Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn
Chương 10 : Trong Nháy Mắt
Ở La Mã, địa vị xã hội của một người được quyết định dựa trên số tài sản mà người đó có. Chẳng hạn, nếu một người bình thường sở hữu mười vạn đồng Nail sẽ có thể trở thành kỵ sĩ, nếu trên hai mươi lăm vạn đồng, thì được thăng lên hàng nguyên lão.
Brutus thuộc lớp kỵ sĩ, cũng được xem là một quý tộc cấp thấp, dưới nguyên lão một chút.
Heron lệnh cho nô lệ chuẩn bị một bữa tiệc tối long trọng để chiêu đãi hai mẹ con Brutus.
Một loạt món ăn đầy đủ sắc hương vị bày đầy trên bàn, các quý tộc được mời tới vừa nằm trên giường nhỏ lót bông mềm mại vừa thưởng thức mỹ vị, thỉnh thoảng lại giơ giơ chiếc ly bạc rỗng, ra hiệu cho nô lệ lại rót rượu, cực kỳ náo nhiệt.
Nằm trong lúc ăn là một cách thể hiện thân phận cao quý, vì tầng lớp bình dân chỉ được phép ngồi trên ghế ăn cơm.
Rất nhiều nô lệ cầm bình rượu nhanh nhẹn đi tới đi lui, trên vai vắt một cái khăn lông, sẵn sàng phục vụ các thượng khách.
Heron nằm giữa hai người, vươn tay múc một miếng tương cá, khẽ liếc sang Gurneya đang vui vẻ càng quét hết đống tương trong đĩa nàng.
Nàng uống rất nhiều rượu, hai gò má đỏ hồng lên vì men say: "Pliny giỏi thật, để lại cho ngài nhiều tiền như vậy. Ta chưa bao giờ được ăn loại tương cá ngon đến thế đấy!"
Heron không để ý câu nịnh nọt này của nàng, chỉ cười một cái xem trả lời.
Gurneya bĩu môi, lại dùng rau diếp cuộn một miếng thịt nướng, bỏ vào miệng.
Brutus nhìn qua đĩa tương rỗng không của mẫu thân, liền lặng lẽ múc tương của mình bỏ qua cho nàng. Nãy giờ gã chưa ăn miếng nào, đồ ăn trước mặt vẫn còn y nguyên.
Heron thấy thế liền nhíu mày nhìn nô lệ. Nô lệ hiểu ý, vội vàng thêm đồ ăn cho Gurneya.
"Phụ thân để lại cho ta rất nhiều thứ, nhưng ta sắp không nhớ rõ được hình dáng của hắn rồi. Lúc nhỏ ta sống với mẫu thân, sau khi lớn mới về đây ở."
Gurneya nghe Heron nhắc đến từ "mẫu thân", sắc mặt nàng đột nhiên không tốt lắm.
Nàng mút ngón tay, vờ lờ lắng hỏi: "Ta nghe nói phu nhân bị bệnh, thực đáng tiếc. Y sanh (bác sĩ) nói sao?"
Heron cũng giả ngốc: "Ta cũng không rõ, mẫu thân ta chưa bao giờ nhắc đến bệnh tình của người trước mặt ta. Từ ngày phụ thân chết, nàng luôn mặc tang phục, mỗi ngày đều cầu nguyện cho phụ thân ở trên trời được hạnh phúc. Nàng đúng là một thê tử tốt, phu nhân đây nói có đúng không?"
Gurneya lòng bực bội ăn thịt nướng, lại uống thêm một ngụm rượu: "Ừ, Pliny được như ngày hôm nay là nhờ có phu nhân giúp đỡ. Nhưng..." Nàng xoa xoa miệng chén, hạ giọng: "Phần lớn đều là do tài năng của chính bản thân hắn thôi."
Heron nhận ra tâm tình của nàng. Hắn giả vờ khinh bỉ: "Thứ nam nhân vô trách nhiệm như hắn, dù có tài năng thì sao chứ. Hắn lấy của hồi môn bên nhà vợ đã đành, đến con trai ruột hắn còn không để vào mắt. Ngoài mặt thì dát vàng dát ngọc, nhưng bên trong thì máu lạnh vô tình chẳng khác gì rắn rết."
"Thì... Hắn chỉ là mưa nắng thất thường thôi mà. Ta hiểu hắn, hắn rất giỏi, cả chính trị lẫn kiếm tiền, hơn nữa còn rất anh tuấn..."
Ngón tay thon dài của nàng khẽ run rẩy: "Gần như hoàn mỹ..."
Bỗng "xoảng" một tiếng, ly rượu của Brutus rơi xuống sàn, cắt ngang lời nói của Gurneya. Gã ngượng ngùng thu tay về, đầu cúi thấp làm Heron không thể trông rõ nét mặt.
Heron nhìn thấy một vết máu nhỏ chợt lóe lên trên cổ tay gã.
Nô lệ vội vàng thay ly mới cho gã, sau đó lau sạch rượu vãi trên sàn.
