Dung Ngữ Thư Niên
Chương 62 : Chén thuốc
Ta biết ta là người luôn am hiểu giả bộ, khi ta lên xe đối diện với cặp mắt yên tĩnh của Ngụy Đàm, ta lại nhịn được xấu hổ, không xoay người chạy trốn, không khỏi tự bội phục mình.
“Xe của phu nhân thật thoải mái, vi phủ ngủ liền một mạch quên cả thời gian.” Ngụy Đàm một cánh tay làm gối, tự tiếu phi tiếu.
Ta cảm thấy ta có thể thuận thế nói “Ô, phu quân cũng ở chỗ này sao”, nhẹ nhàng bỏ qua việc này. Nhưng thật sự bây giờ ta làm không được, cố gắng giữ được nét mặt bình thản là khả năng lớn nhất của ta rồi.
Lúc này, bọn A Nguyên chạy tới, thấy Ngụy Đàm và Ngụy an, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngụy Đàm không chút hoang mang nhảy khỏi xe, phân phó phu xe dắt ngựa tới, buộc vào xe, hồi phủ.
Ngồi trên xe, ta nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại với Kiều Đề, càng nghĩ càng cảm thấy thất sách.
Ta có chút đau đầu, Ngụy Đàm ở trong xe không lên tiếng, nghe lén ta và Kiều Đề nói chuyện. Nhưng đúng ra mà nói, ta không thể chỉ trích chàng, là chàng tới xe ngủ trước, ta đánh thức chàng còn nói chàng nghe lén, thấy thế nào cũng đuối lý.
Đối thoại giữa ta và Kiều Đề, nghĩ lại cũng không có gì. Chuyện mợ muốn cho nàng vào Ngụy phủ, phần lớn là Kiều Đề nói, ta không tỏ thái độ gì. Nhưng lúc sau nàng lại nhắc đến chuyện Bùi Tiềm, mặc dù ta không nói gì, nhưng ai biết Ngụy Đàm sẽ nghĩ đi đâu?
Hồi phủ, gia nhân nói Ngụy Giác uống rượu say mèm, đi nghỉ ngơi. Quách phu nhân khó chịu trong người, cũng về phòng nghỉ ngơi.
Ta hơi chột dạ, cùng Ngụy Đàm trở về viện tử, còn chưa thay y phục, ta đã giả bộ công việc lu bù lên. Nhặt nhặt cái này, lấy lấy cái kia, phân phó gia nhân đun nước, lại bảo A Nguyên lấy bếp lò tới pha trà.
Ngụy Đàm đủng đỉnh, không nhanh không chậm, đến trước giá áo cởi áo khoác.
Chờ ta dọn xong mấy cuốn sách trên bàn, quay đầu lại, phát hiện trong phòng không còn ai, Ngụy Đàm nửa nằm nửa ngồi trên tháp, tay cầm một quyển sách dạy đánh cờ.
“Xong chưa?” Dường như chàng phát hiện ta đang nhìn trộm, hạ quyển sách xuống, liếc ta.
“Hôm nay phu quân bôn ba, nên đi tắm rửa rồi.” Ta làm như không nghe thấy, đi thu dọn y phục trên giá áo.
“Nghỉ ngơi tý rồi đi.” Ngụy Đàm nói.
“Vậy thiếp đi tắm trước.” Ta lập tức nói, dứt lời định bước đi.
Giọng nói Ngụy Đàm chậm rãi truyền đến: “Chuyện hôm nay, phu nhân không giải thích hai câu sao?”
Ta dừng bước, quay đầu, thấy chàng hai chân vắt chéo, sách đã ném lên bàn. Ta biết trốn không thoát, đành phải đi về phía chàng.
“Phu quân muốn giải thích cái gì?” Ta mỉm cười giả ngu.
Ngụy Đàm không hỏi nữa, “Ngồi xuống.”
Ta ngồi xuống.
“Lui lên tý nữa, dựa vào đây.” Chàng vỗ vỗ cái gối bên cạnh.
Ta nghi ngờ, ngồi vào.
Chàng ngồi dậy, dịch đầu hạ xuống, nằm lên đùi ta.
