Mẹ Thẩm lập tức bác bỏ: “Mai không được, cuối tuần em có việc.”   “Phải, anh cũng thấy ngày mai không thích hợp.” Trí nhớ của ba Thẩm ngay cả bảy giây cũng không cầm cự được, rất biết nghe lời phải, “Vậy sang tuần đi.”   Mẹ Thẩm gật đầu.   “Nếu nó vẫn không tìm được chỗ ở thích hợp, anh cũng có thể giúp nó thuê phòng.” Ba Thẩm cười đến là hiền từ, “Rồi tìm người tới chăm sóc nó.”   “Được.” Đã nói tới vậy, mẹ Thẩm bình tĩnh lau tay, “Em ăn xong rồi, Tiểu Mạnh không có ở đây, anh đi rửa bát đi.”   “... Ừ.”   Trong phòng ăn vang ra tiếng nước rào rào, Thẩm Trĩ Tử nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có chút bất thường.   Cô nhạy bén ghé qua, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ba cũng không muốn để người khác tới ở nhà mình không?”   “Con không cần hỏi cái này,” Ba Thẩm nghiêm túc, “Bị mẹ con nghe được thì không tốt.”   “...”   Ba Thẩm ngẫm nghĩ, cảm thán vô ngần: “Chỉ là ba cảm thấy, mẹ con đối xử với Uy Phong Đường Đường và Thẩm Trạm, còn tốt hơn với ba.”   “...”   Ông thở dài: “Mẹ con trước giờ chưa từng bắt Uy Phong Đường Đường với Thẩm Trạm rửa bát.”   “...” Thẩm Trĩ Tử không tưởng tượng nổi, cảnh tượng một con chó đứng trước bồn rửa rửa bát.   Im lặng một lát, cô nhặt một cái bát lên, quyết định giúp đỡ người cha đáng thương của mình.   “Cho nên hôm nay, con làm tốt lắm.” Ba Thẩm khen, “Không được để người khác vào nhà mình nữa, nếu không ba sẽ triệt để thất sủng.”   “...”   “Nhưng Trĩ Tử con đừng hiểu lầm mẹ con, trước khi kết hôn mẹ con không phải như vậy đâu, trước đây bà ấy rất thương ba.”   “...” Thẩm Trĩ Tử nỗ lực kìm nén.   “Đúng rồi, con biết vì sao ba không sinh đứa thứ hai không?”   “...” Cô chợt hiểu ra, năng lực lải nhải bất tận của mình là được di truyền từ ai.   Thẩm Trĩ Tử im lặng đặt bát xuống: “Ba tự rửa đi.”   “...”   “Nhớ rửa sạch chút.”   “...”   ***   Bên phòng giáo vụ hiệu suất làm việc rất nhanh, thứ hai trở lại trường học, danh sách mười người đứng đầu toàn khóa đã được dán lên.   Những người khác đều là ảnh chụp nền xanh từ hồi mới nhập học, chỉ riêng ảnh của Cận Dư Sinh là mới chụp ở hành lang.   Sau lưng là bầu trời xanh trong vạn dặm, thiếu niên ánh mắt lạnh nhạt, thoạt nhìn như đang thất thần, đẹp đẽ tựa hồ không dính khói lửa nhân gian.   Thẩm Trĩ Tử vừa bước ra khỏi văn phòng đã trông thấy một đám học sinh đang vây trước bảng vàng ríu rít bàn luận.   “Top 10 của khối lúc nào cũng là mấy người này, khi nào mới có thể thay máu đổi thịt đây...” Có người lẩm bẩm, “Có điều người đứng đầu kia trông hơi lạ, khối mình trước đây có người này hả? Cậu ta chui từ đâu ra thế?”   “Từ trên trời rơi xuống, mà ảnh của cậu ta cũng khác mọi người nữa... Hơn nữa cậu có cảm thấy, nhan sắc của người này đã kéo độ mỹ hóa của cái bảng này lên cao không?”   “AAA phải đó phải đó! Tớ đang định nói! Cậu ấy đẹp trai thật!”   “Nam sinh này hình như mới chuyển tới mấy tuần trước... trời ơi hâm mộ nữ sinh lớp cậu ta chết mất, không biết cậu ấy đã có bạn gái chưa.”   “Đừng mà, học bá chẳng phải mấy bé ngoan chỉ yêu thích học tập sao, cậu đừng có suốt ngày nghĩ chuyện làm vấy bẩn người ta...”   ...   Thẩm Trĩ Tử tức thành con cá nóc.   