Đúng lúc gặp đúng người

Chương 6 : Lý thiếu vân

Khi ba người tới cục cảnh sát thì Lý Thiếu Vân đã biến trở về Lý Thiếu Vân yếu đuối nhát gan. Đám La Bích qua máy quay giám sát nhìn thấy Lý Thiếu Vân sợ hãi co người trên ghế, đầu cúi cực thấp. Không đủ cảm giác an toàn rất rõ ràng, La Bích nghĩ. “Đây… là ai? Người không phận sự miễn vào.” Một thanh tra cầm tài liệu bước vào, thấy La Bích đứng trước máy giám sát liền nói. “À, cô ấy chính là sinh viên đã giúp bọn em ít việc ở trường học hai hôm trước, có trong hồ sơ đấy, cũng là người hiểu chuyện, sẽ không nói lung tung đâu ạ.” Lý Hoài Nhân thường chậm một nhịp hiếm khi nào phản ứng nhanh trả lời kịp thời thế này. Em không có giúp được gì hết, còn hôn một người xa lạ nữa. La Bích lặng lẽ nói trong lòng. “Tiểu Trà, em đi vào nói chuyện với cô ta đi.” Du Kinh nói câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ. La Bích ở bên không hề ngạc nhiên, dường như cũng cảm ơn hành động này của Du Kinh. Lý Hoài Nhân thì bất ngờ sắp rớt cả cằm, La Bích đổi tên thành “Tiểu Trà” từ bao giờ thế? Anh không có can đảm nói gì chỉ có thể lăn lộn tất cả khả năng trong bụng — khi không có anh ở đó bọn họ nhất định đã có chuyện gì! “Cậu Du…” Cảnh sát vừa đi vào có vẻ hơi khó xử, để một người ngoài vào phòng thẩm vấn hình như không tốt, đúng không? Ai ngờ Du Kinh vô cảm liếc mắt nhìn sang, anh ta lập tức im lặng. Ở đây, Du Kinh có quyền phát biểu tuyệt đối, tuy trên thực tế chỉ là một cố vấn. La Bích luôn cảm thấy bản thân không có tác dụng gì, nay cơ hội tới, còn là một cơ hội học tập rất tốt để cô có càng nhiều kinh nghiệm về phương diện nhân cách con người. Cô điều chỉnh vẻ mặt một chút rồi mở cửa bước vào. La Bích ngồi xuống đối diện Lý Thiếu Vân, gọi một tiếng, “Lý Thiếu Vân.” Nữ sinh đối diện có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, cuối cùng ánh mặt nhìn thẳng vào La Bích. Vẻ mặt luôn La Bích rất lạnh nhạt, gần như rất ít nở nụ cười trước mặt người xa lạ, đương nhiên, đối với Du Kinh lại là một ngoại lệ. Như bây giờ mới là một La Bích bình thường, dáng vẻ đủ để khiến Lý Thiếu Vân cảm thấy bất an. “Cô biết cô đã giết người chứ?” La Bích dùng giọng nói như nước lặng, giống như đang nói “thời tiết hôm nay rất đẹp” trực tiếp nói ra sự thật này. Du Kinh đứng bên ngoài hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn tình hình bên trong, thấy vẻ mặt lãnh đạm của La Bích anh như có điều suy nghĩ. Lý Hoài Nhân tinh mắt, lập tức nịnh nọt nói với Du Kinh, “Thật ra bình thường ở trường, đàn em của em luôn thế này, lạnh ngắt, cộng thêm vóc người và bề ngoài kia nên mọi người đều gọi cô ấy là “mỹ nhân băng giá”, không ít nam sinh tre già măng mọc như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi lừng lẫy bỏ mình…” Nói rồi không bỏ qua bất cứ biểu cảm gì của Du Kinh, quả nhiên! Anh nhìn thấy gì thế này? Anh hình như nhìn thấy đại ca nhếch môi cười! Quá đáng sợ — không được, anh phải lặng lẽ đi tiêu hóa tin tức này. Tuy trong đầu đang tiến hành những hoạt động tâm lý không đâu nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn về phía phòng thẩm vấn. “Làm sao có thể? Tôi không làm cái gì hết…” Lý Thiếu Vân dùng vẻ mặt hoảng sợ nói. “Cô âm thầm mua một thẻ sim mới, gửi tin nhắn cho Đan Vân San, lừa cô ấy tới rừng cây nhỏ, cầm con dao gọt hoa quả cô mới mua ở chợ, đâm một dao lại một dao, thật