Edit: FlantyTịch Hoan tìm được cơ hội, chụp một tấm ảnh thật đẹp. Thẩm Khinh Lãng cười một cách thản nhiên, nhẹ nhàng, đối lập với dáng vẻ ít cười trước kia, đứng trên sân khấu thế này càng thêm xuất chúng. Vưu Vi vòng tay trước ngực nói: “Hai mắt đều tỏa sáng.” Tịch Hoan cười cười với cô ấy, khóe mắt liếc thấy một bóng hình, nhắc nhở kỳ lạ: “Nhìn về phía sau cậu 10 mét xem.” Nhìn cái gì? Vưu Vi nghe lời mà xoay đầu, đôi mắt mờ mịt va vào một dòng suối lạnh, khuôn mặt Giang Sóc lập tức kích thích cô ấy. Cô ấy nhanh chóng vặn đầu về, lườm Tịch Hoan: “Chị em plastic?” Thẩm Khinh Lãng trên sân khấu đã rời đi cùng các đồng đội, Tịch Hoan cúi đầu xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp được, nói: “Tớ chỉ bảo cậu nhìn, cậu kích động thế làm gì.” Vưu Vi hừ lạnh. Tịch Hoan không nói ra những gì mình nghĩ. Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhiều khả năng đan xen vào nhau, nghĩ đến những chuyện từng xảy ra, cuối cùng chỉ còn lại một khả năng lớn nhất. Chắc hẳn ai đó trong chiến đội YGH biết hành trình của Vưu Vi. Mà hành trình của Vưu Vi trên cơ bản đều là những người xung quanh mới biết, hoặc là bạn cùng trường, cùng với một số ít bạn bè. Ngoài những người này ra, còn một người. Chính là người cô ấy từng treo ngoài miệng rất nhiều lần – Sao Chổi. Từ lần đầu tiên Tịch Hoan gặp Giang Sóc cho đến lần này, cô luôn cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó, nhất là lúc đối mặt vừa nãy. Cũng không được coi là đối mặt, bởi vì cô cảm giác đối phương đang nhìn Vưu Vi bên cạnh mình. Những cô bạn tốt này dường như đến tận bây giờ vẫn không biết gì. Cô nhún vai, quyết định chờ chắc chắn rồi mới nói, miễn cho cành mẹ đẻ cành con. Vưu Vi từ lúc biết Giang Sóc ở phía sau thì không tự nhiên chút nào. Vóc dáng cô ấy rất cao, ngoài những nam sinh đặc biệt cao lớn xung quanh, gần như không ai so được với cô ấy, nên cô ấy rất nổi bật trong đám đông. Thậm chí những nam sinh xung quanh còn muốn thêm số WeChat. Cô ấy không cho bất kỳ ai, nhân tiện gửi một tin WeChat cho Giang tiên sinh Sao Chổi: “Đêm nay tôi có việc, không chơi trò chơi.” Giang: “Được.” Trong lòng Vưu Vi bực bội, đột nhiên nhìn thấy thông báo nhắc nhở thời gian trên di động, bèn nói: “Sắp 6 giờ rồi, cậu còn không vào hậu trường chuẩn bị à?” Tịch Hoan như mới tỉnh mộng, “Được, tớ đi trước.” Sau một buổi diễn tập, cô đã biết địa điểm ở đâu, từ chối đề nghị đi cùng của Vưu Vi rồi đến đó một mình. Địa điểm bữa tiệc tối là trong khán phòng của Lạc Hàng, nơi có thể chứa ít nhất 5000 người, có thể hình dung được nó lớn như thế nào. Bởi vì trường Tịch Hoan là trường đại học nghệ thuật, thường xuyên có biểu diễn, cho nên lớn hơn một chút nữa, 8000 người được coi là bình thường. Hậu trường đông đúc, đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn lẫn, vô cùng ầm ĩ, nhưng lại tràn đầy sức sống. Em gái phụ trách thấy cô đến, hai mắt sáng ngời, “Học tỷ Tịch Hoan.” Mặc dù không cùng trường, nhưng