ ứng phó cho xong việc.
(2) động tác tay của phụ nữ thời xưa giống tay mấy bức tượng Quan âm bồ tát, ngón giữa chạm vào ngón cái, khum khum giống hoa lan
“Nhị tiểu thư vừa mới khỏi phong hàn không thể quá mức mệt nhọc, hôm nay cho ngươi nghỉ sớm, trở về đem [ nữ huấn ] sao chép 5 lần, sáng mai lấy tới ta xem, nếu như lại để ta phát hiện bút tích không đúng, sẽ phải chép năm mươi lần, cứ như vậy đi, còn đại tiểu thư luyện tiếp.” Cung ma ma vừa nói xong, Diệp Thiến Như xấu hổ cười cười, hôm kia chuyện cô ta bảo bọn nha hoàn chép giúp [ nữ huấn ] bị Cung ma ma phát hiện, nhưng nếu Cung ma ma cho cô ta về, cô ta cũng không muốn ở trong này chịu khổ chịu tội, hơn nữa Cung ma ma cho cô ta nghỉ sớm lại giữ Diệp Vân Thủy ở lại, cô ta tất nhiên cho rằng Cung ma ma cố ý khiến Diệp Vân Thủy gặp khó khăn, Diệp Thiến Như đoán như vậy, mặt lộ ra vui mừng rạo rực cáo lui, lúc gần đi còn không quên liếc mắt một cái khiêu khích Diệp Vân Thủy, nàng tất nhiên là định châm chọc một hai câu, nhưng lại sợ bị Cung ma ma dạy dỗ, nàng mới đem lời nói chưa kịp ra khỏi miệng nghẹn trở về trong bụng, trong lòng lại nói: Sớm muộn gì ta cũng tự tay trả lại ngươi mười cái tát, rồi đuổi ngươi cút ra khỏi Diệp phủ!
Sau khi Diệp Thiến Như rời đi, Cung ma ma cũng không bảo Diệp Vân Thủy tiếp tục, mà đột nhiên hỏi: “Chỗ ngươi có thư phòng không? Viết chữ cho ta xem.”
Diệp Vân Thủy sửng sốt, không nghĩ tới Cung ma ma bỗng nhiên muốn xem nàng tập viết? Đây là vì sao? Nhưng Diệp Vân Thủy cũng không từ chối, nàng vẫn cảm thấy Cung ma ma không phải có ý ghét bỏ mình, chỉ là tính tình của bà lạnh lùng quá mà thôi.
Dẫn Cung ma ma đến tiểu thư phòng, Diệp Vân Thủy trải giấy tuyên thành, mài mực, đề bút suy tư một lát, liền viết xuống mấy câu thơ trong trí nhớ của nàng:
“Dương liễu thanh thanh giang thuỷ bình,
Tuyết hoa mạn mạn giảo thiên phi.
Liễu điều chiết tận hoa phi tận,
Tá vấn hành nhân quy bất quy.” (3)
(3)Đây là một bài thơ cổ khuyết danh xuất hiện thời nhà Tùy – Trung Quốc
Đây là một bài thơ cổ đời Tùy, Diệp Vân Thủy thay chữ “Dương” trong đó bằng chữ “Tuyết”, để ứng với lúc này đang là cảnh sắc mùa đông, mấy ngày nay nàng chỉ toàn chép phạt [ Nữ huấn ], nhưng thật ra lại dùng cách đó để luyện viết chữ thành thạo, theo má Tô nhận xét là so với trước kia chữ viết tuy thiếu vài phần tuấn tú lại hơn vài phần ngạo khí, Diệp Vân Thủy tất nhiên là không để ý nhiều tới việc đó, chỉ cần chữ viết có thể dễ nhìn đã là quá tốt rồi.
Diệp Vân Thủy viết xong chữ cuối cùng, hai tay dâng đến trước mặt Cung ma ma, “Ma ma sắp rời đi, Vân Thủy tự làm bài thơ nhỏ biểu đạt tâm ý, mong ma ma không ghét bỏ.”
Cung ma ma cầm bài thơ Diệp Vân Thủy viết ra nói, “Thực có tài năng, chữ viết rất có ngạo khí, nhưng lại phải gả cho người khác làm tiểu thiếp.”
