Đừng kiếm bạn trai trong thùng rác

Chương 344 : thế giới mới hoàn mỹ

Bởi vì con chip, danh tiếng của Lâu Ảnh ở trong khu chung cư tụt dốc không phanh, mỗi người tràn đầy phấn khởi mà bàn tán chuyện Lâu Ảnh tay chân không sạch sẽ, cuối cùng còn phải giả vờ cảm thán một tiếng, haizz, đứa trẻ không cha mẹ nên từ nhỏ không có ai dạy dỗ. Trì Tiểu Trì tức không nhịn nổi, muốn xả giận cho Lâu Ảnh nhưng lại bị Lâu Ảnh ngăn cản. Anh bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, tốt tính lại có thái độ đúng mực, nếu không thì đã dễ dàng bị xúc động. Vả lại bởi vì mất đi cha mẹ, ngoài phong độ nho nhã của người trí thức thì anh còn có thêm sự trải nghiệm và thông cảm mà rất ít đứa trẻ nào có được. Lâu Ảnh thật sự không tức giận, cũng thật sự cảm thấy chuyện này không đáng. Trong khi đó Trì Tiểu Trì còn tỏ ra phẫn nộ hơn so với người trong cuộc là anh. Sau khi cha mẹ Trì Tiểu Trì nghe thấy chuyện đồn đãi, hiếm khi lại tỏ ra có trách nhiệm, giáo dục Trì Tiểu Trì ngay trên bàn ăn, bắt cậu ít giao du với Lâu Ảnh, còn nói, con trai nhà họ Trì có thể có thành tích kém nhưng không thể để người khác ảnh hưởng đến phẩm hạnh. Trì Tiểu Trì vô cùng phẫn nộ. Cậu đứng dậy ngay bàn ăn, nói, trước đây con và Lâu ca chơi với nhau rất tốt, mấy người cũng đâu có quản, bây giờ nghe thấy lời đồn vô căn cứ lại bày ra bộ dáng muốn tốt cho con. Rốt cục cha mẹ quan tâm con hay là sợ con làm mất mặt cha mẹ? Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi bị tát mạnh một cái, cha mẹ cậu liên lạc với Chu Thủ Thành ở kế sát nhà, mời ông ấy dạy thêm cho Trì Tiểu Trì vào kỳ nghỉ hè, cũng ra lệnh không cho cậu đi gặp Lâu Ảnh. Chu Thủ Thành là một thầy giáo dạy toán học ở trường công lập, hơn năm mươi tuổi, tóc tai có chút hoa râm nhưng vóc người vẫn cường tráng cao lớn. Trì Tiểu Trì lúc này đã xem như dậy thì rất khá, nhưng đỉnh đầu cũng chỉ mới cao đến ngang ngực Chu Thủ Thành, ngay cả Lâu Ảnh cũng chỉ mới đứng tới cằm của ông ấy. Vợ ông ta mất sớm, chỉ còn lại một người con trai sống cùng con dâu ở thành phố, còn ông lựa chọn sống riêng, ở lại vùng nông thôn ven thành thị này để dạy học ở trường trung học, với cách nói của ông ta là “Khó rời cố hương.” Trong khu chung cư, ông là người đức cao vọng trọng, học vấn cao, lại là người nhiệt tình, rất được mọi người kính trọng. Nhưng trong mắt Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành giống như một cột điện đen thui, tuy rằng học với ông hai ba lần, Chu Thủ Thành cũng rất dịu dàng với Trì Tiểu Trì, mỗi khi cậu đến nhà ông học thêm thì sẽ luôn được chuẩn bị nước pha vỏ quýt và sôcôla sữa, nhưng Trì Tiểu Trì vẫn không thích cái mùi trên người ông ta. Đương nhiên Trì Tiểu Trì cũng sẽ không quá để bụng chuyện này. Làm cho cậu buồn rầu chính là làm sao nói khéo chuyện này với Lâu Ảnh đây. Sau đó cũng đến ngày nọ. Ngày hôm ấy cũng như mọi ngày. Bọn họ cùng đi cho cún con ăn cơm, trong lúc ngẫu nhiên gặp Chu Thủ Thành, ngoài ý muốn tiết lộ chuyện này. Lâu Ảnh khuyên Trì Tiểu Trì nghe lời cha mẹ, cũng hẹn với cậu tám giờ tối sẽ gặp ở