xưng hô tôn trọng vẫn là tất yếu. Tịch Hoan gật đầu mỉm cười với cô ấy, “Tôi tới thay quần áo chuẩn bị.” “Được được được.” Em gái phụ trách lập tức dẫn cô vào, “Bây giờ còn sớm, có thể từ từ, học tỷ không cần gấp.” Trường của mình cũng không có chị gái nhỏ nào lợi hại như thế. Tịch Hoan vừa mới ngồi xuống, một cô gái trang điểm tinh xảo liền bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Học tỷ, có phải chị thật sự đang yêu đương với học trưởng Thẩm không?” Trên diễn đàn đều bùng nổ. Học trưởng Thẩm là ai, trong trường không ai không biết, trước nay chưa từng đến gần cô gái nào, hoá ra là đã sớm coi trọng chị gái nhỏ xinh đẹp trường bên. Tâm cơ thật tâm cơ thật! Tịch Hoan đánh giá mấy cô nữ sinh trước mặt, tâm lý của họ cô không thể nào biết được. Cô cong môi: “Đúng vậy, các cô đều biết?” “Đương nhiên là biết, tất cả mọi người trong trường đều biết.” “Thật ra em đã sớm nhìn thấy ảnh chụp của anh chị trên Weibo, thật sự quá đẹp, anh chị thật xứng đôi.” “Ôi chao học tỷ Tịch Hoan thật hạnh phúc.” Tịch Hoan không thể phủ nhận, hỏi: “Chuyên viên trang điểm là vị nào?” Một cô gái mặt tròn ửng hồng giơ tay lên, hưng phấn nói: “Là em là em! Em phụ trách trang điểm cho học tỷ!” Tịch Hoan gật đầu, “Ừm, đúng rồi, tôi có mang theo đồ trang điểm của mình.” Trong nghề này, không có đồ dùng của mình thì sẽ không yên tâm, mấy hành động nhỏ cô từng thấy không ít, thậm chí trước kia còn từng xảy ra ở trong đoàn. Cô gái mặt tròn cũng không ngạc nhiên: “Có thể có thể.” Tịch Hoan xoay người đối diện với gương, mở WeChat, có một tin nhắn Thẩm Khinh Lãng hỏi cô ở đâu. Cô nhắn lại một câu, bảo cậu tự chơi một mình. ... Ngoài sân thể dục, Thẩm Khinh Lãng cất di động, ánh mắt sáng tỏ, bước đôi chân dài hướng về phía đích đến. Trần Tuyết Dương túm chặt cậu, “Cậu hấp tấp thế, muốn đi đâu?” Thẩm Khinh Lãng rút quần áo mình từ trong tay cậu ta ra, “Tớ muốn đến khán phòng, đừng quấy rầy tớ.” Trần Tuyết Dương: “…” Cậu ta dạo quanh Thẩm Khinh Lãng một vòng, trêu chọc bảo: “Ồ, học trưởng Thẩm chỉ thích học tập không thích xem tiệc tối, muốn đi xem biểu diễn à?” Có trời mới biết khi cậu ta nhìn thấy phản hồi trên diễn đàn trường thì có bao nhiêu câm lặng. Lần đầu tiên Thẩm Khinh Lãng muốn khinh bỉ một người. Nhưng cậu nhịn xuống, còn bình tĩnh nói: “Cậu không hiểu.” Làm sao người chưa từng yêu đương có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cậu như thế nào. Cậu nhìn mắt bạn cùng phòng, âm thầm cảm khái. Không có bạn gái thật là đáng sợ. Trần Tuyết Dương cười nhạo: “Giờ cậu cũng không vào được, hậu trường ngoài nhân viên thì không cho phép người khác vào.” Lời này vừa thốt ra, rốt cuộc bước chân Thẩm Khinh Lãng cũng ngừng lại. ——— 7 giờ, khán phòng lớn đầy người ngồi. Phía trước là các cựu sinh viên nổi tiếng và lãnh đạo, phía sau mới thực sự là sinh viên – hoặc đang nghịch di động, hoặc châu đầu ghé tai. Hai nam hai nữ dẫn chương trình lên sân khấu. Sau vài lời xã giao, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Thẩm Khinh Lãng ngồi ở giữa, xung quanh toàn là những người không quen biết. Nói đúng ra, vị trí này là cậu vứt bỏ Trần Tuyết Dương để đổi lấy, cũng chỉ có sinh viên năm nhất mới có vị trí tốt như vậy. Hiện tại thuộc về cậu. