Dung Nham
Chương 67
Mục Viễn nói chuyện với công chúa Như Ý xong, liền đi tìm quan thị vệ hộ tống công chúa tới hỏi chuyện. Thì ra Như Ý thật sự đã phái người về cung tâu với hoàng thượng rằng nàng muốn lấy thân hộ quốc. Mục Viễn đăm chiêu nghĩ ngợi nửa ngày, thấy đây quả thực là một cách hay, nếu dùng cách này có thể trì hoãn được cuộc chiến giúp bên Hàn Tiếu tranh thủ được thời gian, nhưng lại sợ công chúa Như Ý phải chịu bất hạnh thiệt thòi.
Mục Viễn cân nhắc trước sau, cuối cùng nghiến răng hỏa tốc chạy đến chiến trường cùng phụ thân thảo luận, sắp xếp. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Mục Viễn đã thúc ngựa vội quay về, đánh thức công chúa Như Ý, báo với nàng: “Ta đã gửi lời nhắn cho Hạ quân, bên đó lập tức trả lời ngay trong đêm rằng Hạ vương có lệnh, nếu đưa công chúa trở về, việc hòa thân sẽ lại có hiệu lực, hai bên có thể ngưng chiến đàm phán”.
“Trả lời ngay trong đêm?”. Như Ý công chúa cười khổ, cái tên Hạ vương này cứ quanh quẩn ở đây, chính là muốn tận tay bắt nàng. Quả nhiên việc nàng đốt tẩm cung chạy trốn vào ngày đại hôn đã làm hắn mất hết thể diện, sợ là hắn hận nàng không ít. Như Ý khép mắt, hỏi: “Tướng quân định như thế nào?”.
Mục Viễn nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, cảm thấy khó mở miệng, cuối cùng cũng quyết định nói: “Hôm nay Hàn cô nương mang thảo dược cứu người đi vào Thanh Sơn Cốc, cái này liên quan đến sự an nguy của phòng tuyến nơi ấy. Bọn ta phải chế trụ được quân của Hạ vương để Hàn cô nương thuận lợi đi qua”.
Như Ý công chúa cắn chặt môi, rất lâu sau mới nói: “Vậy hôm nay ta bị giao ra, phải không?”.
Mục Viễn hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Hạ vương đòi hỏi nội trong ba ngày nếu trao trả công chúa ở Yên Hồn quan thì sẽ lập tức ngưng chiến, đàm phán”. Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Chỉ có đình chiến thì chúng ta mới có thời gian để chuẩn bị ứng phó. Viện binh bên ta trong mười ngày nữa có thể tới, nếu như Hàn cô nương vượt qua được vòng vây tiến vào Thanh Sơn cốc, cứu được Mục lão tướng quân, mang tin tức từ Yên Hồn quan tới đó, ngoài ra còn bố trí thêm viện binh thì việc tiêu diệt Hạ quân chỉ là chuyện ngày một ngày hai”.
“Ừm”, công chúa Như Ý nói không nên lời, chỉ phát ra âm thanh từ cổ họng. Sắp tới tiêu diệt Hạ quân, mà lúc ấy nàng đã tới Hạ quốc thì việc bị giết để xả hận sợ cũng là chuyện nay mai. Nàng sờ chủy thủ trong tay áo, vất vả hồi lâu mới nói ra lời: “Nếu đã như vậy, xin tướng quân hãy an bài”.
“Công chúa…”. Mục Viễn trong lòng khẽ động, nhìn vào đôi mắt trong veo của Như Ý mà nghẹn lời. Nói lời an ủi giờ đây có ích gì, nàng vào Hạ quốc, rơi vào tay Hạ vương thì lúc đó còn ai có thể giúp nàng.
“Tướng quân…”. Như Ý nhìn Mục Viễn rất lâu rồi buồn bã nói: “Nếu Như Ý bất hạnh không quay về được nữa, mong tướng quân hãy giúp ta chuyển lời tới phụ vương, Như Ý tự hào được sinh ra làm con gái của người. Tiếc rằng Như Ý chỉ biết nhõng nhẽo tùy hứng, không là một vị công chúa tốt, bao năm nay đã làm phụ vương nhọc tâm. Như Ý đi rồi, mong phụ vương vẫn nhớ tới những ưu điểm của Như Ý trước đây, xin đừng trách cứ nữ nhi, tội nghiệp”.