mạnh, vào bụng cô ấy. Máu từ con dao chảy ra, tay cô, quần áo của cô dính đầy máu tươi còn nóng của cô ấy.” La Bích bắt chéo chân, lơ đãng ngắm nghía móng tay của mình, ánh mắt lại nhìn chăm chú cử động của Lý Thiếu Vân, “À, sau khi giết xong cô còn chưa hết giận, đúng vậy, cô rất hận cô ấy, làm sao có thể bỏ qua cho cô ấy được? Bình thường cô ấy đánh cô nhưng cô không dám đánh trả. Trên người cô thường xuyên xuất hiện những vết tụ máu xanh tím vì bị cô ấy đánh, nhìn những dấu vết này làm sao cô có thể không hận được? Cho nên, sau khi đâm cô ấy cô còn dùng tất cả sức lực đá vào vết thương, những vết máu này… ” “Không phải như thế, không phải như thế ——” Lý Thiếu Vân ôm đầu khó chịu kêu lên, “Tôi không giết cô ấy, tôi không giết cô ấy —— ” “Nhưng cô hận cô ấy, hận không thể khiến cô ấy sớm chết đi, bởi vì như thế cô sẽ được giải thoát.” “Không phải như thế, rõ ràng không phải như thế ——” Lý Thiếu Vân không ngừng lặp lại câu này. “Là cô giết chết cô ấy!” La Bích lên giọng. “Không phải tôi! Không phải tôi mà!” Nói xong câu này tiếng khóc nức nở vang lên, một lát sau cô ấy buông hai tay đang ôm đầu xuống, cười lên ha hả. “Cô tên là gì?” La Bích thấy vậy ngược lại thở phào một hơi. “Tên? Tại sao phải nói cho cô biết?” Cô ấy ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, đầu tóc bù xù, gương mặt vốn có vẻ xinh xắn của Lý Thiếu Vân càng dữ tợn. “Cô không phải đang giúp cô ấy, cô đang hại cô ấy, chẳng lẽ cô không hiểu?” “Hại cô ta? Nếu không có tôi, Cô ta đã chết từ lâu rồi. Bị người ta đánh — chết —” “Lý Thiếu Vân” hung hăng nói. “Cho nên cô đang bảo vệ cô ấy, có đúng không?” La Bích nói ra trọng điểm. Lý Thiếu Vân ở đối diện đột nhiên như bóng xì hơi, vẻ mặt trở nên dịu ngoan, “Đúng vậy, tôi đang bảo vệ cô ấy, cô nàng này.” “Cô tên gì?” Câu hỏi vẫn thế. “Hồ Vân, ” “Lý Thiếu Vân” nói. Hồ Vân, Hồ Vân, đồng âm với Hộ Vân à? La Bích thở dài, “Nói đi, tất cả.” Khi Hồ Vân tỉnh lại là lúc nhìn thấy một đôi chân đang đá tới trước mặt, cô ngã trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, trong căn phòng nhỏ đầy mùi rượu không còn ai khác ngoại trừ ông “bố” say rượu trước mặt. Một chai rượu bị ném tới, Hồ Vân nghiêng người, chai rượu đập vào bức tường vôi có vẻ sạch sẽ rồi tan thành nhiều mảnh rơi xuống đất. Cô không rõ vì sao lại thế này, vì sao cô vừa tỉnh lại đã bị người ta đánh? Sau đó số lần cô tỉnh lại ngày càng nhiều, cô dần dần hiểu được bản thân mỗi khi bị đánh mới xuất hiện. Cô rất tức giận, vì sao mình không làm gì sai lại luôn bị bắt nạt? Cô bắt đầu trở lên chết lặng với bạo lực, trong lòng thầm nghĩ có cơ hội nhất định phải giết người đó để báo thù cho mình và cho Lý Thiếu Vân. Về sau, cuối cùng cũng được giải thoát, biết mẹ ly hôn với người kia, cuộc sống cũng ngày một tốt hơn, số lần cô xuất hiện ít dần nhưng vẫn rất vui vẻ. Rất lâu sau này thức giấc cũng lại là lúc gặp phải người kia. Ông ta tới gia đình mẹ tái hôn muốn phá hoại, đòi tiền hút thuốc phiện, bởi vì bị từ chối mà quyền đấm cước đá với cô con gái nhát gan nhất. Hồ Vân cực kỳ căm hận, khó khăn lắm Thiếu Vân mới thoát khỏi cuộc sống trước kia, nay ác mộng lại tái diễn sao? Hồ Vân quyết định phải giết chết người kia, cô âm thầm lên kế hoạch rất lâu, thường xuyên chiếm giữ thân thể Lý Thiếu Vân vào ban đêm, lúc ý thức của cô ấy yếu đuối nhất, đi ra ngoài tìm người kia. Cuối