Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 12 : Mâu thuẫn

~~~~~~~~~~~~~~~~ Tây Uyển ~~~~~~~~~~~~~~ “Tiểu Bạch, ta bị trúng tà sao?” Băng Băng ngồi trên mái Uyển hỏi Tiểu Bạch đang rúc trong ngực nàng. Không hiểu sao, từ khi trùng bắt đầu tỉnh, nàng không cảm thấy một chút gì đó gọi là vui vẻ. Nàng không hiểu, chẳng phải nàng đã đợi ngày này lâu lắm rồi sao? “Chủ nhân không bị trúng tà gì cả, chẳng qua người lại bắt đầu yếu lòng rồi” Tiểu Bạch cất chất giọng vô cùng dễ thương nói. “Ta phải làm sao bây giờ, Tiểu Bạch?” Băng Băng thuận tay vuốt lông cho Tiểu Bạch, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau. “Chủ nhân, người có thật sự mong ông ta chết không?” Tiểu Bạch hỏi ngược lại Băng Băng. Nó muốn chủ nhân vui vẻ chứ không mong chủ nhân suốt ngày ưu sầu. Như vậy nó sẽ rất khó chịu. “Thật sự, ban đầu ta rất muốn giết ông ta để trả thù cho di nương. Nhưng bây giờ ta cũng không rõ nữa” Nàng bây giờ rất mơ hồ. Trong thâm tâm của nàng có hai giọng nói đối địch với nhau, một nói nàng phải trả thù cho di nương nhưng một cái khác lại nói nếu nàng làm vậy, nàng sẽ hối hận cải đời. Lấy từ trong ngực ra một chiếc lệnh bài. Bây giờ nàng mới chính thức nhìn kĩ tấm lệnh bài này. Vốn dĩ nàng không nhìn kĩ nó là vì ngày trước mỗi khi nhìn vào nó sẽ làm nàng nhớ đến cái chết của di nương. Lệnh bài làm bằng bạc, trên lệnh bài có hình một bông Hoa Bát Tiên . “Hoa Bát Tiên? Nó biểu thị cho cái gì? Chẳng phải vua là rồng sao? Tại sao phụ thân lại nói khối lệnh bài này là của ám vệ hoàng gia?” Hoa Bát Tiên “Bạn là người vương giả, thanh cao, và kiêu hãnh “ Đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Lan Nhi từ dưới vang lên. “Tiểu thư nhìn kìa, có người thả đèn trời.” Trong một buổi tối như thế này, đèn trời càng nổi bật hơn. Hôm nay không phải ngày lễ, vì thế sẽ không có ai thả đèn trời. Nhìn hướng đèn trời đang lên-hướng Bắc, nàng đoán ra ngay người thả đèn trời là ai. Nhếch môi lên nở một cụ cười nửa miệng, dùng khinh công tiếp đất an toàn, nàng ôm Tiểu Bạch vào trong viện. Một lúc sau, Lan Nhi thấy nàng ôm Tiểu Bạch đang ngậm một cái hộp gỗ ra. “Mang thứ đó đến cho người thả chiếc đèn trời đi”. Tiểu Bạch nghe thấy vậy, bay đến hướng chiếc đèn trời. Băng Băng nhìn theo Tiểu Bạch, trên môi vẫn còn nụ cười nửa miệng đó: “Đại sư huynh cũng không phải là một tên ngốc, nhanh vậy đã nghĩ đến ta rồi.” “Tiểu thư, người bảo Tiểu Bạch mang gì cho Tử thần y vậy?” Lan Nhi ở bên nghi hoặc hỏi. Phải chăng có Tình Nhi tỷ ở đây thì tốt quá, Tình Nhi tỷ sẽ nói cho nàng biết tiểu thư đang làm gì. “Không có gì, chỉ là tặng huynh ý một chút lễ vật.” Băng Băng nháy mắt tinh quái. “Lễ vật?” “Tỷ không cần để ý, ngày