Đừng khóc

Chương 88 : Đừng khóc

Sau khi Tiễn Đàm Vân Sưởng đi, Lạc Trạm thuê 1 căn phòng khách sạn gần bệnh viện. Tắm rửa, gội đầu xong, anh mệt mỏi nằm ngửa trên giường lớn mê man ngủ gần 5 tiếng đồng hồ, lúc này tỉnh dậy đầu óc mới thanh tỉnh, dễ chịu hơn.    Lúc chạng vạng tối, Lạc Trạm trở lại phòng bệnh của Đường Nhiễm.    Lúc đó, Lam Cảnh Khiêm đang ngồi bên cạnh giường bệnh, sắp xếp lại lồng đựng cháo.    Thấy người đến là Lạc Trạm, ánh mắt ông khẽ nhúc nhích. Mấy giây sau ông đứng dậy, đi về phía cửa phòng, mặt đối mặt nhìn anh: “Buổi tối cậu chăm con bé, sau 12h tôi sẽ đến đổi ca với cậu.”   Lạc Trạm có chút ngạc nhiên, hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Lam đúng là khéo hiểu lòng người?”   Lam Cảnh Khiêm bất đắc dĩ liếc nhìn cậu ta: “Xem như trả nợ ân tình chiều nay, cậu không quấy rầy cha con tôi nói chuyện.”   Lạc Trạm nhẹ gật đầu, nghiêng người sang nhường đường: “Tổng giám đốc Lam mời.”   “...”   Chờ Lam Cảnh Khiêm rời đi, Lạc Trạm kéo ghế gỗ, vừa đi về phía giường bệnh, vừa dịu dàng nói: “Nhiễm Nhiễm em ăn tối rồi à?”   Đường Nhiễm vừa nghe thấy động tĩnh từ cửa, đến lúc này thấy rõ giọng Lạc Trạm, khuôn mặt thoáng vui vẻ, nghiêng đầu mỉm cười: “Lạc ——”   “Ai ai ai, cô bé chớ lộn xộn.” Cô y tá đến đổi bình truyền dịch cho Đường Nhiễm vội vàng ngăn cô lại, “Cẩn thận lệch kim truyền.”   Đường Nhiễm bị hù sợ, đành an tĩnh ngậm miệng lại, rụt người về.    Bên cạnh giường bệnh là hộ lý từ nhà họ Lạc đến chuyên chăm sóc vấn đề ăn uống của Đường Nhiễm, đương nhiên cũng quen biết Lạc Trạm, lúc này bà đứng thẳng người, trả lời thay Đường Nhiễm: “Tiểu thiếu gia, Đường Nhiễm tiểu như mới ăn tối xong.”   Bà nói dứt lời, Lạc Trạm cũng đi đến sát bên cạnh giường bệnh.    Y tá chuẩn bị thay thuốc hiển nhiên đã nghe thấy xưng hô của hộ lý kia với Lạc Trạm, thoáng kinh ngạc cổ quái nhìn anh một cái. Sau đó y tá quay đầu lại, cười trêu ghẹo Đường Nhiễm: “Thì ra hôm nay tôi lại được tận tay thay thuốc cho Lạc thiếu phu nhân?”   “Em, em không phải…”   Đường Nhiễm không am hiểu nhất chính là đối phó với mấy lời chọc ghẹo kiểu này, nghe thế lúng túng hồi lâu không đáp lại được, khuôn mặt đỏ hồng như ráng chiều.    Lạc Trạm từ trước đến nay không bao giờ thèm để ý đến lời nói của người khác, loại trêu đùa này đối với anh chẳng khác nào gió thoảng qua tai.    Nhưng mà phản ứng của Đường Nhiễm luôn khiến ai đó cảm thấy cực kỳ hứng thú cho nên lạc Trạm không mở miệng, cười như không cười nhìn cô nhóc nhà mình xử lý thế nào.   Đợi đến khi cô bé con kia mặt hồng hồng đỏ đỏ, lúng túng ngượng nghịu không biết nên làm gì, anh mới rũ mắt, thấp giọng, nín cười ho mấy cái, lên tiếng: “Về sau, ở ngoài đừng xưng hô như thế nữa.”   Hộ lý đang định đáp lại, Lạc Trạm đã chuyển ánh mắt về phía Đường Nhiễm, cười xấu xa bổ sung: “Thiếu phu nhân da mặt mỏng, không chịu nổi?”   