Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức!
Chương 16
Tại hành lang bệnh viện trực thuộc trung ương thành phố, Phùng Nghiên thẫn thờ ngồi trên băng ghế đợi ngoài phòng khám, không ngừng tự hỏi tại sao sự việc lại thành ra thế này...
Chuyện Trác Văn Huyên dẫn đồng bọn đến tìm nữ chính gây sự vốn là tình tiết có sẵn trong nguyên tác, từ cái lần bắt gặp bạn trai mình ve vãn Chu Anh trong hội quán, cô ta đã luôn muốn tìm cơ hội để chỉnh nữ chính một phen.
Cũng nhờ vào sự kiện bắt nạt này, nam chính mới biết được hoá ra Chu Anh đang làm việc dưới trướng mình.
Sau khi dùng thủ đoạn đánh rớt giá cổ phiếu của công ty nhà họ Trác để trả thù giúp nữ chính, hắn liền xem như không có chuyện gì, cũng từ đó đặt Chu Anh ngay dưới tầm mắt, không ngừng quan tâm chiếu cố cô, khiến nữ chính không còn phải chịu nhục chịu khổ, vừa làm việc nhàn hạ vừa chẳng cần lo đến cơm áo gạo tiền.
Cuối cùng, khi nữ chính phát hiện ra sự quan tâm thầm lặng này của nam chính, tuy vẫn còn tức giận vì bị lừa dối, nhưng sự cảm động lẫn tình yêu dành cho Ám Dạ Minh lại càng thêm phần sâu nặng...
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến Chu Anh chấp nhận quay lại với nam chính trong tương lai, mặc cho quá khứ đã phải chịu quá nhiều thương tổn bởi mối tình này.
Ban đầu, Phùng Nghiên cứ ngỡ rằng sẽ giúp được Chu Anh lành lặn rời khỏi hội quán, sau đó thì sự việc đằng nào cũng sẽ đến tai nam chính.
Nào ngờ kết cục Chu Anh bị thương vẫn không hề thay đổi, thậm chí bây giờ còn muốn nghiêm trọng hơn...
Lúc Phùng Nghiên còn đang tâm phiền ý loạn, một đôi chân dài bỗng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Phùng Nghiên ngước lên, phát hiện Thôi Tử Ngạn đã đứng ở đối diện từ bao giờ, hai tay dính đầy vết máu, màu đỏ loang lổ trên áo sơ mi nền trắng của cậu ta, nhìn qua phi thường chói mắt.
"Chu Anh có sao không?" Phùng Nghiên đứng bật dậy, lo lắng hỏi.
"Sao chị lại làm thế?"
Ánh mắt rét căm của người đối diện chợt khiến cô sững người: "Tôi làm gì cơ?"
"Bạch Thụy Hoan, xem như tôi cầu xin chị, xin chị hãy buông tha cho Chu Anh!" Giọng nói Thôi Tử Ngạn vốn đã kìm nén, nhưng vẫn không che giấu được sự phẫn nộ bên trong.
"Cô ấy vô tội, đừng làm khổ cô ấy thêm nữa có được không?"
Chẳng lẽ...
Cậu ta nghĩ Chu Anh thành ra nông nỗi này là do cô???
Phùng Nghiên bất giác cảm thấy buồn cười, song lại có chút bất lực.
Phải rồi, cô là Bạch Thụy Hoan cơ mà!
"Nếu tôi nói, việc Chu Anh bị thương không hề liên quan đến tôi.
Ngược lại, tôi còn đang cố gắng giúp cô ta, cậu có tin không?" Phùng Nghiên tiến lại gần nam phụ, cách ba bước nhìn cậu ta, thái độ vô cùng bình thản.
"Thụy Hoan...
Chị bảo tôi phải tin thế nào đây?"
Trước khi gặp được cô, trong tâm tưởng của cậu luôn hình dung Bạch Thụy Hoan là một ả đàn bà xấu xa, trái ngược với vẻ bề ngoài xinh đẹp, cô ta là con người có thể bất chấp thủ đoạn, vì một tên đàn ông mà bán rẻ bạn bè, hãm hại Chu Anh hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng, từ cái lần gặp gỡ ở quán bar, khi đã được chân chính tiếp xúc với cô, Thôi Tử Ngạn đã luôn hoài nghi nhận định này của chính mình.
