Dung quân

Chương 5

CHƯƠNG 4 Dùng đũa trộn trộn sợi mì đưa lên miệng, mềm mại ngon miệng, mùi thơm lan tỏa. Miếng hoành thành trắng thuần được làm theo cách truyền thống, da mỏng thịt nhiều, mùi rau củ tươi ngon làm cho người khác muốn ăn. “Ngon quá.” – Vừa ăn vừa khen, cười tít mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn. Nhìn bộ dạng y ăn đến bất diệc lạc hồ, Lục Hằng Tu thốt lên: “Sao ngươi lại tới đây?” [20: Bất diệc lạc hồ: phi thường vui vẻ, xuất phát từ một câu trong Luận ngữ子曰: “學而時習之,不亦悅乎?有朋自遠方來,不亦樂乎?人不知,而不慍,不亦君子乎?” Phiên âm:Tử viết: “Học nhi thời tập chi, bất diệc lạc hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ”. Tạm dịch:Tử viết: “Học mà thường luyện tập, chẳng phải rất thích ư? Có bạn từ phương xa tới, chẳng phải rất vui ư? Người đời không biết ta không hận, chẳng phải là quân tử ư?”] “Đói bụng.” – Buông bát đũa, Ninh Hi Diệp bình thản đáp: “Tiểu Tề ôm cả chồng tranh đến, người sau so với người trước còn khó coi hơn, xem hết rồi thì ngay cả cơm cũng ăn không nỗi. Mới chỉ trên giấy thôi đã như vậy, nếu đổi thành người thật, nửa đêm tỉnh dậy mà thấy còn không bị hù chết?” Buồn cười nhìn dáng vẻ buồn rầu bĩu môi trừng mắt của y, lại nhớ tới lời Tiểu Tề nói: “Vương gia tiểu thư có gương mặt giống như cái bánh hành khô.”, biểu cảm trên mặt Lục Hằng Tu nhu hòa hơn: “Đừng nói bậy, vừa ý thái hậu thì luôn luôn tốt.” “Thật không?” – Ninh Hi Diệp lại cười, nửa thân trên bất ngờ cúi xuống nhìn vào mắt của hắn: “Khó trách Tiểu Tu mất hứng.” Bối rối chớp mắt biện giải: “Không có.” Sự chua chát trong lòng từng chút từng chút dâng lên, ngón tay càng siết chặt bình an kết hơn. “Có.” – Y lại nói rất chắc chắn, thân thể từ phía sau nhích lại gần, trên mặt càng tỏa ra nụ cười đắc chí: “Mỗi lần Tiểu Tu tâm tình không tốt đều tới chỗ này ăn mì hoành thánh.” Còn dùng đầu ngón tay đếm từng lần từng lần: “Khi bị Lục hiền tướng la mắng, khi quốc sự không thuận lợi, mỗi lần ngươi bắt được trẫm ở Xuân Phong Đắc Ý lâu… Mỗi lần như vậy Tiểu Tu đều chạy đến đây. Lần này thì sao đây?” “Không có gì. Thần…” – Mạnh mẽ trấn định tinh thần, bắt tầm mắt dời lên mặt y, vừa muốn mở miệng lại bị Ninh Hi Diệp tranh trước: “Lần này là bởi trẫm phải lập hậu.” – Vẻ vui đùa biến mất, y nói trắng ra tâm sự của hắn, không chừa một đường sống nào. “…”Muốn giả bộ hồ đồ giống như khi trước nhưng thấy vẻ nghiêm túc trong ánh mắt y, lời nói miễn cưỡng dù làm thế nào cũng không thể thốt thành lời. Hai người ngồi đối diện nhau, một người đã không còn đường trốn thoát, một người thì từng bước áp sát. Thật lâu sau, Ninh Hi Diệp thở dài, đứng dậy đến bên người hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng gỡ ngón tay hắn ra, trong tay là một cái bình an kết màu lục bích, bởi vì thường xuyên vuốt ve, đã hơi phai màu, dưới ánh đèn càng có vẻ mờ nhạt. Một món đồ tầm thường, ở chợ thường được treo lên giá thành những bó to để bán. “Trẫm biết vì sao ngươi do dự. Ngươi và trẫm lớn lên bên nhau, trẫm là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Trẫm không