sân thượng, anh muốn dạy thêm cho cậu. Trì Tiểu Trì vô cùng vui vẻ mà quay về nhà. Cha mẹ đều đi làm, Trì Tiểu Trì vốn định ngủ trưa một chút, chờ đến ba giờ sẽ đi tìm Chu Thủ Thành học thêm, ai ngờ vừa mới nằm xuống không bao lâu thì cánh quạt trên đỉnh đầu liền chậm rãi dừng lại. Trì Tiểu Trì bị oi bức mà thức tỉnh, bấm nút quạt mấy lần, sau đó lôi kéo dây điện, lúc này mới xác nhận là bị cúp điện. Khu chung cư thường xuất hiện tình trạng này, Trì Tiểu Trì không cảm thấy bất ngờ, thuần thục bấm số điện thoại, chuẩn bị gọi cho trung tâm điện lực ở tỉnh để báo sửa điện. Nhưng nhấc ông nghe lên thì trong ống nghe lại không có tín hiệu. Hết cách, Trì Tiểu Trì đành phải cúp máy, lại lăn lên giường mà nằm. Không có quạt, không khí nhanh chóng trở nên oi bức, chiếc chiếu trên giường cứ như chảo nóng, mồ hôi chảy xuống giữa những kẽ hở. Ở trên giường lăn qua lộn lại một chốc, Trì Tiểu Trì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Cậu ôm chiếc gối trúc, mặt đầm đìa mồ hôi mà bò dậy: “…Lâu ca?” “Tiểu Trì, là thầy.” Bên ngoài là giọng nói thân thiết của Chu Thủ Thành, “Ngủ trưa chưa? Bị cúp điện, trời nóng quá, nhà thầy có kem đậu xanh, em đến ăn đi.” Trì Tiểu Trì do dự trong phút chốc, bò dậy, mặc áo ba lỗ quần cộc ra mở cửa. Ngoài cửa là Chu Thủ Thành đứng ngược sáng, lộ ra hàm răng, cười một cách xán lạn với cậu. Trì Tiểu Trì liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường sau lưng đã là hai giờ, đưa tay cản lại ánh nắng, thương lượng với Chu Thủ Thành: “Thầy Chu, hôm nay học sớm một chút thì có thể tan học sớm một chút không?” Buổi trưa Lâu Ảnh cho cậu một thanh sôcôla, nếu hôm nay có thể tan học trước một tiếng, cậu có thể thừa dịp cửa hàng bánh ngọt chưa đóng cửa, đến đó mua bánh bông lan cho Lâu Ảnh ăn. Nụ cười của Chu Thủ Thành không hề thay đổi, giống như mặt nạ dính trên mặt. Đôi mắt sau mặt nạ nhìn thẳng Trì Tiểu Trì, nói với cậu: “Được thôi.” Trong khu chung cư hầu như không có người rãnh rỗi ở không, vào ban ngày mọi người đều hối hả kiếm kế sinh nhai. Chung cư náo nhiệt nhất là vào buổi tối, phụ nữ trung niên cắn hạt dưa, đàn ông trung niên cùng uống rượu, vợ chồng trẻ thừa dịp con cái ra ngoài thì ôm ấp thân thiết một chút, tiếng chén đĩa nồi niêu xong chảo va vào nhau, tạo thành cảnh tượng đầy mùi khói lửa nhân gian. Nhưng vào buổi trưa ngày hè thì ngoại trừ tiếng ve kêu, mọi thứ đều rất yên tĩnh. Trì Tiểu Trì ôm sách giáo khoa đi theo phía sau Chu Thủ Thành, len qua ánh nắng chói chan bên ngoài, cậu tiến vào cánh cửa sắt kiên cố nhà họ Chu. Một tiếng vang ầm ầm, cửa sắt ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. ……. Trì Tiểu Trì vừa mút kem đậu xanh vừa dựa vào bàn làm bài tập. Cửa sổ buông rèm, chặn bớt cái nóng bên ngoài, gió thổi vào trên lưng, tuy không thoải mái nhưng có còn hơn không. Chu Chủ Thành lấy phích nước nóng rót một chén nước sôi cho Trì Tiểu Trì: “Đừng uống nha, để nguội trước. Nước sôi để nguội thì uống mới thoải mái.” Trì Tiểu Trì nói: “Cám ơn thầy.” Đổ nước xong, Chu Thủ Thành ngồi ở đối diện bàn ăn