Ánh trăng sáng trong đem căn phòng u tối trở nên mờ ảo. Im lặng trong chốc lát, Lạc Lạc lại cảm thấy trên giường khẽ động, rồi tất cả lại khôi phục nguyên trạng. Hắn thật đúng là nghe lời nàng đứng lên! Lạc Lạc bực tức lập tức vén chăn ngồi dậy, mím môi trừng hắn. Trong bóng tối, như cũ hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ nét mặt của nàng. "Lạc Lạc, nàng vẫn còn giận ta." Ở giữa giọng nói của hắn mơ hồ mang theo một tia đè nén. "Ta vẫn đang giận huynh!" Lạc Lạc phồng má thở phì phò thẳng thắng nói. Ngân Diện chớp chớp con mắt, ánh mắt nhu hòa bao lấy nàng: "Tức giận đối với thân thể không tốt... Muốn ta làm gì, nàng mới sẽ không lại tức giận?" Trong không khí, giống như càng thêm yên tĩnh. Rốt cuộc, Lạc Lạc lên tiếng, rất nghiêm túc: "Nếu như có một ngày ta cùng Thương Nguyệt Vô Triệt đối nghịch, huynh có hay không sẽ lựa chọn theo phe ta?" Vấn đề của nàng quá mức sắc bén, khiến Ngân Diện trầm mặc trong chốc lát. Thấy hắn không trả lời, chỉ thật sâu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó đoán. Yên lặng, đối mặt. Chỉ là yên lặng trong chốc lát, thế nhưng, lại khiến cho tâm tư Lạc Lạc từng chút từng chút trầm xuống, chìm đến đáy cốc. Tâm gai gai, Lạc Lạc hạ mắt xuống, che giấu đáy mắt chất chứa nồng đậm mất mát. Vào lúc nàng thật sự cho rằng hắn không trả lời, thế nhưng hắn lại nói chuyện —— "Ta sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào." Nghe vậy, Lạc Lạc chợt ngẩng đầu, thẳng tấp nhìn vào trong mắt hắn. Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, trong bóng đêm, xuyên thấu qua ánh trăng trong suốt, ánh mắt hắn một mảnh yên tĩnh sáng tỏ, khiến lòng nàng cảm thấy ấm áp. Được rồi, ở triều đại này cấp bậc rất quan trọng, nàng phải từ từ thay đổi hắn, không thể nóng vội. Một ngày nào đó, nàng muốn trong mắt hắn chỉ có một mỹ nhân là nàng! Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc lạc cười rộ lên, hiện ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. "Ngân Diện ca ca, ta tha thứ cho huynh." Giọng nói nàng trong trẻo. Thấy nụ cười của nàng, khóe môi hắn cũng nhẹ nhàng nâng lên đường cong. Lạc Lạc cười hì hì giang hai tay ôm hắn, phần lưng lại đột nhiên ngứa ngáy. "Ai nha nha." Nàng khó chịu đưa tay ra sau lưng. Dường như là cùng lúc, tay hắn ấm áp cầm lấy tay nhỏ bé của nàng: "Không cần gãi, sẽ quào trầy da." "Nhưng ta nhột, Thương Nguyệt Vô Triệt là đại trứng thối!" Lạc Lạc không nhịn được khó chịu thoáng nâng lên thanh âm mắng chửi người. Ngân Diện kiên quyết bắt tay của nàng không để cho nàng tiếp tục dùng lực ngược đãi cái lưng của chính mình, sau đó chuyển người ngồi phía sau nàng. "Cho ta nhìn." Nói xong, tay hắn dán lên phần lưng của nàng, vận khí trong lòng bàn tay, thăm dò ngân châm trong cơ thể nàng. Trong phút chốc, Lạc Lạc không ngừng liên tục cảm nhận được nhiệt độ của hắn truyền vào phần lưng, khí lưu ôn hòa này trên lưng nàng di chuyển, giảm bớt cảm giác khó chịu trong nàng. Sau khi thử dò xét, hắn khinh đạm giải thích: "Vương gia lần này xuống tay lưu tình, loại ngân châm ngài ấy đánh vào cơ thể