Đừng khóc

Chương 6 : Đừng khóc

Dương Ích Lan chọn một bộ y phục thật đẹp cho Đường Nhiễm để đến lễ mừng thọ Lạc lão gia.  Đó là một chiếc váy dạ hội thiết kế được may vô cùng  tinh tế. Tà váy được khéo léo điểm xuyết những viên đá nhiều màu hệt như muôn vàn hạt sương mai đọng trên cánh hoa mềm mại, lớp vải đằng sau lưng được may từ vải sa mỏng, uyển chuyển ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn đồng thời phác họa trọn vẹn tấm lưng mảnh mai của Đường Nhiễm.    Càng xuống dưới lớp váy càng đậm màu hơn, khoe bắp chân thon dài, trắng nõn như bạch ngọc, khiến bất kì cô gái nào cũng phải ghen tị.    Đường Nhiễm đẹp như một bức tranh kỳ công của thượng đế, nếu nói điều đáng tiếc duy nhất thì chính là chiếc gậy dò đường trong tay cô.    Người Đường gia được cử đến đón Đường Nhiễm nhìn cô chậm rãi bước từ trên lầu xuống, trong lòng không khỏi sinh ra sự thương tiếc đối với cô gái này.    Đến khi hoàn hồn, cô bé đã dừng lại trước xe, gương mặt thoáng chần chờ, nhẹ nhàng gọi: “Chú?”   Lái xe vội vàng mở cửa, ân cần nói: “Tiểu Nhiễm, lên xe đi.”   “Dạ vâng.”   Số lần Đường về Đường gia không nhiều. Mỗi lần trở về đều là chú lái xe này đến đón. Vì bóng ma tâm lý từ hồi bé, cô bị hội chứng sợ không gian kín (1) vì vậy mỗi lần đến đón cô, chú lái xe đều cẩn thận chọn một chiếc Convertible (2). Trong lúc chờ Đường Nhiễm đi xuống, ông đã mở sẵn mui xe.    Cho nên Đường Nhiễm đã khá quen thuộc với việc này. Đến khi sắp đi, đột nhiên nghe thấy Tiếng Dương Ích Lan từ phía trên truyền đến: “A! Chờ một chút.”   Động tác đóng cửa xe của chú tài xế dừng lại, cô gái nhỏ ngồi trong xe cũng hơi nghiêng đầu ra ngoài.    Mặc dù đã qua tuổi 50 nhưng tác phong của Dương Ích Lan vẫn nhanh nhẹn như thanh niên trẻ tuổi. Chả mấy chốc bà đã chạy xuống trước xe, trong tay cầm theo một chiếc áo màu xanh đậm.    Lái xe thoáng sửng sốt: “Sao thế ạ?”   “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết yến tiệc hôm nay kéo dài đến lúc nào, lỡ đến tối muộn, Tiểu Nhiễm chỉ mặc một bộ váy dạ hội mỏng manh thế này sẽ chết rét mất.”   Bà vừa nói vừa choàng áo khoác lên người Đường Nhiễm, sau đó cẩn thận cài cúc.    Sau khi xong xuôi lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt kĩ càng, mới thỏa mãn gật đầu cười: “Không tệ. Mấy chiếc áo khác trong nhà hoặc là quá mỏng, hỏng là quá dày, hoặc là kiểu dáng quá mộc mạc không hợp với chiếc váy lộng lẫy này… nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có chiếc này là phù hợp.”   Lái xe đã đến đón Đường Nhiễm mấy lần, cũng coi như quen biết Dương Ích Lan, nghe thế ông thoáng quay lại nhìn Tiểu Nhiễm, gật gật đầu. “Quả là rất hợp, nhưng mà tại sao lại có áo nam ở đây?”   Dương Ích Lan: “Cậu không cần quản nhiều. Tranh thủ còn sớm đưa Tiểu Nhiễm đi đi, không lại trễ giờ.”   “Được rồi, chúng tôi xuất phát ngay đây.”   “...”   Cửa xe đóng lại.    Đường Nhiễm bất giác giờ tay, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào áo khoác trên người.    