"Không nói đến nhân phẩm của phụ thân ta nữa. Điều khiến ta đau đầu nhất là, hắn để lại nhiều gia sản quá, khó tránh khỏi có kẻ dòm ngó."
Sắc mặt Gurneya âm thầm biến đổi, chột dạ ho khan một tiếng: "Khụ, sao ngài lại nói thế. Ngài là con trai độc nhất của Pliny, có ai xứng với vị trí gia chủ gia tộc Polio hơn ngài chứ."
Nàng nở nụ cười gượng gạo, uống một hớp rượu nhằm che đi sự lúng túng.
Lúc này, nô lệ lại bưng ra món mới, là bánh bao nướng, mùi lúa mạch hòa cùng mùi sữa thơm lừng vương vấn trong phòng.
Nô lệ chia nhỏ bánh bao, cung kính dâng cho ba người.
Brutus bưng đĩa bánh bao lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Gurneya thấy thế liền nghiêm mặt: "Brutus, không được làm như thế, rất vô lễ."
Brutus bị mắng vội đặt đĩa bánh bao xuống, cúi đầu: "Xin lỗi, mẫu thân."
"Thật là... Chẳng có phong thái quý tộc gì hết." Gurneya không thèm chừa cho gã chút mặt mũi nào: "Con không nhớ lúc trước Pliny dạy thế nào à?"
Đầu Brutus sắp gục đến tận cổ, trông rất đáng thương.
Lúc bữa tiệc kết thúc trời cũng đã về khuya. Heron tiễn hai mẹ con họ ra xe ngựa.
Gurneya chân nam đá chân chiêu, loạng choạng như sắp ngã đến nơi, Brutus đành đi bên cạnh đỡ nàng.
Nàng sờ soạng cột đá cẩm thạch to trước hiên, mơ mơ màng màng nói: "Khó chịu quá..."
Heron nhìn nàng, sau đó quay sang nháy mắt với một nô lệ. Nô lệ nhanh trí cầm một chiếc lông chim và một cái bình gốm đến. Gurneya phối hợp há miệng, cho lông chim đảo qua vòm họng mình, đến mùi tanh tưởi ập lên khoang miệng.
Vất vả lắm mới nôn xong. Gurneya chùi miệng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Heron chăm chú.
Khóe môi đỏ tươi kiều mị nhếch lên, nàng bấu lấy mặt Heron, móng tay sơn đỏ như có như không lướt qua môi hắn.
Brutus hoảng hốt kéo tay mẫu thân gã ra, vội đỡ nàng lên xe.
"Nhớ kỹ nơi bọn họ sống." Heron nhỏ giọng dặn dò người đánh xe.
Người đánh xe gật đầu, chiếc roi trong tay nhẹ nhàng vung lên. Tiếng bánh xe lộc cộc xa dần.
Heron chán ghét dùng sức chùi chỗ lúc nãy bị Gurneya chạm vào, đến khi cả khuôn mặt đỏ ửng mới thôi.
Hắn thở dài, định quay lại phòng, phía sau bất thình lình xuất hiện một bát sữa bò.
"Lucas?" Heron ngạc nhiên đỡ lấy bát sữa trong tay y.
"Ngài mới uống rượu xong, tôi nghĩ ngài muốn uống chút sữa. Hửm, biểu tình này của ngài..." Lucas nở nụ cười thiếu đánh: "Nhìn như núi lửa sắp phun trào ấy."
"Cút." Heron lườm y đến cháy mắt, cúi đầu uống một ngụm rồi trả lại bát cho Lucas, lướt qua y đi vào nhà.
Hắn mới đi vài bước đã dừng chân, nghiêng mặt nói với Lucas: "Ta muốn đi thăm đám bồ câu."
Lucas nghe vậy liền hớn hở chạy theo, hai người sóng vai đi tới hậu viện, tìm chỗ ngồi xuống.
Lucas để một nhúm thóc trong lòng bàn tay, để bồ câu tự đến ăn. Heron thì quăng thóc tứ tung, quăng lên cả người đám bồ câu.
Bồ câu tự dưng được hưởng một "cơn mưa thóc", sợ đến chạy tán loạn, vừa chạy vừa kêu.
Lucas nhìn đám bồ câu bị đồ ăn "hành hạ", lại quay sang nhìn Heron. Chỉ nhìn, không nói gì.
"Tại sao chúng không bay?" Heron hỏi.
"Tôi đã buộc hai cánh chúng lại rồi. Nhưng mà chúng nó ở đây cũng lâu, đã xem nơi này là nhà, có thả ra thì cũng không bay mất."
Heron vung hết thóc ra, phủi phủi tay, chuyển sang ngồi bó gối, trông có chút cô đơn.
Lucas có thể nghe thấy nhịp hô hấp vừa chậm vừa dài của hắn, còn ngửi thấy mùi rượu nho thoang thoảng trên quần áo.
"Hôm nay ngài không giống như bình thường." Lucas nhận xét.
"Vẫn như vậy thôi." Heron uống một hớp sữa bò, không thèm nhìn Lucas.
Lucas nhìn hắn một hồi mới chuyển mắt sang đám bồ câu.