Ta: “…”
“Phu nhân bóp trán giúp ta.” Ngụy Đàm nhắm mắt lại, “Hôm nay uống nhiều, đau đầu quá.”
Khoe mẽ sao? Lòng ta nói, dùng ngón tay đặt lên huyệt thái dương chàng, chậm rãi xoa.
Ngụy Đàm thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe môi cong lên hình vòng cung.
“Phu nhân không muốn Kiều nữ quân vào phủ, sao không thuận theo ý nàng, đưa nàng đi Hoài Dương?” Giọng chàng trầm thấp mà biếng nhác.
Tay ta dừng lại, Ngụy Đàm đúng là đáng ghét, đã không nói thì thôi, một khi nói, cái gì cũng khơi ra hết.
Thừa nhận lời chàng là chuyện không thể, ta muốn có bộ dáng hiền thê.
“Thiếp không phải không muốn, mà biểu muội vào phủ là ý của mợ.” Ta hời hợt, “Biểu muội trẻ tuổi tùy hứng, sao thiếp có thể giúp muội ấy trốn nhà đi?”
“Hả?” Ngụy Đàm nhướn mày.
“Lúc đó phu quân cũng nghe được, sao không lên tiếng?” Ta không muốn bị chàng dắt mũi, hỏi vặn lại.
Ngụy Đàm không chút thẹn, chớp chớp mắt: “Ta định nói, nhưng A An lại nói trước.” Chàng sờ sờ cằm, “Phụ nhân suy nghĩ quả thật kỳ dị, sao cữu phu nhân và Kiều nữ quân chắc chắn có thể vào phủ? Phải biết phu nhân ngay cả người tắt đèn còn không chấp nhận…”
“Các nàng là do phu quân đưa đi!” Mặt ta nóng lên, tính toán rõ ràng.
“Ồ?” Nụ cười Ngụy Đàm càng ngày càng sâu, “Thì ra phu nhân không để bụng sao?” Nói xong, chàng như có điều suy nghĩ, “Những người kia quay về thì tốt, cứ theo ý vi phu, pha trà tắt đèn có rồi, Kiều nữ quân đến sẽ làm gì? Ừm, hay để nàng cầm mảnh lụa… Á!”
(Mảnh lụa này là do cữu phu nhân tặng cho J )
Ta dùng sức nhéo bả vai chàng.
“Thiếp đi tắm.” Chàng lại nói mấy lời không đứng đắn đùa giỡn ta, ta vừa thẹn vừa giận, đẩy đầu chàng ra, định đứng dậy.
Còn chưa đứng lên, Ngụy Đàm đã ôm eo ta, kéo ta ngã nằm ra giường.
“Dám đánh phu quân sao?” Chàng đè lên người ta, hơi thở nóng hổi phủ lên má ta.
Tứ chi của ta bị chàng giữ chặt, không thể động đậy, định mở miệng, môi chàng đã phủ xuống. Hơi thở nóng rực, mang theo thô lỗ, còn sót lại chút mùi rượu.
“Ừm… Ừm…” Chàng thở mạnh, hô hấp ta dường như nghẹt lại. Một lúc lâu, rốt cục Ngụy Đàm cũng buông ra, ta thở hổn hển, cảm thấy cả người mềm nhũn.
Ngụy Đàm cúi đầu nhìn ta, môi vừa hôn xong bóng láng, hồng nhuận.
Giây lát, chàng ngửa người, kéo ta vào lòng, ta đã không còn sức ngọ nguậy, đầu gối lên bả vai chàng, cả hai im lặng ôm nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, ta nghe được tiếng tim chàng đập, vững vàng trần ổn. Ngụy Đàm nhẹ nhàng kéo một lọn tóc ta ra, quấn ở ngón giữa, buông ra, lại quấn vào. Ta vốn mệt mỏi, làm như vậy khiến ta rất thoải mái, ta nhắm hờ mắt.
Mợ có suy nghĩ như thế thật ra cũng khó trách. Ta và Hàn Nghiễm cưới nhau năm năm, ở cùng Ngụy Đàm một năm, lại chưa sinh được con. Nguyên nhân chỉ có ta và Ngụy Đàm biết, những người khác, nói chưa chắc đã ai tin. Huống chi ta và Ngụy Đàm làm chuyện phòng the đã nửa năm, chuyện sinh con, giữa chúng ta càng ngày càng kỳ lạ.