Chất vải lạnh băng, mỏng nhẹ, không biết sử dụng chất liệu gì. Mùi hương hổ phách pha lẫn chút tinh chất cam đắng mát lành đã bị tẩy sạch, nhưng Đường Nhiễm vẫn mơ màng cảm nhận được, là chiếc áo của người con trai đó. Người có giọng nói giống Lạc Lạc.    Im lặng một lát, khóe mắt Đường Nhiễm hơi cong lên, thừa dịp lái xe đang chăm chú khởi động xe, cô nhẹ giọng gọi: “Lạc Lạc.”   “Tôi đây.” Giọng điệu lười nhác, cao ngạo cố hữu chậm rãi vang lên.    “Hôm nay tôi có đẹp không?”   Một giọng cười khẽ vang vang lên, mang theo chút uể oải, còn có sự khinh mạn, lạnh lùng, sau đó đến giọng nói vừa phũ phàng, hờ hững: “Không. Chẳng khác gì một con vịt xấu xí.”   “À.”   Giọng đáp lại vô cùng dịu dàng dễ nghe, còn có ý cười vui vẻ.    Dựa vào sắp xếp ban đầu của Đường gia, chú tài xế trực tiếp đưa Đường Nhiễm đến tư gia của Lạc lão gia, cũng chính là nơi tiệc mừng thọ năm nay được tổ chức.    Khách mời được gửi thiệp mời không nhiều, nhưng Lạc gia vẫn tỉ mỉ an bài các khu đỗ xe riêng cho từng nhóm khách. Lái xe đưa Đường Nhiễm đến sảnh đón khách của Lạc gia. Xe vừa dừng lại.    “Phu nhân và đại tiểu thư hẳn là đã đến rồi.” Lái xe nhìn lướt qua biển số chiếc xe đỗ phía trước, quay đầu nói với Đường Nhiễm: “Hình như đã vào trước, chú không thấy ai trong xe.”   Hàng lông mi cong dài khẽ run, mấy giây sau, khuôn mặt nhỏ giãn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Vậy chúng ta cũng mau chóng vào thôi.”   Hai người còn đang nói chuyện, cửa xe đã được người làm nhà Lạc gia - sắp xếp phụ trách bão đổ xe mở ra. Lái xe vội vàng chạy xuống, ngăn trước người đối phương: “Cứ để tôi.”   Người kia thoáng sửng sốt.    Đúng lúc này, cô gái trong xe từ từ đi xuống, đôi mắt khép hờ. Trong tay cô cầm một cây gậy dò đường tinh tế nhô ra khỏi cửa xe, cẩn thận đánh giá địa hình xung quanh.    Người phục vụ kia kịp thời phản ứng, đáy mặt thoáng chút khinh thường, nhàn nhạt nói: “Vị này là Đường Nhiễm tiểu thư?”   “...”   “Con riêng”, “Con ngoài giá thú” loại chuyện này trong các gia đình tài phiệt, thế gia không phải là hiếm gặp, nhưng dù sao cũng là loại chuyện chẳng tốt đẹp gì vì vậy không tránh khỏi bị người ngoài đàm tiếu.    Đường Nhiễm lại là đứa bé không được gia chủ thừa nhận, thân thể ốm yếu, khiếm khuyết, thân cô thế cô, không nơi nương tựa, được cho là hậu duệ chẳng có sức uy hiếp, cũng không có tiền đồ về sau, chẳng làm nên mưa gió gì... cho nên khó trách những người làm này khinh khi cô.   Sắc mặt lái xe thoáng chút khó coi, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn Lạc gia, ông lại chỉ là một tay tài xế, cho dù có bất bình cũng chẳng giúp gì được cho Đường Nhiễm. Vì thế chỉ đành rũ mắt, cẩn thận dìu cô đi xuống.    Cô đứng trước cửa xe, bàn tay do dự mơn trớn vạt áo khoác, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định mặc theo người. Hàng mi cong dài khẽ rung, như cánh bướm uyển chuyển động đậy, theo hướng giọng nói phát ra, cô quay đầu về phía người làm.    Giọng nói của cô thanh nhã, uyển chuyển, giống như khí chất an tĩnh, trong trẻo của cô: “Tôi là Đường Nhiễm.”   Khi thấy rõ cô gái tư nhà họ Đường được nhắc đến trong lời đồn đại, người kia không khỏi kinh ngạc, hai mắt mở to.    