Đừng nói không yêu
Chương 5 : Misa, anh tìm thấy em rồi!
Mệt mỏi, là tất cả những gì mà anh muốn nói với em lúc này.
Anh không muốn phải tiếp tục nữa đâu, đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa, Misa à.
Anh nhớ em đến phát điên, mong được gặp em đến phát dồ rồi.
Nếu cứ thế này anh sẽ không thể chịu nổi mà phải vào bệnh viện tâm thần mất, mau xuất hiện đi, Misa, đừng tránh anh nữa.
Anh yêu em!
Thùy Lâm đặt cặp lên bàn, ngồi phịch xuống, chiếc ghế bị đè một cách thô bạo khẽ rung lên khiến cho Ngọc Ánh đang ngồi chép bài cũng phải ngẩng đầu lên, nhăn mặt nhìn Thùy Lâm nhưng cô nàng mặc kệ, tỏ vẻ không thấy ánh mắt không hài lòng của bạn mình, thở dài thườn thượt.
Ngọc Ánh lẩm bẩm:
- Rõ là không bình thường mà.
Thùy Lâm nhắm mắt lại, quyết định làm người bị điếc trong lúc này.
Ngọc Ánh hơi ngạc nhiên khi thấy Thùy Lâm hiền đột xuất, bình thường mỗi khi nghe thấy vậy chắc chắc Thùy Lâm sẽ lườm cô hoặc là xông tới đánh cô túi bụi.
Lấy tay sờ lên trán Thùy Lâm rồi tự nói với mình:
- Không nóng, chẳng lẽ là có vấn đề về não?
Thùy Lâm hít một hơi dài, nuốt cục tức vào trong bụng, nghiêm giọng nói:
- Ngọc Ánh.
- Dạ vâng ạ. – Ngọc Ánh thản nhiên trả lời.
- Cậu rốt cuộc là có gì với anh mình hả?
Ngọc Ánh nghe xong thì ******** mặt ra, lắc lư cái đầu nhìn Thùy Lâm, khi chắc chắn là cô nàng không nói đùa thì mới hỏi:
- Cậu đang nói chuyện với mình hả?
- Không lẽ nãy giờ người trả lời mình là ma?
Chớp mi một cái, Ngọc Ánh sán lại gần Thùy Lâm, mắt sáng như bắt được vàng:
- Cậu có anh trai hả? Đẹp trai không? Giới thiệu mình đi, cái này hot nha.
Thùy Lâm nghiến răng:
- Ngọc Ánhhhhhhhh!
- Ừ, được rồi. Mình sẽ nghiêm túc được chứ, cậu không phải nhấn mạnh tên của mình thế đâu. – Ngọc Ánh ngay lập tức ngồi dịch ra xa, hai tay xòe ra để chéo trước mặt tỏ vẻ sợ sệt.
- Rốt cuộc cậu có gì với anh mình hả?
Ngọc Ánh im lặng, nghiêng đầu sang phải rồi lại trái, ngơ ngơ người một lúc rồi mới nói:
- Anh trai cậu là ai? Mình biết không?
Thùy Lâm không còn gì để nói nữa, cô đang hỏi cậu ta thì cậu ta lại hỏi lại cô, đúng là bó cẳng luôn.
- Mình mà biết thì đã không phải hỏi cậu.
Ngọc Ánh nhún vai:
- Mình đã trả lời cậu rồi đó.
- Cậu chắc là không biết anh mình không? – Thùy Lâm đanh mắt lại, trông vô cùng ghê gớm.
- Xin cậu đấy, hôm qua lúc cậu nói mình mới biết là cậu có anh trai. Thử hỏi xem làm sao mình có thể biết một người mình không biết được chứ.
- Ừ, có lí.
- Mà có chuyện gì vậy?
Thùy Lâm im lặng một hồi, nhớ lại hôm qua.
Khi cô nhìn thấy màn hình máy tính của anh trai là tấm ảnh của Ngọc Ánh hồi nhỏ, cô đã sốc đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống bàn vi tính.