cùng, cơ hội đã tới. Trải qua một thời gian quan sát, phát hiện chỉ cần có tiền ông ta sẽ đến phố đèn đỏ mua thuốc phiện, nơi đó là chỗ đàn ông tìm gái điếm, thanh niên hay vị thành niên đều có, bởi vì chỗ này bán ma túy nên không thể lắp camera, Hồ Vân giấu mình trong đám gái đứng đường sẽ không bị người khác nghi ngờ. Đêm hôm đó, Hồ Vân thấy ông ta mua heroin xong vội vàng ngồi xổm trong con hẻm hít thuốc, hít xong nằm lăn trên mặt đất, mơ màng nhìn cô gái đứng trước mặt, trong lòng còn nghĩ tuổi của gái điếm càng ngày càng nhỏ, lại không biết đây là thời gian còn sống cuối cùng của ông ta. “Tới đây— chơi với tao một lát —” Người nằm trên đất nở nụ cười dâm đãng, tay bắt được chân Hồ Vân. Hồ Vân không chút do dự lấy con dao từ trong người ra, từng dao mang theo căm hận đâm xuống. Người dưới đất vì hít ma túy nên toàn thân mềm nhũn không có một chút sức phản kháng nào. Máu màu đỏ chảy ra ngày một nhiều, trong lòng Hồ Vân cũng cảm thấy ngày càng vui sướng. Xác nhận ông ta không thể nào sống sót, Hồ Vân lấy ra một cái túi cẩn thận cho con dao vào, nhét vào người, khi đi tới đường bờ sông lấy ra ném xuống sông. Chuyện được giải quyết, Hồ Vân cảm thấy sau này mình sẽ rất ít cơ hội ra ngoài, cũng biết rằng Thiếu Vân được sống vui vẻ an toàn là tốt nhất. Ai ngờ lần nữa tỉnh lại vẫn đang bị đánh. Trước mắt là một nữ sinh đang ném quyển sách tới, góc bìa sách cứng nhắc cắt qua mặt Hồ Vân đau rát. Hồ Vân là một người hung dữ, tiến lên nhặt quyển sách kia lên ra sức xé thành hai nửa, nữ sinh kia mới có chút sợ hãi mà bỏ đi. Sau này cô mới biết, trong khoảng thời gian cô ngủ say, Thiếu Vân đã bị bắt nạt rất lâu, từ lời nói khinh miệt đến bạo lực tay chân. Cho tới bây giờ, bởi vì bạn trai nữ sinh kia muốn chia tay với cô ta, cô ta tức giận động tay động chân để xả giận, Hồ Vân mới chính thức tỉnh lại lần nữa. Khi đó, Hồ Vân còn chưa có ý định giết cô ta. Nhưng một năm tiếp theo, Thiếu Vân bị đánh rất nhiều lần, đôi khi chỉ bị ngáng chân vấp ngã gì đó, nhưng mỗi khi tâm trạng cô ta không tốt sẽ tới đánh Thiếu Vân để trút giận. Lại sau đó, có một nữ sinh nhìn thấy Thiếu Vân bị đánh, không giúp mà còn cùng Đan Vân San đánh Thiếu Vân, nữ sinh kia cũng chính là người Hồ Vân muốn giết lần này. Ý đồ muốn giết hai người nảy ra sau khi hai người bọn họ tiếp tục vây đánh Thiếu Vân khi đã học thạc sĩ một thời gian, biết được bạn trai nhà giàu của Đan Vân San mất điện thoại, Hồ Vân cảm thấy cơ hội tới. Cô biết đêm đó Thiếu Vân muốn đi trả sách, trước tiên mua một chiếc sim mới, giả mạo bạn trai Đan Vân San gửi tin nhắn cho cô ta, bởi bình thường Hồ Vân đã để ý địa điểm hẹn hò của hai người nên muốn lừa Đan Vân San là rất dễ dàng. Cùng một phương pháp giết người, chỉ khác ở chỗ lần này Hồ Vân không nhịn được mà dùng tới tay chân để trút nỗi hận với cô gái này. Cũng lý do tương tự, cô lại muốn giết một nữ sinh, muốn Thiếu Vân sống cuộc sống bình thường. Chỉ là lần này, cô bị cảnh sát bắt được. Nghe xong câu chuyện chưa được tính là chuyện xa xưa, La Bích thở dài, “Trước đó có rất nhiều cách để chọn, vì sao cứ phải giết người giải hận? Thế này là bảo vệ cô ấy sao? Cô bây giờ chẳng phải cũng là hại cô ấy hay sao?” Phòng thẩm vấn chìm trong yên lặng. Sau khi ra khỏi phòng, Du Kinh đứng dựa vào tường, vừa thấy La Bích liền nhếch môi, “Em rất tuyệt.” Một câu hai ý nghĩa. “Sau khi nhận