làm loạn thiên hạ này đã là tổ tông hiển linh rồi, làm sao có thể làm thánh quân minh chủ gì chứ?” Thấy hắn nghiêng mặt đi, Ninh Hi Diệp cũng không để ý, y chỉ xích lại gần hơn, thấp giọng nói: “Kỳ thật trẫm cũng lo lắng, trẫm chỉ là một vị vua tầm thường, cùng lắm thì là trò cười bị người đời đàm tiếu. Nhưng ngươi không giống vậy, ngươi là Hiền tướng, làm sao có thể bị người ta nói khó nghe như vậy? Trẫm vẫn thường nghĩ, hay là cứ quên hết đi, như vậy cũng rất tốt. Tiểu Tu là người muốn lưu danh sử sách mà, Tiểu Tu được tán dương thì trẫm cũng sẽ vui mừng. Nhưng mà, Hằng Tu, trẫm không có tấm lòng vị tha đó, trẫm thật sự không thể buông tay, từ lâu trẫm chỉ chấp nhận mình ngươi… Có phải nếu trẫm không làm cái chức hoàng đế này mà chỉ làm một vương gia giống hoàng thúc thì ngươi có thể gần gũi với trẫm hơn một chút…” Lục Hằng Tu nghe y gằn từng tiếng, yết hầu như bị lấp kín làm cách nào cũng không thành lời. Bình an kết trong tay như ngọn lửa, từng cơn từng cơn thiêu đốt con tim. Khi xưa còn bé vô tri, không hiểu thế nào là quốc gia thế nào là thiên hạ, chỉ biết bất luận mình nghĩ gì, muốn gì, vị hoàng tử kim quan cẩm y kia đều có thể tươi cười hai tay dâng lên, bản thân cũng không ngờ rắng, y có thể trước thời hạn mình nghĩ tới đã hạ gục mình. Có một lần thân thể hắn suy yếu, thường xuyên bị đau đầu, không ngừng ho khan. Không biết là ai nói một câu: “Sợ là thứ không tốt tác quái”, Ninh Hi Diệp tin. Không sợ tiên đế trách phạt vì trốn học, chạy đến xin các cung nữ dạy y kết bình an kết, lại vui vẻ chạy tới chùa Ninh An nhờ đại sư tụng kinh, ở trước mặt Phật tổ thờ cúng một đêm mới lấy về. Tới trước giường bệnh của Lục Hằng Tu vẫn làm ra vẻ hoàn toàn không có việc gì, nhếch nhếch đuôi lông mày, nói là mua được khi xuất cung chơi đùa. Làm cho ngữ khí của thái tử Hi Trọng đầy chua xót: “Hoàng huynh cũng già phát bệnh rồi, làm phiền nhị hoàng đệ mua một cái cho hoàng huynh đi.” Bình an kết xanh nõn nằm trong tay, không biết trấn được ma quỷ hay không, chỉ biết là đã làm lòng hắn chấn động đến ngả nghiêng, bao cảm xúc dấy lên trong lòng. Thân là con cháu hoàng thất cao quý lại cam tâm xem một thần tử bất thức thì vụ, bất lĩnh tình diện như bảo vật nâng niu trong tay. Ninh Hi Diệp cứ ngày ngày thì thầm nói cười như vậy, tình thâm ý thiết chân thật như vậy, nụ cười dịu dàng trong cơn mưa phùn đầy gió đó, ta nào có thể không mất hồn, không si tâm? [21: Bất thức thì vụ, bất lĩnh tình diện: không biết thức thời, không nhận tình cảm.] Ninh Hi Diệp thấy ánh mắt hắn rũ xuống, nói tiếp: “Ngươi còn chống chế nói không thích, nếu không thích thì ngươi có thể đem nó theo bên người ư?” Năm ngón tay luồn vào khe hở trên tay hắn, mười ngón tương giao: “Cứ buông thả một lần đi, chuyện về sau chúng ta không nghĩ đến nữa, chỉ cần làm tốt việc trước mắt, được không?” Dựa vào ngực y, ngẩng đầu lên là có thể thấy đôi ngươi rực rỡ như ánh sao trời của y, người luôn cười đùa cợt nhả ngay cả lúc bị tiên đế quở mắng cũng chỉ trưng ra vẻ vô lại, có bao giờ ở trước mặt người khác có