Mục Viễn không dám đối diện với đôi mắt tràn đầy bi thương thống khổ của nàng, cúi đầu khe khẽ đáp lại một tiếng, vội xoay người rời đi.
Hàn Tiếu, Phượng Ninh, Hạ Tử Minh cùng trinh sát họ Lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát. Hàn Tiếu không giỏi cưỡi ngựa, lần này phải gấp rút tới Thanh Sơn cốc trong thời hạn ba ngày. Vì vậy nàng cùng Phượng Ninh cưỡi chung ngựa, còn Hạ Tử Minh và Lý trinh sát mỗi người một ngựa.
Phượng Ninh lưng đeo đại đao, còn dắt thêm một bọc nặng lương khô, Hàn Tiếu thì cột chặt túi thuốc lớn bên người. Bọn họ bốn người ba ngựa chỉ đợi Mục Viễn hạ lệnh là xuất phát.
Mục Viễn dặn dò cẩn thận kế hoạch, nhìn bốn người hồi lâu, đột nhiên khuỵu một gối xuống, cúi đầu trầm giọng nói: “Mọi sự đều nhờ cậy mọi người”. Lý trinh sát trong lòng bừng bừng nhiệt huyết gật mạnh đầu. Hắn cùng huynh đệ liều mạng xông ra ngoài báo tin, giờ chỉ còn mình hắn sống sót. Hôm nay hắn dẫn cứu tinh quay về cốc, liền cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, ý chí chiến đấu trào dâng.
Hạ Tử Minh mím chặt môi không nói, Hàn Tiếu điềm tĩnh, vỗ nhẹ túi thuốc nói to: “Tướng quân yên tâm, Hàn Tiếu nhất định dốc toàn lực”. Phượng Ninh nhìn quanh thấy binh sĩ hai bên đường lặng lẽ ủng hộ giơ cao binh khí trên tay. Dưới bầu trời xanh trong tỏa nắng ban mai, biết bao gương mặt tràn đầy hi vọng chiến thắng. Phượng Ninh gật đầu với Mục Viễn, kẹp chặt bụng ngựa, khí phách hô to: “Giá!”*. Con ngựa hí dài một tiếng rồi cất vó phi như bay.
*Giá: “驾!“/Jià/ âm thanh thúc ngựa chạy .
Mục Viễn dõi mắt theo bóng bốn người họ, lòng hắn đột nhiên trầm xuống, khi bóng dáng họ nhòa dần, một tư vị khó tả lại dâng lên. Viên phó tướng đi đến cạnh bên hắn nhỏ giọng: “Tướng quân yên tâm, thuộc hạ đã thông báo cho phòng binh, trên đường bọn họ sẽ yểm trợ cho nhóm Hàn cô nương”.
“Ừm”. Mục Viễn trả lời, vừa quay đầu lại thấy công chúa Như Ý đứng bên đường, hiển nhiên nàng cũng lặng lẽ tới để tiễn Hàn Tiếu. Ánh mắt nàng xa xăm, vẻ mặt trầm tĩnh, hay chính là thấy chết không sờn?
Viên phó tướng lại nói: “Tướng quân, công chúa phải đi rồi. Hôm nay phải cho Hạ quân thấy công chúa thực sự ở trong tay chúng ta”.
Mục Viễn lại “ừm” một tiếng, nhưng lại bất động nhìn công chúa. Như Ý như nghe được câu nói kia, quay đầu lại bảo: “Vậy xuất phát thôi”.
Phó tướng ôm quyền lui xuống chuẩn bị, Mục Viễn mở miệng định nói, lại chẳng biết nói gì cùng nàng. Như Ý cười nhàn nhạt: “Tướng quân, mọi việc xin nhờ cậy ngài, chớ để ta uổng công chuyến này”.