Hộ lý:”...?”   Đường Nhiễm: “…!”   Tôm vừa luộc chín có màu sắc thế nào, cả người Đường Nhiễm hiện tại chính là màu đó.    Chờ đến khi y tá đổi thuốc xong, hộ lý thu dọn sạch sẽ rất tinh tế rời đi, để lại đôi bạn trẻ trong phòng.    Lúc này Đường Nhiễm mới cảm thấy bớt nóng mặt, Lạc Trạm xách ghế, ngồi xuống 1 bên giường bệnh, hỏi: “Em cảm thấy sao rồi?”   Cô nhóc hiền hòa vốn không biết giận ai là gì, ngoan ngoãn đáp: “Tốt hơn rồi.”   “Mắt không đau chứ?”   “Không đau nữa.”   “Thật không?”   “...” Đường Nhiễm im lặng mấy giây, tỏ vẻ đáng thương: “Giả đó. Hốc mắt hơi đau, nhưng chị y tá bảo đó là bình thường, mấy ngày nữa là đỡ.”   Nhìn cô nhóc làm nũng, Lạc Trạm vừa buồn cười, lại vừa đau lòng: “Không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, ngủ rồi không thấy khó chịu nữa.”   Đường Nhiễm ủ rũ, giọng nói đầy sự ủy khuất: “Tối hôm qua đến giờ em ngủ nhiều như vậy rồi, hôm nay không tài nào ngủ được.”   “Vậy phải làm sao bây giờ?”   “... Lạc Lạc nói chuyện cùng em đi, nha?” Cô bé trưng ra khuôn mặt nhỏ đáng thương, năn nỉ: “Như thế có thể chuyển dời sự chú ý.”   Lạc Trạm rũ mắt: “Được.”   Đôi môi màu hồng phấn nhạt bên dưới lớp băng gạc khẽ cong lên, nở nụ cười tươi tắn.   Ánh mắt Lạc Trạm đột nhiên trở lên phức tạp.    Ngừng mấy giây, anh hỏi: “Chiều lúc anh không có ở đây, em nói chuyện với ông ấy sao rồi?”   Đường Nhiễm: “Đã tốt hơn hôm qua rồi, ông ấy không quá tự trách mình, em cũng tự tại thoải mái hơn. Sau này… chắc là sẽ tốt hơn thôi.”   Lạc Trạm hỏi: “Nếu như sau này anh phải vắng mặt một thời gian, chỉ có ông ấy ở lại đây với em, thế không sao chứ?”   Đường Nhiễm sửng sốt.    Mấy giây sau không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh, cô gái im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc muốn đi đâu?”   Lạc Trạm: “Tầm này, năm ngoái, INT có đăng ký tham gia một giải đấu, anh được bầu làm đội trưởng. Ngày kia, là vòng đấu đầu tiên của giải, mọi người đã chuẩn bị suốt một năm, anh không thể không có mặt.”   Đường Nhiễm gật đầu: “Vậy anh đương nhiên phải đi rồi.”   Lạc Trạm trầm mặc mấy giây, hỏi: “Nhưng nếu anh tham dự, em làm sao bây giờ?”   “Ừm.”   “Cho nên.” Đường Nhiễm cười nói, “Đương nhiên anh phải có mặt rồi, đó là chuyện quan trọng mà.”   Lạc Trạm muốn nói lại thôi.    Đường Nhiễm đợi một lúc, ý cười dần nhạt xuống. Cô nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em chỉ muốn hỏi, hỏi một chút, Lạc Lạc anh sẽ đi bao lâu?”   Lạc Trạm rũ mắt: “Dựa theo các giải khác, cuộc thị có thể sẽ kéo dài hai tháng.”   Đường Nhiễm ngây người, theo bản năng mở miệng: “Đi lâu như vậy sao?”   “Ừ.” Lạc Trạm ngẩng đầu, “Cho nên có thể phải đến sau khi em cắt chỉ anh mới trở về —— em không buồn chứ?”   