Rõ ràng Bạch Thụy Hoan là một cô gái bao đồng đến ngốc nghếch, bản thân lo chưa xong đã muốn cứu người.
Miệng lưỡi tuy sắc sảo, nhưng lại chẳng bao giờ có ác ý, người ta đối tốt với cô một tấc, cô sẽ đáp lại một trượng.
Ngược lại, một khi đã khiến cô nổi giận, thì ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng còn.
Một cô gái thẳng thắn đến như vậy, sao có thể...
Cảnh tượng ban nãy ở hội quán lại hiện ra trước mắt cậu, Chu Anh vô lực nằm trên đống thủy tinh vỡ, cả người bê bết máu...
Thôi Tử Ngạn rốt cuộc đã bừng tỉnh đại ngộ, trên đường đưa người đến bệnh viện, cậu vẫn luôn thầm tự trách bản thân không biết bao nhiêu lần!
Lẽ ra, cậu không nên để mình bị lừa gạt bởi bộ mặt giả dối của người phụ nữ này!
"Tôi hiểu rồi, đúng là chẳng có lí do gì để cậu phải tin tôi." Phùng Nghiên chợt thở ra, chút tia sáng còn sót lại trong lòng cũng đã bắt đầu lụi tắt.
Thôi Tử Ngạn tức thì ném cho cô một ánh mắt khinh thường: "Vậy là chị thừa nhận rồi đúng không? Bạch Thụy Hoan, tôi đúng là đã nhìn lầm người!"
Xem ra không thể chung sống hoà bình với nam phụ được rồi, bởi vì cậu ta sẽ vĩnh viễn vì Chu Anh mà đối địch với cô.
Đột nhiên, cổ áo của Thôi Tử Ngạn bị Phùng Nghiên mạnh mẽ kéo đến, khoảnh khắc khuôn mặt hai người chỉ còn cách nhau chưa đầy một tấc, cậu mới có thể nhìn thấy lửa giận tràn ngập trong đôi mắt phượng kia.
Từ trước đến nay, cảm giác bị hiểu lầm chưa bao giờ là dễ chịu.
"Bà đây nói cho cậu biết! Chu Anh không đáng để tôi hao tâm tổn trí.
Ngược lại là cậu..." Phùng Nghiên kéo dài giọng, nhân lúc Thôi Tử Ngạn còn chưa khỏi kinh ngạc, liền nghiêng đầu, để môi mình chạm mạnh vào gò má cậu một cái!
Không đợi Thôi Tử Ngạn đẩy ra, cô đã nhanh chóng lùi lại, dùng dáng vẻ đắc thắng, đưa ngón cái quét qua cánh môi mình.
"...Món nợ ngày hôm đó xem như đã trả xong, sau này kẻ xấu xa như tôi sẽ biết điều một chút, không làm chướng mắt cậu nữa." Phùng Nghiên mỉm cười, bổ sung thêm: "Mà cậu, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!"
Cô đi lướt qua Thôi Tử Ngạn vẫn còn đang ngẩn người, đến bên cạnh thang máy rồi ấn nút chọn tầng.
Đến khi hành lang bệnh viện đã không còn tồn tại bóng dáng xinh đẹp của cô, Thôi Tử Ngạn mới khẽ chạm tay lên gò má vẫn còn đau rát của mình, thầm cười khổ.
Rõ ràng lúc đó cậu đã hôn, tại sao đổi ngược là cô lại thành cắn thế này?
Bạch Thụy Hoan cũng thật là biết cách trả đũa.
Ở cách đó không xa, ngay tại góc khuất của hành lang bệnh viện, một người đàn ông vận đồ đen từ trên xuống dưới chợt bước ra từ ngã rẽ, bộ dáng xuất chúng của hắn ta nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Thôi Tử Ngạn.
Cậu khẽ chau mày, cũng không biết hắn ta đã ở đó từ bao giờ.
"Ám Dạ Minh, anh đến đây làm gì?"
.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
18 chương
16 chương
10 chương
122 chương
6 chương
67 chương
66 chương