Mẹ của cô đã từng nói sở dĩ anh trai cô không cho bất kì ai chạm vào máy vi tính của mình là vì màn hình của anh có cài ảnh người anh yêu và anh đang đi tìm cô gái đó, anh không muốn cho bất kì một ai biết người đó là ai.
Lúc này, chính mắt cô nhìn thấy tấm hình mà cô đã vừa được nhìn thấy ở một căn nhà khác hỏi sao không ngạc nhiên được chứ?
Khi ấy giả thiết duy nhất hiện ra trong đầu Thùy Lâm là mắt anh trai cô nhất định là có vấn đề về đầu óc, nếu không thì làm gì có chuyện người gần ngay như vậy mà phải đi tìm chứ?
Dường như thấy được vẻ ngạc nhiên của Thùy Lâm, Khang liền đến bên cạnh, dò hỏi:
- Em biết cô gái trong ảnh?
Thùy Lâm ngay lập tức lắc đầu, bằng mọi giá trước khi sự việc được sáng tỏ cô sẽ không nói ra bất cứ điều gì, lỡ không đúng thì lại thành cái miệng vạ cái thân.
- Em chắc chứ? – Ánh mắt của Khang sắc nhọn như muốn xuyên thẳng tâm can của Thùy Lâm.
Trong lòng Thùy Lâm không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng vì bảo vệ bản thân mình, cô vẫn giữ vững chủ kiến của mình, tiếp tục lắc đầu.
Mạng sống quan trọng nhất mà.
- Vậy sao lại ngạc nhiên thế?
Thùy Lâm cúi đầu xuống, cầm điện thoại lên, bấm nút xóa vào tấm ảnh cô vừa gửi đi, trong đầu đột nhiên hiện ra một lí do:
- Em chỉ là không ngờ anh cũng biết yêu cơ đấy. – Giọng nói vô cùng giễu cợt.
Khang im lặng nhìn Thùy Lâm một lúc rồi đứng dậy, quay người bước đi sau khi để lại câu nói:
- Trong buổi tối phải đánh xong văn bản. Không thì đừng ăn cơm.
Đợi cho đến khi anh trai của mình đã đỉa ngoài, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Thùy Lâm mới dám thở mạnh.
Khiếp thật, nếu cứ thế này chắc cô chết vì thiếu ô xi và căng thẳng mất, ai đó nói cho cô biết rốt cuộc cô đã làm gì sai mà ông trời lại mang đến cho cô một người anh đáng sợ này chứ?
Cầm lấy chiếc điện thoại, nhấn vào phần tin đã gửi, Thùy Lâm mở tấm ảnh lúc nãy ra và đối chiếu với màn hình.
Thùy Lâm thấy như bị nghẹt thở, không khác nhau một chút nào cả.
Không khó để cô có thể tìm thấy mục để hình ảnh của anh, toàn bộ đều là ảnh của một người, mà người đó không ai khác chính là Ngọc Ánh, dù cho có nhiều ảnh cô chưa từng thấy nhưng dựa vào đôi mắt và nụ cười thì Thùy lâm chắc chắn đó là Ngọc Ánh.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra chứ?
Anh của cô và Ngọc Ánh, hai người họ…?
Lúc ấy Thùy Lâm không hề biết rằng ở phía sau cô, nơi cánh cửa vừa khép lại ấy đang từ từ hé ra, nhẹ nhàng, không một tiếng động, một ánh mắt nhìn vào bên trong.
Đặt tay lên ngực trái, Thùy Lâm vẫn thấy tim mình đập thình thịch, dư âm của ngày hôm qua vẫn còn trong cô, cái cảm giác vừa sợ bị phát hiện lẫn tò mò muốn khám phá vẫn ẩn hiện trong con người cô. Khỏi phải nói hôm qua cô đã sợ như thế nào, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực vì hốt anh cô biết chuyện.
Ngọc Ánh đã nói là không biết anh cô là ai, Thùy lâm tin chắc Ngọc Ánh sẽ không nói dối mình, vả lại còn anh cô nữa, anh ấy chắc không thể nào lại không nhận ra mà phải vất vả đi tìm, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Nghĩ tới khả năng đó, Thùy Lâm liền thở phào một cách nhẹ nhõm.
