Đừng sống cho riêng mình
Chương 4
Chap IV:
- Hay lắm! Bắt nạt bạn mới à? – người đó tay đút túi quần ngông nghênh cùng Ju Sung và hai, ba thằng con trai khác tiến thẳng tới chỗ ả ta.
- Junghyun à... - ả như nghẹn ứ trong họng, cổ họng khô khan không thốt lên lời.
- Hey girl! - Đến trước mặt Eun Hee – Kính của cậu phải không?
- hh? Uh... – Eun Hee ngạc nhiên
Junghyun tận tay đeo kính cho Eun Hee, vén tóc cho cô bé:
- Trông xinh hơn rồi đấy! – như có ý trêu đùa một cô bé, hay kích đểu một ai đấy.
Cậu khoác tay đặt trên vai Eun Hee, chống một tay lên bàn, khẽ nghiêng người trước mọi sự ngỡ ngàng của mọi người, ai nấy đều bất ngờ, Ju Sung mở to mắt không tin vào mắt mình “cậu ta ghét con gái lắm mà” (èo! Như kiểu nói bạn mình bị gay í). Seong Hwa và mấy ẻm ghen tuông lồng lộn, ánh mắt gằn lên từng tia lửa cứ bùng bùng cháy.
Junghyun cười khẩy nhìn đôi má đỏ ửng như hai quả cà chua trát vào mặt của Eun Hee, cười khẩy:
- Do Seong Hwa, tôi đang chờ xem cậu đánh cô bé này như thế nào đấy. Thử tôi xem nào? - Từng nét phấn khích hiện lên trên gương mặt rất kịch của Hot ngông.
- Huynie à – cô ả không nhịn nổi cơn tức, máu trào ngược, não như muốn nổ tung.
- Gì hả? “Huynie”? Gọi dám xưng hô với tôi như thế à? - Cậu đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm ả ta, ả cảm nhận hơi lạnh từ ánh mắt ấy, run người
- Xin...xin lỗi... – cúi mặt xuống, rồi chạy ra ngoài. Mấy đứa còn lại sợ quá khóc ầm lên ton ton theo sau như một đàn vịt con.
Cậu bỏ tay trên vai eun Hee xuống, bặm môi, rồi về chỗ ngồi, mọi hành động đều rất ngông không kém phần ngầu của chàng trai làm mấy cô bé ngồi trong lớp bay lên 9 tầng mây, chìm đắm trong mộng đẹp, miệng không ngớt thôi gặm bánh mì, mấy đứa kêu lên: Ôi! Mĩ nam của đời em~
Ju Sung tra hỏi ngay:
- Vừa nãy cậu làm gì thế hả? Cậu vừa làm gì với Eun Hee vậy? - Mắt vẫn mở to, chớp chớp, miệng méo xệch
- Gì thế này! Ớn quá! – Junghyun hơi lùi người, giật bắn mình
- Junghyun à... – Eun Hee dè dặt lên tiếng sau khi định thần lại
- ...? - cả 2 thằng đang cãi nhau vội ngẩng mặt lên
- Cảm ơn nhé! – cô bé cười tươi rói, hít thật sâu
- ... – Junghyun Chẳng thèm maye may đến cô bé. Eun Hee chỉ cúi đầu, đứng đó không biết nói gì hơn. Thấy cô bé như vậy Ju Sung hớn hở rủ cô bé đi một nơi nào đó. Junghyun thoáng chút ngạc nhiên, bất ngờ, rồi nhìn về phía góc kia nơi cuối lớp, nơi Seong Hwa đang ngồi ủ rũ, mặt hằm hằm tối sầm, nơi cô, mưa một góc khuất. Cậu nhìn Seong Hwa một lúc, rồi nhắm mắt lặng im không biểu hiện gì trên khuôn mặt, tất cả trong cậu lúc này là: trỗng rỗng! Thực sự mệt mỏi...vì một ai đó!
***
Giờ tan học. Junghyun vội vã chạy thật nhanh xuống tầng hầm nơi để xe. Cậu chạy thật nhanh, sao cho kịp đuổi theo người đó, mong không quá muộn. Cậu cần một lời giải thích. Bởi vậy, cậu đã bỏ qua lời mời đi Bar của cauaj bạn thaanh nhất – Ju Sung, thay vào đó, chỉ để gặp một người...
Dừng lại đột ngột, như đẫ thấm mệt, đôi chân cứng đờ không thể trụ nỗi, cậu chống hai tay trên đầu gối, thở dốc. Rồi vội đứng dậy, bước chậm chậm tới bên người đó - một cô gái với mái tóc dài xoăn thành lọn nhỏ.
***
Yura chạy lon ton đuổi theo Eun Hee:
- Ây! Eun Hee! Nhỏ kia... Chờ với - Khổ sở vác đống sách trên tay lại đè thêm cái cặp, trông thật là thảm!