Lẩm bẩm cái gì, cậu ta cũng đâu ngồi trên bảng.   Vấn đề là...   Cô cũng không có tên trên bảng, đáng hận TAT   Thẩm Trĩ Tử kéo lê bước chân nặng nề quay về lớp học.   Buồn rầu không gì sánh được, ngồi trong góc vẽ vòng tròn: “Haiz, tớ buồn quá.”   Thịnh Nhiễm không mảy may dao động: “Học kỳ này, ngày nào cậu cũng không vui.”   “Tình yêu khiến con người ta đa sầu đa cảm, còn làm con người ta rụng tóc.” Cô túm túm tóc, xong lại phẫn nộ bất bình, “Nhưng cậu không biết, vẻ mặt của đám nữ sinh kia khi nhìn ảnh chụp của Cận Dư Sinh giống như muốn lột đồ của cậu ấy vậy!”   “... Tớ nghĩ, chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi.”   “Không phải.” Thời tiết lúc âm u lúc lại nắng, mấy ngày nay đã miễn tập thể dục giữa giờ. Thẩm Trĩ Tử nằm rạp tại chỗ, mắt liếc ngang liếc dọc.   Cô giơ tay chỉ về phía trước, lầm bầm, “Tớ thấy mấy nữ sinh tới tìm cậu ta hỏi bài.”   Thịnh Nhiễm nhìn theo hướng tay cô chỉ, không ngoài dự đoán, trông thấy có người đang cầm bài tập tới hỏi Cận Dư Sinh.   Thiếu niên một tay đỡ trán, vẫn ít nói như xưa, nhưng vẫn rất lịch sự nói cách làm. Tay cầm vào đề thi không hề nhích lên trên chút nào, từ đầu tới cuối luôn giữ một chút xa cách.   “Đệch, có độc à?” Nhìn một hồi mới nhận ra có gì không đúng, Thịnh Nhiễm cười như điên, “Vì sao nữ sinh lớp khác cũng tới hỏi bài cậu ta?”   “Thấy chưa, tớ nói đúng mà!” Thẩm Trĩ Tử uất ức không chịu được, “Cậu ta mỗi ngày ở bên ngoài trêu ong dẫn bướm, không biết che dấu mỹ sắc của mình đi!”   Không biết có phải âm lượng của cô hơi cao hay không, mà lưng Cận Dư Sinh đột nhiên cứng đờ.   Thẩm Trĩ Tử chợt cảm thấy lúng túng.   Nhưng ngẫm lại... cô cũng biết phản trinh sát, chưa hề nhắc tới tên cậu ta.   Có lẽ cậu ấy không biết cô đang nói mình đâu.   Vậy thì không sao.   Thịnh Nhiễm muốn nói lại thôi, Thẩm Trạm từ ngoài cửa đi vào, đặt lên góc bàn cô một hộp sữa.   Hai người nhìn nhau ngắn ngủi một giây, cái gì cũng không nói.   Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, có chút ngưỡng mộ sự ăn ý này.   “Có phải mỗi sáng, tớ cũng nên tặng sữa cho cậu ấy?”   Thịnh Nhiễm cười ha ha: “Còn uống sữa nữa, chiều cao của cậu ta sẽ từ mét tám tám bật lên hai mét.”   Thẩm Trĩ Tử lập tức quyết định từ bỏ: “... Vậy thì quá đột phá cực hạn của con người rồi.”   Sau này cô nếu muốn hôn hắn, kiễng chân lên cũng chỉ hôn được tới cằm.   ... Vậy thì cưỡng hôn kiểu gì.   “Có điều,” Thịnh Nhiễm ngẫm nghĩ, “Cậu có thấy, kỳ thật cho tới tận bây giờ, ngay cả bước cơ bản nhất cậu vẫn chưa có hoàn thành?”   “Tỷ như?”   “Cậu không có phương thức liên lạc với cậu ta.” Thịnh Nhiễm thần bí nói, “Trong phương pháp cưa đổ thẳng nam, hỏi ‘Ăn cơm chưa’ vào sáng trưa tối, không đơn giản chỉ là mang ra mà làm trò cười. Tầng nguyên nhân sâu xa đằng sau, add đối phương làm bạn tốt wechat, đây là cách duy nhất có thể khiến cậu một ngày hai tư giờ tùy thời xuất hiện trong cuộc sống của người đó.”   Thẩm Trĩ Tử bừng tỉnh đại ngộ: “Ý cậu là, tớ nên dùng cách này để xoát cảm giác tồn tại?”   “... Cũng không phải.” Thịnh Nhiễm nghẹn họng, “Cậu sử dụng cách chơi khác đi, đừng để cậu ta phát hiện cậu là đứa thiểu năng.”   “Nhưng cậu ấy không có số điện thoại, lần trước trên đường đi ngoại khóa, chính miệng cậu ấy đã nói với tớ mà.” Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, nghiêm túc nói, “Tớ cảm thấy, cậu ấy không lừa tớ đâu.”   Thịnh Nhiễm do dự một chút, quyết định dẫn cô đi thực nghiệm, “Cậu ta đang lừa cậu thật đó.”   “...”   “Tớ nghe nói,” Thịnh Nhiễm nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói, “Hứa Thời Huyên có số điện thoại của cậu ta đấy.”   “Đừng chứ? Độ khó của cái này cũng cao quá rồi!” Thẩm Trĩ Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, điên cuồng lắc đầu, “Xin kiểu gì? Tớ đi đánh cậu ta một trận, rồi gây thêm chút bạo lực học đường? Cậu kêu tớ đi bôi nhọ sở giáo dục còn dễ hơn đi tìm Hứa Thời Huyên xin số điện thoại.”   Thịnh Nhiễm hút rột rột hộp rỗng, thỏa mãn vỗ vỗ cô bạn: “Vậy cậu đi bôi nhọ sở giáo dục đi.”   “...”   “Nhớ cẩn thận một chút đừng để lại dấu vết, không là toang đấy.”   “... Tớ vẫn nên đi bắt cóc cậu ta thì hơn.”   ***   Thẩm Trĩ Tử bắt đầu âm thầm len lén quan sát Hứa Thời Huyên.   Bạn học Hứa gần đây được rất nhiều người quan tâm, lúc nào cũng có bao nhiêu người tới tìm, hoặc là đang trên đường chạy tới tìm.   Không biết thật sự có chuyện mà tìm đến, hay là vì nghe nói trong tay cô có số điện thoại của ai ai ai đó... tính đi đường vòng cứu nước.   Thẩm Trĩ Tử có chút ghen tỵ.   Cô không có, mà Hứa Thời Huyên lại có.   Nghĩ mà xem, dưới tình huống làm tròn, Cận Dư Sinh đã đưa cô về nhà, còn hẹn họ với cô.   Nhưng đến tận bây giờ, ngay cả cách liên lạc với cậu cô cũng không có.   Haiz, con đường phía trước cứ phải đi từ từ. Qủa nhiên thứ gì càng đẹp thì càng khó có được.   Thở dài, cô lấy cốc nước, hôm nay đã bảy lần giả bộ bâng quơ đi ngang qua bàn Hứa Thời Huyên rồi.   Qủa nhiên, cô lại nghe thấy giọng nói mềm mại của Hứa Thời Huyên: “Không có, tớ không có phương thức liên lạc với cậu ấy.”   Đối phương hơi thất vọng: “Vậy sao? Nhưng mọi người đều nói, số điện thoại của cậu ấy chỉ cho một người duy nhất là cậu...”   Ngày đầu tiên đi học, cô chính là người đầu tiên đến hỏi cách liên lạc của cậu ta.   Cũng là người duy nhất có được số điện thoại cậu ấy.   Hứa Thời Huyên hơi đỏ mặt: “Đúng là vậy thật, nhưng cậu ấy không muốn bị người khác làm phiền...”   Lời này nói ra thực vi diệu.   Úp úp mở mở, giống như đối với Cận Dư Sinh, chỉ có Hứa Thời Huyên là khác biệt.   Người kia giống như đã hiểu ra, tỉnh ngộ: “Ồ... ra là thế.”   Đoạn đối thoại kiểu này, Thẩm Trĩ Tử đã nghe không dưới bốn lần.   ... Cô cảm thấy bản thân đang tự ngược.   Nhưng người tới lần này, khuynh hướng tự ngược còn nghiêm trọng hơn cả cô. Những nữ sinh tới trước nghe tới đây thì đều ‘ngại quá, làm phiền rồi, cảm ơn cậu’, sau đó đỏ mặt lạnh tâm mà rời đi, nhưng người này khi nghe Hứa Thời Huyên nói vậy, thế nhưng còn hỏi thêm một câu: “Vậy cậu với Cận Dư Sinh, hiện giờ có quan hệ gì?”   Nửa lớp học đều dỏng tai nghe.   Hứa Thời Huyên ngẩn người, mặt đỏ bừng: “Tớ... tớ với cậu ấy...”   Cô lúng túng, không biết nên giải thích thế nào.   Trong vô thức, dư quang quét về phía Cận Dư Sinh.   Tinh thần cậu có chút uể oải, từ lúc bắt đầu giờ giải lao của tiết trước, chuông vừa reo là lập tức nằm phục xuống bàn. Thiếu niên ghé lên mặt bàn, lưng cong thành cây cung, hơi thở lạnh lẽo, không ai dám tiến tới quấy rầy.   