được chuyển thành bàn học tạm thời, nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì không chớp mắt khiến Trì Tiểu Trì có chút sợ hãi. Cậu không biết Chu Thủ Thành muốn làm gì, chỉ là bản năng cảm thấy rất không thoải mái. …Còn là loại áp lực không thoải mái rất khác thường. Sự thật chứng minh trạng thái của Chu Thủ Thành hôm nay khác với bình thường dạy cậu học thêm. Ông ta thân thiện hỏi Trì Tiểu Trì: “Kem ăn ngon không?” Tâm tư của Trì Tiểu Trì luôn rất nhạy cảm, sau khi nhận ra có điểm không đúng, cậu ít nói hơn rất nhiều: “Ừm, rất ngon. Cám ơn thầy.” Chu Thủ Thành: “Điện thoại ở nhà của con có thể gọi được không?” Trì Tiểu Trì: “… Không được.” Chu Thủ Thành: “Nhà của thầy cũng không được. Biết tại sao không?” Trì Tiểu Trỉ: “Nếu điện thoại của nhà thầy cũng không được thì có lẽ toàn bộ đường dây ở chung cư đều bị ngắt…Chắc là bên trung tâm điện thoại xảy ra vấn đề.” “Ồ ——” Chu Thủ Thành cười lộ ra hàm răng, “Tiểu Trì thật thông minh.” Giọng điệu này khiến người ta nghe mà cảm thấy ngứa ngáy cột sống lưng. Trì Tiểu Trì cứng đờ nhếch khóe miệng, hoạt động vai một cách mất tự nhiên, cậu ném que kem đã ăn vào thùng rác, xé khăn giấy lau đi giọt nước màu xanh nhạt trên ngón tay. Chu Thủ Thành đột nhiên giơ tay muốn sờ mặt Trì Tiểu Trì. Trì Tiểu Trì linh hoạt tránh né: “…Thầy?” Chu Thủ Thành chỉ chỉ khóe miệng của cậu, vẻ mặt tươi cười: “Dính vết bẩn.” Trì Tiểu Trì khô khan nói: “Cám ơn thầy.” An tĩnh trong chốc lát, Chu Thủ Thành đứng dậy, đóng lại cửa sổ. Tiếng cửa đóng nghe ken két khiến người ta có cảm giác sởn da gà khó mà giải thích. Cậu dừng quay bút, nhìn về phía Chu Thủ Thành. Chu Thủ Thành quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của Trì Tiểu Trì. Ông ta cười chỉ vào giữa không trung không có thứ gì: “Có muỗi bay vào.” Dứt lời, ông ta xem như là chuyện đương nhiên, cũng kéo xuống lớp cửa kính bên trong. Ổ khóa bên trong cửa sổ là ổ khóa cũ, thiếu một nửa, từ bên trong không khóa được, Chu Chủ Thành cũng không quan tâm. Chờ đến lúc ngồi xuống, ông ta không ngồi lại vị trí của mình mà lại dán vào bên cạnh Trì Tiểu Trì. Có lẽ buổi trưa ông ta ăn mì khô. Trì Tiểu Trì ngửi được mùi hành, mùi tỏi và mùi tương từ trên người ông ta. Chu Thủ Thành kề mặt vào: “Có bài nào không biết làm không?” Ông ta vừa mở miệng thì trong miệng đều là mùi tỏi lên men. Trì Tiểu Trì nghiêng sang một bên, sắc mặt đã hơi trắng bệch: “Thầy, thầy ngồi đây không thấy nóng à?” “Nóng chứ.” Chu Thủ Thành nói, “Em có vẻ khỏe mạnh cường tráng, tuổi trẻ thật tốt.” Trì Tiểu Trì cau mày: “Thầy Chu, em muốn làm bài.” Chu Thủ Thành nói: “Làm đi, em cứ làm đi.” Trì Tiểu Trì bị cảm giác bất an xuất phát từ nội tâm hành hạ đến mức không nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, ôm tập sách dự định rời đi. Ai ngờ một đôi tay mạnh mẽ từ sau đột nhiên ôm lấy, kiềm chặt cậu vào lồng ngực tràn đầy mùi lên men của thức ăn. Một bàn tay dính đầy múi bút máy bụm chặt mũi miệng của cậu. Chu Thủ Thành kề sát bên tai Trì Tiểu Trì, thấp giọng lại vội vàng nói: “…Tiểu Trì, chân