Kỷ Tùy Châu bị hành động của cô làm bật cười. Quen biết nhau nhiều năm như thế, có khi nào anh đánh phụ nữ chưa, huống chi lại là đánh cô. Anh cầm cây nạng thọt thọt Triệu Sương đang ngồi đờ đẫn dưới đất, vẻ mặt chán ghét. Mấy người bạn vẫn chưa chạy xa, có một người lớn gan vẫn luôn ngoáy nhìn lại hướng này. Hắn liền quát đám người: – Mau kéo người chạy đi. Mấy người họ đùn đùn đẩy đẩy, cuối cùng cũng có hai người chạy đến, đỡ Triệu Sương loạng choạng chạy đi. Kỷ Tùy Châu quay đầu trừng mắt với Doãn Ước, đối phương vẻ mặt vô tội: – Không phải tôi làm mà. – Lên xe. Doãn Ước níu ống tay áo Kỷ Tùy Châu lại: – Có thể đưa nạng cho tôi trước không? Kỷ Tùy Châu nhìn cô thuần thục chống nạn đi về phía xe mình, trong lòng có vài phần bội phục. Người có thể chơi xong bỏ chạy, cũng không gặp nhiều. Hai người ngồi vào xe, cùng lúc nhìn chằm chằm nước trà sữa văng đầy kính chắn gió không nói lời nào. Kỷ Tùy Châu trong lòng nghĩ, đúng là vẫn không để cho cô uống. Lần đó, anh nổi giận, trực tiếp lái xe đi. Vì thế mà Doãn Ước khóc lóc một trận, tức giận đến anh đau gan luôn. Chỉ vì một ly trà sữa, có cần đến mức vậy không? Lúc ấy anh đã nghĩ, quay về mua lại tiệm này, cho cô uống no chết luôn. Ai ngờ chỉ nghĩ thôi mà cũng bị cô phát hiện, ầm ĩ đến đôi bên cùng thiệt hại, làm sao còn muốn ‘lịch sử tái diễn’ chứ. Hôm nay còn đụng phải đứa tâm thần. – Cô quen người đó à?- Anh hỏi Doãn Ước. – Em gái tôi. – Là đứa mà mẹ kế cô dẫn đến à? – Ừ, hai người chẳng phải từng gặp nhau một lần rồi sao? – Không nhớ nổi. Doãn Ước bật cười ha ha, chỉ vào trà sữa trước mặt hỏi: – Làm gì với nó đây? – Làm gì là làm gì, cô mau lau khô đi. – Chân tôi bị gãy, hết cách rồi. Hay là vầy đi, anh đợi tôi tháo bột rồi lau cho anh, được không? Kỷ Tùy Châu nghĩ thầm đúng là may mắn quá, vụ tai nạn này lại có thể không làm hư não của Doãn Ước, còn biết nói đùa. Anh cũng mỉm cười, nhấn nút phun nước lau kính, lại bật cần gạt lau thêm vài cái. Trong lòng cuối cùng vẫn thấy khó chịu, chuẩn bị đưa Doãn Ước về rồi gọi người mang xe đi rửa. Doãn Ước thấy anh định khởi động xe, do dự hỏi: – Tôi có thể xuống đó mua lại ly trà sữa không? Kỷ Tùy Châu trừng mắt với cô, bộ dạng bó tay rồi. – Không được thì thôi vậy. Kỷ Tùy Châu hạ tay xuống chuẩn bị vô số, ngẫm lại có chút bực bội, rút tay về. Anh không nói lời nào, xuống xe, đi về phía tiệm trà sữa. Doãn Ước vừa thấy người xếp hàng dàiđứng chờ, tính toán phải đợi bao lâu. Vốn tưởng rằng ít nhất cũng hơn mười phút, kết quả sau một phút Kỷ Tùy Châu xách một túi quay về, ném thẳng cho cô. Doãn Ước cầm lấy mở ra, đúng là trà sữa của tiệm đó. – Sao nhanh vậy, anh chen hàng à? – Hỏi người khác mua lại- Anh nào có rãnh rỗi xếp hàng cho cô, trực tiếp