Trong lòng hắn chấn động: “Xin công chúa yên tâm”. Như Ý khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn theo hướng bọn Hàn Tiếu vừa rời đi, nhẹ giọng: “Tướng quân, Như Ý cũng nhất định dốc toàn lực”.
Ngày hôm đó, đối với bất cứ ai trong bọn họ đều không hề dễ dàng. Trong khi Hàn Tiếu phơi mình dưới mặt trời gay gắt trong mù mịt cát bụi, con ngựa phi như điên làm lục phủ ngũ tạng của nàng lộn tùng phèo, thì Như Ý công chúa ngồi trên xe ngựa, được Mục Viễn cùng binh lính hộ tống đến tiền tuyến.
Qua buổi trưa, mặt trời rực rỡ trên cao, cảnh tượng chiến trường có vài phần an tĩnh, bình yên. Như Ý vừa đến, nàng ngồi trong kiệu có rèm che nhìn thấy phía xa xa là đội quân nước Hạ đã dàn trận sẵn. Nàng biết bọn họ đều đang nhìn mình. Cha con Mục Viễn một phải một trái thúc ngựa đến bên kiệu bảo vệ nàng.
Chờ lâu thật lâu bên Hạ quân mới có động tĩnh, một viên phó tướng cùng vài binh sĩ cưỡi ngựa đến khoảng giữa, lớn giọng hô: “Trao công chúa Như Ý qua đây”.
Như Ý chợt thấy căng thẳng, hai bàn tay gắt gao nắm chặt lại, theo bản năng nhìn về phía Mục Viễn. Hắn liền dùng ánh mắt trấn an nàng, gật đầu với phụ thân Mục Nghĩa rồi dẫn xe ngựa của công chúa đi sang bên kia.
Như Ý khẩn trương tới mức dạ dày co rút, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay siết chặt, xe ngựa dần dần đi vào chỗ Hạ quân, cuối cùng dừng lại giữa trận tả hữu. Mục Viễn lấy tay ra hiệu, một tên binh sĩ bên cạnh vén tấm rèm che kiệu lên, Mục Viễn cao giọng: “Công chúa Như Ý ở đây”.
Tên phó tướng cận thận đánh giá hồi lâu rồi mới đưa tay định kéo dây cương xe ngựa của công chúa. Trái tim Như Ý đã nảy thót lên, nàng cảm thấy sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ không biến sắc. Trường đao của Mục Viễn xoay qua, chỉ thẳng vào tên phó tướng của Hạ quân, quát: “Hiện tại ngươi chưa thể mang công chúa đi”.
Tên phó tưởng nhìn chòng chọc vào mũi đao của Mục Viễn, kêu the thé: “Ngươi định thế nào?”
“Chúng ta đã thể hiện thành ý đem công chúa qua đây, giờ đến lượt các ngươi thực hiện cam kết. Chừng nào chưa bãi binh thì công chúa cũng chưa quay về Hạ quốc”.
Viên phó tướng bên Hạ quân nheo mắt nhìn công chúa, lại nhìn Mục Viễn. Hắn quay đầu ngựa phi về đội ngũ, lát sau cùng một viên tướng quân mặt sẹo thúc ngựa chạy lại. Như Ý nhìn thấy người nọ không khỏi chấn động, nàng lộ rõ vẻ khiếp hãi làm Mục Viễn phải ghé mắt nhìn. Như Ý nuốt một ngụm nước miếng rồi vươn thẳng lưng đoan chính ngồi lại. Mục Viễn thu hồi ánh mắt, tập trung ứng phó với bọn người vừa tới.
Tướng quân mặt sẹo này không ai khác chính là kẻ đầu lĩnh truy bắt Như Ý hồi ở Cố Sa thành. Hắn vừa nhìn thấy nàng liền kêu: “Đúng là công chúa Như Ý”. Hắn xác nhận xong thân phận công chúa, quay sang Mục Viễn: “Các ngươi thực đã sức tàn lực kiệt, tiếp tục đánh thì có ích gì? Thanh Sơn cốc rất nhanh sẽ là của bọn ta, còn Yên Hồn quan liệu các ngươi có khả năng cầm cự thêm được bao lâu? Mau mau giao công chúa ra, việc đàm phán tính sau”.