của em thật là trắng.” Bị bịt miệng lại bị ôm lấy eo, kéo từ phòng khách đến phòng ngủ, Trì Tiểu Trì nắm lấy tất cả cơ hội để tạo ra tiếng động, giậm chân không được thì duỗi chân, duỗi chân không được thì há mồm cắn, rất giống một con thú điên bị chọc giận. Chu Thủ Thành ghé vào lỗ tai của cậu, lặp đi lặp lại “Ngoan một chút”, “Đừng nói cho ba mẹ của em, bọn họ sẽ không tin đâu”, “Ồn ào như vậy là không ngoan đâu”, và những câu lảm nhảm mà cậu không thể nghe lọt lỗ tai. Chu Chủ Thành hiển nhiên chưa từng gặp phải sự chống cự kịch liệt như vậy, trong khoảnh khắc cũng có chút không biết làm thế nào. Trong lúc Chu Thủ Thành ngây người, Trì Tiểu Trì tung cước đạp bể chậu lan trưng trên bàn. Tiếng chậu lan vỡ nát khiến Lâu Ảnh đang chuẩn bị soạn bài ôn tập cho Trì Tiểu Trì phải gác bút lại. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà. “…Tiểu Trì?” Kiến trúc khu chung cư này đã rất cũ, cũng phải hơn hai mươi năm, hiệu quả cách âm rất kém, nhưng Lâu Ảnh vẫn chưa thể phán đoán âm thanh là truyền đến từ nhà Trì Tiểu Trì hay là hàng xóm của cậu – Chu Thủ Thành. Nghe thấy phía dưới lầu truyền đến tiếng gọi “Tiểu Trì”, Chu Thủ Thành cũng bối rối, lập tức kiềm chặt Trì Tiểu Trì, còn nhanh nhẹn dùng gối chặn lại miệng của cậu, thân thể như cột điện đè lên người Trì Tiểu Trì, nặng 90 cân, ép cho Trì Tiểu Trì không thể động đậy. Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Tiểu Trì sinh ra tiếp xúc thân mật như vậy, toàn thân khó chịu lại buồn nôn như bị thoa dầu, cậu cố hét to, nhưng mùi vị và hơi thở của lão già trung niên cứ thổi ngược vào miệng của cậu, khiến cậu rất ngạt thở, sức lực cũng dần dần xói mòn. Tim của Trì Tiểu Trì đập rất nhanh, máu huyết trong tay chân bị đè nén khiến cậu có loại ảo giác chúng bị đình chỉ chạy xuôi, đầu ngón tay và ngón chân dần dần trở nên tê cứng. Lâu ca, cứu em… Em ở đây… Chu Thủ Thành chỉ lo có người sẽ phá vỡ chuyện tốt của mình, cho nên ngoại trừ ngăn cản Trì Tiểu Trì thì ông ta cũng không dám làm gì. Không bao lâu sau, từ chỗ rẽ cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân vang đến trước cửa nhà họ Trì. Ngay sau đó chính là giọng điệu ấm áp mang tính đặc trưng của Lâu Ảnh: “Tiểu Trì? Có ở nhà không? Làm vỡ thứ gì sao?” Chu Thủ Thành quay đầu nhìn đồng hồ, hơi thở phào nhẹ nhõm. Hai giờ năm mươi phút, vẫn chưa tới ba giờ. Ông ta nhớ buổi trưa lúc ngẫu nhiên gặp hai người bọn họ, ông ta ở trước mặt Lâu Ảnh hẹn Trì Tiểu Trì học thêm vào lúc ba giờ chiều. Có lẽ Lâu Ảnh sẽ không liên tưởng đến ông? Lâu Ảnh lại gọi hai ba tiếng, cánh cửa vẫn đóng chặt, không ai trả lời. Chu Thủ Thành lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng. Mà một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên từ trước nhà của ông. Giọng của Lâu Ảnh có chút lo lắng truyền đến: “Thầy Chu, thầy có ở nhà phải không? Vừa nãy là đồ của nhà thầy bị vỡ ạ? Thầy Chu??” Trì Tiểu Trì giằng co càng thêm kịch liệt, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ bé. Trong lúc hoảng loạn, Chu Thủ Thành cũng mặc kệ tất cả, ngay cả