tốn một trăm đồng mới mua lại ly trà sữa này trong tay một cô gái. Doãn Ước nghe đến tặc lưỡi: – Thật hào phóng, một trăm đồng một ly trà sữa. Tôi nghĩ em gái kia chắc chắn không phải nhìn trúng tiền của anh rồi. Kỷ Tùy Châu nhíu mày nhìn cô. – Cô gái ấy chắc là bị nhan sắc của anh mê hoặc- Doãn Ước giải thích. Nói xong cô dán mặt vào ly trà sữa, hớp một cái, lập tức nói: – Ai da, mua nhầm rồi. – Mua nhầm cái gì? – Tôi thích uống vị khoai môn, cái này là đậu đỏ. Nhưng mà quên đi, ly này một trăm đồng lận đó, vẫn nên uống hết thôi. Cô đang chuẩn bị uống thêm một hớp, ngẩng đầu phát hiện mặt của Kỷ Tùy Châu đã gần trong gang tấc. Cô giật mình, rụt người về sau. Nhưng đối phương đã có chuẩn bị, trực tiếp bắt lấy cổ cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh. – Làm… gì? – Mua nhầm rồi, thì bồi thường cho cô chút nhan sắc, có thể chứ? Gì hả, Doãn Ước cảm thấy hôm nay ánh trăng có phải từ trên trời rơi xuống rồi không, Kỷ Tùy Châu lại biết nói đùa thế này. Ánh mắt anh nhìn đến người cô nóng ran, Doãn Ước mau chóng gật gật đầu, sau đó ngọ nguậy thoát khỏi bàn tay anh, quay mặt ra cửa đưa lưng về phía anh, tiếp tục uống trà sữa. Kỷ Tùy Châu hài lòng cười cười, cuối cùng cũng khởi động xe. Đợi đến khi xe chạy tới cửa nhà Doãn Ước, anh lại nói một câu: – Gần đây cô rất nhàn hạ đúng không? Buổi tối không ở nhà, còn chạy lung tung. – Chân bị thương, không thể tìm việc, thời tiết lại nóng, buổi tối chỉ có thể ra quãng trường xem người ta khiêu vũ. – Vậy bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ đến Thịnh Thế làm việc. Doãn Ước hồ nghi nhìn anh. Cô vẫn nghĩ lần trước anh chỉ nói đùa. – Ai nói với cô là đùa chứ. Cơ hội chỉ có một lần, đến hay không tự cô quyết định. – Chỉ là chân của tôi… – Tôi sẽ phái xe đưa rước cô, cho đến khi cô tháo bột mới thôi. – Vậy lúc tôi đi làm thì sao, cũng không thể chống nạng làm việc. – Tôi nói rồi, thuê cô pha cà phê. Tay cô không bị gãy mà. Doãn Ước nghĩ có nên đi làm hay không. Cô cảm thấy bản thân rất không có khí phách, hồi đó bị Kỷ Tùy Châu hại thành như vậy, hiện giờ anh chỉ vẫy tay một cái, cô lại ngốc nghếch chạy đến. Vì để đá văng tên sói già Giang Thái, lựa chọn chui vào hang cọp Kỷ Tùy Châu, rốt cuộc có đáng hay không? Trong lòng cô, có hai giọng nói đang giằng co. Kỷ Tùy Châu nghĩ cô đang rầu rĩ vì đi lại không tiện, lại bồi thêm: – Chuẩn bị thêm cho cô chiếc xe lăn. Nếu cảm thấy còn chưa đủ, chuyện này cho qua đi, sau này Giang Thái tìm cô làm phiền, cô cũng đừng đến tìm tôi. Doãn Ước quan sát sườn mặt anh, cân nhắc một lúc mới hỏi: – Tôi có thể hỏi tại sao anh muốn giúp tôi không? – Sao cô biết là tôi đang giúp cô, mà không phải là hại cô? Doãn Ước không đáp được. – Thiếu quyết