“Không bãi binh, không có công chúa!”. Mục Viễn lạnh lùng nói: “Ta có vương lệnh*, nếu công chúa không thể hoàn thành hiệp ước hòa bình thì liền chết ở tiền trận, lưu lại câu chuyện thân nữ lưu trong Hạ cung chống lại địch quốc, uy danh trốn thoát thành công cũng vẻ vang. Công chúa hòa thân là vì những ngày tháng an ổn của lê dân bách tính, hôm nay ở đây hòa giải cũng vì lẽ đó. Nếu không bãi binh, vậy chết có tiếc gì?”.
*vương lệnh: lệnh của nhà vua.
Công chúa Như Ý nghiến chặt răng, những lời này không biết là thật hay giả. Nàng hoàn toàn không nắm chắc liệu có phải Hạ quốc lâm trận nuốt lời, chỉ đành liều mạng một phen. Nàng không thể nói gì, cũng không thể làm hỏng kế hoạch của Mục Viễn, chỉ có thể coi bản thân như một kẻ đã chết, mặc cho hai phe đẩy tới đẩy lui, thỏa thuận cho đạt được lợi ích lớn nhất. Ở lại là chết, bị giao ra, cũng vẫn là chết.
Những lời nói cuối cùng của Mục Viễn làm tướng quân mặt sẹo giật mình. Hạ Vương hận công chúa Như Ý thấu xương, đã ra lệnh phải bắt sống công chúa về, dùng mọi cực hình để thỏa nỗi hận trong lòng hắn. Hạ vương xưa nay chưa bao giờ bị mất thể diện đến như vậy, tên mặt sẹo theo Hạ vương đã nhiều năm tất nhiên hiểu rõ. Nay nếu như không lui binh, bên Mục Viễn thà rằng giết công chúa cũng không để Hạ vương được toại nguyện. Trong lòng hắn rất do dự, nghĩ một hồi rồi nói: “Đêm qua Hạ vương đã ban chỉ cho tướng lĩnh đợi lệnh, không được tiến công, chỉ đón công chúa hồi cung. Đây là thành ý đôi bên, Mục tiểu tướng quân nên yên tâm mới phải”.
Mục Viễn bình thản nói tiếp: “Hạ Vương hạn trong ba ngày giao công chúa, hôm nay chúng ta liền mang công chúa tới đây kể cũng coi như rất có thành ý. Nếu hai bên đều không muốn tái chiến, vậy mong tướng quân đốt khói trắng ba ngày, hiệu lệnh cho tất cả Hạ quân dừng binh hồi doanh. Trong ba ngày đó, công chúa sẽ ở tiền tuyến, làm chứng cho hòa bình của chúng ta”.
“Vậy sau ba ngày thì sao?”, tướng quân mặt sẹo nhìn chằm chằm công chúa Như Ý, âm trầm hỏi.
“Sau ba ngày, tin rằng tất cả Hạ quân đã có thể theo hiệu lệnh khói trắng lui binh, thực hiện xong giao ước. Lúc đó công chúa sẽ giao cho tướng quân đưa về tận tay Hạ vương, ước hẹn hòa thân giữa đôi bên vẫn có hiệu lực như xưa”.
Tướng quân mặt sẹo đắn đo một hồi, lại quay ngựa trở về đội ngũ, thật lâu sau, một binh sĩ chạy đến thông báo to: “Kiệu công chúa không được đưa về giữa đại quân, phải đặt trước trận để quân ta nhìn thấy. Buổi trưa ba ngày sau giao người”.
Mục Viễn cũng hét to trả lời: “Như vậy đi, trong vòng một canh giờ hãy đốt khói trắng, liên tiếp ba ngày không ngừng”. Hạ quân bên kia chấp nhận, hai đội nhân mã tách ra trở về vị trí cũ.
Mục Viễn bảo vệ xe ngựa của Như Ý từ từ lùi về, trông thấy nàng gắng gượng giữ thẳng lưng cố gắng duy trì dáng vẻ, không khỏi mềm lòng, quơ đao kéo tấm rèm lụa xuống, che đi dung nhan của nàng.
Trong lòng bàn tay và trên lưng Như Ý đều là mồ hôi, rèm lụa vừa buông xuống nàng lập tức suy sụp. Bây giờ nàng mới cảm thấy hàm răng đã cắn chặt đến tê rần, nàng hoảng sợ muốn khóc nhưng mắt lại đau rát, nước mắt không tài nào chảy ra. Mục Viễn thúc ngựa chạy ngay bên cạnh, nhẹ nhàng nói qua tấm rèm: “Xin người đừng sợ”.
Như Ý khép đôi mắt, cố khống chế bàn tay trong tay áo, buông chủy thủ ra. Làm sao mà nàng có thể không sợ đây? Mục Viễn như thể hiểu được, chỉ đành thở dài trong lòng, nói: “Ít nhất trong ba ngày này, ta sẽ bảo vệ người chu toàn”.
Hoàng hôn ở đại mạc đến rất sớm. Khi mặt trời ngả về tây, phía hậu phương của Hạ quân bốc lên một làn khói trắng. Tiếp theo, trên đại mạc, những làn khói trắng như vậy đồng loạt bốc lên một nơi, lại một nơi. Xe kiệu buông rèm của Như Ý đơn độc đứng trước trận, tuy gần với quân doanh Mục gia, nhưng cũng bị Hạ quân nhìn thấy rõ ràng. Ở khoảng cách này, nàng có thể nhìn thấy những làn khói trắng vấn vít bay lên kia.
“Bọn họ ngừng chiến rồi phải không?”. Nàng hỏi Mục Viễn đang đứng gác bên cạnh, trong lòng thoáng vui mừng khi thấy bản thân mình có chút hữu ích.
“Đúng vậy, khói trắng dừng chiến sự, đây là hiệu lệnh cho Hạ quân quay về doanh trại. Còn khói đen nghĩa là khai chiến”.
Như Ý ngơ ngẩn nhìn làn khói này, chợt nói: “Tướng quân, cảm tạ ngài”. Nếu như không có hắn, nàng vĩnh viễn sẽ không có được cảm giác của ngày hôm nay.
Mục Viễn không trả lời, hắn sắp đưa một nữ tử vào chỗ chết, vậy mà lại được nghe nàng ấy nói lời cảm ơn, hắn thật không biết phải làm sao. Mục Viễn đăm đăm nhìn làn khói trắng, cố gắng nghĩ sang chuyện khác. Trong lòng hắn cầu khẩn, mong cho bọn Hàn Tiếu trên đường thuận lợi.
Lúc này bọn Hàn Tiếu cũng nhìn thấy khói trắng. Lý trinh sát hưng phấn chỉ làn khói nói: “Nhìn kìa, đó là lệnh ngừng chiến, tướng quân thành công rồi, tướng quân thành công rồi! Chúng ta cũng phải thành công!”
Hàn Tiếu vô cùng mệt mỏi, mới chỉ đi một ngày mà nàng thấy xương cốt như sắp rời ra, thực sự không còn tinh thần mà phụ họa. Phượng Ninh đưa cho nàng miếng lương khô, Hàn Tiếu lắc đầu, sợ ăn vào chút nữa cưỡi ngựa lại nôn cả ra mất. Phượng Ninh khuyên nhủ: “Dù gì cũng phải ăn một chút, chúng ta đi một mạch không có thời gian nghỉ ngơi, nếu cô không ăn không uống lấy đâu ra sức mà đi tiếp?”. Hàn Tiếu biết nàng nói phải, khẽ cắn răng nhận cái bánh bao, ăn mà không cảm thấy vị gì.
Chuyến đi này thật sự vất vả, ban đêm vô cùng lạnh. Hàn Tiếu cuộn mình trong áo bông, run cầm cập mà vẫn nhớ tới Nhiếp Thừa Nham. Nàng những muốn nghĩ sang chuyện khác, nhưng càng nghĩ trong lòng lại càng loạn. Tạ Cảnh Vân, ba chữ này cứ quay cuồng trong đầu nàng. Nàng ăn không được mà uống cũng không xong, tâm phiền ý loạn. May mà dù khổ dù mệt vẫn có lúc kết thúc, gắng gượng hai ngày trời, nhờ Phượng Ninh dẫn đường, vừa trốn vừa chạy, cả nhóm vượt qua được tuyến phong tỏa của Hạ quân, cuối cùng đã sắp đến Thanh Sơn cốc.
