Dũng Sĩ Cầy Thảo Nguyên
Chương 2 : Thức ăn nhỏ nhất
Thói quen ăn uống của rắn lớn là đem con mồi giết chết rồi mới ăn, có thể là do A Tình quá nhỏ, nó liền đơn giản hóa, trực tiếp nuốt luôn.
Điều này làm cho A Tình có cơ hội sống sót.
Thực quản của rắn lớn rất rộng, thậm chí còn rộng hơn cái đường nhỏ ở Minh Sơn kia một ít. Lúc rắn lớn di chuyển, A Tình ở bên trong lăn qua lăn lại. May mà vách tường của thực quản rất có co dãn, cậu mới không bị đụng chết.cloudyhiromi.wordpress.com
Rõ ràng là bên ngoài tối thui, nhưng bên trong rắn lớn lại là ánh sáng màu hồng tỏa ra khắp phía.
Có thứ gì đó đang phát sáng, A Tình nghĩ, vật kia là điểm quan trọng.
Không khí ít ỏi, A Tình bắt đầu hít thở gấp gáp hơn. Cậu bò về phía nguồn sáng, bò đến dạ dày của rắn lớn. Vừa đi vào, cảm giác đau nhói từ trên chân truyền đến, giống như chân bị đốt.
Trong dạ dày còn có vài thi thể của người thám hiểm, đã bị ăn mòn đến không nhìn ra là ai.
Đồ vật phát sáng nằm ngay chỗ giao giữa thực quản và dạ dày, nơi đó có một khối thịt màu đỏ chót đang toả sáng, như một khối sắt bị nung đỏ.
Thực quản của rắn lớn rất lạnh lẽo, chỉ có nơi này, nguồn nhiệt tỏa ra như mặt trời đang thiêu đốt vạn vật.
A Tình lấy ra con dao nhỏ, nhắm ngay nơi phát sáng, đâm mạnh vào.
Con dao bị gãy.
Bởi vì nghẹt thở, A Tình cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa lên, cái đầu cầy cũng bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Cậu chỉ mới ăn ba viên bảo thạch mà thôi. Dùng tuổi của cậu mà nói, trung bình mười ngày ăn một viên, quá ít. Ít nhất một ngày ba bữa đều phải ăn, nghĩa là… Muốn ăn ba mươi hai nhân ba… Chín mươi sáu viên bảo thạch thì cầy sinh của cậu mới coi như viên mãn.
Trong đợt thám hiểm vừa rồi, cậu đã ăn…được bao nhiêu viên rồi?
Dù sao cũng không đủ chín mươi sáu viên!
A Tình đang hấp hối có oán niệm sâu đậm, đều do con rắn thối này, nếu không thì cầy sinh của cậu tốt đẹp tới dường nào…
A Tình dùng hết chút khí lực cuối cùng, nhào vào nơi phát sáng há mồm cắn một cú thật mạnh.
Một giây sau, long trời lở đất. Rắn lớn đau đến mức cuộn thành một khối, như bánh quai chèo không ngừng lăn lộn trên đất.
A Tình vốn đang hôn mê, lại bị xoay tròn trong bụng của con rắn, cảm giác đó, A Tình cảm thấy không bằng chết đi còn sảng khoái hơn.
Mà trước khi ăn chín mươi sáu viên bảo thạch, cậu không thể chết được.
A Tình mài răng nâng khí thế, cắn thịt của rắn lớn roẹt roẹt. Sau khi lớp thịt bị cắn hết,thì lộ ra món đồ chân chính đang phát sáng.
Là một viên châu lớn gấp ba lần A Tình,đang phát ra ánh sáng màu hồng.cloudyhiromi.wordpress.com
Oa! Lần đầu tiên A Tình nhìn thấy được bảo thạch lớn như vậy, đôi mắt đang mơ màng lập tức phát sáng, y như là người chết sống dậy, năng lượng muốn ăn phát ra mạnh mẽ.
Cậu không thèm để ý gì nữa, tiếp tục gặm cắn miếng bảo thạch siêu cấp lớn kia.
Bảo thạch siêu cấp lớn có mùi vị rất đặc biệt, số lượng đồ ăn mà A Tình đã được nếm có hạn, nên hình dung không ra thứ mùi đó.
Mà hình như là, phải dùng sức nhai hơi lớn?
A Tình chỉ ăn không tới một phần tư thì đã no rồi, trong lòng cậu tính toán, khối bảo thạch siêu lớn này có lẽ bằng bốn viên bảo thạch nhỏ.
Nhưng mà bây giờ phải làm sao để ra ngoài đây? Cậu không thể nào ngồi chờ trong đây ăn hết viên châu này được. Một người thám hiểm hoàn mỹ là một ngày ba bữa đều phải khác nhau đấy, cậu cũng có sở thích giống với đại đa số mọi người, mỗi một món ăn đều phải có khẩu vị khác nhau.