đoán, dây dưa không dứt, tính cách như vậy sớm muộn gì cũng bị Giang Thái chơi chết. Doãn Ước, cô đang sợ cái gì, sợ tôi lại hại cô à? Hiện giờ cô còn gì đáng để tôi hãm hại chứ. Quả thật không có, lần trước cái gì anh cũng chiếm hết rồi, cô hoàn toàn không còn gì để thua nữa. Thứ duy nhất cô còn lại, chỉ là cái mạng nhỏ không đáng tiền này. – Vậy được rồi, chủ tịch Kỷ. – Bây giờ không phải ở công ty, không cần mau chóng nhập vai như vậy- Nói xong, Kỷ Tùy Châu đột nhiên áp sát lại. Doãn Ước nghĩ anh đang định chơi trò gì, mau chóng lủi sang bên cạnh. Kết quả Kỷ Tùy Châu lướt qua người cô, giúp cô mở cửa xe. Quay đầu nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, tức giận nói: – Mau xuống xe. Doãn Ước cầm ly trà sữa chưa uống hết, chống nạng chạy thục mạng vào nhà. Kỷ Tùy Châu lần đầu tiên nhìn thấy người bị gãy chân còn có thể chạy nhanh như vậy. Cô đang sợ cái gì, xem anh là thú dữ à? Hôm sau, Kỷ Tùy Châu phái tài xế lái xe đến đón Doãn Ước đi làm. Tài xế là nữ, họ Trương, có lẽ đã ngoài bốn mươi. Doãn Ước không câu nệ, gọi chị là chị Trương, hai người tán gẫu suốt dọc đường. Thời điểm xuống xe, có chị Trương giúp đỡ. Trên xe đã chuẩn bị sẵn xe lăn cho cô, xe chạy thẳng xuống bãi đổ xe tầng hầm, cô ngồi xe lăn lên thẳng văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị trên tầng mười tám, tránh được tất cả những người chờ thang máy. Khi cách năm năm quay về ‘chốn cũ’, Doãn Ước cảm thấy như qua mấy đời. Lúc bắt đầu cô có hơi bất an, sợ người khác dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Kết quả có lẽ Kỷ Tùy Châu đã đánh tiếng trước, mọi người trong văn phòng không quá chú ý đến cô, chỉ xem cô là một nhân viên bình thường. Thư ký của Kỷ Tùy Châu, Diệp Hải Thần, phụ trách vấn đề phân công công việc cho Doãn Ước, anh ta đưa cô dạo một vòng phòng trà nước, bắt tay dạy cô dùng đồ vật máy móc này nọ, cuối cùng mỉm cười với cô, nhìn cô khích lệ. Doãn Ước thật lòng cảm thấy, anh thư ký này nhìn thuận mắt hơn Kỷ Tùy Châu. Buổi sáng, Kỷ Tùy Châu không đến công ty, Doãn Ước không có việc gì làm, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nghiệp vụ công ty, cầm quyển sách đến phòng nghỉ bên cạnh lật xem. Gần đây, cô chuẩn bị tìm lớp ôn thi, nên đem theo sách giáo khoa trước kia xem lại. Có xem mới phát hiện kiến thức đã sớm quên sạch, thật phải đến trường còn phải đăng ký thêm lớp phụ đạo. Vì thế, Doãn Ước lại bắt đầu tích lũy vốn liếng cho mình. Cô đi làm ở hội quán của ông nội, một tháng tiền lương không nhiều cũng không ít, một mình cô xài tiết kiệm, mấy năm nay cũng tích góp được một số tiền. Chút tiền đó cố gắng đến khi cô nhập học, chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ là cô nhớ đến một