Vừa lúc đó, Ju Sung lướt con xe hạng sang qua, cậu xuống xe, nói gì đó với Eun Hee, cô bé cười tươi, họ nói gì đó với nhau. Còn nơi Yura rủa thầm “vui lắm ấy hả? Mụ cười tít mắt lên kìa ” mặt phụng phịu. Rồi ngẩng đầu lên, Ju Sung mở cửa xe và Eun Hee lên đó, hai người cùng đi đaua đó. Yura thatas thần gọi với theo:
- Này! đừng có mà thế chứ!! Còn đống sách mụ mượn của thư viện thì sao?? Này ~ Con mụ kia ~ yaaaaaaaa~ - âm thanh có âm lượng lớn xuyên thủng mấy tầng mây, vượt lên trên khoảng không vũ trụ, mấy hành tinh nhỏ cũng phải rùng mình!
Rồi chán, cô lại chui vào tiệm ttokboki.
***
Cậu hét lên:
- Do Seong Hwa! - Cậu ngửa mặt thở dốc, khuôn mặt hằn lên từng cơn tức giận
- Ju..Junghyun... – Cô ngạc nhiên, đứng sững sờ. Có chút vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt.
- Tại sao? - Cậu ném thẳng vào mặt cô một câu cộc lốc.
Cô chẳng hiểu gì cả. Bất ngờ lắm, trên nét mặt đã không còn hớn hở một niềm hạnh phúc khi Junghyun vừa tìm mình. Mà giờ lại thấy sợ sệt. Sợ bởi ánh mắt Junghyun, ánh mắt ấy nhìn cô bùng lên dữ dội như một ngọn lửa vĩnh cửu, chẳng bao giờ thôi bùng cháy. Seong Hwa nắm chặt gấu váy, chỉ đứng như trời chồng chờ một cơn cuồng phong từ chàng trai ấy. Chưa bao giờ cậu ấy lại tìm cô mà không phải để lên án cô và ném cho cô ánh mắt như muốn băm vằm cô ra... Và cô chỉ biết cúi đầu.
Junghyun vẫn tiếp tục, cậu muốn tra khảo cô, cho bằng rõ, cậu sẽ không dừng cho tới khi cô chịu nói ra:
- Nói cho tôi biết tại sao? Tại sao cô làm như thế đối với cô bé mới đến đó?
- Tôi không làm gì có lỗi cả! – Cô nhìn người đối diện, nhìn thẳng vào ánh mắt mà hằng ngày cô sợ hãi né tránh mỗi khi cậu ấy hằm hằm nhìn cô, lúc ấy, cô biết cô đã làm điều gì sai rồi, và đặc biệt là động đến cậu ấy. Cô vô thức nói.
- Cô hận tôi lắm à? Cô dừng ngay đi...Seong Hwa! Cô làm vậy với bao nhiêu người rồi? Cô...nhớ nổi nữa không? Những người đó có thù với cô à? Hay chỉ là vô tình mà bị cô lôi vào để hả giận! - Cậu ném thẳng vào Seong Hwa một cuốn sổ gì đó, rồi tức giận hét lớn. Cậu như chẳng thể nén cho nổi cơn giận này! Cứ thế, cậu đổ dồn lên Seong Hwa tội nghiệp...
Cô nhìn những tấm ảnh rơi lả tả dưới chân mình. Cúi người xuống, cô khẽ lật cuốn sổ, và một loạt các tấm ảnh rơi lả tả xuống đất, ccô nhặt lấy tấm ảnh rơi xuống cuối cùng, ngạc nhiên, rồi nhìn thẳng cậu ấy. Cười. Một nụ cười giả tạo và đôi mắt vô hồn. Tất cả cảm xúc dồn nén xuống đáy chân trời, một nơi xa nào đó. Đôi mắtnặng trĩu, sao nhìn thẳg vào đôi mắt ấy lại cảm giác mọi thứ như sụp đổ dưới đôi mắt ấy? Nặng lắm. Ánh mắt ấy nhìn cô một cách khinh bỉ. Còn cô, cô nhìn người ấy, cảm giác nặng nề, hàng mi như muốn sụp xuống.
Cô lắc đầu, cô chỉ lắc đầu, nhìn thẳng người đối diện:
- Junghyun à... cậu còn nhớ những gì tôi nói khi chúng ta còn nhỏ không? Vào cái ngày mà cậu rũ bỏ tất cả ấy...