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên sân khấu, gợi lên từng đợt hoan hô. Không đến nửa giờ, tổng cộng biểu diễn sáu tiết mục, có ca hát có tiểu phẩm, còn có cả tấu nói[1], tất cả đều đạt tiêu chuẩn cao hơn những tiệc tối trước đây. [1] Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Thẩm Khinh Lãng kiên nhẫn chờ đợi, gần như sắp ngủ gật. Lúc mí mắt còn đang đánh nhau, bên cạnh có người đẩy cậu, nói: “Học trưởng Thẩm, tiết mục của bạn gái anh bắt đầu rồi.” Thẩm Khinh Lãng bừng tỉnh, buồn ngủ hoàn toàn chạy biến. Cậu cảm ơn người bên cạnh. Đối phương mỉm cười, thu hồi tầm mắt tiếp tục nghịch di động, giao diện WeChat loé lên vô số dấu chấm than: “Mẹ nó! Học trưởng Thẩm vừa mới ngủ thiếp đi!!! Nghe thấy bạn gái biểu diễn cái là tỉnh ngay!!!! Đúng là tình yêu đích thực!!” Thẩm Khinh Lãng hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Đèn sân khấu vụt tắt, một chuỗi âm nhạc vang lên. Ngay sau đó, tấm rèm mở ra, một chùm sáng chiếu thẳng vào trung tâm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô gái đứng ở chính giữa. Làn váy múa ba lê xinh đẹp phiêu đãng trong không khí, mũi chân nhón lên, hai cẳng chân thẳng tắp thon dài mở ra. Mỗi một động tác đều được ánh đèn bắt lấy. Người ngồi ở hàng ghế sau không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng lại có thể thấy được vũ đạo ưu nhã tinh xảo, kích động mà kêu to. Giày múa ba lê màu hồng phấn nhảy vọt trên sân khấu, ánh đèn mông lung, mỗi bước nhảy đều khiến người ta cảm thấy lâng lâng. Một khi hiểu được tên vở kịch, cảm xúc của vai diễn được lồng ghép vào đúng vị trí, bản thân như thể đang hoá thân vào nhân vật, thả hồn mình để bay nhảy. Tịch Hoan liên tiếp thực hiện nhiều động tác khó, lại làm nước chảy mây trôi, tựa như một con thiên nga sắp bay lên trời, uyển chuyển tao nhã. Âm nhạc lúc nhanh lúc chậm, gõ vào lòng người. Thẩm Khinh Lãng nhìn chằm chằm người trên sân khấu không chớp mắt. Mãi cho đến khi Tịch Hoan dừng lại trong một tư thế xinh đẹp hoàn mỹ, ánh đèn lần thứ hai tắt đi, bóng dáng cô biến mất sau tấm màn. Tiếng vỗ tay nổi lên khắp bốn phía, khán phòng lớn tràn ngập sự phấn khích và cuồng nhiệt, thậm chí còn có nam sinh nghịch ngợm huýt sáo. “Đến xem thật không phí chút nào, quả nhiên học khiêu vũ chuyên nghiệp khác hẳn, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy múa ba lê không có gì đẹp.” “Đó là do Tịch Hoan múa đẹp. Tôi đã hỏi thăm rồi, người ta đã từng đoạt giải, còn ở đoàn múa ba lê của tỉnh đấy.” “Ôi, học trưởng Thẩm thật hạnh phúc.” “Đúng vậy… Đúng rồi, học trưởng Thẩm, anh từng lén nhìn Tịch Hoan múa chưa? Có phải rất đẹp không?” Không hiểu sao, trung tâm thảo luận đột nhiên chuyển tới