Ngọc Ánh nhìn Thùy Lâm bằng một ánh mắt kì dị như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, khẽ huơ huơ tay trước mặt Thùy lâm, cô gọi khẽ:
- Lâm… Lâm, cậu sao vậy?
Thùy Lâm chớp mắt lại, nhìn Ngọc Ánh rồi khẽ cười, lắc đầu nói:
- Mình không sao.
Ngọc Ánh nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm gì nữa, cúi đầu xuống viết bài rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì đó cô ngẩng đầu lên nói với Thùy Lâm:
- Mà lúc nãy Hoàng Anh tìm cậu có chuyện gì ý.
Thùy Lâm nghe thấy vậy thì sờ tay vào túi quần rồi trợn mắt, nhảy dựng người lên:
- Á, chết rồi, điện thoại của mình đâu rồi?
Ngọc Ánh chìa hai tay sang hai bên tỏ vẻ không quan tâm rồi cúi đầu xuống viết bài tiếp.
Khang nhìn cô bé đang vò đầu tìm thứ gì đó trong cặp trên màn hình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại trên tay, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi.
Muốn giả vờ không biết ư?
Còn khuya nhé!
Tưởng rằng đây sẽ mắc lừa sao, mơ đi!
Giờ ra chơi…
Ngọc Ánh nằm phịch xuống bàn, gương mặt mệt mỏi nhưng giọng nói thì vô cùng sung sướng:
- A, thật là thỏa mái khi hôm nay không có giờ anh, ước gì hôm nào cũng như hôm nay.
Hà My dí tay vào trán Ngọc Ánh nhăn mặt nói:
- Bé Ngọc Ánh nói thế không được nha, khối của chúng ta là khối d, không có tiếng anh sao được. Mà hồi trước mình thấy cậu thích tiếng anh lắm mà, sao bây giờ lại…
- Trước đây là có cô Hiền yêu quý của mình, còn bây giờ thì ứ thèm nha. Hu hu, cô ơi, cô ở đâu, mau về với em đi nếu không cô sẽ mất em luôn đó. – Ngọc Ánh cắt ngang lời của Hà My.
- Hứ, mất cậu thì có người khác, cần gì chứ.
- Đồ đáng ghét nhà cậu, chết đi. – Ngọc Ánh nhăn mặt, giơ tay lên định đánh hà My.
Hà My thấy Ngọc Ánh muốn động thủ thì giơ hai tay lên trước mắt, ánh mắt chợt liếc ra bên ngoài, nói to:
- Stop, Hoàng Anh nhà cậu đến kìa.
Ngọc Ánh vội vàng bỏ tay xuống, vuốt vuốt lại tóc rồi mới từ từ quay người ra bên ngoài, nụ cười trên môi cứng đơ lại khi không thấy ai bên ngoài.
Ngọc Ánh nghiến răng, nghiếng lợi:
- Đỗ Hà My!!!!!!
Chưa kịp để cho Hà My kịp nói gì, Ngọc Ánh đã quay phắt người lại, hai tay bóp lấy cổ của cô bé rồi lắc lên lắc xuống:
- Cậu chết đi, dám lừa mình hả?
Hà My với với tay, cố gắng gỡ bàn tay đang lắc cổ cô đến chóng cả mặt của Ngọc Ánh ra, giọng nói đứt quãng:
- Dừng lại… ặc ặc… Hoàng Anh xuất hiện thật rồi…
- Tưởng mình là con ngốc sao?
- Ngọc Ánh. – Một giọng nói trầm và nhẹ vang lên từ phía sau khiến cho Ngọc Ánh dừng lại mọi động tác rồi đẩy mạnh Hà My ra đằng sau, xoa xoa má, từ từ quay đầu sang, nở một nụ cười thật tươi, giọng nói nhẹ nhàng:
- Hoàng Anh.
Đùa gì chứ, cho dù không thích nhưng vẫn phải giữ được hình tượng trước mặt anh ta chứ.
Nếu lỡ anh ta đi nói với người khác thì chẳng phải sau này cô sẽ “ống chề” sao?
Hà My đấm đấm cái cổ vừa bị hành hạ, nhìn Ngọc Ánh khinh bỉ.