Cậu nhớ lại việc mẹ đã từng đã dạy cậu cách đào hang ngầm, đành tiện đà liền dùng phương pháp đào hang, sử dụng móng vuốt nhỏ đào từng chút một thịt của con rắn lớn này.
Máu của rắn lớn rất lạnh, da lông của A Tình bị thấm ướt, cực kỳ khó chịu.
A Tình tăng nhanh tốc độ.
Khó khăn nhất chính là vảy của nó, vừa chặt chẽ mà lại cứng rắn, còn khó đào hơn cả đá tảng trên núi Minh Sơn. Móng vuốt của A Tình sắp bị mài phẳng rồi.
Bên trong hang núi đen ngòm, một con rắn lớn đường kính gần hai mét, thân thể siêu dài kết thành một nút chết, nghiêng đầu, không nhúc nhích.cloudyhiromi.wordpress.com
Nó đã chết rồi.
Bỗng nhiên, ngay tại bảy tấc của nó đột nhiên nổi lên một khối u, nhìn y như một cái mụn mủ. Mụn mủ càng lúc càng lớn, lớp da phía trên không chịu nổi áp lực, “Đòang” một tiếng nổ tung. Máu phun như suối, chảy ra ào ạt.
Một con cầy thảo nguyên nho nhỏ, từ giữa thò đầu ra, dường như mới vừa bị tiếng nổ mạnh dọa sợ hết hồn.
Trong động ngoại trừ A Tình cùng thi thể của rắn lớn thì không có vật gì khác nữa. A Tình bắt đầu vừa bò vừa cọ loạn xung quanh, chủ yếu là muốn cọ sạch vết máu trên người.
Nghe nói là, ngay từ nhỏ đã phải chăm sóc bộ lông cho tốt, nếu không thì khi trưởng thành không thể xõa tung mươt mà, còn có thể bị bết lại từng khối, hoặc là rụng lông.
A Tình đã từng gặp một con cầy thảo nguyên bị bệnh ngoài da, từng mảng lông bị tróc ra, xấu cực kỳ.
Cho nên A Tình rât sốt ruột.
Đúng, đầu tiên là phải dùng nước rửa sạch, sau đó dùng lược bằng bạc loại tốt nhất chải đi chải lại cho lông chỉnh tề thẳng thớm mới được.
Dựa vào ký ức đi tới cửa hang, lại phát hiện, cửa hang bị chặn mất rồi. Thứ dùng để chặn chính là đá, chồng lên rất cao, chỉ có chút ánh sáng len lỏi vào được phía trên đỉnh hang.
A Tình cúi đầu, dùng móng vuốt gãi gãi cái bụng, phát hiện móng vuốt của mình bây giờ gãi ngứa cũng không được, chứ đừng nói đào xuyên qua mấy hòn đá này.cloudyhiromi.wordpress.com
Cửa hang bị chặn, trong động có đồ ăn, hình như không có gì không tốt. Điều duy nhất phải lo lắng chính là nên thải phân ở nơi nào, cậu không mong lúc mình ăn cơm có xen lẫn mùi thúi thúi đâu
A Tình trở về tìm ba phần tư hạt châu còn lại trong người con rắn lớn kia. Hạt châu vẫn còn phát sáng, đem ra làm mặt trời là tốt nhất.
Nhưng mà cậu không có cách nào đào ra được, không thể làm gì khác hơn là cắn từ trên hạt châu ra một khối nhỏ, dùng để chiếu sáng.
Chờ ba tới năm ngày, móng vuốt của cậu có thể dài ra lại. Chỉ hy vọng đến lúc đó, bộ lông của mình vẫn còn mạnh khỏe.
Không buồn không lo, ăn uống no đủ qua không tới hai ngày, cửa hang bỗng nhiên truyền tiếng vang cực lớn do mấy hòn đá rơi xuống.
Là đoàn người thám hiểm tới cứu mình sao? A Tình sướng đến phát rồ rồi, ra sớm một ngày có thể thoát khỏi bệnh ngoài da nguy hiểm kia!
Mấy hòn đá chặn bên ngoài cửa hang bị dời đi, ánh sáng mạnh mẽ bên ngoài chiếu thẳng vào, chói thẳng vào mặt khiến cho A Tình không mở mắt nổi.
Sự chấn động vừa rồi dường như còn lớn hơn so với lúc còn rắn lớn.
Một giọng nói trầm thấp hùng hậu vang vọng như sấm rền xuất hiện:
“Ở đâu ra một tiểu quỷ lôi thôi thế này?”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
22 chương
42 chương
10 chương
34 chương
12 chương