nàng là Trùy Cốt Châm, vốn là đau đớn vô cùng, nhưng là Vương gia đặc biệt lựa chọn huyệt đạo trên người nàng, kể từ đó, uy lực của Trùy Cốt Châm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, cho nên nàng chỉ cảm thấy nhột, chứ không cảm thấy đau đớn khó nhịn." "Tên kia như thế nào lại trở nên tốt bụng như vậy?" Lạc Lạc buồn bực. Nhớ lần trước hắn còn rất không lưu tình cho nàng một chưởng, cho dù là cứu nàng cũng không thấy lưu tình, huống chi lần này hắn nói cái gì mà trừng phạt nàng. Nghe được nàng dù biết rõ chân tướng vẫn xem thường nói thầm, Ngân Diện không tiếp tục đáp lại. Hắn trở tay đem nàng đối diện mặt hắn. "Lạc Lạc, hiện tại ta muốn dạy nàng nội công tâm pháp đối phó với Trùy Cốt Châm này, như vậy về sau nàng cũng không cần sợ Vương gia lại dùng nó trừng phạt nàng nữa." Nghe vậy, ánh mắt Lạc Lạc lập tức sáng lên, nàng hào hứng nói tiếp: "Ngân Diện ca ca, huynh biết Trùy Cốt Trâm, vậy nhất định cũng biết cách giải nó, huynh dạy cho ta, nói không chừng về sau ta có cơ hội khiến Thương Nguyệt Vô Triệt cái tên vô lại đó nếm được lợi hại của Trùy Cốt Châm!" Thấy nàng một bộ thần thái nhao nhao muốn thử, con ngươi lóe sáng đầy mong đợi, Ngân Diện mơ hồ lộ ra khó xử. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tâm tình đó liền biến mất, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: "Được, ta dạy ngươi giải Trùy Cốt Châm." Lạc Lạc vui mừng nhào tới ôm gáy hắn mè nheo: "Thật tốt quá, ta biết huynh sẽ đáp ứng ta mà. Ta thích Ngân Diện ca ca nhất!" Nàng nói ra tuyên ngôn của mình. Ngân Diện do dự một chút, ngẩng đầu, vuốt lên tóc nàng, độ cong trên khóe môi ngày càng rộng. ........... Hậu viện vắng vẻ thanh tịnh, bóng cây loang lổ, ánh trăng di chuyển chậm rãi. Dưới bóng cây, hai cái bóng một lớn một nhỏ cùng thực hiện các động tác luyện võ giống nhau. Ngân Diện xoay người sang một bên: "Lạc Lạc, bây giờ nàng đem tâm pháp cùng chiêu thức ta dạy ngươi diễn lại một lần." Lạc Lạc trong nháy mắt hơi dừng lại, nhìn hắn gật đầu: "Uh, nhìn ta." Nói xong, nàng lẩm bẩm tâm pháp Trùy Cốt Châm trong lòng, trong nháy mắt liền triển khai chiêu thức. Liên tiếp lên xuống, thân thể nàng chuyển động nhẹ nhàng như Tiểu Tinh Linh trong bụi cây. Đột nhiên, chân của nàng xoay một cái, tạo ra xoáy bụi nhàn nhạt, đồng thời, đưa lưng về phía một cây đại thụ, tập trung vận khí. "Vèo" một cái, từ phần lưng của nàng bắn ra một cây ngân châm, xuyên qua khoảng không u tối, mang theo ánh bạc hướng thẳng về phái cái cây. Sau đó, nàng xoay người lên xuống, giữa ngón tay có nhiều hơn một cây ngân châm, đồng tử co rút, ánh mắt chuẩn xác nhắm vào một điểm, vung tay đem ngân châm phóng ra. "Vèo" một cái, ngân châm nàng vừa phóng ra đánh rớt ngân châm trên cây khi nãy. Dừng lại tất cả động tác, Lạc Lạc hưng phấn chạy tới nhặt lên hai cây ngân châm. "Oa! Công phu thật lợi hại!" Nàng rất tự nhiên mà khen ngợi công phu chính mình. Ngân Diện đứng một bên cất bước đi tới, ánh mắt khóa lại khuôn mặt tươi cười của nàng, im lặng đứng bên nàng, nghe nàng đối với bản thân không ngừng chậc chậc khen ngợi.