trên người mình. Cậu đương nhiên từng lén nhìn Tịch Hoan múa, chính là lúc đi dạy hỗ trợ, mặc dù không phải nhảy riêng cho mình cậu xem. Thẩm Khinh Lãng chua xót, cuối cùng không kìm nén được, đứng lên khỏi chỗ ngồi. Sinh viên bên cạnh hỏi: “Học trưởng Thẩm muốn đi à?” Thẩm Khinh Lãng “Ừ” một tiếng, nhanh chóng rời đi. ... Trong hậu trường bận rộn. Chỉ còn hai tiết mục cuối cùng, những người khác đều đang làm chuyện của mình. Tịch Hoan cũng không lên tiếng, quay lại chỗ ngồi. Cô tẩy trang đơn giản bằng nước tẩy trang. Sau đó nới lỏng mái tóc buộc chặt, cuối cùng da đầu cũng được thoải mái một chút. Trên tóc được rắc sequin, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Tịch Hoan lại cởi giày múa, giải phóng cho đôi chân của mình, đi chân trần trên mặt đất. Sau một buổi biểu diễn múa ba lê thật sự cực kỳ mệt, cô dứt khoát ghé lên bàn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Khi tỉnh lại, xung quanh chỉ còn một ngọn đèn đang mở. Trong tay có một tờ giấy: “Học tỷ Tịch Hoan, bọn em thấy chị ngủ nên không quấy rầy chị. Nếu có việc chị có thể gọi học trưởng Thẩm, đương nhiên cũng có thể gọi bọn em. Bọn em ở bên ngoài dọn dẹp.” Trong lòng Tịch Hoan ấm áp. Gương mặt lấp lánh ánh đèn được phản chiếu trong gương, hai mắt sáng ngời, đường nét thanh tú, đôi môi đỏ mọng như quả bưởi mới lột vỏ. “Tỉnh rồi?” Phía sau có âm thanh vang lên. Tịch Hoan đột ngột quay đầu lại. Lúc này mới phát hiện không phải chỉ có bản thân ở đây, mà Thẩm Khinh Lãng vẫn luôn ở góc tối nơi ánh đèn không chiếu đến. Trách không được mấy cô nhóc ấy lại viết câu kia trên giấy. Chẳng lẽ cậu vẫn luôn nhìn cô ngủ? ... “Dù không tìm thấy, tớ cũng phải thử trước đã. Tớ đi mượn, giá cả xa xỉ, bồi thường không nổi.” “Không được đâu, chờ đến ngày mai không chừng bị người khác nhặt mất rồi, đến lúc đó chưa chắc đã trả lại cho tớ, tớ không biết đi đâu để khóc.” Lâm Tiếu Tiếu vừa nói chuyện với bạn cùng phòng, vừa đi về phía hậu trường. Hôm nay cô nàng biểu diễn tiết mục thứ ba, bản thân là sinh viên năm ba, rất hiếm có được cơ hội này. Gia cảnh Lâm Tiếu Tiếu bình thường, cho nên cô nàng ra ngoài thuê lễ phục và trang sức, chỉ dùng cho đêm nay. Ai biết lễ phục thì đã mang về ký túc xá, trang sức lại thiếu mất một chiếc bông tai nhỏ. Vậy nên cô nàng mới vô cùng lo lắng quay lại tìm. Sân khấu bên ngoài vẫn còn đang quét tước, đều là sinh viên trong trường nên rất nhiều người tình nguyện ở lại, có thể nghe được tiếng cười đùa và tiếng kêu kinh ngạc. Cô nàng lấy di động ra mở chức năng đèn pin, rồi đi phía trước. Còn chưa đẩy cửa ra, tai đã nghe thấy động tĩnh bên trong. “… Anh nghe nói múa ba lê chân rất đau…” “Sau đó?” Lâm Tiếu Tiếu hơi do dự, cô nàng biết có những chuyện đáng xấu hổ trong trường đại học, nếu thấy được… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có gì ghê gớm. Cô nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, không dám dùng lực quá lớn, nhẹ nhàng đẩy khe hở nhỏ, tò mò nhìn