Hừ, đúng là con nhỏ thấy trai là sáng mắt ra mà.
Cái gì mà mình không thích Hoàng Anh chứ, cậu mà không thích anh ta thì thế giới này đảo lộn thật rồi.
Cái dáng vẻ của cậu đã bán đứng lời nói của cậu, Nguyễn Ngọc Ánh à, cả thế giới biết cậu thích anh ta, chỉ có cậu là không biết thôi.
Hoàng Anh nhìn Ngọc Ánh rồi lại nhìn cô bé vừa bị ném xuống bàn một cách không thương tiếc kia mà toát mồ hôi hột.
Ngọc Ánh à, em có thể đừng nhẫn tâm như vậy không, cho dù là con gái với nhau nhưng cũng đâu cần phải mạnh tay như vậy chứ?
Có thể em là con gái nên không cảm thấy gì nhưng anh là con trai nên sẽ rất “thương hoa tiếc ngọc” đấy.
- Anh tới đây có chuyện gì sao? – Ngọc Ánh hỏi, đôi mắt mở to vô cùng dễ thương.
Hà My bĩu môi, nếu cậu mà chớp chớp mắt nữa thì mình sẽ nghĩ cậu là gái lầu xanh đang dụ khách đấy.
- À, anh đến tìm Thùy Lâm. – Hoàng Anh vừa nói xong cũng là lúc nụ cười trên môi Ngọc Ánh vụt tắt.
- Thùy Lâm, có người tìm cậu kìa. – Ngọc Ánh quay người đi, gọi to, giọng nói không giấu được sự chán ghét.
Thùy Lâm đang ngồi ghi sổ đầu bài nghe thấy thì ngẩng mặt lên, nhìn thấy Hoàng Anh đứng ở gần đó, ngay lập tức nở nụ cười, gập quyển sổ lại, chạy tới, hớn hở như con cún con, chỉ thiếu mỗi không ve vẩy cái đuôi.
Ngọc Ánh nhìn bộ dạng của Thùy Lâm như nhìn thấy sao Hàn thì giở giọng châm chọc:
- Cẩn thận kẻo ngã.
Thùy Lâm nghe thấy giọng như ăn phải dấm chua của bạn mình thì ngơ ngác không hiểu gì.
Hiểu được mới là lạ, chính Ngọc Ánh còn không hiểu tại sao mình lại nói thế nữa là Thùy Lâm.
Hà My chép chép miệng, cuối cùng thì cũng ghen rồi.
- Cậu chép cái gì hả? – Ngọc Ánh liếc Hà My một cái sắc bén – Có tin mình dẹp ngay cái hội yêu thầy Khang của cậu không hả?
Hà My rưng rưng nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy Thùy Lâm vui vẻ bước vào lớp, Ngọc Ánh càng thêm khó chịu, cô lấy quyển sách trong cặp ra một cách thô bạo như muốn trút giận nhưng không hiểu sao càng bực mình hơn, Thùy Lâm đột nhiên chìa ra một chiếc kẹp mút, giọng nói dửng dưng:
- Hoàng Anh đưa.
Ngọc Ánh hơi ngạc nhiên, tâm tình vừa vui vẻ trở lại, bàn tay đang định cầm lấy chiếc kẹo thì lại thấy trên môi Thùy Lâm đang ngậm một cái giống của cô thì mím môi lại, giật lấy chiếc kẹo ném mạnh ra ngoài.
- Ui da. – Giọng của người nào đó vang lên kèm theo tiếng chiếc kẹo đáp đất.
Ngọc Ánh quay người về hướng phát ra tiếng động với tốc độ nhanh nhất có thể, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà muốn khóc cũng không được.
Sự mất bình tĩnh thường dẫn đến hậu quả rất lớn cho con người, bây giờ Ngọc Ánh mới hiểu được câu nói đó.
Trong lúc không thể kiểm soát được tâm tư của mình, Ngọc Ánh đã làm một việc hết sức dại dột, đó là ném văng chiếc kẹo mút ra ngoài cửa lớp.
Đây chỉ là một hành động vô cùng bình thường nhưng nó cũng để lại hậu quả rất nghiêm trọng.