Cô thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ đánh thức cậu.   “Chúng tớ...” Hứa Thời Huyên nghĩ tới nghĩ lui, dù sao Cận Dư Sinh đã ngủ rồi, có lẽ cũng không nghe thấy...   Cô khẽ khụ một tiếng: “Quan hệ của chúng tớ, vẫn có rất nhiều loại khả năng.”   Giây kế tiếp, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của thiếu niên——   “Không có quan hệ.”   Mọi người thoáng ngẩn ra, sôi nổi quay sang nhìn.   Hứa Thời Huyên thấy cậu đã tỉnh, hốt hoảng thất thố: “Chúng, chúng tớ đánh thức cậu hả?”   Ánh mắt Cận Dư Sinh lạnh lẽo, không nói một lời, lại nghiêng đầu nằm xuống.   “...”   Nửa ngày sau, có nữ sinh nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy có ý gì?”   Không ai đáp lại.   Im lặng hồi lâu, đến khi nước trong cốc đã đầy, Thẩm Trĩ Tử quay người trở về chỗ, thấy mặt Hứa Thời Huyên lúc đỏ lúc trắng, cô mới chậm chạm phản ứng lại.   ——Cậu với Cận Dư Sinh có quan hệ gì?   ——Không có quan hệ.   Cô chợt thấy buồn cười.   Không được, không thể quá kiêu ngạo, nếu không quái vật hức hức lại khóc hu hu.   Cô phải tìm một góc khuất, trộm cười to.   Dưới ánh đèn sáng trắng, Cận Dư Sinh gối đầu lên cánh tay, mở mắt, không nhúc nhích nhìn cửa kính.   Nhìn ảnh ngược trong mặt kính, trước máy lọc nước đã không còn ai.   Cậu ta rũ mắt, nhớ lại vẻ mặt khi nãy của Thẩm Trĩ Tử.   Cô cầm chiếc cốc hình giọt nước, mặt sứ màu xanh da trời nhạt, ở giữa vẽ một đuôi cá nho nhỏ. Cô hơi cúi đầu, tóc đuôi ngựa rủ xuống, đuôi tóc đen nhánh rơi trên bả vai, lọt vào cần cổ trắng nõn như sứ.   Cô giống như đang nghịch máy lọc nước, ấn vào thả ra nút bình, nước chảy từng chút từng chút vào cốc. Bên tai tiếng nói cười ồn ào, cô lại trông như không vui.   Giọng Hứa Thời Huyên vừa rơi vào tai, trong lòng cậu liền nổi lên cảm giác bực bội mãnh liệt.   Trước khi tới trường Minh Lý, ở trường cũ của cậu cũng từng xuất hiện mấy tình huống thế này.   Khi đó cậu đều không có cảm giác gì.   Dù sao mặt của mấy nữ sinh kia, cậu chẳng nhớ được một ai.   Nhưng vấn đề là... không biết vì sao.   Bây giờ cậu cảm thấy rất phiền, không muốn thấy mấy khuôn mặt kia, không muốn để ý một ai hết.   Khẽ nheo mắt, đầu lưỡi chạm nhẹ hàm trên.   Sớm biết thế này, cậu đã thi thấp đi 200 điểm.   Nếu vậy, sẽ không có bao nhiêu người tới tìm cậu hỏi bài.   ... Có lẽ cô ấy sẽ vui hơn một chút.   ***   Thẩm Trĩ Tử quyết định từ bỏ cái manh mối là Hứa Thời Huyên.   Thay vì đi đường vòng cứu nước, chi bằng trực tiếp đi hỏi Cận Dư Sinh.   Dù sao tốt xấu gì cậu cũng từng đưa cô về, còn từng hẹn hò với cô... Ừm, dưới tình huống làm tròn.   Cho nên... có lẽ cũng có khả năng, cậu không đến mức khó gần lắm đâu nhỉ?   Thấp thỏm nhìn bóng lưng đĩnh bạt của thiếu niên phía trước, Thẩm Trĩ Tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không gom đủ dũng khí.   ... Không được run, run là đã thua mất một nửa rồi.   Qua nửa tiết tự học buổi tối, lớp học một mảnh yên tĩnh.   Cô nín thở.   Kim đồng hồ kêu tích tắc, giám thị chắp tay sau lưng xẹt tới xẹt lui ngoài cửa.   ——Chính lúc này!   Canh chuẩn thời cơ, cô gấp rút vươn tay vỗ vỗ Cận Dư Sinh: “Này, anh bạn!”   