Lúc tỉnh dậy, Heron phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng bày trí đơn giản, vách tường đắp đất, chăn bông trên người cũng là loại dệt bằng vải thô bán đại trà, điển hình cho nơi ở của bình dân.
Heron thấy sau gáy ẩn ẩn đau, đầu óc quay mòng mòng. Chợt, những ký ức cuối cùng hắn nhớ được trước khi bất tỉnh hiện ra: Tiếng gầm vang dội của dã thú, tiếng gió rít gào bên tai, vầng trăng trắng bệch trên đỉnh đầu, và cả đôi mắt thâm tình của Lucas nữa. Những thứ này cứ luân phiên tái hiện trước mắt hắn, rõ rành rành ra đó nhưng không thể nào chạm tới được. Mỗi một ký ức là một cái gai nhọn, đâm nát cõi lòng hắn.
Heron bắt cái thân nhức mỏi không thôi phải ngồi dậy. Hắn thấy khó thở quá, như có cái gì chặn ngang cuống họng hắn, mỗi lần hít vào là một lần đau đớn.
"Ngài tỉnh rồi ạ?" Chợt một giọng nói non nớt mang theo vui mừng vang lên nơi cửa phòng.
Heron gật đầu xem như đáp lại, theo âm thanh nhìn sang.
Người vừa nói đúng là một đứa con nít. Mắt nó to tròn, mặt búng ra sữa, cười híp mắt, trên tay là Seneca đã tỉnh, bên chân còn có một con chó nhỏ đang vẫy vẫy đuôi.
Heron thấy mặt thằng bé này, và cả con chó nhỏ vừa mập vừa lùn kia nữa, quen lắm, nhưng nghĩ mãi không ra mình đã gặp chúng ở đâu.
Thằng bé thấy Heron đăm chiêu nhìn mình là đoán ngay được hắn đang bân khuân cái gì. Nó nhanh nhảu đi tới cái tủ gỗ cũ kỹ đặt trong phòng, từ ngăn kéo lấy ra một mảnh lụa, giơ lên cho Heron nhìn: "Ngài còn nhớ cháu không? Cháu là cái đứa lúc trước đã xé màn xe của ngài nhưng may mắn được ngài tha lỗi cho đó."
Heron mở miệng muốn nói, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra cơ bản mình thốt không nên lời. Hắn thấy như cổ họng nghẹt cứng, nửa chữ cũng không len ra nổi.
Hắn ôm cổ ho kịch liệt, mắt tóe đom đóm, hô hấp khó khăn như đương lên cơn hen suyển.
Thằng bé kia thấy Heron vật vã như thế liền lấy làm lạ, chậm rãi đến gần giường, ân cần hỏi han: "Ngài có sao không ạ?"
Heron bắt đầu toát mồ hôi lạnh, run cầm cập. Hắn hươ tay làm động tác viết chữ. Đứa trẻ hiểu ý, nhanh chóng lấy một cái bảng sáp và bút khắc đưa cho Heron.
Heron suy nghĩ, nửa ngày sau mới đặt bút: "Ngươi có thấy một nô lệ tóc vàng mắt xanh không?"
Đứa bé đọc chữ rồi lắc đầu, kể lại những chuyện xảy ra sau khi Heron bất tỉnh: "Ngựa của ngài phát điên xông vào thành, tông vỡ hết mấy thùng dầu ôliu ở xưởng ép dầu, còn đạp chết một con gà mái sắp đẻ trứng, mấy chú chăn ngựa phải hợp lực lại mới có thể chế phục được nó. Lúc đó cháu chạy ra hóng chuyện, tình cờ thấy vết rách trên cái màn treo trước cửa xe nên mới nhận ra đó là xe của ngài. Lúc đó ngài bất tỉnh nằm trong xe, bên cạnh là đứa trẻ này. Nó khóc lớn lắm, chắc là bị dọa sợ."
Đứa bé nâng Seneca lên cho Heron nhìn một cái.
Seneca chớp chớp đôi mắt to tròn, ê ê a a cười mấy tiếng với Heron. Ngoại trừ hai cái má đã bớt phúng phính và sắc mặt hơi không được hồng hào ra, Seneca vẫn trông y như hồi trước.
Heron nhìn đứa cháu ngây thơ đáng yêu của mình, trong lòng lại ẩn ẩn đau.
Hắn tiếp nhận Seneca từ tay đứa trẻ, miễn cưỡng xuống giường, móc túi tiền ra thưởng cho thằng bé.
"Ngài phải đi rồi sao?" Đứa nhỏ cầm tiền, lo lắng nhìn Heron: "Cha cháu là thầy thuốc, ông ấy bảo ngài bất tỉnh là do đầu bị va đập, rất cần được nghỉ ngơi."
Heron không nghe thấy lời quan tâm của thằng bé. Hắn ngẩn người, tâm tư đã bay về một nơi xa.
Một lúc sau hắn mới sực tỉnh, lại nhặt bút lên, viết tiếp: "Tìm giúp ta một phu xe. Ta có việc gấp, nhanh lên."