mũi của Trì Tiểu Trì cũng bị bịt kín. Trong nháy mắt có cảm giác dưỡng khí bị cắt đứt, khiến một chút sức lực còn sót lại của Trì Tiểu Trì cũng mất sạch. Bên ngoài Lâu Ảnh thấy gõ cửa nhưng không có ai phản ứng, anh liền chuyển sang một gia đình gần đó, tiếp tục gõ cửa. Ban ngày, người có công ăn việc làm đều đi làm, người không có việc làm thì bị cúp điện như vậy cũng không thể ở nhà nổi, đi ra ngoài chơi game hoặc đến cửa hàng bách hóa ké chút máy lạnh. Học sinh thì có người ra ngoài đi học thêm, có người ra ngoài đi chơi, hầu như không có ai chịu ở lại cái nơi nóng hừng hực như lò nướng này. Đúng như dự đoán, Lâu Ảnh gõ cửa mấy nhà gần đó nhưng không ai phản ứng, đành phải dọn đường quay về. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng rời xa, Chu Thủ Thành thở phào nhẹ nhõm, rút lui đầu gối, ôm lấy Trì Tiểu Trì đã mơ hồ, đầu ngón tay đầy vết chai sần vuốt ve gò má mềm mại trắng như tuyết của thiếu niên, lưu luyến mà hôn xuống vai Trì Tiểu Trì. Khi Chu Thủ Thành đang chuẩn bị hành động thì tiếng bước chân cùng tiếng chìa khóa leng keng lại vang lên khiến ông ta muốn hồn xiêu phách tán, một lần nữa dùng gối chặn miệng Trì Tiểu Trì. Trong lúc này Trì Tiểu Trì hít vào một chút không khí, ý thức hỗn độn dần tỉnh táo một chút. Cậu giả vờ mở to mắt, không tiếp tục giãy dụa kêu to mà tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, cũng lẳng lặng chờ đợi sức lực khôi phục, tìm cơ hội thoát thân. Cậu nhớ lúc trước mình luôn quên mang theo chìa khóa, vì vậy bèn làm thêm một chìa khóa phụ đặt ở chỗ Lâu Ảnh để phòng hờ. Tuy nhà của cậu được Lâu Ảnh mở ra, nhưng cậu không có cách nào cảm thấy lạc quan với chuyện này. Cậu không phải bị Chu Thủ Thành kéo đi, đồ vật trong nhà cậu đều rất bình thường, không có dấu vết lộn xộn, sẽ không khiến người ta liên tưởng đến… Đột nhiên Trì Tiểu Trì nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt hơi sáng lên. Động tĩnh rất khó xác định vị trí, Lâu Ảnh chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán là có một nhà nào đó ở trên lầu hai làm vỡ đồ đạc. Lâu Ảnh trước giờ luôn cẩn thận, đầu tiên là gõ cửa để xác nhận tình huống. Sau khi xung quanh không có động tĩnh phản ứng thì anh liền cảm thấy không đúng. Nếu như không phải Trì Tiểu Trì động tay động chân làm vỡ đồ thì sẽ là nhà ai? Tất nhiên phải có người thì mới có thể làm vỡ đồ, cho dù là đang ngủ quơ tay quơ chân làm vỡ đồ, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy thì không thể ngủ tiếp được nữa. Đương nhiên cũng có thể là gió mạnh bên ngoài thổi ngã đồ đạc. Nhưng nếu có gió lớn như vậy, Lâu Ảnh mở cửa sổ dưới nhà chắc chắn sẽ nhận ra. …Cho nên Lâu ca nhất định phát hiện không đúng. Chu Thủ Thành đương nhiên không nghĩ nhiều như Trì Tiểu Trì. Ông ta cảm thấy sau khi Lâu Ảnh mở cửa xác nhận Trì Tiểu Trì không có ở nhà thì sẽ rời đi. ……. Sau khi Lâu Ảnh mở cửa thì chẳng nhìn thấy ai, đồ đạc cũng đều ổn thỏa. Nhưng điều này càng chứng minh có một loại linh cảm không lành nào đó trong lòng Lâu Ảnh. Nhà họ Trì không có đồ đạc bị đập vỡ, như