Ôi. Đến rồi. Phó viện trưởng nhìn cảnh tượng này, vui đến mức ngu người. Người nào đó một giây trước còn nói lời thề son sắt đặc biệt tự tin tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, ngay lập tức bị mất mặt, bị vả cho vừa sưng vừa đau, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Người luôn luôn bình tĩnh như Lục Ngôn hiếm khi tỏ ra hoảng loạn, trong đầu chợt lóe các loại hình ảnh, nhanh chóng nghĩ phương pháp ứng đối. Hắn có thể nói thẳng với Cố Dương, nhưng hắn thực sự không có cách nào tiếp nhận hậu quả, nếu quả thật như Phó viện trưởng nói, Dương Dương không để ý tới hắn, hắn sẽ điên mất. Đầu óc dụng tốc suy nghĩ, nhìn qua thì một lúc lâu, thực ra cũng mới một giây sau, thân thể Lục Ngôn như bị mất đi thăng bằng, chật vật té lăn xuống đất, đầu gối đập xuống nền gạch sứ, phát ra một tiếng tiếng va chạm không nhỏ. Đồng thời, trên mặt lộ ra sự đau đớn. Lục Ngôn cũng không nói đau, chỉ cố gắng nhẫn nhịn mà cau mày. Như thế này, càng làm cho người khác đau lòng hơn. Ít nhất Cố Dương nhìn thấy đã cực kỳ đau lòng rồi, cậu không kịp nghĩ nhiều, lập tức vọt tới, ngồi chồm hổm xuống đỡ Lục Ngôn, gấp đến độ vành mắt đỏ lên, nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đang tiến hành trị liệu mà? Không ai dìu mà lại tự ý đứng lên!" Phó viện trưởng nhìn thấy Lục Ngôn nói quỳ xuống thì lập tức quỳ xuống, ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị hắn doạ. Người có câu "đầu gối nam nhi có vàng" cơ mà? Giữ liêm sỉ chút được không? Cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao lại sợ đến nỗi này? Trong lòng âm thầm mỉa mai, nhưng càng ngày càng nhận ra địa vị Cố Dương trong lòng Lục Ngôn, không gì sánh được. Phó viện trưởng nhìn Lục Ngôn như sợ vợ mình phát hiện, ánh mắt lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác, xem trò vui trước mặt. Tuy nhiên, vui vẻ mới có 3 giây. Anh nhận được ánh mắt uy hiếp đầy sát ý của Lục Ngôn, nói cho anh biết mình phải phối hợp diễn với hắn. Đương nhiên Phó viện trưởng không tình nguyện, anh ước gì nhìn thấy dáng vẻ hiếm hoi của Lục Ngôn khi bị người đánh gục, nhưng đáng tiếc, Lục tổng giàu nứt vách đổ tường mà, anh không giúp Lục tổng, nhất định không lấy được tiền tăng ca. Cho nên, Phó viện trưởng vội vàng khuyên bảo: "Vị bệnh nhân này, tôi hiểu anh nóng lòng khôi phục, nhưng việc này không vội vàng được, chung quy phải có cả quá trình, anh gấp gáp chỉ khiến tiến độ phục hồi càng lâu mà thôi." Cố Dương cũng nhẹ giọng an ủi nói: "Lục tiên sinh, nghe lời bác sĩ, từ từ đi không nên gấp, được không? Chân của anh nhất định sẽ bình thường." Nói xong lời này, Cố Dương và Phó viện trưởng cùng dùng sức đỡ Lục Ngôn ngồi lại xe lăn. Cố Dương nhìn về phía Phó viện trưởng nói: "Bác sĩ, làm phiền anh săn sóc Lục tiên sinh, không thể để cho anh ấy làm bậy." Phó viện trưởng cũng không ngốc, đương nhiên nghe được trong giọng nói của Cố Dương có vài phần trách cứ cứng nhắc. Nói thế, bệnh nhân trước mặt bác sĩ lại xảy ra vấn đề, người nhà tức giận là chuyện bình thường, nhưng mấu chốt ở đây là Lục Ngôn giả vờ đó, chỉ diễn thôi, cố ý té xuống đất vì sợ đứa nhỏ nhà hắn bỏ đi, tại sao một mình bác sĩ lại bị nói? Phó viện trưởng cảm thấy mình vô cùng oan ức, còn cảm thấy đứa nhỏ này quá mức ngây thơ dễ lừa, Lục Ngôn nói cái gì tin cái đó. Anh thật sự muốn tóm lấy vai Cố Dương lắc lắc —— cậu tỉnh lại đi! Trợn to mắt lên mà nhìn cho rõ, bên cạnh cậu là đại biến thái, cách xa hắn một chút!!! Rất đáng tiếc, anh chỉ dám oán thầm trong lòng, không dám nói ra ngoài miệng cho Cố Dương nghe, Phó viện trưởng chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đương