“Từ lúc nào lại học người ta hâm mộ minh tinh a?” Lúc xuống núi,Diệp Ý Tiêu giống như lơ đãng hỏi. Bạch Hy thấy y hỏi, ánh mắt liếc qua Nghiêm Huyễn Hi đang đi phía sau, khẽ cười nói: “Đám bằng hữu công nhân của ta rất ưa thích hắn nha, thường đem người ta thành đối tượng giải buồn. Ngươi không biết thôi, công trường đều là nam nhân, tự nhiên sẽ coi hắn thành đối tượng giải quyết dâm ý [Chắc là ak tự sướng ^^!]. Nghe thấy Bạch Hy ăn nói thô tục như vậy, Diệp Ý Tiêu lập tức cau mày. Mà nhân vật chính Nghiêm Huyễn Hi kia lại cũng chẳng màng phép tắc, từ phía sau xông tới, kéo tay Bạch Hy: “Ngươi đang nói bậy chuyện gì a!” “Ta nào có nói bậy, đây là sự thật. Nghiêm đại minh tinh, tất cả đám công nhân chúng ta đều cảm thấy ngươi lớn lên không tệ, thanh âm nghe thật tốt, thực giống như mấy đại mỹ nhân. Ngươi đừng ghét bỏ chúng ta thô tục. Chúng ta chính là loại nam nhân như vậy. Nói thật a, nam minh tinh có thể khiến chúng ta thảo luận cũng chỉ có ngươi, hồng bài đầu bảng a.” Bạch Hy mỉm cười nói, giọng nói mang theo cung kính, nhưng trong đáy mắt đều là miệt thị. Hừ, ai bảo ngươi xem thường … tầng lớp công nhân chúng ta! Cho ngươi tự coi mình là cao quý! Nghiêm Huyễn Hi tức giận đến không thốt ra lời, lồng ngực phập phồng hô hấp kịch liệt, một hồi lâu mới nhìn về phía Diệp Ý Tiêu nói: “Tiêu, ngươi coi hắn, thật hạ lưu! Ngươi như thế nào lại muốn cùng loại người này ở chung một chỗ, quả thật đã tự hạ thấp giá trị bản thân.” Diệp Ý Tiêu cau mày không nói lời nào, Bạch Hy lại lên tiếng trước: “Ai, nam nhân đều coi đó là chuyện cười, làm gì lại để ý như vậy. Thực xin lỗi ah, thực sự xin lỗi. Ta là kẻ thô tục, mấy lời hạ cấp đó rất mong ngài thông cảm.” “Ngươi…” “Đừng làm rộn, tiểu Hy hắn là đang nói đùa mà thôi.” Diệp Ý Tiêu đưa tay nhéo nhéo mũi Bạch Hy: “Đều đã mấy tuổi rồi, còn bướng bỉnh! Lần sau không cho phép như vậy.” Bị Diệp Ý Tiêu cố tình bao che khuyết điểm, Nghiêm đại minh tinh con mắt cay xè, thở phì phì từ phía sau vọt lên, đơn giản là xông thẳng qua giữa hai người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi, cơ hồ có thể thấy dưới chân bụi mù cuồn cuộn a!. Cơm trưa ăn ngay tại tiểu trấn, là một nhà hàng nổi tiếng nhất, chuyên về các món đặc sản địa phương. Bởi vì ở đây có không ít nhân vật có tiếng tăm, Nghiêm Huyễn Hi ngậm một bụng tức nhưng trên bàn tiệc vẫn phải nhẹ nhàng tươi cười. Nhìn thấy bộ dạng đó, Bạch Hy trong lòng càng khoái trá, cái gì mà phòng lớn vợ bé đều ném tuốt sau đầu rồi. Sau khi dùng cơm, Nghiêm Huyễn Hi bị đại diện áp lên xe, vạn phần không muốn rời đi. Diệp Ý Tiêu lại lôi kéo Bạch Hy quay lại Thế Ngoại Đào Nguyên. Lúc này, không gian nơi đây đã khôi phục yên lặng, sân khấu tạm buổi sáng đã hoàn toàn được tháo bỏ. Diệp Ý Tiêu mang thẳng người đến Hy uyển đã hoàn công phần thô, chỉ còn đợi trang trí lắp đặt nội thất bên trong. Căn phòng lớn tràn ngập mùi sơn gay mũi, sàn