vào phía trong. Hậu trường của khán phòng có không gian rất lớn, ba phía đều có bàn trang điểm dài, sau đó mới gắn gương lên, các khoảng trống được lấp đầy bởi trang phục và đạo cụ. Lâm Tiếu Tiếu cứ như vậy mà nhìn thấy hình ảnh hai người đằng kia. Nữ sinh ngồi dựa lưng vào bàn trang điểm thì cô nàng biết, là học tỷ Tịch Hoan trường bên cạnh được đặc biệt mời tới, đêm nay biểu diễn múa đơn. Cô hơi cúi đầu, lông mày nhíu lại, nhu hòa xinh đẹp. Mà bên chân cô có một cậu chàng đang ngồi xổm. Lâm Tiếu Tiếu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, theo bản năng che miệng lại. Trang phục này buổi chiều cô nàng vừa mới nhìn thấy. Hình như đúng là học trưởng Thẩm mặc cái này khi được mời lên sân khấu sau khi biểu diễn máy bay. Bọn họ đang làm gì? Lâm Tiếu Tiếu đừng ở cửa, ngừng thở, mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ qua hình ảnh gì. Sau đó cô nàng ngạc nhiên phát hiện Thẩm Khinh Lãng từ từ nghiêng người. Lâm Tiếu Tiếu che miệng không cho mình phát ra tiếng. Cô nàng nhìn thấy Tịch Hoan để chân trần ngồi ghế trên, Thẩm Khinh Lãng nâng chân trái lên, cẩn thận xoa nắn từng li từng tý. Chân học tỷ Tịch Hoan rất trắng, mềm mại bóng loáng, có thể là bởi vì múa nên ngón chân hơi đỏ lên, còn có cả vết thương rất nhỏ. Múa ba lê nhiều năm, với người bình thường thì được coi là xinh đẹp, nhưng ném vào một đám các cô gái thì lại được coi là bình thường. Ngón tay Thẩm Khinh Lãng ấn ở lòng bàn chân, mu bàn chân cô không khỏi cong lại, kéo căng ra, thành một vòng cung hoàn mỹ. Tịch Hoan đẩy đẩy Thẩm Khinh Lãng: “Anh đứng lên.” Người ta căn bản không nghe lời cô nói. Tịch Hoan hơi tức giận, nói: “Anh buông ra, em sợ ngứa.” Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc nói nhỏ: “… Thì anh mát xa cho em một chút, sẽ không ngứa.” Cậu ngẫm nghĩ, còn bổ sung: “Không phải sợ.” Tịch Hoan: “…” Cô tránh không thoát, chỉ có thể tuỳ ý Thẩm Khinh Lãng. Nhưng lòng bàn tay đối phương nóng như thiếu đốt lòng bàn chân, khiến cảm xúc của cô không quá bình tĩnh. Thẩm Khinh Lãng cúi đầu, động tác mềm nhẹ. Lâm Tiếu Tiếu nhìn động tác của anh, đột nhiên nhớ đến thảo luận trước kia về anh trên diễn đàn, đều là nói láo được không… Hình như học trưởng Thẩm cũng không đến nỗi không hiểu phong tình như vậy. Lâm Tiếu Tiếu còn đang nghĩ ngợi, thì thấy bên trong Thẩm Khinh Lãng ho nhẹ một tiếng, một đôi tai đỏ lên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Chân cô bị bóp như cục bột nếp, mềm mại vô cùng. Cậu liếm môi, thấp giọng nói một câu. Tịch Hoan không nghe rõ, cong lưng hỏi, “Anh nói gì?” Bốn góc hậu trường chỉ mở một ngọn đèn, chiếu rõ giữa hai đầu lông mày Thẩm Khinh Lãng, cả đôi mắt rực rỡ lung linh. Thẩm Khinh Lãng nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Em múa rất đẹp.” Chú thích nho nhỏ: Khi đứng ở góc nhìn của Tịch Hoan thì mình sẽ dùng ngôi xưng “cậu” với Thẩm Khinh Lãng. Còn đứng ở góc nhìn của Lâm Tiếu Tiếu thì mình sẽ dùng ngôi xưng là “anh”.