Đừng kiếm bạn trai trong thùng rác
Chương 394 : phiên ngoại 3
089 là một con bạch hồ ly hàng thật giá thật.
Nó thích nhảy nhót trong khe núi, lười biếng dùng miệng nhấp nước suối, chải chuốt bộ lông trên mình, xử lý đến khi bóng loáng khô ráo.
Ít có ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của nó, nhưng nó rất cao hứng để chính mình luôn trông thật đẹp, khi đối mặt với dòng suối cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Là một con hồ ly rất có thẩm mỹ cũng rất thích khoe khoang.
Có một ngày nó vào thành phố đi chơi, gặp một con mèo tai cụp 023 trắng như tuyết.
Mèo tai cụp nằm bên dưới tàng cây trước một ngôi nhà, trông rất cô độc. Ở nơi xa, anh em và người thân của nó đang đùa giỡn cùng nhau, chỉ có nó ôm quả tùng lăn qua lăn lại mà chơi một mình.
Trong mắt của mèo tai cụp bị che một lớp màng nước trong suốt, nếu nhìn sơ qua thì không cảm thấy mắt có vấn đề.
Bạch hồ ly nhìn mèo tai cụp thật lâu không chớp mắt, một hồi mới bước lên bắt chuyện: “Này, chào em.”
Giọng của mèo tai cụp không nghe ra có cái gì tự u tự oán, cũng rất thận trọng: “Anh đang chào hỏi với tôi à?”
Nói xong, nó dùng hai chân trước che lại quả tùng trong lòng.
Loại đồ chơi này ở trong núi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bạch hồ ly không có thèm.
Nhưng nó lại cảm thấy mèo tai cụp này rất hiếm thấy, nhìn có chút hung dữ, nhưng nét hung dữ bị màng nước trong mắt thấm mềm trở nên nhũn ra rồi phai nhạt.
Bạch hồ ly giả vờ cảm thấy hứng thú với quả tùng trong lòng nó: “Có thể cho tôi mượn quả tùng chơi một chút không?”
Mèo tai cụp ôm quả tùng, có ý thức lãnh thổ rất mạnh, nói: “Đây là tôi tự mình tìm được.”
Đối với con mèo tai cụp bị mù này mà nói thì quả tùng là một chiến công rất lớn.
Bạch hồ ly mặt dạn mày dày nói: “Tôi tới từ nơi khác, chưa từng thấy quả này. Có thể cho tôi mượn chơi một chút được không, tôi có thể liếm lông cho em để báo đáp.”
Mèo tai cụp hơi đỏ mặt, đẩy quả tùng ra: “Cho anh đấy, nhưng không được chạm vào tôi.”
Nó không nhìn thấy rõ thứ gì cả, bởi vậy từ khi sinh ra đời đã bị anh chị em xa lánh, thân thể vừa gầy lại nhỏ.
Đã rất lâu không có ai chịu liếm lông cho nó.
Bạch hồ ly khều quả tùng trong chốc lát cho có lệ, sau đó chạy đi thanh toán thù lao.
Mèo tai cụp không chạy, bởi vì thật sự rất dễ chịu.
Mèo tai cụp bị cái lưỡi mềm mại lại đầy kỹ xảo của tiểu hồ ly liếm đến duỗi thẳng tai, chẳng qua hơi thở xa lạ còn quấn lấy nó, khiến nó không có cách nào an tâm: “Anh ăn cái gì mà sao hình thể lại lớn như thế.”
Mèo tai cụp với dinh dưỡng không đầy đủ nên chỉ lớn như một cuộn len, hồ ly nằm sấp xuống, lông mềm dưới bụng có thể bao trùm toàn bộ mèo tai cụp.
Bạch hồ ly mặt không đỏ tim không đập, trả lời: “Tôi là một con mèo bằng bông.”
Bạch hồ ly vào Nam ra Bắc, rất biết cách ngụy trang giọng của mình.
Mèo tai cụp chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy một sinh vật màu trắng thật to, tới gần nhìn thì sẽ thấy con mắt của nó rất ẩm ướt, rất đen, rất sáng, có vẻ hơi ngu ngốc.