vẻ mặt khẩn thiết bất an như vậy? Cũng chỉ có ở trước mặt Lục Hằng Tu y mới hạ mắt mím môi. Khóe miệng nhếch lên, ngươi không phải thánh quân minh chủ, chẳng lẽ ta có thể là Hiền tướng lưu danh thanh sử sao? Chậm rãi gật đầu, nhìn hai mắt y lúc thì lo âu, lúc thì mờ mịt, lúc thì sững sờ, lúc lại vui sướng: “Được.” Nửa đêm không người, ngọn đèn dầu mờ ảo làm cho cảnh vật trầm mê trong một vầng sáng mông lung. Lão bá đang dựa vào góc tường ngủ gà ngủ gật, nước trong nồi đang đun sôi trào, hơi nước trắng xóa từ trong nồi phả ra lại bị gió thổi tan vào đêm đen. Này thì vô nhân, kia thì vô thanh, bốn mắt nhìn nhau, gần gũi đến có thể cảm thấy hơi thở kìm nén của đối phương, ngay thời khắc hai đôi môi chạm vào nhau, đằng sau lưng vang lên một giọng nữ cao vút to rõ: “Í trời, đây không phải Lục tướng gia sao? Khuya như vậy còn chưa nghỉ ngơi nữa. Ngài nói có đúng lúc hay không? Ta đang cùng Phiêu Phiêu nhà chúng ta đi hát trở về, đã ngủ ở trong kiệu rồi. Vén mành muốn hóng chút gió, tình cờ thấy ngài! Trùng hợp ghê, trùng hợp ghê. Ha ha… Ấy, vị đây chẳng phải là… vị công tử kia kia sao? Đi ăn chung kìa… Thật tốt, ha ha… Còn ăn cùng một chén…Thật tốt thật tốt…” Vì thế mấy kiệu phu hay nịnh nọt cũng nhanh chân tới chào hỏi, hoa khôi đứng đầu bảng của Xuân Phong Đắc Ý lâu – Ngọc Phiêu Phiêu cô nương cũng nhấc mành lên thẹn thùng cười. Lão bá bán hoành thánh cũng tỉnh, quạt quạt ngọn lửa trong bếp lò nhỏ, đốt lại trản đèn dầu khi sáng khi tỏ, quán ăn nhỏ chốc lát sáng rực. Tự nhiên, người nào đó đỏ mặt, mắt liếc ngang, vị công tử kia kia chỉ có thể gãi mũi ngồi tại chỗ, tiếp tục ăn bát mì hoành thánh đã sớm lạnh. Tiết trời giao thoa giữa xuân và hạ, ánh mặt trời tựa như các cô nương trên đường, càng ngày càng tươi đẹp. Thời gian này mỗi nhà đều thích đem chăn mền, quần áo và mấy thứ linh tinh ra ngoài phơi nắng, đi vào con hẻm nhỏ là có thể thấy từng làn vải xanh xanh đỏ đỏ, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đó là một vườn hoa thật lớn của nhà ai dó. Đi tới ngự thư phòng, thấy mấy trang giấy bày ra chi chít, chữ trên giấy cũng dày đặc chen chúc, từng chấm đen đen dính vào nhau. “Gì thế này?” – Lục Hằng Tu cau mày nhìn một tờ giấy trắng mực đen. Cầm lên xem, là Đế sách do ai đấy tự tay chép lại. “Thời tiết tốt, lấy ra phơi nắng.” – Ninh Hi Diệp ngồi xổm trên bậc thềm, nhìn Đế sách trắng lóa bày ra chật kín, tiếng cười có pha chút tự hào: “Đến, ngươi tới xem, cái này trẫm chép lúc còn nhỏ. Chữ thật đẹp.” Đi tới bên người y nhìn, nét chữ ngay ngắn, nhất bút nhất họa đều viết rất rành mạch, quả thật là nét chữ của hài đồng. Y cầm trong tay một cành cây nhỏ hết chỉ chỉ bên này lại trỏ trỏ bên kia: “Cái này viết lúc nào? A, là sau khi trẫm đăng cơ, đây là lần đầu tiên ngươi phạt trẫm chép. Đây là hai năm trước, trẫm làm cho Đường đại nhân tức giận về nhà, ngươi phạt trẫm chép. Kia là lần trẫm không tảo triều. Đây là năm trước, khi trẫm ngủ gục lúc thượng triều…” Vừa xem cùng y vừa cười, y đột nhiên quay đầu lại nghiêm túc nói: “Ngươi xem, chữ của