mai tỷ sẽ biết thôi.” Băng Băng nhìn theo hướng đó cười, ngày mai sẽ có chuyện hay rồi đây. Chợt nhớ đến cái gì, nàng quay sang Lan Nhi hỏi: “Tình Nhi tỷ chưa về sao?” “Tỷ ấy chưa về, không biết tỷ ấy thăm dò tình hình như thế nào nữa, tiểu thư, lâu như vậy chưa có về, có phải tỷ ấy gặp chuyện gì không may không?” Lan Nhi vừa dứt lời, một chiếc hài hạ cánh an toàn ngay đầu của nàng. Lan Nhi che đầu ai oán: “Kẻ nào ác vậy?” “Kẻ ác đó là tỷ tỷ của muội nè, dám nghi ngờ năng lực của ta.” Tình Nhi từ trên mái nhà Tây Uyển, dùng khinh công đáp xuống đất. Trên khuôn mặt nàng thể hiện sự không hài lòng khi có người nghi ngờ thực lực của mình. “Tình Nhi tỷ, tình hình trong cung như thế nào rồi?” Băng Băng lên tiếng hỏi. Đáng nhẽ nàng muốn hỏi về vị đang bị Hoả Hàn trùng dày vò kia nhưng nàng nhanh chóng thay đổi câu hỏi. “Tình hình hoàng thượng càng ngày càng xấu, ta nghĩ là hắn không thể trụ được qua năm ngày đâu” Tình Nhi nói, nàng không quên xem phản ứng của tiểu thư. Từ khi vị vạn tuế gia trong cung kia bị trúng trùng, nàng thấy tiểu thư rất lạ, như là tiểu thư đang có tâm sự vậy. “Tiểu thư, thù sắp trả xong, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lan Nhi ngây thơ hỏi “Làm gì sao? Để lúc đó tính sau đi, muội mệt rồi, muội đi nghỉ đây” Nói xong Băng Băng đi thẳng vào phòng. Lan Nhi Tình Nhi nhìn nhau không hiểu biểu hiện của tiểu thư là tại sao. Nếu các nàng không lầm thì tiểu thư không vui khi hắn gần chết. Chẳng nhẽ tiểu thư lại mềm lòng? ~~~~~~~~~~~~~~~ Bắc Uyển ~~~~~~~~~~~~~~~ “Ta nghĩ tứ sư muội không đến đâu, nhìn đèn trời cũng thả được một khắc rồi” Tử thần y nhìn đốm sáng nổi bật trên bầu trời. Y nghĩ tứ sư muội không còn trong thành hoặc là muội ý cố ý tránh mặt y. Nếu là cố ý tránh mặt y, chẳng nhẽ chủ nhân của Hoả Hàn trùng chính là muội ý. Y thuyết phục mình bằng ý nghĩ là muội ý không có trong thành vì y sợ, sợ nếu thực sự là muội ý, ngày tháng sau nàng làm sao y đối mặt với tên mặt lạnh kia. “Nàng ta không đến nhưng lại có sứ giả đến” Minh Nhật nhìn trên trời, đột nhiên thấy một cái bóng trắng bay đến. Nhìn kĩ, đó chẳng phải là con sủng vật bên cạnh Huyết Tử sao? Hắn nhận ra được sủng vật đó cũng không khó. Đây là con Bạch Hồ lạ nhất mà hắn từng thấy. Nghe tiếng của Minh Nhật, Tử thần y cũng nhìn lên. Nhìn thấy Tiểu Bạch, y có một dự cảm chẳng lành. Tiểu Bạch xà xuống, đứng vững trên bàn tay đang giơ ra của y, trong miệng ngậm một chiếc hộp nhỏ khó nhọc kêu ra mấy tiếng “chít…chit…chít” Nhìn ra thứ trong miệng của Tiểu Bạch, Tử thần y giơ tay ra lấy. Tiểu Bạch thuận ý nhả chiếc hộp xong thoáng cái đã bay đi. Thấy Tiểu Bạch đi, Minh Nhật ra hiệu cho Hồng Ảnh Kim Ảnh nãy giờ đứng ở phía sau