Địa thế Thanh Sơn cốc rất hiểm trở, có nhiều vách đá dựng đứng, chỉ có mấy con đường nhỏ là lối đi duy nhất. Những đường này Hạ quân khó tấn công, chỉ có thể canh chừng không cho quân của Mục gia thoát ra ngoài. Hôm nay, bọn Hàn Tiếu đến nơi nhưng lại bị Hạ quân ngăn ở bên ngoài, khó mà tiến vào bên trong được.
Lý trinh sát và Hạ Tử Minh âm thầm dò xét một vòng, trở về nói: “Sợ là không có cách nào tránh được, chúng ta hãy chọn ban đêm lúc bọn chúng phòng ngự lỏng lẻo, vừa giết vừa tiến”.
“Không phải là ngừng chiến rồi sao, thế nào mà bọn chúng vẫn còn canh giữ?”. Hàn Tiếu thấy trước mắt không thể qua được, không khỏi thấy nôn nóng.
“Ngừng chiến chỉ là không công không đánh mà thôi, còn vây hãm thì vẫn cứ vây hãm. Chúng ta đã vượt qua nhiều trở ngại như vậy, không có lý nào tới nơi lại chịu thất bại”. Lý trinh sát nói: “Ta đã điều tra thấy ngã này là nơi phòng thủ lỏng lẻo nhất. Sắp đến đêm rồi, đến lúc đó ta tìm thời cơ đánh tới. Hướng kia là thung lũng, trên vách núi bên kia có người của ta, chỉ cần ta xông qua được họ sẽ trông thấy và tiếp ứng”.
Hạ Tử Minh nói: “Giữ nguyên kế hoạch, ta và Lý đại ca lên trước, phân tán binh lực, Long Tam phu nhân lợi dụng cơ hội đưa Hàn Tiếu cô nương tiến lên”. Hắn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng có tiếng hét: “Kẻ nào? Ra mau!”
Bốn người đều cả kinh, Hạ Tử Minh và Lý trinh sát liếc nhau một cái, chẳng lẽ ban nãy lúc đi dò la đã bị phát hiện hành tung? Bây giờ bọn họ trốn sau tảng đá lớn, có thể đối phương sợ có mai phục chưa dám xông tới. Nhưng bọn họ chưa nghĩ kịp nhiều đã nghe tiếng hô: “Người đâu mau tới đây, có gian tế!”. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập vang tới, càng lúc càng gần.
Lý trinh sát rút thanh đại đao, hạ giọng: “Sợ là không đợi được tới đêm rồi, để ta dẫn bọn chúng rời đi”. Hắn nhảy phắt ra ngoài, chạy theo một hướng khác, nhưng chưa kịp chạy bao xa đã bị cản lại, đao qua kiếm lại hỗn loạn. Hạ Tử Minh ngó đầu ra xem, đối phương có chừng mười tên, một tên trong bọn hô to: “Có ba con ngựa, nhất định hắn có đồng bọn, mau quay về doanh trại báo tin”.
“Long Tam phu nhân, Hàn Tiếu cô nương nhà ta xin nhờ cậy cô, chủ tử còn đang đợi cùng nàng đoàn tụ”. Hạ Tử Minh giao phó xong, chẳng đợi Phượng Ninh trả lời cũng xông ra ngoài chém giết, muốn chặn lại kẻ đi báo tin. Nếu có thể giết sạch những kẻ này mà không kinh động đến Hạ quân thì mới có cơ hội toàn mạng mà đi tiếp.
Trước đây Hàn Tiếu đã từng trải qua không ít nguy hiểm, nhưng chưa lần nào có nhiều người chém giết sát cạnh bên như thế này. Nàng hoảng đến mức tim đập như trống dồn. Phượng Ninh lôi kéo nàng, khom lưng nấp chạy theo một hướng khác.
