Brutus đến đúng lúc Heron đang ngồi trên đài cao ném hạt ngô cho bồ câu ăn. Đám bồ câu bên dưới ục ục mổ lấy mổ để, chen chúc nhau như một cụm mây trắng. Trên đầu là mây, dưới đất cũng là "mây", hắn ngồi giữa, như trụ trời chống đỡ hai thế giới. Hắn vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần chỉ ném một nhúm nhỏ, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. Brutus được nô lệ dẫn đến. Heron nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong cong, mỉm cười gọi gã lại đây ngồi cùng. Brutus dừng một chút, sau khi cân nhắc liền trưng ra bộ mặt nghiêm túc, mím môi đi đến. Heron ra hiệu cho Brutus ngồi xuống: "Sao thế, ngươi sợ độ cao à? " Brutus không đáp cũng không ngồi, chỉ quét mắt qua đàn bồ câu bên dưới, khóe môi giật giật, khẽ chau mày, một giọt mồ hôi lăn xuống từ cánh mũi. Heron cười đứng dậy: "Ta rất thích đám bồ câu kia, đáng yêu như vậy, có ai lại không thích chứ, ngươi nói có phải không?" Sắc mặt Brutus trở nên trắng bệch, mí mắt cụp xuống, con ngươi đảo loạn xạ. Gã siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên rõ ràng. "Hôm nay tôi đến đây... là muốn bàn chuyện làm ăn với ngài." "Thì bây giờ bàn đây..." Heron hươ hươ chén rượu, "Ngươi thấy đống tơ lụa kia thế nào? Tốt chứ?" Brutus buông nắm tay, sờ sờ mũi, bình tĩnh trở lại: "Vâng, chất lượng như thế hẳn là rất mắc ạ?" "Ừm, ngươi thử đoán xem loại tơ lụa này ta nhập khẩu với giá bao nhiêu?" Heron ra vẻ thần bí. "Tôi dám cá ít nhất cũng phải 90 đồng Nail một rương." "Sai rồi." Heron giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: "Chỉ có 48 đồng Nail thôi. Mà, ngươi đoán không ra là phải, vì chỉ có ta mới có thể được hưởng cái giá này." "Không thể nào..." Brutus khiếp sợ, "Giá của tơ lụa bình thường cũng đâu thể nào thấp đến mức đó, huống chi là loại cực phẩm thế này..." "Ngươi nói không sai. Trên thực tế, tơ lụa ở chỗ khác vốn cũng không mắc, nhưng khi đến La Mã thì giá lại sánh ngang vàng. Nhưng ta có con đường nhập khẩu đặc biệt, thêm nữa gần đây lệnh cấm được thực hiện rất nghiêm, mấy thương lái chỉ dám giao dịch với khách quen thôi." "Hình như trước đây ngài chưa từng bước chân vào thương nghiệp thì phải..." Brutus nghi hoặc, "Vụ này... Có phải ngài Gattuso đề cử không ạ?" "Đúng là ta chưa bao giờ buôn bán, nhưng chí ít, ta cũng là người thừa kế của gia tộc Polio." Heron mỉm cười đầy ẩn ý, "Phụ thân Pliny của ta đã để lại cho ta không ít của cải, mà một trong số đó là các nguồn hàng đáng tin cậy." Brutus im lặng, khóe môi giật giật, khuôn mặt chuyển sang màu xám đen. Một lúc sau, gã mới mở miệng: "Tôi muốn xem hợp đồng đặt hàng của ngài. Không phải là tôi không tin tưởng ngài, chỉ là cẩn thận vẫn hơn." Heron ngửa cổ uống sạch rượu trong chén, chậm rãi đẩy tờ hợp đồng qua cho Brutus. Brutus đọc vô cùng chăm chú, mỗi một hàng phải mất đến vài ba giây, tra xét đến từng con chữ một. " "Hổ phách đỏ"? " Brutus nhíu mày khi thấy tên loại hàng ghi trong hợp đồng. "Đó là ám hiệu. Chúng ta dùng "hổ phách đỏ" thay cho "tơ lụa", tránh khi nhập hàng lại xui xẻo bị viện nguyên lão làm khó dễ." Heron cười cười. Brutus suy nghĩ một hồi, sau khi cảm thấy không còn gì mờ ám, gã mới gấp lại tờ hợp đồng, trả cho Heron. "Lách luật khéo đấy." "Ừm. Brutus, ta muốn nhắc nhở ngươi điều này. Ta không hy vọng sau này ngươi sẽ bỏ qua ta mà trực tiếp móc nối với thương lái kia. Ngươi biết đấy, ta cũng phải kiếm tiền mà." "Xin ngài hãy yên tâm. Tôi sẽ không làm việc gì ảnh hưởng đến uy tín của mình đâu." Brutus hứa hẹn, sau đó quỳ xuống, đầu chạm sàn, hai tay đặt hai bên đầu, bày ra bộ dáng quy phục. "Được rồi, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi mà. Nếu không thì ta đâu có ngu mà đem hợp đồng cho ngươi xem." Heron vỗ vai gã, cùng gã kiểm kê lại hàng. Sau khi xong việc, Brutus từ chối lời mời ở lại ăn tối của Heron, mang theo năm rương tơ lụa nhanh chóng rời đi. Heron nằm trên ghế lót vải mềm, khay bạc trước mặt đựng đầy đồ ăn. Tâm trạng của hắn rất tốt, rượu uống hết chén này đến chén khác, gò má hồng hồng vì men say. Hắn xé một miếng bánh mì, ăn kèm rau trộn và trứng cá muối. Hắn ăn rất chậm, tư thế hết sức tao nhã, đúng chất quý tộc. Lucas cần đèn