đuổi theo. Còn Tử thần y thì đang lay hoay với chiếc hộp tìm cách mở. Y không biết là sư muội tạo nó như thế nào mà lại kì cục vậy. Loay hoay một lúc lâu, y mới thấy một cái ô vuông lòi ra. Không nghĩ ngợi gì, y ấn ngay vào. Độc vương thấy y đang loay hoay, cũng im lặng nhìn theo. Khi y phát hiện ra cái nút đó, ấn vào, hắn suy nghĩ một hồi vội lên tiếng: “Không được ấn” nhưng không kịp. Tử thần y vừa ấn xong mới kịp nghe Độc Vương nói, y quay lại nghi hoặc hỏi: “Thế nào?” Chiếc hộp mở ra, y thấy nhoi nhói ở trán. Giơ tay xờ lên trán thấy một cây châm, rút ra đưa lên mũi ngửi thử. Nhìn sang phía Minh Nhật nói một câu: “Bổn thần y lại bị hạ thuốc rồi”, tiếp đó ý thức trực tiếp mất đi. Trước khi ý thức mất đi, y vội vàng oán than một tiếng: “Tại sao lại là bổn thần y?” giọng y nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nhìn thấy Tử thần y ngất, chiếc châm chạm vào đất lập tức tan chảy, Độc Vương cảnh giác nhìn chiếc hộp. Hữu Ảnh cầm bảo kiếm chọc chọc vào chiếc hộp trên tay Tử Thầy y, thấy đã an toàn, Hữu Ảnh mang lên cho Minh Nhật xem. Cầm chiếc hộp, thấy trong đó là một mẩu giấy, hắn cầm lên đọc. “Mong ngài thích lễ vật của ta, Độc vương gia. Hoả Hàn trùng là của ta, muốn thuốc giải, vậy thì dùng năng lực của ngài mà tìm ta, bản tiểu thư sẽ đợi.” “Chết tiệt” Minh Nhật tức giận bóp nát chiếc hộp. Chiếc hộp đáng thương đã trở thành cát bụi và đoàn viên cùng đất mẹ. Đúng lúc này, Hồng Ảnh Kim Ảnh quay về, Minh Nhật thấy hai người về, giọng lạnh hơn cả băng, hàn khí toả ra khiến người đối diện không rét mà run. “Bạch Hồ đâu?” Nếu Tiểu Bạch ở đây chắc hẳn nó sẽ kêu to lên “Ta không phải Bạch Hồ, ta là linh thú aaaaaaa” “Vương gia, chúng thuộc hạ vô dụng, không đuổi theo được con Bạch Hồ kia” Hồng Ảnh và Kim Ảnh cúi sát đầu xuống đất đếm cát, khóc trong lòng “Vương gia, không phải bọn ta vô dụng mà là con Bạch Hồ đó quá khôn a, bọn ta cũng hết cách, xin ngài đừng doạ bọn ta được không?” “Trờ về Ảnh luyện tập lại cho ta” Minh Nhật lạnh lùng nói “Dạ” hai người cung kính đáp nhưng không che giấu đi phần buồn bực trong đó. “Không phục” Minh Nhật nhướm mày. “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ được trở về Ảnh rất là vui.” Hai người chân chó cười nịnh với Minh Nhật. Đùa. Nói “không phục” chẳng khác nào những ngày bình yên chấm dứt. Vương gia của bọn họ thật không biết thương thuộc hạ mà. Hai người âm thầm chảy nước mắt. “Hữu Ảnh, đưa Tử Thần y vào phòng” Nói xong, Minh Nhật quay đi để lại cho ba người một bóng lưng lạnh lùng, quay trở về phòng. Hữu Ảnh đến vác Tử thần y trên vai như vác một bao cát. Trước khi đi không quên cấp cho hai người kia ánh mắt tự bảo trọng rồi mag Tử thần y về phòng của