nhiên trách nhiệm của chúng tôi chính là săn sóc bệnh nhân, hỗ trợ bệnh nhân nhanh chóng phục hồi khỏe mạnh." Đã đến nước này, bệnh nhân bị thương, không thể tiếp tục. Nói xong, Phó viện trưởng muốn dẫn bọn họ tới phòng làm việc để xử lý vết thương cho Lục Ngôn vừa nãy quỳ xuống làm kinh thiên động địa, tiếng vang đó, chắc chắn không ra dạng gì, không chạy đi đâu được. Đừng nói, Phó viện trưởng còn rất mong đợi nhìn thấy Lục Ngôn lóng ngóng chứng minh vết thương trên đùi mình. Rất đáng tiếc, Lục Ngôn lắc lắc đầu, nói: "Tôi phải đi về." Phó viện trưởng lập tức nóng lòng nói: "Như vậy sao được, anh vừa nãy quỳ... À không, là té lộn mèo một cái, chắc chắn bị thương, phải xử lý ngay?" Anh đi rồi, tôi còn kịch hay nào để xem chứ! Phó viện trưởng còn kém viết câu nói này lên mặt. Lục Ngôn nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt một cái, Phó viện trưởng nổi da gà, vội thu liễm ý cười, rất thức thời mà lộ ra nụ cười tám răng chuyên nghiệp nói: "Nếu anh muốn, đương nhiên về nhà xử lý cũng được, chúc anh sớm ngày bình phục nha." Nói xong lời này, sắc mặt Cố Dương trở nên cực kỳ quái lạ, không khỏi bắt đầu nghi ngờ, người này đến cùng làm cách nào lên được chức Phó viện trưởng? Không chăm sóc bệnh nhân bị thương, lời nói trước sau tự mâu thuẫn, thoạt nhìn không hề đáng tin. Có điều, theo khuôn khổ lễ phép lịch sự, Cố Dương không biểu hiện ra mặt, tán thành về nhà xử lý vết thương. Phó viện trưởng chỉ có thể yên lặng mà nhìn bọn họ rời đi, thở dài tiếc nuối vì kịch hay đã hết. Thật hiếu kỳ sau khi bọn họ về nhà, Lục Ngôn che giấu kiểu gì đây. Về đến biệt thự. Chuyện thứ nhất, xử lý vết thương trên đầu gối Lục Ngôn. Lần này, Lục Ngôn chột dạ, đương nhiên không dám mơ tưởng Dương Dương giúp hắn xoa thuốc, hắn định tự mình làm. Nhưng Cố Dương không đồng ý, ôm hòm thuốc tới trước một bước, nhất định phải xoa thuốc cho Lục Ngôn. Cậu cảm thấy nếu như lúc đó không đi rửa tay mà cẩn thận giám sát Lục Ngôn, Lục Ngôn sẽ không bị thương. Cố Dương ảo não đau lòng, Lục Ngôn nhận ra điều đó, cảm thấy vô cùng hạnh phúc lại càng áy náy, đại khái là hôm nay thiếu chút nữa làm lộ chuyện, bắt đầu lo lắng cái miệng xui xẻo của Phó viện trưởng trở thành sự thật. Dương Dương sẽ tức giận bỏ nhà đi... Không! Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Tuyệt đối không được, nhất định phải giấu đến chết mới thôi! Chết rồi mang vào quan tài, cũng không thể nói ra được! Đáy mắt Lục Ngôn chợt lóe một tia lạnh lẽo, thận trọng lại lo lắng, thực sự là lời giải thích hoàn mỹ cho cái gì gọi là sợ hãi tàn nhẫn, phức tạp thế nào. Cố Dương rất đau lòng Lục Ngôn, giúp hắn cuốn ống quần lên đến đầu gối, nhìn thấy vết máu bầm chiếm toàn bộ xương bánh chè, vết thương còn đang chảy máu, Cố Dương không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ là nhìn như vậy thôi cũng thấy đau. Cố Dương nhíu mày, có chút tức giận: "Bác sĩ kia đúng là quá vô trách nhiệm, đứng bên cạnh nhìn, còn để cho anh bị thương!" Dương Dương vì hắn tức giận mắng người, trong lòng Lục Ngôn ngọt như đường, mà mật đường này bên trong xen lẫn một chút khủng hoảng. Dương Dương quan tâm hắn, mới bất mãn với bác sĩ, mà nếu như Dương Dương biết, bắp đùi của hắn đã khỏi, tất cả là lừa cậu, Dương Dương sẽ phản ứng thế nào... Đều là bởi vì cái miệng xui xẻo của tên Phó viện trưởng kia! Lục Ngôn buồn bực, không thể hưởng thụ trọn vẹn cảm giác Dương Dương đặt hắn trong tim. Nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên đầu gối, động tác xoa thuốc cực kỳ cẩn thận từng li từng tí một, Cố Dương chỉ lo Lục Ngôn sẽ đau. Xem