Diệp Vân Thủy trong lòng cả kinh, hiển nhiên Cung ma ma chỉ nói một nửa, ý tứ của bà là nếu nàng gả cho Trương Hoành một kẻ không ra gì như vậy cũng đành thôi, nhưng nếu là gả cho hoàng thân quốc thích, nét chữ ngạo khí quá thừa dễ làm cho người ta ác cảm, là cần thu liễm mũi nhọn , Diệp Vân Thủy trong lòng biết ý tứ Cung ma ma, nhưng cũng không thể nói ra, “Cảm ơn ma ma đã chỉ bảo.”
Cung mẹ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới vừa lòng gật gật đầu, “Ta còn có ba ngày nữa là rời phủ, ngày mai dạy ngươi nữ hồng, sau đó sẽ dạy ngươi cách trang điểm dung nhan, ngươi nhan sắc so với nữ tử bình thường tất nhiên là đẹp hơn, nhưng so với các tiểu thư khuê các xuất thân dòng dõi thư hương còn kém xa, nữ nhân phải biết cách phát huy ưu điểm của chính mình.”
“Cảm ơn ma ma dạy bảo.” Diệp Vân Thủy không nghĩ tới Cung ma ma lại nói ra những lời chỉ dạy này, đây là bà đối với mình có vài phần coi trọng hay sao? Tóm lại chỉ cần không cố ý làm khó dễ mình là được.
Cung ma ma mở giấy tuyên thành, tay thanh tú nhã nhặn viết lên chữ rõ ràng, văn chương phi vũ, Diệp Vân Thủy thấy bà lấy đãi, triện, giai, đi phân biệt bốn loại chữ bài thơ chính mình vừa mới viết, Diệp Vân Thủy vẻ mặt kinh ngạc, bà bất quá mới quét mắt qua một lần mà thôi có thể viết chính xác ra, trí nhớ thật sự là quá tốt?
Diệp Vân Thủy còn chưa hết ngạc nhiên chợt nghe đến Cung ma ma vừa viết vừa nói, “Nét chữ bộc lộ tính cách con người, sở thích của các chủ tử không giống nhau, làm nô tài tự nhiên biết chủ tử thích gì thì phải thích cái đó, dựa theo tính cách chủ tử mà thay đổi tính cách chính mình, bản thân lúc nào cũng phải làm chủ tử hài lòng.” Cung ma ma ngừng bút, đem trang giấy kia đưa cho Diệp Vân Thủy, “Thế giới cuả nữ nhân vĩnh viễn là thân bất do kỷ, hy vọng cho đến cuối cùng ngươi vẫn có thể mỉm cười.”
Cung ma ma rời đi, Diệp Vân Thủy cầm mấy tờ giấy kia ngồi trên ghế trầm tư, ý ma ma là gì? Chỉ cho mình con đường sinh tồn? Nói chính mình phải tự tìm hạnh phúc? Hay là nhắc nhở mình cho dù gả làm tiểu thiếp cũng sẽ bị tranh đấu đến thương tích đầy mình, đầu rơi máu chảy?
Diệp Vân Thủy nhận được phần tình cảm này của Cung ma ma, chính là vì Cung ma ma đã nhìn lầm nàng, tâm nguyện của nàng không phải là ẩn thân trong phủ, cùng một đàn phụ nữ đi tranh đoạt sủng ái của một người nàng không hề yêu. Đó không phải cuộc sống mà nàng mong muốn.
Vì Cung ma ma hôm nay rời đi sớm, Diệp Vân Thủy lại tới xem Trương bà tử thêu gả y cho mình, nàng cũng chỉ có thể lại gần nhìn chứ không hơn, sau đó đơn giản trở về thư phòng tiếp tục đọc sách, nhưng nhìn giá sách ít ỏi không có mấy quyển sách thuốc cùng tạp văn, nàng thật sự là chán nản, Diệp Vân Thủy nghĩ từ lần trước thỉnh an lão thái thái đến giờ cũng đã một thời gian, liền sai Xuân Nguyệt đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, trong lòng lại tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào, đi đâu?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
811 chương
242 chương
10 chương
58 chương
67 chương
104 chương