tội cô ấy sẽ nhận hình phạt thế nào?” “Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.” Du Kinh đứng thẳng dậy dắt tay La Bích, “Anh đưa em về.” Lý Hoài Nhân ở bên thấy hai người nắm tay, cảm thấy nội dung cần tiếp nhận hôm nay quá nhiều, đứng trong một góc lẩm bẩm, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật… Người bị dắt tay còn chìm đắm trong cuộc thẩm vấn vừa rồi, chưa kịp giãy đã bị lôi đi. Ở trên xe, tay phải La Bích chống lên cửa sổ, đầu gối lên tay, để gió đêm ùa vào mặt. Vừa mới tắm xong đã nhận được điện thoại, vội vàng thay quần áo thể thao đi ra ngoài, tóc cũng chưa kịp sấy khô, gió nhẹ phất vào mặt, La Bích thoải mái nhắm hai mắt lại. “Tiểu Trà.” Người đàn ông phía sau nhẹ giọng nói, “Đừng hứng gió như thế, dễ cảm lạnh.” Trong màn đêm, âm thanh thế này có cảm giác như đầu độc lòng người. La Bích bỗng nhớ đến bố đẹp trai bình thường cũng quan tâm từng chi tiết cuộc sống của mình như thế, đang định nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là bài cát tường tam bảo. Vừa nghe tiếng chuông này La Bích đã biết soái ca nhà mình gọi điện hỏi thăm. “Bé con, con đang làm gì đấy?” “Đang trên đường về nhà.” “Muộn vậy! Con xem, đã hơn mười hai giờ rồi! Con đang làm gì? Về với ai? Có an toàn không?” “Soái ca, con ra ngoài học tập. Bố còn chưa biết con à? Con có thể làm sao được? Có bạn đưa con về, bố đừng lo.” “Ừ, vậy thì tốt. Ngày mai bố sẽ tới thăm con, nhớ phải nấu cơm chờ bố tới nhé, đừng để soái ca nhà con bị đói đấy.” “Được rồi, được rồi, chưa thấy ai đàn ông con trai mà dong dài như bố. Tạm biệt.” Không đợi đối phương nói xong, La Bích lập tức ngắt máy. Chàng trai ở bên cạnh nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của La Bích, vẻ mắt nhìn cô có phần không vui. “Là bố em.” La Bích thấy sắc mặt anh vội vàng nói. Nói xong lại muốn cắt lưỡi mình luôn, chẳng phải là gì của nhau làm sao phải giải thích! Quả nhiên, anh chàng nhếch miệng lên. “Đưa điện thoại cho anh.” Du Kinh đưa tay phải tới trước mặt La Bích. La Bích khó hiểu ngơ ngác nhìn những ngón tay khớp xương rõ ràng trước mặt, nghe lời đưa điện thoại di động của mình ra, không biết anh muốn làm gì. Anh ấn gì đó trên màn hình, sau đó tiếng dương cầm trầm thấp vang lên. Là điện thoại của Du Kinh. La Bích hiểu ra anh đang muốn lấy số điện thoại của mình. Lẽ nào không thể trực tiếp hỏi cô à? Khi xe tới nhà La Bích, La Bích đang định xuống xe thì bị Du Kinh ôm vào lòng. Du Kinh vùi đầu vào vai La Bích, hít sâu một hơi, mùi nữ tính sau khi tắm pha trộn với mùi sữa thơm khiến Du Kinh nhộn nhạo trong lòng. “Đúng là điên rồi.” Du Kinh tự lẩm bẩm. “Sao em lại khiến anh say mê thế này cơ chứ?” Vùi đầu nói một câu, sau đó anh ngẩng đầu nhìn La Bích, dần cúi xuống. La Bích cho rằng lại sắp bị cưỡng hôn, hơi lui về phía sau, nhưng không gian trong xe vốn nhỏ, Du Kinh lại mạnh, cố định lấy cô rồi nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống trán. “Ngủ ngon, Tiểu Trà.” Du Kinh đã ngồi về chỗ ghế lái, mỉm cười nhìn cơ thể cứng đờ của La Bích. “Em với anh còn chưa là bạn trai bạn gái mà, sau này anh không thể làm thế với em.” La Bích có chút lúng túng, nói xong mở cửa xe chạy nhanh như bỏ trốn. “Nếu anh là bạn trai của em thì sẽ không chỉ hôn trán em.” Du Kinh nhìn bóng lưng La Bích nhẹ giọng nói, sau đó như suy tư một lát, “Thật sự không thích nói tạm biệt.”