Lúc Ngọc Ánh ném chiếc kẹo thì cũng là lúc người nào đó vào trong lớp lấy sổ đầu bài để kí.
Thật không may, chiếc kẹo đó có lẽ không thể cưỡng lại được vẻ đẹp quyến rũ mê hồn của Khang nên liền bay đến hôn thật mạnh vào trán của cậu rồi mới mãn nguyện nằm xuống dưới đất.
Khỏi phải nói người nào đó tức giận tới mức nào, cơn giận có lẽ phải được ví với chiến tranh thế giới thứ ba.
Nhưng thật may mắn vì đó là chiến tranh thế giới thứ ba chứ không phải thứ nhất hay thứ hai, vì chiến tranh thế giới thứ ba chưa diễn ra nên đồng nghĩa với việc cơn giận của người nào đó chưa bùng phát mà chỉ mới nhom nhen trong đầu thôi.
Nuốt giận vào trong bụng, Anh Khang hung hăng trừng mắt với Ngọc Ánh rồi bước lên bục giảng cầm quyển sổ đầu bài, mở ra, múa vài nét vào quyển sổ rồi gập lại đi ra khỏi lớp.
Đến khi bóng dáng của Anh Khang chỉ còn là một dấu chấm nhỏ thì Ngọc Ánh mới dám thở một cách bình thường.
Quả thật là rất có khiếu dọa người nhé, sợ muốn đứng tim luôn.
Cứ thế này không sớm thì muộn, cô cũng sẽ bị dọa mà chết thảm thôi.
Thùy Lâm vô cùng ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ muốn phát tiết nhưng không phát được của anh mình, cô chợt nhớ đến chuyện bức ảnh, nhìn Ngọc Ánh đang thở phào nhẹ nhõm bằng một ánh mắt phức tạp.
Khang day day trán, thật sự là đau muốn chết đi được.
Lẽ ra, cậu đã nói cho cô bé không biết trái phải kia một trận rồi nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng sợ đến mức không dám thở mạnh của cô ấy, cậu lại không đành, cố nuốt cơn giận xuống mà làm ra vẻ thật bình tĩnh nhưng trong lòng thì muốn nhảy bổ xuống mà hỏi sao lại phải sợ hãi như vậy chứ.
Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, chẳng lẽ là bị ám ảnh bởi tin nhắn của Thùy Lâm gửi cho tên Hoàng Anh nào đó.
Anh Khang nhăn mặt lại, mở điện thoại ra, đọc lại từ đầu:
“ Hoàng Anh, có cái này cực kì hay ho lien quan đến Ngọc Ánh, có muốn biết không?”
“ Em nói có thứ hay ho liên qua đến Ngọc Ánh, là thứ gì vậy?”
“ Có qua thì phải có lại chứ!”
“ Em muốn bao nhiêu?”
“ 1 lít.”
“ Ok.”
Sau đó là một tin nhắn hình, hình ảnh gửi đi là một cô bé vô cùng xinh xắn đang giơ hai tay lên bên miệng cười rất xinh xắn, Anh Khang nhìn hình ảnh đó rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, đôi môi mím chặt lại.
Dương Thùy Lâm, dám dùng cách chết tiệt đó để kinh doanh, quả nhiên là không muốn sống nữa.
Tuy rất giận Thùy Lâm nhưng Anh Khang cũng không vội manh động, để trưa nay điều tra rõ ràng xử lí nó sau cũng không muộn.
***
Thùy Lâm ngồi run cầm cập như gặp phải gió mùa đông bắc ở trong phòng, khuôn mặt cúi gằm xuống để tránh khỏi ánh mắt như sát thủ của người đối diện.
Không hiểu sao lúc trưa nay vừa về đến nhà cô đã bị triệu tập tới phòng của anh trai và bị nhìn từ lúc đó đến giờ, nhẩm tính cũng được gần 45 phút rồi, rốt cuộc là cô đã làm gì sai chứ?
Lúc này, anh trai quý giá của cô mới chịu mở miệng:
- Biết tại sao lại ở trong này không?
- … - Lắc đầu.
- Không thắc mắc là điện thoại đâu à?