vậy có lẽ là nhà của thầy Chu Thủ Thành hoặc là nhà hàng xóm bên cạnh nhà họ Trì gây ra động tĩnh, nhưng gõ cửa không thấy ai trả lời… Ban ngày mà có trộm vào nhà sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì đó? Lâu Ảnh đi vài vòng trong phòng, suy nghĩ nên làm thế nào. Mặc dù có chút vô lễ nhưng vì an toàn mà cân nhắc… Ở lầu hai của tòa chung cư. Bên dưới bệ cửa sổ nhà họ Trì có một bệ đỡ xi măng khoảng chừng mười centimet. Lâu Ảnh đạp lên cửa sổ nhà Trì Tiểu Trì rồi chui ra ngoài, một chân đạp lên bệ xi măng, sau khi xác nhận đã giẫm ổn thì mới đem chân còn lại bước qua. Nhà đầu tiên mà anh tiến tới chính là nhà thầy Chu. Nhà thầy Chu và nhà họ Trì chỉ cách nhau một vách tường mỏng, bởi vậy Lâu Ảnh cũng không mất nhiều sức mà đã có thể tiến đến cửa sổ phòng khách nhà thầy Chu. Cửa kính bị đóng chặt khiến lông mày của anh hơi nhíu lại. Ai mà lại đóng chặt cửa trong tiết trời oi bức thế này? Nhưng sau khi nhìn thấy mặt bàn phòng khách tán loạn sách vở và túi của Trì Tiểu Trì, ly nước trên bàn vẫn còn lượn lờ bốc khói, trong đầu Lâu Ảnh liền hiện lên một suy nghĩ mơ hồ, lập tức vang lên một tiếng ầm. Tiếng động đột ngột truyền đến từ phòng khách khiến huyết áp của Chu Thủ Thành tăng nhanh! Ông nghĩ đến sách vở của Trì Tiểu Trì còn đặt ở phòng khách chưa kịp thu dọn, tim của Chu Thủ Thành gần như ngừng đập, buông hai tay đang khống chế Trì Tiểu Trì, lập tức chạy ra ngoài—– ….Ông mang theo bộ dáng nút áo cởi ra lộ phần ngực, đụng phải Lâu Ảnh ngay cửa phòng ngủ. Chu Thủ Thành giang hai tay chống lấy cửa phòng ngủ, nỗ lực ngăn cản Lâu Ảnh tiến vào: “Tiểu Lâu, em vào đây bằng cách nào vậy?” Nhưng động tác này của ông ta lại khéo quá hóa vụn, vừa nhấc cánh tay thì liền triệt để lộ ra Trì Tiểu Trì đang giãy dụa bò dậy từ phía sau. Toàn thân Trì Tiểu Trì vô lực, ngã lăn từ giường xuống đất. Thấy Lâu Ảnh, nỗi oan ức và sợ hãi của Trì Tiểu Trì mới lập tức ùn ùn dâng lên đầu, há mồm chính là tiếng khóc nức nở run rẩy: “Lâu ca! Lâu ca, cứu em—-” Lâu Ảnh lớn lên ở thành phố, từng đọc được một số tin tức tương tự, bây giờ nhìn thấy quần cộc của Trì Tiểu Trì gần như bị kéo xuống, làm sao mà còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra? Ánh mắt luôn tao nhã của Lâu Ảnh hiện tại đã nhuốm ba phần thô bạo tàn nhẫn. Chu Thủ Thành thấy mọi chuyện đang trở nên mất khống chế, bèn gấp gáp nói: “Đây là hiểu lầm. Thầy và em ấy…” Lâu Ảnh không phí lời với ông ta, mạnh mẽ nhấc đầu gối thúc vào giữa đũng quần của Chu Thủ Thành. Chu Thủ Thành đau đến vặn vẹo khuôn mặt, bụm lấy đũng quần mà hô đau. Trong lúc đó Lâu Ảnh chui vào phòng ngủ, nâng dậy Trì Tiểu Trì, nắm chặt hai tay đang run rẩy của cậu, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao, có Lâu ca đây rồi.” Chu Thủ Thành bị đau, lại bị ép vào tuyệt lộ, tơ máu dưới đáy mắt cũng dần lan tràn. Ông tuyệt đối không thể để hai đứa nó đi ra ngoài! Chu Thủ Thành đã tỉ mỉ tuyển chọn lâu như vậy, cuối cùng chọn trúng Trì Tiểu Trì, thứ nhất là cậu ấy rất đẹp, thứ hai là nhìn trúng cha mẹ của Trì Tiểu Trì rất lạnh