Ta có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của Ngụy Đàm đối với ta, cãi nhau ầm ĩ hay cười giỡn, chàng không thèm để ý. Lúc trước là vậy, lúc này đây…
“Thị lang Sầm Vĩ, xuất thân Sầm thị Nam Dương, tướng mạo gia thế đều tương đương với Kiều thị, rất tương xứng với Kiều nữ quân.” Ta nghe Ngụy Đàm mở miệng.
Ta ngẩn ra, ngẩng đầu.
Khóe mắt Ngụy Đàm liếc sang ta: “Thế nào?”
Ta không biết nên nói gì, nhìn mặt chàng gần trong gang tấc, ánh nến chiếu lên sống mũi thẳng tắp, mi dài, con ngươi âm u phát sáng. Ta muốn làm bộ bất mãn, nhưng kìm chế lại được, cong khóe môi nói: “Theo ý phu quân.”
Ngụy Đàm khẽ nheo mắt lại, đột nhiên duỗi ngón tay ra, nhéo mũi ta.
Ta trợn mắt, đầu lại bị Ngụy Đàm đè lại, ôm chặt trong ngực.
“Hôm nay ở bích thai chơi có vui không?” Chàng hỏi.
“Rất vui.” Ta biết điều đáp, trong lòng đang nghĩ lời Ngụy Đàm vừa nói, Ngụy Đàm ra mặt, gả Kiều Đề cho tay họ Sầm xui xẻo kia, chặt đứt ý niệm trong đầu mợ. Quan trọng hơn, Ngụy Đàm không muốn nạp thiếp…
“Ồ? Chỗ nào vui?” Chàng hỏi bất thình lình.
Suy nghĩ của ta bị cắt đứt, ta nói lấy lòng: “Phu quân hôm nay thật uy vũ, nói vài câu mà đã giải quyết được mọi chuyện.”
“Vậy sao?” Chàng nhìn ta, chốc lát, khóe môi mấp máy.
“Tương lai những chuyện thế này sẽ nhiều hơn.” Chàng nhìn đỉnh màn, hạ giọng nói, “Phụ thân quá vội vàng.”
Ta kinh ngạc, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ.
“Đại công tử!” Một gã gia nhân ở ngoài nói, “Bệnh đau đầu của thừa tướng lại tái phát, phu nhân mời Đại công tử qua!”
Ngụy Giác khỏe mạnh cường tráng, bệnh duy nhất là đau đầu, bị trong lúc chinh chiến, chữa mãi không khỏi.
Năm ngoái, sau khi chinh chiến với Đàm Hi đại thắng, mấy tháng liền không bị sao, hiện tại bị lại, còn nghiêm trọng hơn lần trước.
Mấy ngày liên tiếp, Ngụy Giác đầu chườm khăn nóng, nằm giường nghỉ ngơi. Ốm đau khó chịu, tính tình ông rất hay cáu kỉnh, người hầu không cẩn thận, sẽ bị ông trợn mắt mắng chửi, ngay cả Quách phu nhân cũng bị vài lần.
Người duy nhất không bị Ngụy Giác đắc tội là thái y Nghê Dung. Ông hơn năm mươi tuổi, trước giờ Ngụy Giác bệnh đều do ông chữa trị, trên dưới trong phủ đều rất khách khí với ông.
“Sáng sớm Thừa tướng lại không ăn cơm, làm thế nào đây?” Quách phu nhân mặt mày u sầu, rơi lệ nói.
“Lần này Thừa tướng phát bệnh do quá bận bịu. Phu nhân chớ vội, trước cứ nghỉ ngơi, chậm rãi bồi bổ mới được.” Nghê Dung an ủi.
Quách phu nhân nói: “Mấy hôm nay Thừa tướng hay gắt gỏng, bọn ta khuyên ăn đều bị ông ấy mắng, người thân cận nhất chỉ có thái y mà thôi.”
Nghê dung trầm ngâm, gật đầu nói: “Vậy phu nhân cứ giao đồ ăn cho mỗ, để mỗ dâng Thừa tướng.”
Lúc này sắc mặt Quách phu nhân mới nhẹ nhõm đi chút ít, nói tạ ơn với Nghê Dung.