Junghyun cắt ngang, chẳng để cô nói hết những gì mà cô đang kìm nén:
- Tôi quên rồi! Cô muốn nói hết ư? Muốn giải thích ư? Giữ lấy cho riêng mình đi, cứ kìm nén mãi đi! - Cậu lạnh lùng trả lời. Cứ vậy rồi lẳng lặng bỏ đi. Cậu bước thật nhanh. Bỏ lại đanừg sau tất cả, một nỗi buồn của quá khứ, một người con gái yêu thàm cậu từ lâu. Cậu chẳng để ý. Cậu quna tâm tới tương lai hơn tất thảy mọi thư trên đời. Cậu ưa những gì mới mẻ...
------
Seong Hwa lặng le lật từng trang giấy đã úa màu ngả vàng bởi thời gian, nét chữ nguệch ngoạc trẻ con... “Ừ! 3 năm rồi đấy nhỉ!”. Lật tiếp từng trang giấy, dừng lại trang cuối cùng, cô đọc dòng chữ ấy và kỉ niệm ùa về từ cuốn nhatạ kí trên tay, của chính cô, 7 năm trước. Nơi cô bắt đầu mối tình đầu, mối tình ngây thơ, trẻ con. Không! Đó không hẳn là tình yêu, đó là rung động đầu đời của một cô bé trước một người con trai cùng trang lứa!
“Joo Junghyun...
Cậu là đồ đáng ghét nhất, là người mà tôi ghét nhất trong cuộc đời này!! Ừ!. Cậu nói rằng cậu ghét tôi, cậu chán thứ con gái quá tầm thường chỉ biết bám sau lưng người khác như tôi. Ừ! Tôi là vậy đấy! Cậu nói rằng cậu sẽ tìm một ai đó,, một cô gái mà cậu cảm thấy được sống chẳng là điều nuối tiếc bởi cuộc sống của cậu bây giờ quá tẻ nhạt!
Cậu ghét tôi vậy sao? Vậy cậu nghĩ tôi bỏ qua cho cậu dễ như vậy sao? Tôi dần bị sự ích kỉ lấn lấy bản thân, tôi không thể ngồi yên mà nhìn cậu và một ai đó hạnh phúc. Tôi nhất định sẽ phá hoại nó! Nhìn kĩ quãng thời gian sau này của cậu nhé! Chẳng ai đến với cậu được nữa đâu? Chẳng ai dũng cảm vậy được đâu! Tôi sẽ giết chết tình yêu bùng cháy trong cậu với người con gái ấy. Vì tất cả, cậu chẳng thuộc về tôi!”
Cô nhặt lấy những tấm ẩnh rơi trên đất, tất cả là các vụ đánh nhau gaya thương tích nặng nề cho những nữ sinh theo đuổi hoặc mắc tới Junghyun. Có người đã phải nhập viện, nằm liệt giường, rồi cảnh cô trực tiếp đánh họ, tra tấn họ, chửi rủa họ, rồi rạch mặt phá huỷ nhan sắc, ... tất cả đều do cô gây ra! Và nếu lần này, nếu kông phải Eun Hee được học võ, vậy cô ấy sẽ là nạn nhân tiếp theo, và sẽ tăng dần mức độ. Seong Hwa đưa tay lên gạt nước mắt, cô nghĩ thầm: “Ôi! Tôi đã làm những gì thế này!? Junghyun à! Tôi không lùi lại được. Tôi càng không thể dừng lại được. Khi cơn giận cứ dồn lên tâm trí tôi, khi tình yêu tôi dành cho cậu đã quá lớn! Mình đâu thể trở lại như xưa nữa đâu!”
Rồi cô lảm nhảm, nhìn vào khoảng không nơi cậu ấy vừa đứng mắng chửi cô:
- Cứ sống tiếp đi, sống như những gì cậu đã sống! Tôi sống cho riêng tôi. Ích kỉ. Tàn độc. Tôi sống thật với bản thân! Vậy là đủ rồi! Tôi trả thù cậu đấy! Ừ, thì sao?
Và lần này, nếu kông phải Eun Hee được học võ, vậy cô ấy sẽ là nạn nhân tiếp theo, và sẽ tăng dần mức độ. Seong Hwa đưa tay lên gạt nước mắt, cô nghĩ thầm: “Ôi! Tôi đã làm những gì thế này!? Junghyun à! Tôi không lùi lại được. Tôi càng không thể dừng lại được. Khi cơn giận cứ dồn lên tâm trí tôi, khi tình yêu tôi dành cho cậu đã quá lớn! Mình đâu thể trở lại như xưa nữa đâu!”
Rồi cô lảm nhảm, nhìn vào khoảng không nơi cậu ấy vừa đứng mắng chửi cô:
- Cứ sống tiếp đi, sống như những gì cậu đã sống! Tôi sống cho riêng tôi. Ích kỉ. Tàn độc. Tôi sống thật với bản thân! Vậy là đủ rồi! Tôi trả thù cậu đấy! Ừ, thì sao?
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
13 chương
33 chương
217 chương
82 chương