lùng và không quan tâm đến con trai. Chu Thủ Thành dám cam đoan cho dù Trì Tiểu Trì nói ra thì với tính cách ngỗ nghịch của cậu, cũng sẽ không ai tin lời cậu. Nhưng Lâu Ảnh thì khác. Chuyện như vậy, một khi có nhân chứng thì xem như ông sẽ tiêu tùng! Chu Thủ Thành vội vàng nhào đến, nắm lấy vai Lâu Ảnh, muốn tách hai người ra. Lâu Ảnh từ khoảng cách gần nhìn thấy khuôn mặt bị nghẹn đến tím bầm của Trì Tiểu Trì cùng dấu ấn khả nghi trên bả vai của cậu, anh nổi cơn giận dữ, cũng quyết tâm thoát khỏi tay Chu Thủ Thành, dùng đầu đập vào cằm của ông ta! Anh la lên: “Tiểu Trì, chạy mau!” Đau đớn kích thích thú tính trong xương của Chu Thủ Thành, ông siết chặt Lâu Ảnh, cùng cậu đánh từ phòng ngủ ra ngoài phòng khách. Chu Thủ Thành chiếm ưu thế chiều cao và cân nặng, luận về sức lực lại là người trưởng thành, Lâu Ảnh chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, cho dù thường xuyên sửa chữa máy móc, tu dưỡng cơ bắp đẹp đẽ cân xứng nhưng nói cho cùng cũng không phải người thích gây chuyện thị phi, không hiểu kỹ xảo đánh đấm, cũng không có kinh nghiệm, vì vậy dần trở nên yếu thế. Nhìn thấy hai người đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, Trì Tiểu Trì biết với tình trạng yếu ớt hiện tại của mình cũng không có cách nào tiến lên ngăn cản. Cậu dựa vào thể lực vừa tích góp, lảo đảo bò ra trước cửa, ra sức mở chốt cửa, giãy dụa dùng hết sức lực hô lớn: “Cháy rồi!! Cứu hỏa cứu hỏa!!” Nghe thấy tiếng kêu cứu của Trì Tiểu Trì, Chu Thủ Thành cảm thấy lòng rối như tơ vò, trong tay dùng hết sức lực, quát to một tiếng, bắt lấy cổ áo Lâu Ảnh rồi nhấc từ dưới đất lên, mạnh mẽ đẩy về phía trước—– Ngay cả Chu Thủ Thành cũng không để ý ông và Lâu Ảnh đã đánh tới bên cửa sổ. …Mà lúc Lâu Ảnh mở cửa sổ tiến vào lại không có thời gian để đóng lại. Đúng lúc này Trì Tiểu Trì cũng quay đầu lại. Cậu tận mắt nhìn thấy Lâu Ảnh bị Chu Thủ Thành hất ra ngoài, hơn nửa người nhoài ra cửa sổ, tiện đà mất đi trọng tâm, ngã lật về phía sau… Cứ thế mà Lâu Ảnh biến mất trước cửa sổ. Thân thể của anh như níu lấy trái tim của Trì Tiểu Trì, bóng dáng phần phật biến mất cũng để lại một lỗ hỏng vắng vẻ trước ngực Trì Tiểu Trì. Ầm Đùng Rầm Cũng không ai biết tại sao ngày hôm ấy lại có một chiếc xe ba bánh chở đầy thùng carton đỗ ngay bên dưới cửa sổ nhà Chu Thủ Thành. Khi Lâu Ảnh té xuống thì sau não đập vào khoang sau xe ba bánh, anh lăn sang một bên, những thùng carton ào ào đổ xuống, vùi lấp thân thể Lâu Ảnh. …Trì Tiểu Trì hoàn toàn quên mất cách bước đi. Cậu không nhớ mình làm thế nào mà lăn xuống lầu, không nhớ mình làm thế nào đến bên cạnh Lâu Ảnh, làm thế nào vứt đi đống thùng carton lộn xộn. Đẩy ra thùng giấy, nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt mở to của Lâu Ảnh, cậu sờ vào lồng ngực của anh, nhịp tim vẫn còn đập, yết hầu bị nghẹn thở của cậu hơi thoáng thả lỏng một chút. Nhưng mà mấy giây sau Lâu Ảnh lại ho ra rất nhiều bọt máu. Trì Tiểu Trì ngây người. Máu tươi khắp nơi khiến đầu óc của cậu cứng đờ. “… Lâu ca.” Trì Tiểu Trì không dám gọi quá lớn tiếng, không