Dũng Sĩ Cầy Thảo Nguyên

Chương 7 : Bọc đồ Lớn nhất

Trên đỉnh núi Minh Sơn, cư dân cầy thảo nguyên trong trấn nhỏ đang tổ chức lần hội họp một tháng một lần. Bảo thạch nằm đầy trên đất, nhóm cầy thảo nguyên vây quanh bảo thạch ca hát khiêu vũ, thật vui. Lúc này, bỗng nhiên trên trời trong trấn nhỏ xuất hiện rất nhiều lốc xoáy, phần phật phần phật, cuốn hết bảo thạch. Ngay cả viên bảo thạch thơm ngọt ngon miệng mà A Tình không nỡ buông tay ra cũng bị cuốn đi.cloudyhiromi.wordpress.com Lốc xoáy phía trên là Long tiên sinh tạo ra. Long tiên sinh thổi một hơi, một cái lốc xoáy được tạo thành. Hắn phì một cái, thổi ra một cái lốc xoáy tí hon. Long tiên sinh tay dùng đầu móng tay của bàn tay to lớn nắm lấy cái lốc xoáy tí hon, đưa cho A Tình. “Cái này cho mi, nếu sau này bảo thạch không đủ ăn, thì dùng cái này đi quét.” A Tình nâng lốc xoáy nhỏ trong tay, vui vẻ đến mức ném luôn viên bảo thạch vừa thơm vừa ngọt kia. Cư dân của trấn nhỏ ở phía dưới líu ra líu ríu, hình như đang nói: “Rắn lớn tới rồi!” A Tình không vui, Long tiên sinh không phải rắn lớn, rắn lớn đã bị A Tình giết chết. Rắn lớn còn lâu mới được cao lớn mạnh mẽ như Long tiên sinh! A Tình nhảy xuống tranh luận cùng cư dân của thị trấn, nhưng A Tình chỉ có một cái miệng, nói thế nào cũng không đấu lại cả hơn trăm cái mồm của cư dân thị trấn.cloudyhiromi.wordpress.com A Tình cực kỳ tức giận, cầy thảo nguyên và người thám hiểm lại vu oan cho Long tiên sinh. Long tiên sinh chưa từng ăn một người thám hiểm nào, Long tiên sinh lợi hại hơn rắn lớn, làm sao mà Long tiên sinh lại bị hiểu lầm được? Sau đó cậu bị tức mà tỉnh. Long tiên sinh ở bên cạnh nhìn. Hai gò má của A Tình phình ra, đôi mắt híp thành một cái khe, hai tay nâng cao, sau đó nện ở trên bụng một cái. Nhìn là biết muốn được Long tiên sinh an ủi. “Làm sao vậy? Tiểu tử?” “Tôi mơ thấy Long tiên sinh.” “Mơ thấy ta, không vui?” A Tình nhớ tới lốc xoáy tí hon kia. Đúng nha, mơ thấy Long tiên sinh, thật vui vẻ. “Long tiên sinh biết bay không?” “Đương nhiên.” “Long tiên sinh biết làm lốc xoáy không?” “Nếu như mi muốn, ta có thể đi học…” Long tiên sinh nói như vậy, làm cho A Tình vừa vui mừng lại khó xử. Xem ra giấc mộng của cậu đều là sự thật, nếu vậy chẳng phải là Long tiên sinh sẽ bị cầy thảo nguyên và người thám hiểm hiểu lầm hay sao? Cũng không thể để những con cầy thảo nguyên khác nhầm lẫn về rắn lớn và Long tiên sinh, A Tình nghĩ. Rất nhanh, cái đầu nhỏ của cậu nghĩ ra biện pháp giải quyết.cloudyhiromi.wordpress.com Đầu tiên là nói cho bầy cầy thảo nguyên biết rằng rắn lớn đã bị mình giết chết, như vậy thì sẽ không bị cầy thảo nguyên hiểu lầm. Hơn nữa quan trọng là…toàn bộ cầy thảo nguyên và người thám hiểm đều sẽ biết đến, A Tình là một dũng sĩ! A Tình kích động một hơi ăn ba viên kim cương mài răng. Gần đây hàm răng của cậu càng lúc càng dài, Long tiên sinh tìm các viên kim cương có khẩu vị khác nhau để làm đồ mài răng cho cậu. “Long tiên sinh Long tiên sinh!” A Tình mài xong răng, chải lông chỉnh tề, leo lên lỗ mũi của Long tiên sinh. “Tôi muốn về nhà một chuyến!” “Về nhà?” Long tiên sinh hừ một tiếng, tức giận nói, “Về nhà làm gì?” “Phải trở về nói cho mọi người biết, A Tình đã là dũng sĩ mới được.” “Ta cùng đi với mi.” “Không được, phải nói cho mọi người biết