Cơ thể lạnh lẽo run lên bần bật theo nhịp thở gấp gáp như thể đấy là lầm thoi thóp cuối cùng. Đã quá muộn rồi sao ? . . . Bóng dáng của cô nàng nhỏ bé ấy lướt qua dù nhẹ nhàng đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn sóng mắt của cậu khẽ lay. Đã bao lâu rồi ? 10 ngày ? 1 tháng ? Có khi hơn. Nhưng cảm xúc nghẹn đắng trong tim vẫn còn đây. Kaito không xứng đáng có được hạnh phúc, cậu hiểu điều đó, nhưng cậu không muốn mọi thứ cứ diễn ra theo cách này. Cô ấy cứ vậy mà lướt qua, cứ vậy bày ra một bộ đang xinh đẹp, cứ vậy mà tay trong tay với người khác. Những tiếng cãi vã đôi khi lại vang lên ở cuối góc lớp, nơi cô gái đó ngồi. Nhưng hình như cái tiếng cãi vã quen thuộc ấy lại mất đi một cái dư vị. Sẽ có đôi lúc bạn nhìn thấy một Kaito ngẩn người nhìn về phía Aoko đang nói nói, cười cười với Hakuba. Sẽ có đôi lúc bạn nhìn thấy cả hai về chung trên một con đường nhưng Kaito chưa bao giờ bắt chuyện trước. Cậu không muốn trò chuyện với Aoko như thể chẳng có gì xảy ra. Cậu chẳng muốn thể hiện rằng cả hai sẽ lại một lần nữa trở thành bạn bè. Và càng không muốn miễn cưỡng tỏ vẻ chấp nhận việc Aoko cứ thế mà đến bên một thằng con trai khác mà đẩy Kaito ra khỏi cái ranh giới mang tên xa lạ. Lúc nào đi bên cạnh Aoko, bàn tay của Kaito cũng run lên bần bật. Cậu muốn nắm bắt một thứ gì đó chỉ đang lượn lờ trước mắt,bàn tay bé bỏng của cô. "Hắn có tốt với cậu không ? Hắn có chiều ý cậu không ? Hắn có hiểu rõ cậu không ? Hắn có yêu cậu không ?" . Rồi một chiều nọ, Aoko vấp ngã với cái tính hậu đậu thiên phú của cô. Nếu đã vấp ngã thì vẫn có thể vấp bất cứ nơi đâu, nhưng vẫn là vấp ngay trước mặt của Kaito. Chẳng hiểu mọi chuyện đẩy đưa thế nào, mà giờ Aoko là do Kaito bế vào phòng y tế và đang dán vết trầy ở đầu gối lại cho cô. - Cậu vẫn hậu đậu như thế nhỉ, Aoko? Chẳng dám nhìn lên, Kaito hỏi vết trầy ở cái chân nhỏ nhắn. - Còn cậu thì vẫn tốt với con gái như vậy, Kaito ! Hàng mi ấy khẽ buông, hướng mắt về đỉnh đầu rối tung quen thuộc. Hồi trước cô đã ghen như điên khi Kaito tốt với con gái như vậy. Nhưng giờ dư vị đó cay như ớt vậy, khiến người ta xoa thế nào cũng chẳng dịu đi. - Dán xong rồi đấy! Kaito khẽ nhấn ngón tay lên miếng băng nhỏ. Aoko hơi nhíu mày rồi cũng thoải mái hơn. - Cảm ơn cậu nhé, rồi cũng sẽ lành thôi! Kaito nghe thấy vậy khẽ ngước lên nhìn Aoko đang ngồi trên giường, cổ chân cô vẫn còn nằm trong bàn tay cậu. Bỗng Kaito nhìn cô chằm chằm. Vì cậu đang ngồi thấp bên dưới nên khi ngước lên, gương mặt của Aoko cũng thật gần. Aoko đỏ mặt và ấp úng một giai điệu dễ thương thuở trước : - Vết thương ấy mà ! Kaito mở to mắt, bàn tay đang nắm lấy cổ chân cô bỗng siết chặt. Cứ vậy mà đứng thẳng người dậy, kéo theo chân Aoko làm cô mất thăng bằng mà ngả ra giường. Chống bàn tay to lớn của mình xuống cạnh cổ của Aoko, cả cơ thể Kaito như muốn đổ nhào lên người cô vậy. Aoko chẳng nói thành lời khi tư thế của cả hai đang cực kì xấu hổ. Hai tay cô cố đè váy mình để khỏi bị tốc lên. - Có thật là nó sẽ lành chứ? Kaito hỏi và Aoko trợn mắt : - Hả ? - Có thật là những vết thương ấy... Nó đều sẽ lành không ? Giọng Kaito bắt đầu đanh lại. Hơi thở của cậu thật gần, từng làn hơi phả vào mặt Aoko làm cô run rẩy vì những cảm xúc ngổn ngang khiến con tim muốn nhảy khỏi lòng ngực. Aoko mở to mắt hơn nữa. Kaito nhìn cô rồi khẽ hỏi : - Cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ ? -Vì... Vì cái gì ? Aoko ấp úng và Kaito thì híp mắt lại trừng trừng. Cơn gió thoảng nhẹ qua.... Cuối cùng, Aoko thở một hơi dài : - Được mà, nếu là những chuyện cũ, thì tớ đã quên hết rồi ! Vừa nói, Aoko vừa đẩy Kaito sang một bên,ngồi bật dậy chỉnh đốn lại một tí váy áo định bỏ đi. Nhưng đột nhiên, một bàn tay cực ấm và to nắm lấy tay cô, có chút níu, có chút giữ cô lại. - Tớ biết, cậu vẫn chưa quên đâu. Và cậu vẫn không hề tha thứ cho tớ phải không Aoko!? - Tại sao cậu chắc chắn như vậy chứ ? Ánh măt Aoko ánh lên một tia nghi hoặc. - Vậy, cứ cho là tớ sai đi. Thì cậu cũng đã chẳng còn thích tớ nữa sao ? Cậu..... thích Hakuba à ? Một mảng lạnh buốt trong tim Aoko chưa từng nghĩ Kaito có thể thẳng thắn như vậy. Nếu là Aoko của trước đây, Aoko cái ngày đầu tiên bị Kaito cho ra rìa ấy thì cô nàng đã chẳng ngần ngại khóc rống mà lao vào lòng cậu bảo không phải, nhưng Aoko hiện giờ không phải là Aoko ương ngạnh ngày ấy nữa rồi, Aoko hiện giờ đã có nhiều thứ mới để quan tâm hơn, nhiều thứ mới làm cô bận rộn hơn rồi. Như mối quan hệ với Hakuba là một ví dụ, cô không thể cứ như vậy học theo Kaito, đẩy người yêu mình ra xa được. Aoko nghẹn lại. Cô chẳng biết phải trả lời như thế nào, khi trái tim cô cứ mãi giữ im lặng với Hakuba nhưng nó cũng tuyệt không dung thứ cho Kaito. - Tất nhiên là tớ thích Hakuba rồi ! Rất thích ! Câu trả lời đó có vừa lòng cậu chưa ? Dùng dằng khéo bàn tay nhỏ lại, Aoko bỏ đi. Tuy nhiên, bàn tay thon dài ấy của Kaito không khiêng kị đập mạnh lên cửa, ép nó đóng lại. Cậu đối diện với Aoko, gương mặt vẫn cúi gầm: - Cậu chẳng thích tớ nữa cũng chả sao. Nhưng, có nhất thiết là phải đi yêu một kẻ khác hay không ? Tớ.... Không muốn mọi chuyện cứ như vậy mà đi đến một kết cục viên mãn đâu, A-O-KO! Đôi mắt trán một mảng nước trong veo hiện dần sau mái tóc và vần trán cao ráo. Lần đầu tiên, trong một đoạn thời gian như cả một thập kỷ, hai cặp mắt ấy chạm vào nhau. - còn tiếp.