dám lôi kéo anh, sợ mình sẽ đập nát một chút cơ hội sống cuối cùng. Trong nháy mắt cậu trở nên nhát gan hơn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán anh, chạm vào môi anh, cũng mờ mịt tựa như chủ nhân của nó. “Lâu ca…” Trì Tiểu Trì quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nơi Lâu Ảnh té xuống. Cậu nghĩ, chỉ là lầu hai mà thôi, lầu hai mà thôi. Không sao đâu, nhất định không sao đâu… “Em mau gọi điện thoại đi!” Chu Thủ Thành gào thét cắt ngang dòng suy nghĩ lừa mình dối người của cậu, “Gọi 120! Nhanh lên!!” Trì Tiểu Trì ngây ngốc nhìn về phía ông ta, trong đầu chợt lóe từng mảnh vỡ thông tin. Điện thoại. Điện thoại nhà cậu bị hỏng, trong nhà Chu Thủ Thành cũng vậy. Đường dây điện thoại xảy ra vấn đề. Toàn bộ điện thoại ở tòa nhà đều bị hỏng. 120, phải gọi 120 cứu Lâu ca. Phải đi mượn điện thoại. Phải để Lâu ca ở lại cho Chu Thủ Thành sao? Không được, không thể. Nhưng mà mình không đi thì còn ai có thể đi? Chu Thủ Thành? Ngộ nhỡ ông ta chạy mất thì sao. Ngộ nhỡ ông ta cố ý kéo dài thời gian… Không dám chậm trễ, Trì Tiểu Trì lảo đảo đứng dậy, không nói lời nào mà chạy ra xa xa. Cậu như một đứa bé mới học chạy, chạy chưa tới năm sáu bước lại quỳ rạp xuống mặt đường lởm chởm đá vụn, đầu gối và lòng bàn tay bị trày xước, thấm ra máu. Trì Tiểu Trì không biết đau, cậu không nói một lời mà tiếp tục đứng dậy, giữa thời tiết oi bức nóng rát mà chạy như điên, giống như muốn trốn thoát khỏi mùi máu tanh đang lan tỏa và cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp này. Từ một khung cửa sổ chống trộm cũ kỹ ở tầng một lộ ra hai khuôn mặt học sinh tò mò. Hai cô bé là sinh đôi, chỉ khoảng chừng sáu bảy tuổi. Khi cha mẹ ra ngoài, nhốt hai cô bé ở nhà. Tiếng kêu gào của Trì Tiểu Trì và động tĩnh rơi xuống lầu rất lớn, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Nhưng cửa không ra được, hai cô bé không thể làm gì khác hơn là quan sát xuyên qua cửa sổ từ đằng xa. Bọn họ nhìn thấy thùng carton đầy đất, còn nhìn thấy thầy Chu ngồi xổm bên cạnh Lâu Ảnh, chỉ thấy hai người cứ ở yên đó một lúc lâu không nhúc nhích, bọn họ cũng mất hứng thú, tiếp tục đi chơi xếp hình. Trong lỗ mũi của Chu Thủ Thành đều là mùi máu tanh, phần lớn là ông ta lửa giận công tâm, máu mũi nhiễu xuống từng giọt. Ông nửa quỳ trước mặt Lâu Ảnh, dùng mu bàn tay lau máu mũi, trong đầu hỗn loạn. Nhưng rất nhanh, từ trong hỗn loạn, ông nhận được một tin tức hữu dụng. Lâu Ảnh đang nằm đó vẫn còn hơi thở, đôi mắt khẽ mở, không biết là tỉnh hay là sốc não. Chu Thủ Thành nhìn Lâu Ảnh như vậy, suy nghĩ trong lòng càng thêm rõ ràng: —-Lâu Ảnh không thể sống. Lâu Ảnh nhất định không thể sống. Chu Thủ Thành cầm một cục đá lớn bằng quả trứng gà, do dự một chút, nhét đệm vào đống đất đá lộn xộn mà Lâu Ảnh gối lên. Ngay sau đó, Chu Thủ Thành run rẩy dùng vạt áo lau sạch máu mũi, lại nhổ vài ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, xoa đều, xác nhận tay đã sạch sẽ, ông ta mới lấy ra một xấp tiền từ trong túi quần, kiểm tra một chút rồi nhẹ nhàng nhét vào túi quần Lâu Ảnh.