Vì để biểu hiện mình sẽ không dễ bị lừa, mèo tai cụp đi dạo quanh bạch hồ ly một vòng như thầy mù xem voi, nhưng vì chưa từng thấy qua thú bông nên sau khi qua loa giám định một cách chột dạ thì nó mới bình tĩnh nói: “Chào anh, thú bông lớn.”
Lỗ tai của bạch hồ ly run một cái, tâm tình rất sung sướng.
Nó mời con mèo tai cụp nuôi trong nhà này cùng đi du lịch với mình.
Mèo tai cụp nói: “Không được.”
Bạch hồ ly: “Tại sao lại không được?”
Mèo tai cụp nói: “Mắt của tôi không tốt, chẳng nhìn rõ gì cả. Nhìn thấy đồ vật dưới cửa sổ hay ở nơi khác thì đều như nhau thôi.”
Bạch hồ ly: “Luôn luôn có khác biệt.”
Mèo tai cụp: “Anh định đưa tôi đi đâu, tôi cũng không biết.”
Bạch hồ ly: “Tôi nghe theo em, em nói đi hướng nào thì chúng ta sẽ đi hướng đó. Em làm chủ, được không?”
Mèo tai cụp có chút động lòng: “Tôi phải hỏi người nhà của mình trước đã.”
Trên thực tế nó đi chưa đến vài giây thì đã thong thả trở về.
Người nhà của nó không quá quan tâm đến nó, mặc kệ đi đến nơi nào, là chết hay là sống, trong nhà đều đỡ được một phiền phức.
Vì mèo tai cụp không muốn tự rước lấy nhục, muốn lặng lẽ đi, thế nên tùy tiện lượn một vòng rồi quay trở lại.
Nhưng bạch hồ ly không còn ở chỗ cũ nữa.
Mèo tai cụp ngơ ngác đứng một lúc, uất ức suy nghĩ, tên lừa đảo chết tiệt.
Nó đang định kiếm quả tùng bị tên lừa đảo kia làm bẩn thì lại nhìn thấy một cái bóng trắng thật to xuất hiện một lần nữa.
Bóng trắng ngậm một cái bát, đáy bát có phủ một chút nhựa mềm và bông gòn, còn đặt thêm một quả tùng còn mới tinh, đúng là giống một cái ổ.
Bạch hồ ly nói: “Em xem, tôi làm cho em đấy. Thế này em có thể ngồi trên lưng của tôi.”
Nó đặt quả cầu trắng như tuyết vào trong bát, lại liếm trên đỉnh đầu của quả cầu một cái, nhìn mèo tai cụp thoải mái mà cuộn tròn, sau đó mới cầm bát đặt lên lưng rồi dùng dây thừng nhỏ cố định lại.
Nó nói: “Chúng ta lên đường thôi. Đi nơi nào đây.”
Mèo tai cụp suy nghĩ: “Tôi muốn đi xem nhà của anh thế nào.”
Bạch hồ ly vào thành một lần, gạt được một con mèo tai cụp xinh đẹp về nhà, nuôi dưỡng nó.
Mèo tai cụp là một con mèo hiền lành, sẽ dọn dẹp vệ sinh cho ổ nhỏ của nó.
Bạch hồ ly rất thích mèo tai cụp, kiên trì mỗi buổi sáng đều liếm lông mèo tai cụp, sau đó mới vui vẻ ra ngoài đi săn.
Ở nơi mà mèo tai cụp không nhìn thấy, bạch hồ ly vô cùng hung dữ.
Nó có thể đánh thắng con ngỗng to, dứt khoát lưu loát mổ ra gan ngỗng, lại đi đến dòng suối nhỏ xử lý thân thể sạch sẽ, sau đó mang gan ngỗng quay về, đặt toàn bộ vào trong chậu thức ăn cho mèo tai cụp.
Mèo tai cụp ăn rất vui vẻ.
Bạch hồ ly cầm móng vuốt sờ đầu của nó, hỏi: “Có thích không?”