Thùy Lâm mở to mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn Khang, ánh mắt toát lên một vẻ ngây thơ đến đáng thương.
Khang rút cái điện thoại ra từ trong túi giơ lên, Thùy Lâm vội vàng đưa tay ra như bắt được vàng, nhưng người nào đó lại rút tay về như không hề muốn trả đồ.
Thấy Thùy Lâm nhìn mình đầy thắc mắc, Khang chỉ mỉm cười:
- Không có gì muốn nói sao? – Im lặng chờ đợi một hồi lâu, thấy vẻ khó hiểu trên khuôn mặt Thùy Lâm, Khang lại chậm rãi nói tiếp – Về chuyện tấm ảnh.
Nói xong còn cười một cái rất tươi như muốn cảnh báo: Mày thử không nói thật xem.
Thùy Lâm nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm cầu trời khấn phật và không ngừng xin lỗi Ngọc Ánh.
Điều chỉnh lại nhịp thở, cô khẽ nói:
- Em sai rồi, lẽ ra em không nên nói dối anh, cô gái đó em có biết.
- Là ai?
- Tại sao anh lại muốn biết?
- Nói hay không?
- Là… Ngọc Ánh.
Ánh mắt Khang khẽ lóe lên một tia nhìn u ám rồi rất nhanh chóng thay thế bởi sự ngạc nhiên xen lẫn với vui mừng.
Tất nhiên là Thùy Lâm không hề thấy được sự khác lạ đó của Khang, cô chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng cho bạn mình, giọng nói mang theo sự khẩn khoản:
- Anh, anh đừng làm hại gì cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của em.
Khang khẽ liếc mắt nhìn Thùy Lâm, nhại lại cô bằng một giọng mỉa mai:
- Làm hại? Bạn tốt? Nếu để Ngọc Ánh biết được bạn tốt của mình chỉ vì 100000 đồng mà bán tấm ảnh của mình cho người khác thì sao nhỉ?
Thùy Lâm trợn mắt, cô lun lẩy bẩy, giọng nói ngập ngừng:
- Anh xem tin nhắn của em.
Người nào đó không hề cảm thấy xấu hổ khi xem trộm tin nhắn của người khác nên gật đầu chắc nịch, dáng vẻ như đang làm một chuyện rất đáng tự hào.
Thùy Lâm đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Khang:
- Anh cư nhiên dám đọc trộm tin nhắn của em?
Khang lạnh lùng nhìn bộ dạng hùng hổ của Thùy Lâm:
- Sao lại không dám? Nếu không đọc thì làm sao biết được mày đối xử với bạn bè như thế nào? Ba mẹ có dạy mày cách kiếm tiền kiểu này sao? Bán đứng bạn bè sau lưng thế thấy tự hào lắm hả?
- Em… chỉ là trêu đùa thôi mà.
- Trêu, vậy cái này là trêu sao? – Khang vừa nói vừa chìa điện thoại của mình ra trước mặt Thùy Lâm.
Hiện lên trên màn hình điện thoại là hình một người con trai đang đưa tiền cho một người con gái.
Thùy Lâm nhìn thấy vậy thì mặt mũi biến sắc, không còn gì để chối cãi.
- Đi trả tiền cho cậu ta và làm cách nào thì làm, bằng mọi giá phải xóa được tấm ảnh đó đi.
- Anh rốt cuộc là có gì với Ngọc Ánh chứ?
Khang không nói gì, chỉ nhìn Thùy Lâm cảnh cáo rồi quay người bước đi.
“ Misa, anh tìm thấy em rồi!”
- Vy, cảm ơn hôm nay đã đi cùng mình nhé. – Ngọc Ánh ngồi lên phía sau chiếc xe đạp, cười nói với cô gái đang đèo cô ở phía trước.
- Nếu muốn cảm ơn thì chiêu mình ăn gì đi. – Cô gái trước mặt quay đầu lại nói.
- Ô kê, đi ăn chè đi.
Đang đi trên đường thì ba chiếc xe đạp ở phía trước đột nhiên lao vào nhau, chủ nhân của ba chiếc xe này đều là học sinh trường Ngọc Ánh, một tên vội vàng nhảy ra để tránh bị ngã.
