Kiếp trước, ta chỉ biết có mỗi cái tên Hoa Tịch Tuyết. Hoa Tịch Tuyết ở vùng đồi trà, Hoa Tịch Tuyết là một thôn nữ. Và... Hoa Tịch Tuyết ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Trong giấc mơ, ta nhìn thấy cái ngày mà người thần bí tìm đến nhà ta, đưa đệ đệ rời khỏi cuộc sống của ta và mẫu thân. Sáu năm sau, hắn ta lại tìm tới, van cầu ta thay thế tạm thời cho đệ đệ. Ta yếu đuối, ta lo sợ cho tính mạng của mình, ta không thích sự ràng buộc chốn cung đình, ta kịch liệt từ chối hắn. Mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Kể từ ngày đó, ta không gặp lại hắn, cũng không biết một chút tin tức nào của đệ đệ. Vì lần ích kỷ ấy của ta, mẫu thân và ta đã đoạn tuyệt nhau. Ta khăn gói, tìm đường lên kinh thành.  Tính tình của ta vô cùng nhút nhát. Lạc đường đến Túy Hồng lầu, mấy tên công tử xúm vào trêu chọc ta, ta chỉ biết ôm mặt khóc. Có một cô nương can đảm, đứng ra nói lý thay ta. Ta yếu đuối đến mức van xin cô nương ấy, đừng động đến họ, ta không muốn bị họ đánh sau lưng. Cô nương ấy thở dài, lắc đầu rồi rời khỏi. Giữa đường phố đông người, ta như con én lạc bầy, đi đường cứ đụng tới đụng lui, chẳng biết hướng nào mà định.  Trong một quán trà nhỏ, những câu chuyện trà dư tửu hậu vang lên không ngớt, ta vô tình hóng được vài câu. “Thái tử lâm bệnh mãi mà không khỏi. Hoàng thượng băng hà, giang sơn này thuộc về Trường An Thân vương.” “Ông có nói nhầm không đó? Trường An Thân vương tính tình hiền lành, tôi từng có dịp gặp qua người, ngay cả một con giun người cũng không nỡ giết, sao có thể trở thành đế vương?” “Hôm qua tuyển tú rầm rộ lắm, không khí thật là náo nhiệt.” Ta nghe mà tai như ù đi. Đệ đệ ta bệnh mãi không khỏi, mà phụ hoàng ta đã sớm băng hà... ... Mấy tháng sau, ta trở thành cung nữ chăm sóc vườn hoa trong Hoàng cung. Tất cả đều nhờ một dịp tình cờ. Một tên công tử muốn hãm hại ta, may thay, Hoắc Tiểu thư đi ngang qua, thu nạp ta làm nha hoàn. Tiểu thư trở thành Quý phi, mà ta cũng đi theo nàng ấy, làm một cung nữ trong Ngự Hoa viên. Quả đúng như lời mẫu thân đã nói. Chốn cung đình sâu tựa biển khơi. Hoàng đế quá mức hiền lành, hậu cung tranh sủng không ngừng, người thắng kẻ chết, mùi máu tanh tưởi. Hoắc Quý phi bị hãm hại, Hoàng thượng đành ra lệnh phế hết võ công. Từ đó trở đi, chủ tử của ta phải chịu cảnh sống uống thuốc cả đời. Ta quá nhút nhát, ta ham sống sợ chết... Vì vậy, ta đã làm tay trong cho rất nhiều người. Chỉ tội Thái hậu dan díu với Thân vương, bỏ độc khiến Hoa phi sảy thai,... Ta đã làm việc cho Hinh Quý phi Hà Dĩnh Mai – đích nữ của Tường Lam Trưởng công chúa.  