Mèo tai cụp nói: “Anh đi săn chậm chạp quá, lần sau phải trở về sớm một chút.”
Mèo tai cụp nuôi trong nhà không biết khó khăn nhân gian, đã quen đến giờ cơm thì há miệng, bởi vậy với nó thì thú bông là một con mèo đần, đi tìm đồ ăn thôi mà phải để nó ở trong ổ chờ lâu như vậy.
Rõ ràng nó đã quen với việc cô độc từ rất lâu, nhưng bây giờ cô độc lại trở thành thứ mà nó không thể chịu đựng được.
Qua một năm, bạch hồ ly nuôi mèo tai cụp cũng bóng loáng trắng trẻo, thân người cũng có một chút thịt.
Bạch hồ ly liếm bụng mềm của mèo tai cụp, cỏ cảm giác rất thành tựu.
Mèo tai cụp bị nó làm ngứa, có chút bực bội, nhào qua cắn lỗ tai bạch hồ ly, nhưng cuối cùng trên lỗ tai bạch hồ ly chỉ có một chút nước bọt nhỏ xíu mà dùng mắt cũng không thể nhìn thấy, ngay cả vết cắn cũng không có.
Bạch hồ ly nói: “Chúng ta còn phải đi du lịch.”
Bạch hồ ly không nhắc thì mèo tai cụp đã quên mất mục đích trốn nhà của mình.
Nó không thể nói kỳ thật nó rất thích nhà của bạch hồ ly, chẳng muốn đi đâu cả, nhưng suy nghĩ một chút thì chỉ cần bạch hồ ly ở bên cạnh, đi đến nơi nào cũng chẳng có gì khác biệt?
Thế là nó nói: “Em muốn thấy biển.”
Bạch hồ ly đổi một cái bát lớn hơn, cõng nó xuất phát.
Bọn họ đi ngang qua lùm cây, đi ngang qua nấm rừng rực rỡ, đi ngang qua từng đồi núi nhỏ.
Bạch hồ ly tỉ mỉ liếm vỏ sò còn dính trên đuôi mèo tai cụp, mỗi ngày trước khi trời tối đều có thể tìm một nơi khô ráo mềm mại nhất, ngậm quả cầu mèo đi liếm lông cho sạch sẽ.
Nó cảm thấy lông mèo tai cụp rất ngọt, tựa như bơ sữa, luôn nhịn không được mà liếm lấy liếm để.
Sau đó nó sẽ dùng cái đuôi đắp cho mèo tai cụp như đắp chăn.
Mèo tai cụp dần dần quen thuộc, ngửa mặt lên trời mà ngủ, lộ ra bộ phận mềm mại nhất cho bạch hồ ly.
Nó sẽ đưa đóa hoa rực rỡ nhất cho bạch hồ ly, mà có qua có lại, bạch hồ ly cũng sẽ đưa đồ vật mà nó thích nhất cho mèo tai cụp.
Bạch hồ ly nhảy lên cành cây, vừa đi vừa nhảy nhót, đưa cho mèo tai cụp một màn mưa quả tùng.
Mèo tai cụp không thể nhặt được quả tùng nhiều như vậy, chỉ gặm quả gần nhất, ngửa đầu mỉm cười nhìn bạch hồ ly, cười một hồi mới cảm thấy mất tự nhiên, bèn cúi đầu chơi quả tùng, hoàn toàn không biết bộ dáng cười tươi của mình đã bị bạch hồ ly nhìn thấy.
Bôn ba không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đi tới bờ biển.
Sóng biển dâng cao, tuyết bạc vỗ bờ.
Đây là lần đầu tiên trong đời mèo tai cụp được tới bờ biển, nó ôm lỗ tai của bạch hồ ly, hưng phấn kêu lên: “Em nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi.”
Bạch hồ ly dùng cái đuôi xõa tung cuốn lấy đuôi của mèo tai cụp, đối mặt với bờ biển mà nó từng ngắm nhìn vô số lần, dịu dàng nói: “Anh cũng nghe thấy rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
266 chương
606 chương
89 chương
9 chương
82 chương