Đứa nhỏ nhìn vị quý tộc mặt đã xanh như tàu lá mà vẫn chẳng chịu ngoan ngoãn tĩnh dưỡng này bằng ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng nó không dám cãi lại, ôm lấy con chó nhỏ nhà mình, chạy vội đi tìm người hàng xóm vốn là phu xe.
Phu xe đó là một nô lệ trung hậu, nhận được tiền Heron đưa, thậm chí còn quỳ xuống cảm tạ hắn.
...
Xe ngựa chạy tới vùng cận ngoại thành thì dừng lại, Heron bế Seneca lảo đảo xuống xe, dưới sự trợ giúp của phu xe, đến chỗ hắn và Lucas chia tay.
Heron bất tỉnh rất lâu, giờ đã là buổi tối của ngày hôm sau. Nơi này vẫn như thế, gió lạnh thổi vù vù, vầng trăng nhợt nhạt lơ lửng trên cao, phía xa xa là những dãy núi nối tiếp nhau, gần hơn nữa là những thân cây cao lêu nghêu cắt hình rõ nét lên nền trời xanh thẫm và những bụi cỏ vàng cháy khô.
Áo choàng của Heron bay phất phới, hơi lạnh của đêm tối tràn vào phổi hắn. Hắn đi dọc theo đường mòn, môi lạnh đến phát tím.
Hai con sư tử đã không còn ở chỗ này nữa. Heron đi một lúc lâu, sau đó phát hiện một vết máu khô trên mặt đất.
Trước mắt hắn biến thành màu đen, yết hầu lăn lộn vài vòng, gắng gượng bước một cách vô định về phía trước với tia hi vọng mong manh. Cuối cùng, hắn nhặt được thanh kiếm quen thuộc dính đầy máu.
Heron nghe như sét đánh bên tai, chân mềm nhũn, hai mắt đen kịt, đầu óc trỗng rỗng, như một cái xác không hồn mặc kệ phu xe dìu mình về lại xe ngựa. Phu xe căn cứ theo chỉ thị lúc trước của Heron, đánh xe đưa hắn về nhà.
Heron thẫn thờ đi vào nhà. Mấy nô lệ thấy chủ nhân của mình cuối cùng cũng về, vội vàng chạy ra chào đón, một nữ nô nhanh tay bế Seneca giúp hắn.
Heron mặt không cảm xúc băng qua bọn họ.
Tay hắn giữ khư khư kiếm của Lucas, mỗi bước loạng choạng như sắp ngã đến nơi. Mắt hắn đục ngầu, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, não biến thành một đống bùn nhão. Hắn hít thở cực kỳ khẽ, tim quặn lên từng đợt.
Rốt cuộc hắn không chống đỡ được nữa, nắm chặt vạt áo trước ngực, vô lực khụy xuống, khò khè thở dốc, cổ họng tê rần, cuối cùng phun ra một búng máu.
...
Gattuso nhận được tin Seneca đã trở về, lập tức tỉnh cả người, đánh thức Surah dậy, nửa đêm nửa hôm giục ngựa chạy tới nhà Heron.
Giây phút gặp lại đứa con mình mang nặng đẻ đau, linh hồn Surah như cải tử hoàn sinh: Đôi mắt luôn đờ đẫn vụt sáng, khuôn mặt kém sắc tươi hẳn ra, cả những nếp nhăn nơi đuôi mắt hình như cũng dần biến mất. Nàng ôm chầm lấy Seneca, vừa nức nở vừa lung tung hôn lên mặt thằng bé.
Gattuso đợi mãi vẫn không thấy Heron ra tiếp mình, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Gã không muốn cắt ngang cảm xúc của Surah, nên lẳng lặng tự mình tìm đến phòng ngủ của Heron.
Heron thẫn thờ nằm đó, vô hồn nhìn chằm chằm lên nóc giường. Mặt và môi hắn trắng bệch, nổi bật giữa những sợi tóc đen xõa tung trên gối. Hắn hô hấp cực kỳ khẽ, như sắp tắt thở bất cứ lúc nào.
"Trời ạ! Em họ yêu dấu..." Gattuso bị bộ dạng sắp nhắm mắt xuôi tay đến nơi của Heron dọa đứng tim, gã đi đến cạnh giường, hỏi, "Chú sao thế này?!"
Heron không có phản ứng.
Gattuso càng kinh hoảng hơn. Gã ngồi xuống mép giường, lay lay Heron: "Em họ, nhìn anh này!"
Con ngươi Heron chậm rãi di động, đóng đinh trên mặt Gattuso nửa ngày trời mới ý thức được người này là ai.
Hắn im lặng bò dậy, tựa vào thành giường, nhặt bảng sáp để bên cạnh lên, run rẩy viết: "Y chết rồi."
"Ai chết?!" Gattuso cả kinh, "Chú không nói chuyện được hả? Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra thế này?..."