Giọng vừa nhỏ vừa thấp, Cận Dư Sinh hơi sửng sốt, rồi quay người xuống.   Vì để nâng cao hiệu quả tự học, trường học đã chia học sinh mỗi lớp ra thành hai phần, giờ tự học buổi tối một nửa ở lại lớp học, một nửa lên phòng tự học ở trên tầng. Cho nên sau khi chỗ ngồi bị xếp loạn, Thẩm Trĩ Tử nhanh chóng ôm sách vở chiếm đóng chỗ ngồi ngay sau Cận Dư Sinh.   “Cậu chỉ tớ làm câu này được không?” Cô lôi ra sự chân thành lớn nhất đời mình, chớp chớp mắt nhìn cậu ta, “Tớ đã thử rất nhiều đáp án rồi, đều không đúng.”   Giọng cô rất nhỏ, nhưng cậu vẫn khẽ nhíu mày một cái cực khó phát giác.   Im lặng một lúc, cậu bắt đầu viết lên giấy nháp: Đi hỏi giáo viên.   Bốn chữ viết liền một nét, thanh thoát mạnh mẽ, tràn đầy khí khái.   Thẩm Trĩ Tử có một loại xúc động, muốn xé tờ giấy nháp kia xuống, đem về giấu kỹ.   “Nhưng tớ sợ bị giáo viên ngữ văn mắng.” Thẩm Trĩ Tử co rúm lại, “Cổ dữ lắm.”   “...”   Cận Dư Sinh không nói một lời nhìn cô.   Đôi mắt nâu nhạt tuy không phải màu đen nhưng lại sâu không thấy đáy, bị nhìn như vậy, trong lòng Thẩm Trĩ Tử chợt dâng lên cảm giác áp bách.   Cao cao tại thượng, khí thế bức người.   Thẩm Trĩ Tử lại bắt đầu run.   Cô hơi do dự, giống như chịu chết mà cầm bài tập ngữ văn tối qua lên: “Một chút thôi, chỉ xem hộ một chút thôi...”   Cận Dư Sinh chần chừ, chịu thua thở dài một tiếng, đón lấy.   Là câu hỏi đọc hiểu về một tiểu thuyết có nội dung vô cùng vĩ quang chính(*), cô làm sai một câu điền vào chỗ trống.   (*) Vĩ quang chính: Vĩ đại, quang vinh, chính xác   Cậu nhìn xuống dưới câu hỏi, câu hỏi hỏi rằng, ai là người dễ thương nhất?   Đáp án, nhân dân lao động cần lao.   Còn cô điền là ba chữ ngay ngắn rõ ràng: Cận Dư Sinh.   Cận Dư Sinh không thở nổi: “...”   “Thẩm Trĩ Tử.” Cậu nhét vở lại cho cô, trầm giọng, “Làm bài tử tế.”   Cô vẻ mặt uể oải: “Ừm.”   Áp suất lại xuống thấp... đúng là không dễ dính thính.   Mỗi lần cô mang theo ý vui đùa mà thả thính, vừa thả cậu đã giận.   Tuy nói nếu được cậu đưa vào phạm vi an toàn có lẽ sẽ khiến người ta có cảm giác an toàn, nhưng... Thẩm Trĩ Tử nằm bò ra bàn, ý tưởng mơ mơ hồ hồ. Hiện giờ, cô còn cách khu vực an toàn của cậu những mười vạn tám nghìn dặm.   ... Cô chạy chậm như vậy, không biết đời này có cơ hội đuổi kịp không.   Đột nhiên, Thẩm Trĩ Tử chợt thấy nản lòng.   Từ khi quen biết cậu tới giờ, giống như cô luôn dùng đủ mọi phương pháp để... thăm dò điểm tức giận và điểm mấu chốt của cậu.   Mà không hề có ngoại lệ, lần nào cô cũng thành công chọc giận người ta.   “Chuyện kia, cậu đừng giận.” Cô chớp chớp mắt, khẽ chọt cậu, “Sau này tớ sẽ không thả... sẽ không đùa giỡn cậu như vậy nữa.”   Chỉ là giây tiếp theo, nghĩ đến khuôn mặt cậu, cô im lặng, chợt sinh ra hoài nghi đối với chính mình: “... Đợi đã, không đúng, tớ nói lại. Ý của tớ là, sau này tớ sẽ cố gắng nhẫn nhịn, nếu không nhịn được nữa, vậy đành nhờ cậu chiếu cố nhiều một chút.”    “...”   Thân người Cận Dư Sinh cứng ngắc, không biết nên tức hay nên cười.   Cậu không biết nên nói gì mới phải, quay đầu lại, ánh mắt Thẩm Trĩ Tử lại rất nghiêm túc.   Đôi mắt hoa đào trắng đen phân rõ, ánh sáng long lanh, trời sinh đã mang nét cười.   