Bản tính xấu xa đã khiến ta quên đi chính mình. Đệ đệ còn chưa tỉnh, tỷ tỷ như ta đã đẫm máu hai tay rồi. Hà Dĩnh Mai nâng đỡ ta lên đến Thượng cung. Ta không còn nhút nhát nữa, ra tay cũng bớt đi e dè. Sau khi Hoàng thượng phong nàng ta làm Hoàng hậu, nàng ta càng tác oai tác quái. Còn ta, ta bắt đầu mở rộng thế lực của mình, tham ô hối lộ, sai người mua nhà giúp mình, hòng mong an dưỡng tuổi già. Đệ đệ của ta, ta không trông cậy được nữa, mà vốn dĩ đã không trông cậy được rồi. Ta có cuộc đời của ta. Hắn đã ngủ mấy năm, ngủ đến chết cũng được. Dù sao đi nữa, giang sơn này đã thuộc về chi thứ, hắn có tỉnh lại cũng chẳng thể lên tiếng đòi. ... “A Tuyết... nàng không nhận ra ta sao?” “A Tuyết... nàng không phải người như vậy, nàng vốn không phải người như vậy.” Hắn là Chu Dật Ninh, cũng là tên nhóc con năm xưa đã vui đùa cùng ta. Giờ đây, hắn đã có thê hiền tử quý, mà ta thì vĩnh viễn cô độc trong chốn hoàng triều. Những nếp nhăn in hằn lên khóe mắt. Chu Dật Ninh chán nản lắc đầu. Hắn nói, “Lúc Trần Tướng quân nói nàng không đồng ý, ta sớm đã đoán được kết cục ngày hôm nay, chỉ là ta không thể ngờ được,... nàng lại ra tay hãm hại nhiều người như vậy.” Ta cười khổ. Trong thiên lao tối tăm này, ta còn gì để tiếc nuối nữa chứ? Thái hậu bị phế làm thường dân, Quý phi qua đời trong bệnh tật, Hoa phi mất con rồi tự sát,... còn có rất nhiều, rất nhiều người nữa mà ta không nhớ tên.  Hà Dĩnh Mai quả nhiên cao tay, sau khi con của nàng ta trở thành Thái tử, nàng ta lập tức tìm cách đổ hết tội lỗi lên đầu ta, tru diệt ta một cách gọn gàng nhất. Nàng ta dò la được chỗ mẫu thân ta ở, ép ta không được hé răng một lời. Chu Dật Ninh đột nhiên rơi nước mắt. Hắn vừa khóc vừa nói, “A Tuyết... Nếu có thể, ta nguyện được trở về những tháng ngày bên đồi chè ấy, cùng nàng chơi trốn tìm, cùng nàng hái chè trong buổi sáng tinh sương, cùng nàng rượt đuổi nhau giữa những triền đồi rộng lớn...” Đã rất lâu, ta không rơi một giọt nước mắt... Đối với Chu Dật Ninh, ta không có tình cảm sâu đậm, chỉ có sự thương mến đối với một người bạn thuở thiếu thời. Hắn không cần thương hại ta như vậy. Sau lưng hắn, một nữ nhân khác bước vào. Nàng ta chính là Đàn Phu nhân Phương thị. Ta nhận ra nàng ta, năm xưa ở Túy Hồng lầu, nàng ta đã nói lý thay ta. “Hoa Thượng cung, dù gì cũng là người quen cũ, bấy lâu nay, ngươi chưa từng hãm hại ta. Hôm nay là lần cuối cùng ta đến thăm ngươi, cũng muốn đoạn tuyệt tất cả với ngươi... Ngươi không hãm hại ta, ngươi nhiều lần cứu ta, nhưng ngươi lại đẩy Niệm nhi xuống hồ sen. Ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho ngươi, Hoa Tịch Tuyết!” ... Ngày định mệnh của ta rốt cuộc cũng đến. Chu Dật Ninh cầu xin Hoàng đế để cho ta được chết toàn thây. Nội giám mang đến cho ta một bình rượu độc. Chén rượu ngọt ngào xen lẫn đắng chát, tựa như ta đang uống cả cuộc đời vào mình. Trước giây phút nhắm mắt, hình ảnh cũ xưa hiện ra trong đầu ta. Ta hối hận, ta đau lòng, ta tiếc thay cho những tháng ngày trẻ tuổi. Nếu có kiếp sau, ta sẽ đền bù cho tất cả, không khiến mẫu thân phải đoạn tuyệt mình. Nếu có kiếp sau, ta sẽ trả lại hạnh phúc cho từng người một. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ trở thành Hoàng đế, nối lại duyên xưa cùng Chu Dật Ninh, người bằng hữu một lòng vì ta... Nếu có kiếp sau,... ta nguyện trả thù cho tất cả... Chén rượu buông lơi, vang lên tiếng bể nát. Ta nhắm mắt, khép lại một cuộc đời ích kỷ, kết oán gây thù.