y. “Dù dì bổn cô nương cũng là nữ tử khuynh quốc mà, bảo ta cải trang nam nhân là quá lắm rồi, bây giờ thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết a” Hồng Ảnh chu môi oán. “Thôi đi cô nương, nếu còn thời gian oán thì trực tiếp dùng thời gian đó lên đường đến Ảnh luyện tập đi. Ở đây lâu một chút, nhỡ may Vương gia đổi ý thì không xong luôn” Kim Ảnh nói rồi quay người đi. “Bổn cô nương ngay cả oán cũng không cho.” Hồng Ảnh phụng phịu đi đằng sau Kim Ảnh. Từ đằng xa vẫn thấy hai chiếc bóng một vàng một hồng đi cùng nhau rồi cùng hoà mình vào bóng đêm. ~~~~~~~~~~~~~~~ Tĩnh An cung(Mật thất)~~~~~~~~~~~~~ “Ngươi tìm hiểu cho bổn cung, ai là người nuôi Hoả Hàn trùng, lấy máu của hắn về đây cho bổn cung” Trong mật thất, Hoàng hậu lạnh nhạt nói với tên ám vệ đang quỳ. Trong cái mật thất này, phải nói là đầy đủ gần ngang bằng với cái thư phòng của vua. “Chủ tử, mạo phạm, cho nô tài hỏi, sao người lại muốn tìm người nuôi Hoả Hàn trùng. Người biết để tìm được một con Hoả Hàn trùng đã khó huống chi là người nuôi chúng?” Tên ám vệ nói. “Không nhiều lời, bổn cung nói ngươi làm gì thì ngươi cứ làm. Không nên tò mò nhiều, điều động tất cả ám vệ của ta, lật tung cả cái quốc này cũng phải tìm ra người đó.” Ánh mắt của Hoàng hậu xoẹt qua tia lạnh. Dù tìm khó, nàng vẫn sẽ cố gắng lục tung cái vương quốc này lên, tìm kẻ hạ trùng để cứu chàng. Nàng không chấp nhận chàng bỏ nàng mà đi trước. “Dạ, nô tài tuân mệnh” ám vệ cung kính hành lễ rồi đi. Trong mật thất chỉ còn lại Hoàng hậu, nàng chống tay lên đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại. “Vũ, chàng hứa bên ta trọn đời mà, chàng không được phép quên, phải đợi đến khi ta tìm thuốc giải về” ~~~~~~~~~ Ta là tuyến phân cách mâu thuẫn ~~~~~~~~~~ “Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện có chuyện rồi…” Lan Nhi vừa chạy vừa nói. Đến khi nàng dừng trước một bạch y nữ tử đang nằm trên thảm cỏ dưỡng thần thì dừng lại, thở hồng hộc. Khuôn mạt nàng vì mệt đỏ lên, nhìn chỉ muốn cắn một cái. “Chuyện gì thì từ từ chứ, chạy thế này còn ra thể thống gì hả?” Tình Nhi nói, tay cầm một cốc nước đưa cho Lan Nhi. “Hì hì, tỷ lại bắt đầu lên lớp rùi” Uống xong cốc nước, Lan Nhi nở một nụ cười rất ư là đáng đòn. “Lan Nhi tỷ ngày nào cũng như một đứa trẻ con, ra dáng thục nữ một chút a, tỷ như thế này làm sao ai dám lấy chứ?” Băng Băng ngồi dạy cười trêu. “Ta muốn bên tiểu tiểu thư suốt đời cơ” Lan Nhi nói “Nữ tử đến tuổi phải gả chứ” Băng Băng cười nói “Không chịu, không chịu đâu, ta muốn bên tiểu thư cả đời a” Lan Nhi xà xuống ôm tay Băng Băng làm nũng. “Lan Nhi chẳng phải muội bảo có chuyện sao?” Tình Nhi cắt đứt câu chuyện cả hai người. “A, xuýt quên mất, hôm