nhà vẫn còn là nền xi măng xám xịt, đơn sơ mà chất phác. Mang Bạch Hy đi một vòng từ dưới lên trên, hai người dừng lại tại sân thượng lầu ba, nhìn về phong quang phía xa tiểu trấn, Diệp Ý Tiêu hỏi: “Có thích bố cục ở đây không? Có chỗ nào cần sửa lại?” “Không có.” Bạch Hy không hề có cảm giác mình sẽ là chủ nhân nơi đây, nên không mấy hứng thú. Hiện tại, hắn trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt thất sắc của Nghiêm Huyễn Hi. Tuy sáng nay châm chọc, không chừa đường thoát cho tên kia, nhưng trong lòng Bạch Hy vẫn không thoải mái. Nghiêm Huyễn Hi giống như là tình nhân mới của Diệp Ý Tiêu a, đã vậy, người đứng ở chỗ này hẳn là Nghiêm Huyễn Hi mới đúng. “Ngươi làm sao vậy?” Diệp Ý Tiêu đỡ lấy bả vai Bạch Hy, buộc hắn phải đối diện với mình: “Ngươi mất hứng?” “Ah, không. Ta thật cao hứng. Tổng thể quy hoạch của Thế Ngoại Đào Nguyên rất tốt, hơn nữa bố cục Hy uyển càng độc đáo, đẹp tĩnh mịch lại không mất đi phong tình. Những… Này đều làm ta mở rộng tầm mắt, là ta đời này khó có thể mơ tới.” Bạch Hy rất chân thành nhìn Diệp Ý Tiêu, nhìn xem sắc mặt y chậm rãi trở nên tái nhợt. Rồi đột nhiên bàn tay đặt trên vai Bạch Hy liền tăng thêm lực đạo, Diệp Ý Tiêu nhíu mày gầm nhẹ: “Ngươi đang nói cái gì? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn chưa tin Hy uyển này ta chính là cố ý vì ngươi mà kiến tạo? “Trong tên ‘Nghiêm Huyễn Hi’ cũng có một chữ Hy.” Bạch Hy chậm rãi nói ra sự thật, bỏ qua đau đớn trên vai. Diệp ý Tiêu kéo mạnh một cái, đem Bạch Hy ôm vào trong ngực, thanh âm bình tĩnh nói: “Bạch Hy, ngươi nhớ kỹ cho ta. Thế Ngoại Đào Nguyên, Hy uyển, chỉ có ngươi cùng ta làm chủ nhân. Quan hệ của ta và Nghiêm Huyễn Hi không xấu xa như ngươi tưởng tượng, hắn chỉ là thế thân của ngươi.” “Nói nghe thực hay như hát.” Bạch Hy lầm bầm, nghiêng nghiêng đầu. Nhiệt độ cơ thể Diệp Ý Tiêu cùng ánh nắng gay gắt mùa hè, làm Bạch Hy nóng toát mồ hôi. Thế thân? Bạch Hy cũng cũng không phải diễn viên điện ảnh hay đại minh tinh truyền hình, có thể dùng thế thân sao? Hơn nữa hắn có tư cách gì so sánh với người thanh xuân bắn ra tứ phía kia! “Bạch Hy, ta biết rõ trong lòng ngươi đối với ta chính là thiếu đi tin tưởng, cho nên ta sẽ để ngươi có đủ thời gian nhìn xem tâm ta đối với ngươi. Nhưng là, ngươi mỗi lần đều lựa chọn trốn tránh! Ba năm trước, ngươi không chủ động tìm ta, ba năm sau, ngươi cũng không chủ động  thẳng thắn đối diện với tâm tư chính mình. Ta biết ngươi quật cường, cho nên mới phải một lần lại một lần ép buộc ngươi. Chứng kiến ngươi vì kiên quyết mà lựa chọn một cuộc sống sinh hoạt như vậy, làm ta rất đau lòng. Lúc này, ngươi không thể tin tưởng ta sao?” Diệp Ý Tiêu đem người trong lồng ngưc ôm chặt, phảng phất như muốn đem đối phương tiến nhập vào cơ thể mình, hoàn toàn không để ý đến cái nắng chói chang của mùa hè. Bạch Hy có điểm choáng váng, trước mặt là một Diệp Ý Tiêu hắn không mấy