Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung FULL
Chương 16
Lại! ! Lại nhét vào.
Sau khi cậu vứt bỏ liêm sỉ nài nỉ hắn, yêu quái lập tức ôm cậu rồi tiếp tục ân ái với cậu giữa rừng sâu tĩnh mịch, mùi hương dâm mỹ tràn ngập khắp nơi làm đầu óc cậu choáng váng không còn biết mình đang ở đâu.
Trần Ương ngửa cổ rên rỉ, gần như thở không nổi sau những lần lên đỉnh liên tục, giọt nước óng ánh chảy dọc cổ cậu, vừa chảy xuống xương quai xanh thì Nhai Thạch lại cúi đầu liếm sạch.
Cậu vẫn cảm nhận được đau đớn khi bị cây gậy thô to thọc vào nhưng thân thể lại nhịn không được nghênh đón, tinh hoàn thiếu niên va đập vào mông cậu, mỗi lần đâm rút chỗ giao hợp lại phát ra tiếng nước lép nhép, cứ như cậu sắp bị thao hỏng vậy.
Làm sao bây giờ, thật sảng khoái! ! Cậu mơ màng trao đổi nước bọt trong miệng với thiếu niên yêu quái, dưới thân bị vật khổng lồ ra vào, hoàn toàn bị nhấn chìm trong khoái cảm tê dại.
Suy nghĩ về nhà bị vứt ra sau đầu, khi ngồi dậy đoạn dương v*t chưa tiến vào hết của đối phương bị lỗ nhỏ nuốt chửng làm cậu kêu rên, cảm giác thịt mềm ở chỗ sâu bị đè mạnh như thịt quả chín mọng bị bóp ra nước thơm ngọt.
Theo sau là khoái cảm mãnh liệt hơn ập tới làm cậu đột ngột thít chặt cửa huyệt, Nhai Thạch ôm cậu thở dốc rồi bắn tinh dịch còn nhiều hơn lúc nãy, vì quá nhiều nên khó tránh khỏi chảy ra ngoài một ít.
Trần Ương chỉ còn sức để thở.
Dù sao cậu cũng là nhân loại nên không có ham muốn tình dục mãnh liệt như yêu quái, loại nước không rõ nguồn gốc kia làm tăng khoái cảm của cậu nhưng cậu đã bắn rất nhiều lần, mặc dù phía dưới vẫn cứng ngắc nhưng cái gì cũng bắn không ra.
"Bắn không ra nữa! ! " Cậu cầm vật kia của mình rồi ủy khuất sụt sịt nói với Nhai Thạch, "Cậu cho tôi uống gì vậy, chỗ này khó chịu quá! ! "
Lúc nãy uống nước cậu chẳng hề nghi ngờ gì, giờ mới bắt đầu nhận ra không ổn.
"Tôi xoa cho A Ương nhé.
" Nhai Thạch dỗ dành cậu, trên cánh tay rắn chắc vươn ra một sợi dây leo màu xanh, "Lát nữa sẽ dễ chịu ngay thôi.
"
Dây leo quấn quanh cánh tay Trần Ương rồi bò xuống dưới cuốn lấy eo cậu, sau khi chạm vào đầu ngón tay Trần Ương một cái thì lập tức chui vào lỗ tiểu của cậu.
Trần Ương cau mày muốn kêu lên, muốn nói mình không thích như vậy, lần trước bị thứ này nhét vào vừa trướng vừa đau nên cậu không muốn! ! Nhưng lần này thì khác, dây leo có sinh mệnh nhanh chóng chui vào chỗ sâu làm sống lưng cậu tê dại, nhịn không được nức nở: "Đừng vào nữa, chỗ đó sẽ hỏng mất! ! "
"Không hỏng đâu," Nhai Thạch ôm vợ thơm mềm của mình rồi bắt chước các tiền bối nói với Trần Ương, "A Ương uống nước yêu quái nên giờ xem như nửa yêu quái rồi, làm đến đêm cũng không sao đâu.
"
Trần Ương không thể hiểu được lời nói của yêu quái.
Sự chú ý của cậu đều tập trung vào bụng và dương v*t căng trướng nhưng trong lòng lại không muốn Nhai Thạch lấy thứ kia ra, tựa như thân thể cậu thèm khát chất lỏng kia để lấy chất dinh dưỡng.
Cậu đã mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, sau đó lịm đi trong ngực Nhai Thạch.
.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
74 chương
107 chương