trước việc rắn lớn đã chết mới được!” A Tình vội vàng ngăn cản nói.cloudyhiromi.wordpress.com Long tiên sinh không nghĩ ra, hắn và tiểu tử cùng nhau về nhà và việc con rắn nhỏ kia đã chết hay chưa có liên quan gì. Tuy nhiên, nhìn thấy sự kiên định trong mắt nhỏ của A Tình, Long tiên sinh thỏa hiệp. Hắn hỏi A Tình khi nào trở về, A Tình nói càng nhanh càng tốt. Long tiên sinh nổi giận: “Gấp làm gì, hành lý còn chưa chuẩn bị xong!” Ba ngày sau, A Tình nhận được một cái bọc lớn chứa đầy kim cương. Cái bọc bự gấp đôi A Tình. “Nhiều như vậy, ăn không hết đâu…” A Tình một bên nghĩ linh tinh, một bên xoắn xuýt có nên vứt bớt những viên kim cương này ra khỏi bao hay không. Đám kim cương này đều rất ngon. Long tiên sinh mặc kệ, nhất quyết bắt A Tình phải mang theo hành lý mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị. Hắn không cho phản đối: “Nếu người trong nhà mi cũng đói bụng thì làm sao bây giờ!” Với tư cách là một nô lệ của rồng thổ hào, không khoe của làm sao được?! A Tình không thể làm gì khác hơn là cõng hành lý siêu bự, chậm rãi đi về nhà. Đi được một đoạn đường, còn phải quay đầu khuyên Long tiên sinh đang đi theo phía sau: “Long tiên sinh mau trở về ngủ đi! Tôi sẽ trở về nhanh thôi!” Thời điểm đến núi Minh Sơn, A Tình nhìn thấy được thi thể của rắn lớn. Thi thể thê lương bị vứt tại chân núi. A Tình nhớ tới chuyện còn có ba phần tư viên hồng ngọc ở trong thân thể rắn lớn. Cậu chẹp chẹp mấy cái, thiết, hồng ngọc mà thôi, bây giờ nhớ lại một chút, không ngon tẹo nào. Xưa đâu bằng nay, cậu không còn là thú non bị đói bụng, mà là một dũng sĩ có sinh hoạt xa hoa lãng phí. Bây giờ khó nhất là cái đường hẹp nhỏ kia. A Tình xoa bóp mớ thịt mỡ trên bụng, có chút lo lắng đường nhỏ không chứa nổi mình.cloudyhiromi.wordpress.com Tuy vậy, hình như đường nhỏ là vì chăm sóc thân thể ngày càng cao lớn của A Tình, đã được nới rộng không ít, đến mức hai tên A Tinh cõng hành lý siêu bự cùng đi cũng thừa sức. Hành lý có chút nặng, thêm vào đường nhỏ (bây giờ cần đổi tên là đường lớn) rất dốc, A Tình đi rất vất vả, bò hai ngày mới leo đến đỉnh núi. Trên đường gặp phải rất nhiều cầy thảo nguyên còn non đang xuống núi chơi đùa. Bọn nó vừa ra đời, chưa từng thấy A Tình, đối với người ngoài to mập như A Tình hết sức tò mò. Thổ hào A Tình phát cho mỗi con cầy thảo nguyên non nhìn thấy trên đường một viên kim cương, nhóm con non cùng nhau nhe răng, nói không cắn nổi. A Tình liền nói cho chúng làm kỷ niệm cũng rất tốt. Kỷ niệm cái gì, đương nhiên là kỷ niệm cầy thảo nguyên dũng sĩ đầu tiên trong lịch sử trở về. Trấn của cầy thảo nguyên đã hoàn toàn không giống như thời điểm A Tình rời đi. Nói thật, tuy là A Tình không nhớ rõ ràng trấn nhỏ này như thế nào, cậu cũng chưa từng đi dạo hết trấn, hơn nữa hồi đó quá nhỏ. Nhưng cậu có thể khẳng định một điều, so với trước đây thì số lượng con non đã nhiều hơn rất nhiều.cloudyhiromi.wordpress.com Rắn lớn chết rồi, không gian sinh tồn của mọi người trở nên lớn hơn. Đột nhiên A Tình có ý muốn lùi bước. Nếu như mọi người ca tụng công đức của mình thì làm sao bây giờ? Ây da, xấu hổ quá~ “Ủa, đây không phải là A Tình sao?” Người nói chuyện là Lục Đậu. A Tình không nghe ra giọng nói này là ai, mừng rỡ quay đầu tính chào hỏi. Có cầy còn biết cậu, quá tốt rồi.