quen thuộc. Cái kia… chính là ngữ điệu chờ mong mang theo chút sợ hãi, lại là lần đầu tiên từ trong miệng nam nhân cao ngạo kia phát ra. Y không phải là bị cảm nắng đi à nha? Bạch Hy đưa tay thăm dò độ ấm trên trán Diệp Ý Tiêu, chạm đến liền thấy đã ướt đẫm một mảnh. Tất cả đều là đổ mồ hôi… Nhìn những vệt mồ hôi trong tay, Bạch Hy đột nhiên cảm giác được chính mình có điểm không tự nhiên. Rõ ràng bản thân đối với Diệp ý Tiêu vô cùng để ý, hết lần này tới lần khác làm ra mấy bộ dạng khó tưởng. Mới vừa rồi còn đi châm chọc Nghiêm Huyễn Hi, kỳ thật chính mình đoạn thời gian đó chẳng phải cũng đang đeo mặt nạ da người diễn kịch sao? Chính là dùng mặt nạ che lấp đi tất cả cảm xúc chân thật của bản thân, không có gì vui, không có gì buồn, cứ như thể không còn mục đích sống… tiếp tục tồn tại… Mỗi ngày đều chỉ biết làm việc, toàn thân mệt mỏi rã rời, buổi tối ngả đầu liền ngủ, thời gian cứ buồn tẻ vô vị mà trôi qua. Cho đến tận khi Diệp Ý Tiêu một lần nữa xuất hiện. Có phải cũng đã đến lúc phải đối diện với chính mình rồi không? Không hề trốn tránh, không hề khiếp đảm, vô luận là chân tình hay hư ý, cần đến hay là muốn đến. “Thực xin lỗi, ta sai rồi.” Bạch Hy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, duỗi hai tay ôm quanh eo Diệp Ý Tiêu, thấp giọng chân thành nói: “Ý Tiêu, ta sẽ không trốn tránh như vậy nữa. Ta sẵn lòng, lại để bản thân giao phó hết thẩy cho ngươi. Bất quá, chuyện trước đây ngươi có thể không giải thích cùng ta, nhưng Nghiêm Huyễn Hi rốt cục là như thế nào? Vì sao báo chí luôn nói hắn và ngươi có quan hệ không bình thường? Còn có, vì cái gì hắn lại đến lễ mừng ngày hôm nay?” Diệp Ý Tiêu nở nụ cười, cúi đầu nhìn người trong ngực nói: “Nghiêm Huyễn Hi thực sự chỉ là thế thân của ngươi. Ngươi chẳng lẽ ko phát hiện sao? Hắn cùng ngươi lớn lên lại có bảy tám phần tương tự. Ba năm trước, ta  hoàn toàn mất đi tin tức của ngươi, cho nên mượn hắn tìm chút an ủi cho cõi lòng hư không cùng tịch liêu.” “Hừ, nguyên lại lời ngươi nói cấm dục suốt ba năm đều là giả dối!” Bạch Hy phát hỏa, đẩy Diệp Ý Tiêu ra, trừng mắt nhìn y. “Không có.” Diệp Ý Tiêu khó có được tâm tình rất tốt. Đường viền khuôn mặt vốn lạnh lùng liền nhu hòa đi rất nhiều. Tiến lên vài bước, lại đem tay Bạch Hy cầm chặt: “Ta không có chạm qua hắn, nhiều lắm cũng chỉ cùng ăn cơm xem phim. Trong ba năm này, ta thực sự vì ngươi giữ gìn trinh tiết. Như thế nào, chuẩn bị thưởng cho ta thế nào a?” “Cút.” Bạch Hy bị Diệp đại tổng tài dọa tới hai mắt trợn trắng, biểu cảm thực 囧,khuôn mặt phơi nắng vốn ửng hồng lại càng hồng hơn. Thấy người nào đó thực sự hóa thân thành sói, trực tiếp bổ nhào vào thế là xong. Đương nhiên, ý đồ của Diệp Ý Tiêu cuối cùng cũng không thực hiện được. Nguyên nhân là Đặng thúc mang người tới, chuẩn bị lắp đặt thiết bị, công nhân cũng đã vào vị trí của mình, cho nên….Diệp lão bản chỉ có thể nghẹn một bụng đói tới đêm nay.