nay ta đi xuống lấy đồ ăn vặt cho tiểu thư, nghe Lưu thẩm ở nhà bếp nói, Tử thần y bị bệnh, nằm liệt giường rồi.” Lan Nhi nói. Như nhớ đến gì, Lan Nhi nhìn sang phía Băng Băng, giọng nói không giấu đi sự tò mò: “Tiểu thư, chuyện này tiểu thư là đúng không?” “Tỷ nghĩ sao?” Băng Băng cười. “Là tiểu thư sao, thuốc tiểu thư hạ là loại nào vậy?” Lan Nhi tò mò. “Hai người nói gì đó, ta không hiểu gì cả?” Tình Nhi dấu chấm hỏi to đùng trên đầu. Chẳng nhẽ nàng đã lỡ mất gì sao? “Ai da, quên nha, hôm qua muội quên không kể với tỷ” Lan Nhi đứng dạy ôm tay Tình Nhi: “Chuyện là thế này…” “Tiểu thư, Tử thần y có đắc tội với người sao?” Tình Nhi hắc tuyến đầy đầu khi nghe muội muội của mình kể. Tiểu thư của nàng thật là… “Hình như là không có?” Băng Băng ngây thơ nói. “Vậy sao lại hạ thuốc y, mà tiểu thư hạ thuốc gì vậy, có hại đến tính mạng y không?” Tình Nhi hỏi. Ở cùng tiểu thư bốn năm. Các nàng đã chứng kiến tài chế dược của tiểu thư. Độc dược của tiểu thư rất là lợi hại, lợi hại đến mức mấy con linh thú trong núi chỉ cần thấy nàng ta là chạy mất dạng, có con thì giả chết. Thật bi ai mà… “Hại đến tính mạng của y thì không có đâu, chỉ là một châm băng, trong đó có thuốc mê loại mạnh, ít nhất huynh ý phải ngủ hết một tuần là nhiều. Còn vì sao Băng Nhi lại hạ thuốc đại sư huynh thì phải trách huynh ý lại đoán ra chủ nhân của Hoả Hàn trùng. Tốt nhất huynh ý ngủ một chút sẽ tốt hơn.” Băng Băng không hiểu sao mỗi lần nhắc tới Hoả Hàn trùng thì không tự giác lại nhớ đến người đó. Nàng lắc đầu xua đi ý nghĩ. Tử thần y mà ở đây, nghe lời này của Băng Băng chắc hẳn sẽ giống to “Bổn thần y đoán ra không phải là lỗi của bổn thần y aaaaaaaaaaa” “Y phát hiện ra tiểu thư rồi sao?” Lan Nhi nói “Ừ” Băng Băng nói, càng nghĩ về chuyện trùng thì nàng càng cảm thấy khó chịu. Tại sao chứ, tại sao nàng không vui gì khi ông ta gần chết. Tại saooooooooo? Lắc đầu xua tan ý nghĩ, nhìn về phía Tình Nhi, nàng nói: “Tình tỷ tỷ, đi mua cho Băng Nhi thật nhiều rượu về đây.” “Sao tự nhiên tiểu thư lại muốn uống rượu?” Tình Nhi nghi hoặc “Tiểu thư, người có chuyện buồn?” “Tỷ chỉ cần mua cho Băng Nhi rượu thôi” Băng Nhi ôm gối nói. Nàng bắt đầu cảm thấy ghét bản thân mình. Tại sao nàng lại như thế này, từ khi nào lại mơ hồ như thế này. Nàng muốn quên đi chuyện này. Tình Nhi thấy tiểu thư của mình thư vậy thì đành kéo Lan Nhi đi theo. Một mình nàng làm sao vác được nhiều bình rượu về cho tiểu thư. Mà tiểu thư cũng cần ở một mình, không muốn ai quấy rầy. Đúng là hiệu suất làm việc của Lan Nhi và Tình Nhi rất là hiệu quả. Chưa hết một khắc các nàng đã mang về sáu bình rượu to. Vào lấy ra một chiếc bình nhỏ rồi mang ra cho Băng Băng. Băng Băng thấy rượu được đưa ra, cầm cả bình uống. Chất lỏng cay xè trôi qua cổ họng làm nàng khó chịu. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu. Ngày trước nàng thấy phụ thân đúng ngày rằm là uống rượu, uống đến say, rồi người gục ở cạnh mộ của mẫu ngủ. Có lần sau ngày rằm nàng hỏi phụ thân: “Phụ thân, sao phụ thân uống nhiều rượu vậy, người của phụ thân toàn mùi rượu, thật là khó chịu!”. Lúc đó phụ thân nói gì nhỉ.. à người nói: “Trong một năm, phụ thân chỉ có ngày này để buông thả mình, tự chuốc say mình để không phải chịu nỗi đau thấu xương đó”. Nàng biết phụ thân rất là yêu mẫu thân của nàng. Nhưng mẫu thân của nàng mệnh khổ, bị bệnh nan y, không có người nàng có thể cứu được, ngay cả phụ thân là quái y cũng bó tay. Hôm nay, nàng muốn được như phụ thân, muốn buông thả để quên đi chuyện làm mình không vui, muốn buông thả mình một ngày để rồi ngày mai nàng lại trở lại như mọi ngày. Hết bình này đến bình khác, má của Băng Băng đã hồng lên, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời. Sao bây giờ không phải là trời tối để nàng có thể nói chuyện với mẫu thân. Phụ thân nói, mẫu thân không bỏ phụ tử nàng mà chỉ là đi lên trên đó trước đợi phụ tử nàng thôi. Tình Nhi thấy Băng Băng đã say, không còn phân biệt được gì nữa rồi. Nàng ra hiệu cho Lan Nhi cùng mình đến đỡ Băng Băng vào phòng. Băng Băng thấy có người chạm vào mình, nhìn sang thì thấy khuôn mặt từ ái của Hoàng thượng và Hoàng hậu, đôi mắt hai người nhìn nàng mang muôn vàn sự sủng nịnh. Nàng nở một nụ cười ngây ngô: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người sao lại ở đây, không phải nghĩa phụ bị hạ trùng sao? Người giải được rồi sao?” “Tiểu thư, ta là Tình Nhi và Lan Nhi đây, người say rồi, bọn ta đưa người về phòng nghỉ ngơi.” Tình Nhi nói. “Ai giải trùng cho nghĩa phụ vậy?” Băng Băng vẫn cứ thao thao. Đột nhiên nhớ ra gì đó, nàng đẩy Tình Nhi và lan Nhi ra: “Không đúng, ta mới là chủ nhân của Hoả Hàn trùng, muốn giải trùng là phải có ta. Hai người biết ta hạ trùng rồi đúng không, Hahahahaha ta hạ đó. Ai bảo các người chia cắt di nương với ta, ta hận, hận các ngươi ác độc ra tay giết người. Ta hận các ngươi như vậy nhưng khi ta gần trả thù được thì lại không vui, tại sao!!!” Băng Băng ngồi ôm gối, khóc như một đứa trẻ bị cướp mất đồ. Tình Nhi và Lan Nhi nhìn nhau. Thì ra tiểu thư đã vô thức chấp nhận hai vị thiên tuế kia như những người thân không thể thiếu của người. Tại sao ông trời lại cho tiểu thư một số mạng khổ như vậy? Lan Nhi đến ôm Băng Băng vào lòng. Băng Băng nâng đôi mắt hơi đỏ vì khóc nhìn Lan Nhi. Nhìn khuôn mặt của Lan Nhi, nàng lại nhìn sang khuôn mặt của di nương, nàng ôm chầm lấy Lan Nhi như người chết đuối vớ được một