chuyện, hình như đã quên nói chuyện lương bổng với Kỷ Tùy Châu. Cô cũng không rõ mình có muốn lấy tiền của đối phương không. Công việc này rất nhàn hạ, lại có lợi với cô, cô còn nhận tiền của người ta hình như không đúng lắm. Nhưng không nhận tiền, cô ăn không khí à. Cô rồi sẽ phải rời khỏi đây, sau này rốt cuộc phải làm thế nào, Doãn Ước nhất thời có hơi hoang mang. Giữa trưa, những người khác đều đến nhà ăn ăn cơm, Doãn Ước mua ổ bánh mỳ ngồi ở kia gặm. Từ giờ trở đi cô sẽ tiết kiệm tiền. Kỷ Tùy Châu từ bên ngoài đi vào liền thấy cảnh tượng này, bặm môi không nói gì. Quay đầu gọi điện thoại cho phòng tài vụ, đích thân định ra mức tiền lương của Doãn Ước. Rõ ràng cảm thấy nhà họ Doãn không ai tốt cả, nhưng tại sao anh luôn cảm thấy như mắc nợ cô. Những ngày tiếp theo, Doãn Ước đều rất ít khi nhìn thấy Kỷ Tùy Châu. Mặc dù làm việc trong cùng một công ty, nhưng cô cố gắng tránh mặt anh. Anh muốn cà phê sẽ gọi điện thoại đến, Doãn Ước pha xong sẽ làm phiền trợ lý bưng vào. Cô bây giờ đi lại không tiện, hơn nữa thỉnh thoảng trong văn phòng có khách, cô càng không thể xuất hiện ở đó. Khổ sở đợi được đến ngày tháo bột, Doãn Ước xin Kỷ Tùy Châu nghỉ phép một ngày, cùng ba cô đến bệnh viện. Ở hành lang, cô tình cờ chặm mặt với một cô gái, đang được y tá giúp đỡ tập đi. Cô ấy đi rất chậm rất gian nan, Doãn Ước vội vã nhường đường. Kết quả cô gái nọ đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó như con dao, đâm đến toàn thân đau đớn. Doãn Ước lập tức nhận ra cô ấy: – Tùy… Ý. – Là tôi, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ. Hai cô tuổi tác tương đương nhau, quan hệ lại phức tạp, cũng là lần đầu tiên đối mặt với nhau. Doãn Ước không biết nên nói gì với cô, chỉ có thể lên tiếng chào hỏi: – Cô khỏe chứ? – Cô thấy tôi bây giờ khỏe không?- Tùy Ý cười lạnh. Một chút cũng không khỏe. Ông Doãn cảm giác được cơn thịnh nộ trên người cô gái, lôi kéo con gái rời khỏi. Tùy Ý níu Doãn Ước lại, nghiến răng nói: – Họ Doãn kia, cô cách xa anh tôi một chút. Nói xong, cô ấy căm phẫn đẩy Doãn Ước một cái, quay đầu chậm rãi bỏ đi. Tâm trạng cả ngày này của Doãn Ước đều rất tội tệ. Cô không hề tức giận, bất luận thế nào cô cũng không thể nổi giận với Tùy Ý. Một cô gái như hoa như ngọc vào thời thanh xuân tươi đẹp nhất lại gặp phải biến cố lớn đến thế, cô ấy trút giận vào cô cũng rất bình thường. Cô chỉ là cảm thấy, ngực có hơi nghẹn lại. Tháo bột xong cô về nhà nghỉ, nhốt mình trong phòng. Lúc trời ngã về chiều, cô nhận được cuộc gọi của Kỷ Tùy Châu, hỏi cô đang ở đâu. Cô nói mình ở nhà, đối phương liền nói: – Bây giờ đến Hồng Uyển đi, ngay lập tức. – Tôi có thể không đi không? Đầu dây bên kia ngừng một lát: – Vậy thì sau này không cần đến nữa.