Đường Nhiễm chậm rãi lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không. Anh có công việc, cuộc đời của anh, quan hệ của anh, cuộc sống của anh không phải chỉ gói gọn trong mình em,.. Anh có thể sắp xếp thời gian luôn ở cùng em từ trước phẫu thuật đến bây giờ, em đã rất thỏa mãn rồi!”    Không biết đến cùng cô đang muốn thuyết phục ai, Đường Nhiễm khó có khi lên giọng.   Lạc Trạm nhìn chằm chằm cô hai giây, nhẹ nhàng cảm thán. Anh đứng dậy, vỗ vỗ đỉnh đầu Đường Nhiễm: “Xin lỗi em, Nhiễm Nhiễm. Chờ sau khi cắt chỉ, anh nhất định là người đầu tiên xuất hiện trước mặt em.”   “Ừ.” Đường Nhiễm gật đầu, cười khẽ: “Một lời đã định, anh không được quên nhé.”   Lạc Trạm bỗng dưng ngẩn người.    Câu nói này khiến những mảnh vụn ký ức chôn sâu trong mịt mù đột nhiên léo lên.    Đó cũng chính là ký ức về cái bớt hình hoa mà sau khi anh gặp Đường Nhiễm tại Trạch, đã tìm ông nội mình nói chuyện.    [Cậu tên là gì?]   [Mình? Mình không có tên?]   [Không có tên? Vậy bọn họ làm sao tìm được cậu?]   [Cô giáo gọi mình là 390. Bởi vì mình là đứa trẻ thứ 390 đến cô nhi viện này.]   …   [Về sau, nếu sau này khi tôi thoát ra được, tôi sẽ tặng cậu một cái tên.]   [Được. Vậy mình sẽ chỉ dùng duy nhất cái tên cậu tặng mình, vĩnh viễn không thay đổi.]   [Một lời đã định. Nhất định không nuốt lời.]   [Ừ nhất định không nuốt lời.]   Chỉ là những lời khi đó, anh đã quên đi.    Lạc Trạm bị cảm xúc mạnh mẽ kia kéo vào đại dương ký ức sâu thẳm, giọng nói vô thức trở nên khàn khàn trầm lắng: “Về sau cậu ta có tặng em tên không?”   Đường Nhiễm thoáng giật mình, nghiêng mặt ngạc nhiên hỏi: “Đặt tên? Ai cơ ạ?”   “Cậu bé em quen ở cô nhi viện.” Lạc Trạm nhíu mày: “Người em từng kể đó.”   “A. Cậu ấy…” Nụ cười trên khuôn mặt Đường Nhiễm dần tắt. Cô nghi hoặc quay đầu: “Lạc Lạc, tại sao anh biết chuyện cậu ấy đồng ý tặng em một cái tên?”   Ánh mắt Lạc Trạm khẽ động.    Yên tĩnh vài giây, anh mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Lần trước em đã kể cho anh mà, em quên à?”   Đường Nhiễm ngây người: “Em có kể cho anh nghe chuyện này sao?”   “Ừ.”    “Có lẽ em quên mất.” Đường Nhiễm buồn rầu gõ gõ đầu: “Nghe nói uống thuốc nhiều sẽ biến thành ngốc nghếch, chẳng lẽ là thật…”   Lạc Trạm không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô.   Đôi mắt bị phủ kín bởi tầng tầng lớp lớp băng gạc trắng. Cặp mắt xinh đẹp trong trẻo hiếm ai có được bị bóng tối che phủ, hơn 10 năm, sau đó lại phải trải qua ca đại phẫu phức tạp, nguy hiểm, không biết sau khi cắt chỉ có thể khôi phục được ánh sáng ban đầu hay là…   Mà tất thảy những cay đắng, đau khổ ấy đều là bởi vì anh.    Bởi vì anh trốn tránh, bởi vì anh yếu đuối, bởi vì anh nhu nhược, bởi vì anh sợ hãi khoảng thời gian tra tấn kia mà lãng quên đi tất thảy ký ức.   Lạc Trạm cụp mắt, nhếch miệng cười tự giễu.    “Có lẽ cậu ta cũng đã quên chuyện này rồi. với cậu ta mà nói quên đi có thể nhẹ nhõm hơn… Cứ nhớ mãi sự hèn nhát của mình để rồi xấu hổ, chẳng bằng quên hết đi để sống thoáng mái đơn giản nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.”   Cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh run lên mấy giây.    Sau đó khuôn mặt cô dần dần căng lên, nghiêm túc nói: “Lạc Lạc, anh không hiểu rõ cậu ấy, không thể phiến diện nói cậu ấy như thế.”   Tay Lạc Trạm chậm rãi nắm thành quyền.    Cảm giác tự trách lại cảm động, trong đau đớn dần dần biến thành chán ghét, thù hằn bản thân đến cực hạn.    Mạch máu màu xanh trên cánh tay hơi run run, anh mở miệng, thanh âm đè nén cảm xúc phẫn nộ: “Chẳng lẽ không phải cậu ta đã quên? Anh nói không đúng sao?”   “Cậu ấy không có!”   Đường Nhiễm phản bác, hơi lớn tiếng: “Tên của em —— chính là cái tên cậu ấy tặng.”   Lạc Trạm ngẩn người.    Một giây sau, anh không tin ngẩng đầu: “Em… Tên của em?”   “Vâng.” Đường Nhiễm từ trong lo lắng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Xin lỗi Lạc Lạc, em không nên lớn tiếng với anh —— nhưng mà —— anh không nên hiểu lầm cậu ấy. Cậu ấy thực sự không quên, cũng không phải kẻ hèn nhát.”   Lạc Trạm không lưu loát lên tiếng: “Vậy… cậu ta tặng em tên…”   “Nhiễm Nhiễm.”   Đường Nhiễm dường như nhớ lại điều gì vô cùng hạnh phúc, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi đẹp xán lạn: “Trước đây cậu ấy cũng gọi em như thế.”   Ý thức của Lạc Trạm hoàn toàn trống rỗng.    Đường Nhiễm không hề hay biết, vẫn cười nói: “Em đã kể cho anh việc đặt tên, vậy nhất định cũng đã nói anh nghe hồi ở cô nhi viện số hiệu của em là 390?”   “...”   “Cái tên cậu ấy tặng em cũng chính là dựa theo con số này. Bởi vì là 390, cho nên 3 là ba chấm thủy ở bên cạnh, 9 là cách viết số của "cửu", 0 là cách viết số của "thập", ở dưới lại viết thêm một nét phẩy và một nét mác…"   Cô gái quấn băng kín mắt ngồi trước mặt Lạc Trạm nét mặt hạnh phúc, vui vẻ, nói thao thao bất tuyệt.    Theo thanh âm nhu hòa êm ái, những ký ức xa xưa cứ thế chậm rãi gọi nhau từ từ hiện về trong trí nhớ.    Những mảnh vụn tán loạn trong đầu lần nữa móc nối lại, bức tranh phủ bụi đã lâu dần được tại hiện trong đầu anh.    Trong căn phòng lạnh lẽo, tối tăm, cô bé và cậu bé ngồi cách nhau 1 bức tường xi măng. Hai đứa trẻ đều tựa sát vào tường để lắng nghe lời bạn mình nói rõ hơn.    Từ rào chắn trên tường, một bàn tay nhỏ bé bầm ứ máu đọng và vết thương lớn nhỏ, cố dùng ngón tay vạch xuống nền đất. [390, số hiệu 390, bởi vì là 390, cho nên 3 là ba chấm thủy ở bên cạnh, 9 là cách viết số của "cửu", 0 là cách viết số của "thập", ở dưới lại viết thêm một nét phẩy và một nét mác.]   [390, Nhiễm.]   Trong căn phòng âm u như địa ngục cậu bé lần đầu mỉm cười.   [Từ hôm nay trở đi tôi sẽ gọi cậu là Nhiễm Nhiễm.]