khúc gỗ. Nàng ôm chặt, phát tiết hết những uất ức mà mình đã giấu rất lâu. “Di nương, người nói dối, người không giữ lời hứa. Người hứa bảo vệ Băng nhi mà, người nói sẽ mãi mãi không rời xa Băng Nhi. Người không giữ lời. Băng Nhi rất nhớ người. Di nương, Băng Nhi nhu nhược, không thể trả thù cho người hic…hic..hic…” Khóc mệt, Băng Băng gục vào ngực Lan Nhi ngủ. Nhìn mặt của nàng ngủ, trên khuôn mặt đo đỏ vì say. Đôi lông mi còn vương chút nước mắt. Nhìn nàng giống như một tinh linh, làm người ta chỉ muốn hảo hảo bảo hộ nàng trong tay, chỉ muốn đổi cả mạng sống của mình chỉ để thấy được nụ cười của nàng. “Tình Nhi tỷ tỷ, chúng ta đã làm sai ở đâu rồi sao. Tiểu thư bây giờ còn tệ hơn trước rất là nhiều” Lan Nhi đắp chăn xong xuôi cho Băng Băng, Nhìn Băng Băng ngủ nàng cất tiếng hỏi. “Tỷ cũng không biết nữa, phải chăng ngày trước chúng ta khuyên tiểu thư bỏ hết hận thù, đi ngao du thiên hạ cùng tỷ muội ta có phải tốt hơn không?” Tình Nhi nói “Bây giờ điều duy nhất chúng ta làm là đợi người tỉnh thôi, khi tỉnh lại, người sẽ biết làm gì tiếp theo.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Băc Uyển~~~~~~~~~~~~~~ “Tử thần y vẫn chưa tỉnh?” Minh Nhật Lạnh lùng nói. “Dạ, Tử thần y ngủ hết một ngày rồi” Hữu Ảnh khom lưng nói “Thế chuyện ta bảo ngươi làm đến đâu rồi?” “Vương gia, mấy ngày nay không có người nào ra vào thành, cũng không có người nào khả nghi” “ Tra tiếp cho ta” “Dạ” nói xong Hữu Ảnh biến mất. Còn một mình Minh Nhật, hắn tay chống cằm, tay gõ lên bàn theo một tiết tấu “rốt cuộc là ở đâu?” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hoàng cung-Long cung~~~~~~~~~~~~ “Bị bệnh sao? Lúc nào không bệnh sao lại bệnh vào lúc này?” Hoang hậu tức giận nói “Dạ..dạ…quản gia ở Độc vương phủ nói Tử thần y vì dùng thân thử thuốc nên trúng dược, bây giờ vẫn chưa tỉnh” Tiểu thái giám run sợ nói. “Thử thuốc? Trên đời này không có ai cho hắn thử mà hắn phải dùng đến chính mình để thử hả?” Hoàng hậu đập vỡ ly trà nói. “Hoàng hậu, xin người bớt giận, Tử thần y làm vậy ắt hẳn có nguyên nhân. Mà Hoàng thượng là con cưng của trời, ngài sẽ gặp dữ hoá lành nên Hoàng hậu đừng lo lắng quá.” Lưu công công trấn an Hoàng hậu. “Mong là đúng như lời ngươi, nếu không…” Hoàng hậu dừng lại, nhìn một lũ quan y đang quỳ dưới đất “Ngày Hoàng thượng băng hà, bổn cung tru di cả thái y viện” Nói xong nàng rời đi để lạ đám quan y run sợ. Ngày xưa nói gần vua như gần cọp, bây giờ họ mới thấy thấm thía. Nếu trên đời này có nữ vương chắc ngôi đó dành cho hoàng hậu của bọn họ mất. “Các ngươi còn không mau về tìm cách giải độc, ở đây cẩn thận đầu cũng không còn.” Đức công công nói xong, một đám quan y nối đuôi nhau đi ra khỏi Long cung.