trẫm càng luyện càng đẹp.” “Dù có chép bao nhiêu đi nữa nhưng một chữ cũng không học được.” – Lắc đầu không biết làm sao, cảm thấy có chút bất thường, ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy mềm mịn lên xem, nheo mắt nhìn rồi lại mở ra, xem xong lại lấy thêm một ít: “Đây là do ngươi viết, sao ta cảm thấy giống chữ của Tiểu Tề? Còn bên kia, giống chữ của Hằng Kiệm? Đây là của Chu đại nhân? Đây là Trần đại nhân bên Hàn lâm viện nữa? Đây là Lí thái y bên Thái y viện?” Tiếu dung trên mặt Ninh Hi Diệp không nén được xấu hổ, từ trong tay hắn đoạt lại xấp giấy: “Không… không có.” Thấy Lục Hằng Tu nghi ngờ, y nhỏ giọng nói: “Chỉ là… chỉ có một chút, rất rất ít, chỉ vài thứ linh tinh thôi… Bình thường đều bắt bọn họ chép, dù sao sau đó ngươi cũng không kiểm tra kĩ lưỡng, lướt qua một hai lần cũng không phát hiện được…” Lục Hằng Tu vừa tức giận vừa buồn cười, cắn môi bắt bản thân thu lại ý cười, chỉ thấy hai mắt y nhìn chăm chăm vào mặt mình, ánh mắt sâu thẳm, lập tức biết được y đang suy nghĩ gì, tim nảy lên một cái, mặt nóng ran: “Ngươi…” Y đã nhích lại gần, hơi thở nóng hổi phả lên mặt, Lục Hằng Tu cảm thấy khuôn mặt mình rất nhanh sẽ bị nướng chín. “Hằng Tu…” – Ninh Hi Diệp cúi đầu gọi. Không đợi Lục Hằng Tu trả lời liền đè lên môi hắn. Khớp hàm vô lực ngăn cản đã bị y nạy mở ra, cái lưỡi nồng nhiệt tiến quân thần tốc, càn rỡ chạy khắp nơi liếm láp. Lục Hằng Tu giãy dụa muốn thoát ra, lại bị y ấn toàn thân vào cây cột thô to phía sau, dựa lưng vào thân cột, không đường thối lui. Mà động tác của Ninh Hi Diệp lại càng nhanh, tận lực quấy nhiễu chiếc lưỡi của hắn không tha, còn cố ý áp sát, tiến vào trong miệng hắn ngậm lấy muốn hắn đáp lại. Khó khăn buông lỏng ra, nhưng lưỡi của y lại vươn ra thăm dò, hôn càng sâu. “Buông ra…” – Giữa ban ngày ban mặt, lại cùng y dây dưa như vậy, Lục Hằng Tu cảm thấy xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một khe hở chui vào. “A…” – Ninh Hi Diệp chỉ cười nhẹ, đầu lưỡi liếm sợi chỉ bạc giữa hai người, trong nháy mắt lại dán sát hắn. Hôn sâu vào, tay cũng không nhàn rỗi, lột bỏ đai lưng của Lục Hằng Tu sờ vào trong. Lục Hằng Tu bị đôi tay y vây chặt, né trái né phải cũng trốn không thoát, ngược lại Ninh Hi Diệp trên người hắn xoa nắn trêu đùa đến dục hỏa hừng hực, đầu lưỡi liếm từ cổ hôn xuống dưới, giật vạt áo ra ở chỗ xương quai xanh của hắn nhẹ nhàng dùng răng nhay cắn, thân hình kề sát kích động run rẩy, mềm rũ tựa vào cây cột sau lưng mặc y muốn làm gì thì làm. Một tay nâng eo hắn, một tay khống chế hàm dưới của hắn đáp lại, hắn xấu hổ và giận dữ đến mức sóng nước dâng trào, cắn vào đôi môi đang mím chặt của hắn một cái, ngay cả tiếng cười cũng đã khàn khàn: “Yên tâm, không có ai, trẫm đã lệnh cho bọn họ chờ ngoài cửa cung, sẽ không ai nghe thấy. Trẫm muốn nghe giọng của Tiểu Tu…” Lại cúi đầu xuống, cách lớp tiết y mỏng manh cắn vào điểm nổi lên trước ngực hắn, đầu lưỡi đảo một vòng lại dùng răng nhẹ nhàng cắn mút, chỉ chốc lát sau, trước ngực đã bị y mút đến ướt đẫm, y phục trắng bằng tơ nửa