Cô bạn của Ngọc Ánh bỗng nói với chàng trai vừa nhảy ra đó:
- Anh ơi, thật là ngưỡng mộ anh…
Ngọc Ánh đang ngớ người ra không hiểu tại sao bạn mình lại nói vậy thì đã nghe được vế tiếp:
- … anh nhảy quá siêu.
- Ha ha… Hồng Vy ơi là Hồng Vy, cậu nói cái quái gì đấy. – Ngọc Ánh cười phá lên như điên như dại khi nghe xong câu nói của Hồng vy.
Dĩ nhiên là hai tên con trai kia mặc dù đang đè lên nhau nhưng cũng phải phì cười vì câu nói đó.
Đến khi đi quá xa rồi Ngọc Ánh vẫn không ngừng cười. Cô thật sự không thể hiểu nổi trong đầu của bạn mình chứa những gì mà lại nói như vậy.
Hồng Vy là học sinh của trường Hà Trung, sở dĩ Ngọc Ánh quen biết Hồng Vy là vì một cuộc thi giao lưu giữa các bí thư của các trường, hai người ở một đội nên nghiễm nhiên chơi với nhau.
Lúc dựng xe ở trước cửa quán, đột nhiên có một chị gái đưa cho hai người một tờ rơi, miệng không ngừng nói:
- Sim học sinh, sinh viên siêu tiết kiệm.
Hồng Vy tự nhiên bịt mồm cười rồi nói với Ngọc Ánh:
- Mình cứ tưởng là chỉ có Nam ngư siêu tiết kiệm thôi, ai ngờ lại có cả sim siêu tiết kiệm nữa.
Ngọc Ánh khẽ cười, nhún vai:
- Bây giờ đang mốt siêu tiết kiệm mà.
- Hay là chúng ta lập một quán chè siêu tiết kiệm đi.
- Ô kê, cậu chi tiền nhé.
Hồng Vy nhăn mặt lại, huých Ngọc Ánh một cái.
Ánh mắt của Hồng Vy vô tình nhìn thấy chiếc xe mô tô màu đen dựng gần đó, khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng lên khi thấy một chàng trai tóc bạch kim đứng dựa vào chiếc xe mô tô đó đang vẫy vẫy tay về phía cô.
Ngọc Ánh nhìn theo ánh mắt của Hồng vy, bịt mồm lại để không kêu lên vì quá sốc trước vẻ đẹp trai của người đó, vô cùng kích động nói với Hồng Vy:
- Đẹp trai quá, cậu cướp đâu ra vậy?
Hồng Vy e thẹn cúi đầu xuống, đi tới chỗ chàng trai kia, kéo cậu ta đến chỗ Ngọc Ánh vẫn đang mê mẩn, nhẹ nhàng nói với chàng trai:
- Đây là Ngọc Ánh, bạn mình. – Rồi lại nói với Ngọc Ánh – Còn đây là Kai, bạn trai mình. – Ba chữ cuối Hồng Vy cố tình nhấn mạnh để chứng tỏ quyền sở hữu.
Kai nghe thấy thế thì phì cười, chìa tay ra trước mặt Ngọc Ánh:
- Chào cậu.
Ngọc Ánh nghe thấy hàm ý trong câu nói của Hồng Vy thì khẽ bĩu môi, khinh bỉ nhìn bạn mình rồi cười tươi với Kai, bắt tay lại:
- Chào cậu.
- Đi thôi, bắt tay làm gì, mất thời gian. - Còn chưa kịp chạm vào tay mĩ nam đã bị Hồng Vy kéo đi vào trong.
Ngọc Ánh khóc thầm trong lòng, đúng là đồ có người yêu quên hết bạn bè.
Misa, cuối cùng anh đã tìm được em rồi. Ông trời quả nhiên không phụ công anh.
Quyển nhật kí này có lẽ cũng phải bỏ đi thôi vì từ giờ anh sẽ theo đuổi em và nói thẳng với em thay vì phải viết ra thế này, có được không?
Anh yêu em rất nhiều, cô bé của anh!
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
42 chương
30 chương
44 chương
17 chương
37 chương