"Có gì đó sai sai...", Lucas im lặng một lúc: "Sao lại thiếu một con rồi?"
"Kệ đi." Heron thờ ơ: "Chắc là ngươi buộc lỏng, nó bay mất rồi."
"Kỳ lạ." Lucas sờ sờ cằm: "Chúng bị trói trong thời gian rất dài, đáng lẽ đã thuần phục rồi chứ, sao lại bay mất được..."
"Động vật đâu giống như con người, chúng chỉ tuân theo bản năng của mình thôi." Heron đứng dậy.
"Nhưng nếu nuôi lâu, động vật cũng sẽ có tình cảm với con người mà."
Heron từ trên cao nhìn xuống y: "Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Hắn cởi ngoại bào, vò thành một đống, ném lên người Lucas: "Đem đi giặt sạch cho ta."
Ngoại bào hơi lớn, che khuất cả người Lucas. Y xuyên qua một tầng vải mông lung, nhìn Heron vò vò tóc, lảo đảo rời đi.
Lucas lấy ngoại bào xuống, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, dịu dàng vuốt ve, tỉ mỉ dùng tay miêu tả hoa văn trên vải dệt, cứ như đang cầm tay người yêu.
Y phát hiện một mảnh dầu nhỏ lúc nãy Heron bất cẩn làm dây lên áo, liền dời ngón tay sang, vừa xoa xoa vị trí đó, vừa thả cho trí tưởng tượng bay xa.
Lucas vui vẻ cầm theo kiện ngoại bào, lẩm nhẩm một giai điệu nào đó, đi đến phòng giặt ủi.
"Bobana, có thể dạy ta giặt đồ không?" Y vỗ vai nữ nô phụ trách việc giặt là, "Còn cách xông hương cho quần áo nữa."
Nữ nô vẫy đôi tay ướt nước, kỳ quái nhìn y.
...
Thoắt cái đã đến giữa hè, tia mát mẻ cuối cùng đã bị cái nóng gay gắt cuốn đi mất. Nô lệ phải chuyển băng dưới hầm ra để làm dịu không khí.
Dân chúng không chịu nổi nắng nóng, đều trốn tịt trong nhà, dù sáng sớm cũng chẳng có mấy ai ló mặt ra đường. Cả tòa thành rơi vào tịch mịch.
Có lẽ vị trên ngai vàng kia thấy con dân của mình uể oải quá, nên lấy tiền thuế làm một buổi giác đấu long trọng, lệnh cho tất cả giác đấu sĩ phải tham gia, lấy máu tanh kích thích mọi người. Và kết quả đúng như ý muốn của ngài.
Theo lệnh Hoàng Đế, Lucas dĩ nhiên cũng phải xuất chiến.
Y đang đứng trước gương chỉnh trang y phục.
Các bắp thịt đều được bảo vệ bởi lớp giáp da màu đen, từ cẳng chân đến đầu gối đeo giáp sắt. Y chậm rãi quấn từ giữa bắp tay trở xuống bằng băng quấn, một đầu băng cắn chặt trong miệng, kéo căng ra. Vũ khí sắc bén giắt bên hông được lau chùi kỹ càng, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cùng khí tức sát phạt trên người y tạo thành một bức tranh tuyệt vời đậm mùi máu tươi.
Heron biết y sắp phải ra trận, nên hắn cố ý đến cổ vũ.
Đã lâu rồi Heron chưa được thấy Lucas mặc trang phục chiến đấu, suýt nữa đã quên mất cái hung tàn đã ngấm vào trong máu của người này.
"Chà, nhìn ngầu nhỉ? Đẹp hơn thứ đồ ngươi thường mặc."
Heron khoanh tay dựa vào khung cửa trêu chọc y. Một nửa khuôn mặt hắn khuất sau bóng tối, hàng mi dài khẽ buông, trông như một mĩ nhân u sầu.
"Thật ra mấy trang bị này chẳng thoải mái tí nào."
Lucas hàm hồ nói.
Heron đi tới, hờ hững nhìn cánh tay rắn chắc bị y quấn chặt đến nổi gân xanh. Sau đó hắn vươn tay kéo dải băng trong miệng y ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của y, thong thả thay y quấn băng.
"Không được chết, nghe chưa?"
Heron chuyển tầm mắt lên mặt y, khóe môi nhếch lên, trên mặt không có một chút căng thẳng nào. Hắn đã biết trước trận đấu này. Kiếp trước, chính trong trận đấu này, vì khả năng cao hơn người của Lucas nên hắn mới vung một món tiền lớn mua y về, để y trở thành người của mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lucas có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đẹp như bảo thạch của hắn. Hắn khẽ chớp hàng mi cong dài đen như mực, lưu lại một mạt ảnh trên võng mạc. Dù hắn đang ngẩng lên nhìn Lucas, đôi mắt cũng không lộ nhiều tròng trắng.
Lucas chợt nhận ra chủ nhận của mình rất đẹp, đẹp hơn lúc bình thường nhiều. Y bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, giống như có một ngọn lửa thiêu từ lồng ngực thiêu lên.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
23 chương
38 chương
131 chương
57 chương