dầu vào, thổi tắt ngọn nến đang cháy trong chụp đèn. Heron nhìn y, giơ cao chén rượu: "Lucas, nếm thử một chút nào." Hắn dùng chân chỉ chỉ khoảng trống bên cạnh, cẳng chân sáng bóng theo động tác của hắn lộ ra trước mắt Lucas. Lucas cứng đờ đặt đèn xuống, bước đến, cẩn thận nằm xuống chỗ Heron chỉ. "Ai cho ngươi đưa lưng về phía ta? Xoay lại." Heron ra lệnh. Lucas trở mình, đúng lúc bắt được cảnh Heron đưa chén rượu lên môi. Vành mắt y hơi đỏ lên, tim đập hẫng mất một nhịp. Y cắn răng, buộc bản thân nhìn ra chỗ khác, uống một chén rượu nhằm che đi sự xấu hổ. "Sao ngài lại lừa Brutus? Tuy trên hợp đồng ghi là 48 đồng Nail, nhưng một nô lệ của Hercules nói với ta là tận 110 đồng lận mà." Heron nhướng mày: "Ái chà, ngươi tìm người theo dõi ta sao?" "Tôi nào dám, nô lệ kia chỉ vô tình nghe được thôi rồi kể cho tôi thôi." Lucas không vui, "Ngài làm thế chẳng khác nào biếu không cho gã Brutus kia một đống tiền..." Y gục đầu, càng nói càng nhỏ, lồng ngực kịch liệt phập phồng. "Thì đó là ý định của ta mà." Heron thản nhiên đáp. "Một rương lụa ngài lỗ hết 62 đồng, tính ra..." Lucas có chút kích động, "Ngài mất số tiền đủ để tậu một căn biệt thự xây bằng đá cẩm thạch đó!" Heron cười: "Ngươi đang lo lắng cho ta à?" "Thì... Ngài là chủ nhân của tôi mà..." Lucas thấp giọng, "Tôi ăn của ngài uống của ngài, dĩ nhiên tôi cũng phải có trách nhiệm cùng ngài gánh vác gia tộc Polio chứ." Heron mân mê chén rượu, không nói gì. Lucas xé một mẩu bánh mì, ăn nhạt nhẽo như sáp đèn cầy, nuốt cũng nuốt không trôi, phải uống một ngụm rượu mới đẩy được miếng bánh xuống dạ dày. "Không ngon hả?" Heron đặt chén rượu xuống, "Nhìn mặt ngươi như dân nữ bị côn đồ cưỡng gian ấy." "Không... không có." Lucas cúi thấp đầu, "Chỉ là tôi không quen uống loại rượu sang quý này.." Hai người ăn rất lâu, vụn thức ăn rơi đầy đất. Căng da bụng chùng da mắt, Heron bắt đầu thấy buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, hắn gối đầu lên cánh tay. Đang lim dim, đột nhiên một giọng nữ cao vút vang lên, khiến hắn tỉnh ngay tắp lự. "Hermia! Sao con lại cho phép nô lệ nằm ăn cùng?!" Lucas vội vàng nhảy xuống, quỳ xuống nhận sai với Fanny vừa mới tới. Heron ngồi dậy, biếng nhác nói: "Lucas, lui đi. Ở đây không còn chuyện của ngươi nữa." Lucas do dự một chốc, sau đó xin phép cáo lui. Fanny trông còn gầy hơn lần trước Heron gặp bà. Mặt bà trắng như thạch cao, môi cũng không có chút huyết sắc nào, ai không biết còn tưởng bà là người bị bệnh nặng sắp qua đời. "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Con dung túng như thế sẽ khiến đám nô lệ trở nên lười biếng!" Fanny nghiêm giọng. Heron đứng lên, cầm một miếng bánh ga tô phô mai. Hắn hôn lên tay Fanny, sau đó đút miếng bánh vào miệng bà, nở nụ cười. "Cái thằng nhóc này..." Cơn giận Fanny lập tức bay hơn nửa, bà dịu giọng nói, "Thật hết cách với con..." "Y đã giúp ta kiếm được một khoảng tiền thưởng không nhỏ, lại là một nô lệ trung thành tuyệt đối. Y xứng đáng được thưởng." Heron giúp bà buộc chặt dây áo khoác lông dê. Fanny nhíu mày: "Nhưng con cũng không được thân cận với loại nô lệ lỗ mãng như vậy. Ngoài mặt thì như thế, ai biết được trong lòng mưu tính cái gì. Ta sợ con phải chịu khổ thôi..." "Không có đâu." Heron lắc đầu, "Y tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con." Fanny muốn nói tiếp nhưng lại thôi. Heron quay sang Foley Tina đang đứng bên cạnh Fanny: "Đi rót cho mẫu thân ta một ly rượu vang. Loại rượu nhập khẩu từ Gaul này có thể khiến người quên hết mọi muộn phiền." Câu sau là nói với Fanny. Foley Tina gật đầu, định đi thì bị Fanny cản lại. "Không cần đâu, ta không được phép uống rượu. Sắp tới có lẽ ta phải cả kiêng thịt luôn." Heron kinh ngạc: "Mẫu thân, bệnh tình của người đã nghiêm trọng như thế rồi sao?" "Ta không biết mình có thể ráng thêm nữa năm nữa được không..." Fanny đau đớn, "Y sanh nói rằng ta bị yêu nữ yểm bùa... Hermia, dành thời gian cho ta nhiều một chút, được không?" Heron trầm mặc. Tuổi thọ của mẹ hắn sắp hết, nhưng bây giờ chuyện chẳng đâu vào đâu cả, Brutus cũng chưa có hành động gì. Heron thở dài, nói với Foley Tina: "Ngươi là tâm phúc của mẫu thân ta, hãy cố gắng chăm sóc bà ấy thật tốt."