Chuyện này giao cho Nghê Dung, quả nhiên Ngụy Giác đã chịu dùng bữa, uống thuốc, bệnh đau đầu cũng đỡ dần.
Kể từ khi Ngụy Giác bị bệnh, công việc phần lớn do Ngụy Đàm gánh vác, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng. Ta thì đảm nhận việc của Quách phu nhân, từ trước đến sau không chỗ nào gián đoạn.
Cùng lúc đó, ta còn cùng Lý Thượng thương lượng chuyện mở dược trang.
Nếu nói dược trang, tên như nghĩa, chính là chỗ chuyên trồng trọt dược liệu. Lúc trước ở Trường An, vài thương nhân sẽ xây dược trang trồng thảo dược, chẳng những có thể bớt phí vận chuyển, còn có thể bảo đàm nguồn cung. Sau lại chiến loạn, ruộng đất không người trồng trọt, những dược trang này cũng bị bỏ không.
Trước đó vài ngày ở Trường An, nghe Ngụy Đàm và thuộc cấp đàm luận chuyện thảo dược, ta đã nghĩ đến chuyện làm dược trang.
Theo ta được biết, năm ngoái Ngụy Giác và Đàm Hi đại chiến, dược vật dùng cho cầm máu và tiêu chảy rất lớn. Chinh chiến nhiều năm, vô luận triều đình hay dân gian, nhu cầu đối với dược liệu càng lúc càng lớn, mà thảo dược càng ngày càng khan hiếm, lúc trước cây mã đề (1) hết sức tầm thường, không đáng một đồng, hiện tại phải hai ba đồng mới mua được một cân.
(1) Cây mã đề:
<img alt=ma-de-1 src="https://haxyxon.files.wordpress.com/2015/09/ma-de-1.jpg?w=408&h=277" data-pagespeed-url-hash=2495078492 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Sau khi ta nói ra suy nghĩ này với Lý Thượng, ông hết sức đồng ý.
Dược trang lúc trước, ngoại thành Ung Đô cũng có vài cái, người biết trồng cây thuốc cũng không khó tìm. Hiện tại thế đạo khó khăn, thương nhân bán thuốc trong thành phần lớn không đám vung tiền bừa bãi, việc này mặc dù có thể làm nhưng không ai dám.
Sở dĩ ta quyết định như vậy, một là do năm ngoái chia cho Lý Thượng ba thành lợi nhuận, nói thế nào ông cũng không nhận, thay vì để đó không dùng, không bằng đầu tư ra ngoài; hai là Duyên Niên Đường làm ăn không tệ, nhưng tương lai ta thấy không tốt lắm. Thiên hạ quần hùng phân chia, vận chuyển hàng hóa ăn bữa nay lo bữa mai. Đường đi Nam Phương một khi bị chặn, Duyên Niên Đường mất nguồn cung, có tiền mà không buôn bán được. So ra, mình tự xây dược trang, vẹn cả đôi đường.
Lý Thượng vẫn như cũ, làm việc mạnh mẽ quyết đoán, không bao lâu, ông viết thư báo tin, nói tìm được ở ngoại thành một dược trang bỏ hoang, cũng đã tìm được người biết trồng cây thuốc, chỉ chờ sửa chữa tu bổ lại là có thể gieo trồng.
“Phu nhân, hiện tại Thừa tướng bị bệnh, sao không dâng cho Thừa tướng chút thuốc bổ, không chừng Thừa tướng vui mừng, lại ban thưởng cho thì sao?” Hôm nay A Nguyên vui vẻ, cười hì hì nói.
Ta nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Chuyện chữa trị, tốt xấu khó nói, mà lại liên quan quá nhiều đến chuyện làm ăn, cẩn thận mới thỏa đáng.”
A Nguyên cảm thấy có lý, gật gật đầu.
Không ai ngờ, lời ấy như sấm truyền, được vài hôm, Ngụy Giác đột nhiên bắt Nghê Dung. Tội danh có liên quan đến thuốc—Nghê Dung hạ độc trong chén thuốc Ngụy Giác, ý đồ mưu hại.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
51 chương
76 chương
37 chương
64 chương
393 chương
11 chương
57 chương
11 chương