trong suốt lộ ra hai đóa mai hồng. Ninh Hi Diệp vừa nhìn thấy thứ che như không che, dục vọng khó khống chế, nhịn không được lại đùa giỡn bằng tay và miệng. Lục Hằng Tu cách một lớp áo, xúc cảm lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, dù cho cắn môi đến chết cũng không ngăn được từng cơn tê dại dâng lên. “Ưm…” – một tiếng rên bật ra, cho dù sau đó có thấy xấu hổ cũng không quan tâm.Lúc tình ái đang hết sức nồng nhiệt, hai tay Ninh Hi Diệp đang muốn cởi bỏ y phục của Lục Hằng Tu thì ngoài cửa giọng nói the thé chói tai của Linh công công vang lên: “Thái hậu giá lâm!” Bị tiếng nói lanh lảnh kích động làm cho giật mình, Lục Hằng Tu vội vàng đẩy Ninh Hi Diệp ra trốn vào trong thư phòng. Ngoài phòng một đám hầu cận cùng thái hậu chậm chạp tiến vào viện, lại đến đưa thêm tranh. May mà thái hậu không vào thư phòng, ngồi trên ghế ở dưới mái hiên, chỉ bắt đầu thao thao bất tuyệt. Đại khái là hoàng nhi là vua một nước, làm việc phải suy xét cẩn trọng, không được giống một hài tử nói gió là mưa, không đầu không đuôi. Phải nghe lời các vị đại nhân khuyên bảo, bọn họ là trưởng bối, là thần tử có tài do tiên đế để lại cho con, phải tạo điều kiện cho mọi người ngôn luận, vân vân. Ninh Hi Diệp cau có nín nhịn mà nghe, mắt lại trộm liếc về phía cửa phòng đóng chặt kia, mạnh mẽ áp chế tình triều trong lòng. Thái hậu cũng hoàn toàn không phát hiện, cứ thao thao nói chuyện tuyển hậu, đây đều là giai lệ các phủ, chọn lựa kĩ càng, dung mạo nhân cách đều tốt, gia thế cũng cao quý. Phải nhanh chóng thành gia, có tử tự thì giang sơn mới vững chắc, bằng không về sau ai gia làm sao nhìn mặt tiên đế cùng liệt tổ liệt tông… [22: Tử tự: con nối dõi.] Kiên nhẫn chờ bà nói xong, thái hậu đứng lên còn chưa muốn đi, dặn dò tiếp, nhất định phải xem tranh, nhất định phải xem, hoàng nhi là vua một nước, làm việc phải suy xét cẩn trọng… Lại lảm nhảm từ đầu tới đuôi một lần nữa mới chậm rãi khởi giá rời đi. Thái hậu mới vừa rời khỏi cửa cung, Ninh Hi Diệp nhanh chóng lôi Lục Hằng Tu ra, đè hắn xuống khung cửa hôn lấy hôn để, quần áo vừa mới chỉnh ngay ngắn lại bị chà đến rối loạn, nghiêng ngả lảo đảo từ bên khung cửa chuyển tới trên chiếc bàn tròn nhỏ dưới hiên, gạt cuộn tranh trên bàn rớt xuống đất cũng không để ý. Xé mở vạt quan phục màu đỏ rực lộ ra bộ ngực mảnh mai của hắn, không quan tâm xung quanh chỉ lo quấn quýt, chủ động nâng thân Lục Hằng Tu hướng về phía mình, mới cười lần nữa cắn lên nhũ tiêm đã sớm đứng thẳng của hắn. “Ưm… Haa… Bệ… bệ hạ…” – Khoái cảm khác thường từng đợt từng đợt lan xuống bụng dưới, thanh âm rên rĩ kìm nén làm cho động tác của Hi Diệp cuồng loạn hơn. “Hằng Tu… Gọi tên ta…” “Ưm… Hi Diệp… A…” – Ninh Hi Diệp ý xấu cắn một cái thật mạnh, làm cho Lục Hằng Tu đột nhiên kêu lên sợ hãi. Lại có một thanh âm the thé từ ngoài cửa truyền đến: “Thần vương gia cầu kiến!” Không đợi người bên trong đáp trả, thanh âm nhàn nhã của Thần vương gia đã bay tới ngoài cửa cung: “Bổn vương tự mình vào…” Bên này cửa thư phòng vừa khép lại, Thần vương gia đã xuất hiện