Mồ hôi lạnh trên trán gã túa ra, bắt đầu tưởng tượng đến những cảnh máu me rùng rợn. Gã nghĩ có lẽ Heron đã điên rồi, nếu không sao tự dưng em họ gã lại viết ra cái câu xui xẻo kia.
Gã nắm chặt tay Heron: "Rốt cuộc chú cứu Seneca ra như thế nào?"
Trong đầu Heron bây giờ là một đống hỗn độn. Vành mắt hắn ửng đỏ, tóc rối bời, hơi thở đứt quãng như người chết đuối.
Gattuso thấy hắn trụ không nổi nữa bèn dìu hắn nằm lại giường rồi đắp chăn cho hắn. Gã biết mình đã quá kích động, đây không phải là lúc để truy hỏi.
Cái chết của Lucas đã tác động rất lớn đến Heron. Sức lực của hắn nhanh chóng bị rút đi qua từng nhịp thở nặng nề. Cuối cùng, hắn nhíu mày, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Gattuso dém chăn cho hắn, trước khi đi còn hạ màn giường xuống, buông một tiếng thở dài.
Gã tìm một nô lệ, hỏi: "Mấy ngày gần đây chủ nhân của ngươi đã đi những đâu?"
Nô lệ thành thật lắc đầu: "Tôi không biết ạ. Hôm trước chủ nhân mang theo một nô lệ ra ngoài, không nói rõ là đi đâu, khi trở về thì tinh thần đã sa sút như thế ạ."
"Nô lệ đó là ai?"
"Bẩm, là Lucas. Nhưng tôi không thấy y về cùng chủ nhân."
Gattuso liên tưởng đến nam nhân luôn bên cạnh Heron như hình với bóng kia, trong lòng bất giác căng thẳng. Bằng trực giác mẫn cảm của một chính trị gia, gã lờ mờ hiểu được cái gì đó.
"Chăm sóc tốt cho chủ nhân các ngươi." Gattuso ra lệnh, "Ngày mai ta sẽ lại đến."
Nô lệ khúm núm dạ một tiếng.
...
Sáng sớm hôm sau, khi nô lệ đang thay nước cho đồng hồ nước thì vợ chồng Gattuso đến.
Trong phòng, Heron đang chải tóc trước gương.
Đôi mắt hắn vốn lấp lánh như sao, giờ rời rạc và tăm tối, như một viên ngọc phủ đầy bụi bặm. Hắn chỉ mặc đúng một cái áo lót dài tới trên đầu gối, cẳng chân lộ ra ngoài, chân trần đạp trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Hắn buộc tóc lên cao, trông như một chiếc đuôi ngựa, thông qua chiếc gương trước mặt nhận ra có người vào.
Gattuso tinh tế phát hiện, hôm nay Heron không đốt huân hương.
"Heron?" Gattuso đánh tiếng ho khan.
Heron im lặng, cầm bảng sáp lên, viết: "Em không muốn tham tuyển chức quan hộ dân nữa đâu."
Gattuso đọc xong, thở dài: "Em họ, giờ thần kinh chú không được bình thường, đừng bồng bột, kẻo mốt hối hận cũng không kịp..."
Surah huých chồng, dùng mắt ra hiệu cho gã.
Nàng nhẹ nhàng tới gần Heron, ngồi xổm xuống, dùng tình thương của một người mẹ ôm lấy hắn, ôn nhu khuyên bảo: "Quan hộ dân không yêu cầu cao, dựa vào xuất thân của mình, em nhất định sẽ được chọn. Đó là bước chân đầu tiên trên con đường con đường công danh của em, sao em lại bỏ cuộc ngay lúc này?"
Heron chỉ đơn giản lắc đầu, cũng không viết thêm dòng nào nữa.
Vai hắn run rẩy rất khẽ, hai bên thái dương toát mồ hôi, hàng mi dài bắt đầu ẩm ướt. Dù đã cố, nhưng hắn vẫn không khống chế nổi nhịp thở ngày càng nhanh. Hắn như bong bóng xà phòng đã căng đến cực hạn, chỉ cần một luồng gió nhẹ cũng đủ khiến hắn tan xương nát thịt.
Gattuso đi tới, ôm lấy bờ vai đơn bạc của em họ: "Lucas... Nếu y còn sống cũng không muốn thấy chú suy sụp như vậy đâu..."
Cái tên kia vang lên như một tia sấm, khiến Heron đóng băng trong nháy mắt.
Gattuso tiếp tục nói: "Y đánh đổi mạng mình để chú từ bỏ tất cả như vậy hả? Thân làm chủ nhân, chú không thấy nhục à?"
Heron im lặng cúi thấp đầu.
Tâm trí tán loạn của hắn dần dần gom lại, linh hồn vỡ ra từng mảnh bắt đầu được chắp vá. Gattuso nói đúng, thân là chủ nhân, đồng thời cũng là người yêu, hắn không thể để Lucas hi sinh một cách vô ích được!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
27 chương
43 chương
16 chương
72 chương
139 chương
13 chương