hắn như búp bê thuỷ tinh dễ vỡ, khiến tâm tình Lục Ngôn càng phức tạp. Thực sự vừa hưng phấn vừa dày vò. Lục Ngôn nhìn Cố Dương cúi người khom lưng trước mặt, chuyên tâm nhìn đầu gối của hắn, chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, vô tình nghĩ đến một cảnh tượng không hay cho lắm, trong nháy mắt cả người như bị điện giật, chân không tự chủ mà khẽ run lên. Cố Dương chú ý tới, vội vã dừng động tác, rụt tay về, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn. "Đau lắm hả?" Ánh mắt đen láy trong suốt, tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, thuần khiết lại chân thành. Điều này làm cho Lục Ngôn càng cảm thấy bản thân đê hèn quá mức. Lục Ngôn nhất thời không nhịn được, kích động hỏi: "Dương Dương, nếu có người nói dối lừa em, em... Thì như thế nào?" Cố Dương sửng sốt một chút, không hiểu sao Lục Ngôn lại nói vấn đề này, thấy Lục Ngôn không phải nhịn đau nữa, thở phào nhẹ nhõm, thuận vấn đề hắn nói mà suy nghĩ, nghiêm túc đáp: "Vậy phải xem là nói dối chuyện gì. Nếu như là vì tốt cho em mà lừa em, là lời nói dối có thiện ý, ban đầu chắc chắn em sẽ hơi tức giận, nhưng hiểu rồi, cũng không sao." Lục Ngôn suy nghĩ một chút, mình giả vờ tàn phế, đây đâu phải lời nói dối có thiện ý, hoàn toàn chỉ vì thỏa mãn dục vọng biến thái của bản thân. Trong nháy mắt, Lục Ngôn muốn đỡ trán thở dài, mình đang làm cái trò gì vậy. Tuy nhiên, nếu mà nói, thực ra hắn cũng không hối hận, bởi vì không quan tâm thế nào, hắn được hưởng thụ sự chăm sóc của Dương Dương, còn nghe được lời Cố Dương nói sẽ bên hắn cả đời. Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn vẫn là làm như vậy. "Nếu như không phải là vì em thì sao?" Lục Ngôn hỏi. Sắc mặt Cố Dương nghiêm túc lại, lạnh lùng hơn, hoàn toàn mất hết dáng dấp ngoan ngoãn lúc thường, "Vậy em sẽ cực kỳ cực kỳ nóng giận! Em ghét nhất người khác lừa em!" Lục Ngôn: "..." Biểu tình bình tĩnh từ trước đến nay từ từ sụp đổ, có cảm giác đến lúc nghỉ ngơi rồi. Trong giọng nói ôn hoà ngày thường của Lục Ngôn lúc này đang run rẩy, giống như chịu đả kích rất lớn, "... Vậy em sẽ xử lý người lừa em thế nào?" Cố Dương quyết đoán nói: "Kéo đen! Tuyệt giao! Không bao giờ gặp lại!" Quả nhiên vô cùng kiên quyết, không mảy may do dự một giây. Lục Ngôn cười khổ. Cố Dương chớp mắt, quan tâm hỏi: "Lục tiên sinh, sao vậy? Có người lừa anh sao?" Lục Ngôn yên lặng: "..." Không, là tôi lừa người khác, tương lai cũng bị kéo đen tuyệt giao cái thứ. Lục Ngôn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Dương Dương, nếu như... tôi lừa em thì sao?" Cố Dương không chút do dự, ngay lập tức lắc lắc đầu, như nghe chuyện không bao giờ có khả năng, cong khóe môi, "Không thể, Lục tiên sinh sẽ không lừa em." Đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tin cậy đối với Lục Ngôn, trong suốt thấy đáy. "..." Cánh tay Lục Ngôn đang khoác trên trên tay vịn xe lăn khẽ run. Trước hết để cho tôi bình tĩnh một chút. Lục Ngôn dùng công phu nguỵ trang thành thạo nhiều năm của bản thân, nở nụ cười nhã nhặn, không chê vào đâu được mà nói: "Đương nhiên, sao tôi lừa Dương Dương được chứ." Nói xong lời này, chờ xử lý vết thương xong, Cố Dương về phòng mình làm bài tập, chỉ còn một mình Lục Ngôn. Dần dần, tấm lưng thẳng tắp từ từ cong xuống, hai tay đặt trên trán, thở dài. Bóng lưng lộ ra vẻ bi thương không thể nói ra. Nụ cười đầy mệt mỏi. Cảm giác như một giây sau sẽ phát ra tiếng khóc. Phải làm thế nào đây? —— tự mình hai mình, quỳ xuống cũng chưa hết tội. _________ Tác giả có lời muốn nói: người trong cuộc (Lục Ngôn): Hiện tại đang hối hận, cực kỳ cực kỳ cực kỳ hối hận...