“Bọn chúng nhiều người, võ công lại không kém, chắc chắn không thể ngăn tất cả được. Chúng ta giờ phải xông ra, không trì hoãn được nữa. Đợi đến khi bọn chúng bị kinh động, chúng ta càng không còn cơ hội”. Phượng Ninh kéo Hàn Tiếu, vừa chạy vừa dặn dò: “Cô nhìn thấy chỗ ngoặt kia không? Chớ lưu ý đến chuyện gì, tôi sẽ yểm trợ cho cô, Tiếu Tiếu, cô nhất định phải tiến lên”.
Hàn Tiếu cắn chặt răng, thần kinh căng thẳng chạy thục mạng, lòng thầm cầu nguyện các nàng không bị Hạ quân chặn lại. Nhưng hiển nhiên chuyện này không thể xảy ra, chạy được một đoạn đã nghe thấy tiếng vó ngựa của Hạ binh đuổi theo.
Hàn Tiếu nghe theo lời Phượng Ninh, chỉ tập trung chạy. Bỗng có một tên Hạ binh xông về phía Hàn Tiếu, nàng theo bản năng ôm đầu tránh qua một bên, lại thấy ngân quang lóe lên, đại đao của Phượng Ninh đã chém ngã tên đó. Hàn Tiếu đưa mắt nhìn bốn phía, xa xa đã thấy không ít người chạy tới. Nàng phát hoảng, tiếp tục xông lên phía trước.
Một con chiến mã chạy tới, đại tướng trên ngựa cầm cây thương định đâm Hàn Tiếu, Phượng Ninh vèo một cái lao tới, đao bay ra đỡ cây thương, mượn đà lộn trên không tung chân đá vào con ngựa. Con ngựa bị đau rống lên, không đứng vững nổi, nghiêng người ngã trên mặt đất. Phượng Ninh lại nhảy tới, vung cước đá tên Hạ binh đang giằng co với Hàn Tiếu, lại nghiêng người tránh cây trường thương của hắn, trở tay đoạt thương phóng tới viên đại tướng vừa ngã từ trên ngựa xuống đang định trở dậy.
Động tác của Phượng Ninh lưu loát liên tục, trong chớp mắt đã đánh ngã bốn năm tên. Hàn Tiếu trượt chân ngã trên đất, cố nhịn đau bò dậy, ngoảnh đầu nhìn Phượng Ninh, Phượng Ninh xoay qua nàng hét: “Đừng để ý tôi, mau chạy vào Thanh Sơn cốc!”.
“Hão huyền, ngay cả quân của Mục gia cũng không trốn ra được, ai cũng đừng mong thoát khỏi tay ta”. Viên đại tướng kia mặt mày dữ tợn, hung ác rống lên.
Phượng Ninh xoay người chém ngã một tên Hạ binh nữa, tay trái hoành đao*, tay phải trường thương chĩa vào viên đại tướng: “Phí lời, có bản lĩnh liền thử xem”.
*hoành đao: cầm đao nằm ngang.
Hàn Tiếu không quay đầu, không nghe không nhìn không nghĩ gì, chỉ liều mạng chạy, nàng biết Phượng Ninh đang ở phía sau che chở cho mình, nàng chỉ muốn chạy nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút, một chút nữa là tới rồi, nàng nhất định phải thành công!
Lời tác giả: Được rồi, đoạn này thiệt là khó viết, ta hóc suýt chết. Ba nàng ai cũng hữu dụng, ai cũng gặp phải nguy hiểm. Đoạn đáng sợ này cũng sắp qua rồi. Ở chương sau sẽ có một vai phụ xuất hiện, chắc là có rất nhiều bạn không nghĩ ra là ai, không phải Lỗ Trực đâu nha, xóa tên hắn khỏi danh sách nghi vấn đi. Lỗ đại phu Lỗ đại phu, ai cũng nghĩ là hắn. Ta bảo nè không đoán được đâu, là một người khác, trước đây vai diễn không nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
20 chương
102 chương
78 chương
53 chương
20 chương
35 chương
13 chương