Hầu kết vô thức chuyển động.   Cậu dời mắt, đứng dậy: “... Ra ngoài nói.”   Thẩm Trĩ Tử thoáng sững người, vội vàng chạy theo cậu ra ngoài.   Vào đầu đông, tiết trời đã hơi trở lạnh. Gió đêm lùa vào mặt, trên trời lấp lánh ánh sao.   Hai dãy nhà dạy học đèn đuốc sáng trưng, trên hành lang không mở đèn, lờ mờ có bóng người đang thấp giọng giảng bài, có tiếng người nhỏ giọng đọc sách.   Đứng dựa lan can, cậu nhìn cô, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Cậu muốn nói gì với tớ?”   Giọng nói cậu trầm thấp mang theo chút khàn khàn. Khoảng cách rất gần, Thẩm Trĩ Tử có thể ngửi thấy rõ rệt mùi hương trên người cậu...   Không sai, chính là hương kẹo bạc hà! Chính là loại hương vị khiến người ta muốn một hơi nuốt gọn!   Trong đầu kêu ầm một tiếng, cô căng thẳng, mọi suy nghĩ đều tán sạch, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Tớ, tớ muốn học thuật độn thổ.”   Cận Dư Sinh: “...”   Đây là kỹ năng gì, cậu có sao?   Giây tiếp theo, giống như đột nhiên ý thức được mình mới nói gì, Thẩm Trĩ Tử thầm phát hoảng, vô thức túm lấy góc áo cậu: “Không, không phải, ý tớ là... tớ rất muốn ăn cậu, nhưng ăn rồi sẽ không còn nữa.”   Cận Dư Sinh: “...”   Tuy không hiểu lắm câu này của cô có ý gì, nhưng cậu vẫn bình tĩnh giật lấy góc áo từ trong tay cô về, “... Cậu nói cho hẳn hoi.”   Không được động thủ.   “Tớ...” Thẩm Trĩ Tử rất sầu não, muốn nói mấy câu trêu đùa làm bầu không khí ấm lên một chút, nhưng mở miệng lại toàn nói ra mấy câu người ta không thể get được, “Chuyện kia, tớ nói thật với cậu vậy.”   Cận Dư Sinh nhìn cô.   “Vốn dĩ tớ nghĩ cậu thi không tốt, cho nên muốn an ủi cậu.” Cô ngập ngừng, có chút tức giận, “Nhưng cậu còn thi tốt hơn cả tớ.”   “...”   “Tốt hơn tớ nhiều lắm!”   Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên: “... Ừ.”   Cậu lại bắt đầu hoài nghi, có phải mình không nên thi được điểm cao như thế.   Cho nên, cô không vui không phải vì có nhiều nữ sinh tới hỏi bài cậu, cũng không liên quan tới cậu.   Mà chỉ đơn thuần vì cô không thích có người thi tốt hơn mình.   ... Tốt hơn quá nhiều.   Cận Dư Sinh rũ mắt.   “Cho nên, ừm...” Thẩm Trĩ Tử cúi đầu lải nhải, không để ý thấy cảm xúc của cậu có chút bất thường, ngừng một chút, cô bất chấp tất cả nói, “Cậu có thể an ủi tớ không!”   “...”   Màn đêm trong suốt, sương mù giăng nhẹ trong không trung chậm rãi phiêu tán. Trên tầng mây, ánh sao sáng tỏ.   Cơn gió thấm lạnh lay động tóc mái tản rơi trên trán nữ sinh, cô không chịu thua kém ngẩng lên nhìn cậu, ngước cằm nhỏ trắng nõn thon gọn, vẻ mặt trông như con mèo nhe manh múa vuốt, có chút cố ra vẻ bình tĩnh, lại như có chút khiếp sợ.   Cậu không nhúc nhích, nhìn cô.   Tựa như trong chớp mắt, lại như thời gian đã trôi qua thật lâu.   Đầu lưỡi Cận Dư Sinh đẩy đẩy về phía trước. Hồi lâu sau, cậu mới chậm chạp dời đi tầm mắt.   Hết thuốc chữa rồi.   Dáng vẻ này của cô, cậu ta thế mà lại thấy... dễ thương không chịu được.   Muốn hôn... muốn ôm.   Cậu thầm thở dài thườn thượt, chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước, thầy Trần hỏi tớ, có muốn lập nhóm học tập không.”   Thẩm Trĩ Tử chớp mắt lia lịa.   Trong lòng gào thét, đương nhiên không cần!   “Tớ nói với thầy, không cần.”   Thẩm Trĩ Tử không nói gì, nhìn cậu.   “Lý do là...” Cậu ngập ngừng, thanh âm tựa như tiếng đàn cello trầm thấp, “Phần lớn học sinh trong lớp đều thông minh như Thẩm Trĩ Tử.”   “Lập nhóm học tập, ngược lại sẽ kéo chậm tiến độ học tập của những học sinh top trước.”   Cô không cần người giúp đỡ trong học tập.   Cho nên, cậu cũng không muốn đi giúp người khác.   Gió đêm chậm thổi, rất lâu sau, cậu hỏi cô: “Này có tính là an ủi không?”   ***   Thẩm Trĩ Tử chậm rãi chớp chớp mắt.   Cận Dư Sinh có phải bị cái gì bám thân không.   Cô cảm thấy, cậu ta đã đem số lời nói trong cả đời nói hết ra rồi.   Nhưng...   Cô liếm môi.   Cậu ấy thật sự rất đáng yêu.   Cô được voi đòi tiên, người ta còn muốn xin số điện thoại của cậu nữa.   “Bỏ... đi.” Đè lại con hươu điên cuồng trong lòng, Thẩm Trĩ Tử làm bộ rụt rè, khẽ nhíu mày, “Nhưng, vẫn không đủ.”   “...”   Cô chần chừ do dự, cẩn thận quan sát phản ứng của cậu: “Cậu, cậu có thể cho tớ số điện thoại của cậu không?”   Mặt Cận Dư Sinh thoáng nhăn lại, ánh mắt vô thức trầm xuống.   Đây đã là lần thứ hai cô hỏi xin số điện thoại của cậu.   Nhưng cậu không nghĩ ra lý do, vì sao nhất định phải xin được số của mình.   Cô đâu có thích cậu.   Cậu muốn hỏi thẳng...   Nhưng lại sợ tự rước lấy nhục.   Thấy ánh mắt cậu thoáng trầm xuống, Thẩm Trĩ Tử vội vàng xua tay: “Không, không cho cũng không sao.”   Cô thật sự rất sợ cậu tức giận.   Cận Dư Sinh đứng yên không động đậy. Rối rắm hồi lâu, lần chần hỏi: “Cậu... không đem bán đấy chứ?”   Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, nửa ngày sau mới phản ứng lại.   “Cậu nói gì!” Cô vô tội mở to đôi mắt, “Tớ là người như thế sao! Trong lòng cậu, tớ là loại người như vậy à?”   Sao cô có thể lấy số điện thoại của cậu đem đi bán!   Cô mất trí phát rồ đến mức đó à!   Cận Dư Sinh rất muốn nói, phải.   Vì cậu không thể nghĩ ra lý do nào khác.   Chỉ có lý do này, nghe có vẻ hợp lý.   Nhưng... nhìn vẻ mặt bi phẫn tột độ của cô, cậu nghĩ... thôi bỏ đi.   Bán thì bán vậy.   Dù sao cậu cũng không làm gì được cô, trước giờ cậu vẫn luôn hết cách với cô như vậy.   ... Cậu chỉ đành nhận thua.   Lôi cây bút trong túi ra, Cận Dư Sinh xé một trang giấy nhớ.   Cúi đầu, mượn tay cô, lưu loát viết một dãy số lên giấy.   “Đây là số tớ.” Trong gió đêm, giọng cậu lạnh lùng đạm nhạt, vẻ mặt trịnh trọng, “Xin nhận cho.”   ***   Dãy số này làm Thẩm Trĩ Tử sung sướng tới tận cuối tuần.   Trong trường không có mạng, số lần cô dùng điện thoại rất ít, cuối tuần add wechat Cận Dư Sinh, từ sáng tới tối đều đợi hồi đáp.   Giống như thời kỳ còn chưa có điện thoại, chờ đợi một bức thư của người trong lòng từ phương xa gửi tới.   Xót xa mà ngọt ngào.   Ba Thẩm thấy cô luôn đứng ngồi không yên, mọi sự tập trung đều dồn hết vào điện thoại, nhịn không được nhỏ giọng khen ngợi: “Giả bộ tốt lắm.”   Thẩm Trĩ Tử: “...”   “Đợi lát nữa khách tới, con cứ bày ra bộ dạng này là được, nhất định không được cho nó sắc mặt dễ coi.” Ba Thẩm nhắc nhở, “Nhất định phải bày ra vẻ hừ hững, không hoan nghênh người ta tới. Ba nghe mẹ con nói, cậu bé đó hình như cũng không muốn tới nhà chúng ta ở... ha, vậy thì quá tốt. Đừng cho nó vẻ mặt hòa nhã, ngộ nhỡ mình đối xử tốt quá, nó đột ngột thay đổi suy nghĩ, vậy thì toi rồi.”   