trước mắt: “Cái kia…Vừa rồi hình như có người đi vào…” Ninh Hi Diệp mặt hổ hung tợn nhìn ông ta: “Vương thúc có việc gì?” “A. Chuyện là như vầy…” – Đảo mắt thấy mấy cuộn tranh la liệt trên mặt đất: “Âyyy, thái hậu đã tới… Ai nha, đây không phải là khuê nữ nhà thái thú Mẫn Châu sao? Nhiều năm không gặp, thật là nữ nhi mười tám thay đổi nhanh quá nha. Đây là thiên kim nhà Trần đại nhân, nghe người ta nói từ lâu, mỹ nhân nổi danh kinh thành đó. A? Đây là tiểu thư nhà ai, gặp rồi mà sao lại không nhớ ra? A, là nhà Lý đại nhân hay là nhà Thẩm đại nhân?” Ninh Hi Diệp thấy ông nói đông nói tây không bàn chuyện nghiêm chỉnh, chỉ biết cắn răng: “Vương thúc có việc gì?” Thần vương gia vẫn không nói, hữu ý vô ý thấy y sam hỗn độn của y: “Bức họa đẹp thế này sao lại rớt trên mặt đất chứ? Đáng tiếc, đều do các họa sư dày công vẽ ra. Nói đến họa sư phải nhắc đến người trước kia, người đã vẽ cho tiên đế, tuyệt nghệ, đáng tiếc tuổi cao không thể vẽ nữa …” “Vương thúc rốt cuộc có chuyện gì?” – Ninh Hi Diệp không kiên nhẫn ngắt lời ông, trên mặt thể hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Thần vương gia lúc này mới nói, nguyên lai là vì con gái Vĩnh An công chúa – Ninh Dao công chúa: “Bà cô nhỏ này xem nhiều kịch, cả ngày thích tài tử giai nhân gì đó. Vừa hay, không phải đúng lúc mở khoa thi sao? Ở nhà cứ khóc nháo muốn gả cho trạng nguyên. Ta nghĩ, cháu hạ thánh chỉ, năm nay ai đỗ trạng nguyên thì gả Ninh Dao cho hắn, cũng là một giai thoại. Đúng không?” “Chuẩn tấu!” – Không đợi ông nói xong, Ninh Hi Diệp đã muốn đuổi người chạy lấy thân. Nhưng Thần vương gia vẫn chưa đi, lại nói liên miên, đảo mắt đã vào hạ, phía nam chướng khí nhiều, không biết Phương Tái Đạo đại nhân ở bên kia thế nào? Ai nha, đây là trọng thần triều đình, ông ấy đi đã nhiều tháng, thôn trang bên trong Đại lý tự đều tọa lạc ở tiểu sơn, nếu trúng phải chướng khí thì phải làm sao đây? “Truyền chỉ, tuyên Phương Tái Đạo đại nhân lập tức quay về kinh!” – Ninh Hi Diệp tức giận đến mức cắn gãy một cái răng trắng. Thần vương gia lúc này mới vừa lòng rời đi: “Tuổi trẻ thật tốt, muốn làm gì thì nhanh làm đi…” Nhưng khổ cho Ninh Hi Diệp và Lục Hằng Tu, chuyện tốt hai lần bị cản trở còn chưa xong. Bên này vừa mới đem Lục Hằng Tu ôm vào lòng, bên kia Linh công công lại hô lên: “Tề đại nhân cầu kiến!” “Không gặp!” – Ninh Hi Diệp hai mắt đỏ đậm, tiếng hét rung động làm cửa cung muốn nảy lên ba lần. Lục Hằng Tu đành phải cười khuyên hắn: “Quên đi.” Một trận gió thổi qua, giấy trên mặt đất đều tung bay, bay lên lượn xuống giữa hoàng đế và thừa tướng, hai người đều cười ra vẻ không biết làm sao: “Đi một bước nhìn một bước.” Tề Gia ngoài cửa bị tiếng la của hoàng đế làm sợ tới mức lui ba bước, đôi mắt hồng hồng hỏi Linh công công: “Hoàng Thượng sao vậy? Sẽ không chém đầu hạ quan chứ? Ta… ta chỉ đến đưa tấu chương buổi sáng đã quên đệ lên… Ta không làm gì nha…” “Chuyện này nô tài cũng không biết.” – Linh công công giơ phất trần nhàn hạ nhìn mây trôi trên trời: “Đại khái là không đúng lúc.” Đăng bởi: admin