Thẩm Trĩ Tử nhìn ông, cảnh giác hỏi: “Sao ba không đóng vai xấu đi?”   “Người lớn không thể như vậy, quá bất lịch sự.” Ba Thẩm nghiêm trang đáp, “Nhưng con thì không sao, con tiếp khách không chu đáo, người ta nhiều nhất cũng chỉ ở sau lưng nói một câu, ‘Con gái nhà họ Thẩm không có gia giáo’.”   “... Ba xác định, con không có gia giáo, không liên quan gì tới ba?”   Ba Thẩm bật cười: “Bởi vì người quen ba đều biết, đó không phải sự thật. Bọn họ đều rất khôn khéo, sẽ lý trí mà đem mọi lỗi lầm đổ lên đầu một mình con.”   “...Ồ.” Ha ha.   Cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn là tin đang đợi xác nhận.   Thẩm Trĩ Tử nghĩ nghĩ, đứng dậy: “Con đi toilet.”   “Ừ, điện thoại con để lại đây đi.”   Vốn đã đi tới trước cửa, nghe câu này, cô lại không yên tâm mà vòng lại, “...Thôi, con nên đem theo thì hơn.”   “...”   Sao không tin tưởng ba chút nào hết.   Nhìn con gái đi ra cửa, ba Thẩm chậm rề rề thu lại tầm mắt, cũng cụp mắt xem tin tức trên điện thoại.   Mẹ Thẩm nghĩ một chút, không yên tâm mà nhắc ông: “Đằng nội của thẳng bé này trước đây có quan hệ rất tốt với nhà em... Lát nữa anh đừng có nói năng lung tung.”   Ông sao có thể nói năng lung tung! Ba Thẩm oan uổng vô vùng, ngoài miệng vẫn lưu loát đáp: “Không nói không nói.”   Tiện tay trả lời mấy email công việc, cánh cửa bện đằng mộc khẽ vang lên một tiếng, ông theo bản năng ngó qua.   Trời vẫn chưa tối, phía chân trời vắt một vệt xanh trong.   Nam sinh được phục vụ dẫn vào, dáng người cao ráo, đứng trước cửa, giống như cái cây khỏe mạnh mà thẳng tắp.   Ông nghe thấy cậu nhỏ giọng nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.   Giọng nói trầm thấp thanh thoát, chu đáo mà vẫn mang chút xa cách.   Bước tới cửa phòng, dưới ánh đèn nhu hòa, ba Thẩm mới thấy rõ mặt cậu.   Da dẻ trắng sạch, ngũ quan rõ ràng, khí tức sạch sẽ mà lạnh lùng.   Bước vào cửa, cậu ta chủ động chào: “Con chào dì Bạch.”   Mẹ Thẩm vội giới thiệu: “Tử Du, đây là chú Thẩm.”   Cận Dư Sinh rất biết nghe lời, lễ phép cúi đầu: “Con chào chú Thẩm.”   Ba Thẩm hoàn hồn lại, vội vàng gọi: “Ừ ừ, mau tới ngồi đi.”   Trò chuyện đơn giản vài câu, mẹ Thẩm giải thích: “Con gái dì vừa mới ra ngoài, sắp quay lại rồi. Đợi nó về, dì giới thiệu hai đứa với nhau.”   Cận Dư Sinh gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt.   Ba Thẩm nhạy bén bắt được chút thờ ơ trên mặt cậu.   Ha.   Ông cười lạnh trong lòng.   Không thích con gái ông sao.   Vừa hay, con gái ông đây cũng không thích chú mày.   Mới thầm nghĩ vậy, chợt trông thấy bóng người lướt qua cửa sổ.   Khóe miệng ba Thẩm nhếch lên một cái khó phát giác.   Giây tiếp theo, Thẩm Trĩ Tử đẩy cửa bước vào.   Cận Dư Sinh theo bản năng quay đầu nhìn.   Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc ba giây.   Hai người bắt được trong mắt đối phương sự kinh ngạc như trời đất sụp lở, xé mây rạch đá.   Mau, cho nó thấy sự lợi hại của con.   Tiếp đó, ông thấy Thẩm Trĩ Tử nuốt nước miếng, vành tai phiếm hồng, giọng nói không kiềm được run rẩy——   “Cậu, cậu có muốn tới nhà tớ ở không?”   “Cả, cả đời cũng được.”