Bất kể là khuôn mặt thanh tú, diễm lệ, hay là dáng người thướt tha, đài các, cả khí chất cao quý, điềm nhiên dù ở trong hoàn cảnh xa lạ, yếu thế… cô gái này so với các cậu ấm, cô chiêu của các gia đình danh giá mà anh ta từng tiếp đón chẳng hề có chút kém cạnh nào.    Đây có đúng là.... Vị tiểu thư ngoài giá thú, mù lòa, không được sủng ái nhà họ Đường không?   Người làm kia hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, quy củ nói: “Đường Nhiễm tiểu thư, hôm nay lão phu nhân và Đường tiên sinh đến trước có dặn dò hai vị ấy đến lầu chính trước, cô và đại tiểu thư chờ nhau cùng hội họp rồi đến sau.”   Đường Nhiễm gật đầu: “Tức là giờ tôi sẽ ở đây chờ chị ấy à?”   “Có một hành lang dài lộ thiên để đi thông đến nhà chính. Đường Nhiễm tiểu thư, trước tiên cô theo tôi vào trong đã.”   Nói xong, người làm nhìn cô gái xinh đẹp vẫn đang ung dung nhắm nghiền hai mắt, chần chờ: Cô bé này còn nhỏ tuổi, tùy tiện tiếp xúc tay chân thì không được, nhưng cô ấy lại không nhìn thấy, phải làm sao đây…   Yên tĩnh một lúc, Đường Nhiễm hiểu ý, khẽ cong khóe môi, nụ cười rất nhạt, nhưng vẫn thanh lệ, trang nhã khiến người ta lóa mắt: “Làm phiền anh đi trước dẫn đường, chỉ cần nói cho tôi biết khi nào cần rẽ, khi nào cần lên, xuống bậc thang để tôi chủ động tránh chướng ngại vật là được.”   “Vậy được, Đường tiểu thư, mời đi theo tôi.” Người phục vụ ngượng ngùng đáp lại.    Đường Nhiễm lễ phép chào chú lái xe, sau đó mới từ tốn bước theo người phục vụ vào nhà.    Vừa tiến vào sảnh phụ của toà nhà, Đường Nhiễm đã nghe thấy giọng nói chua loét đầy mỉa mai của một cô gái: “Lạc Thiển, cô em gái quý hóa của cậu đến rồi kìa.”   “...”   Giọng nói kia nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, vừa vặn khiến người phục vụ và Đường Nhiễm nghe thấy.    Người kia lúng túng dừng lại, nhìn cô gái nhỏ đi phía sau.    Đường Nhiễm đứng yên tại chỗ, hai mắt vẫn an tĩnh nhắm lại, khuôn mặt bình thản.    Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe thấy, gặp phải những chuyện thế này.    Giọng nói này cô biết, chắc là bạn thân của Đường Lạc Thiển, cũng là hậu duệ một trong các thế gia có quan hệ thân thiết với Đường gia, tiểu thư nhà họ Tất - Tất Vũ San, đồng thời là em họ của Lạc Trạm.    Cô ta từ nhỏ lớn lên cùng Đường Lạc Thiển, quan hệ hai người khác thân thiết, cho nên đối với đứa em gái ngoài giá thú mà Đường Lạc Thiển cực kỳ ghét bỏ này, cô ta cũng chẳng có mấy thiện cảm.    Trước đây Đường Nhiễm đã gặp Tất Vũ San hai lần tại Đường gia, đối với giọng nói the thé, chua ngoa này không lạ lẫm.   Đường Lạc Thiển ngồi bên bạn thân trên ghế salon, bất mãn nhìn cô gái xinh đẹp, ôn nhu vừa bước vào. Vừa đảo mắt đã thấy cực kỳ khó chịu, cô ta bất giác nhíu mày, con ngươi hiện rõ sự thù ghét, coi thường.    Đường Lạc Thiển cố kìm lại sự nóng nảy, tự nhắc nhở mình cô ta đang ở Lạc gia, nơi này tương lai sẽ là nơi cô gả đến, cho nên nhất định phải chú ý hình tượng. Vì vậy chỉ khẽ hừ một tiếng: “Hôm nay ăn mặc cũng khá xinh đẹp, dễ nhìn đấy.”   Tất Vũ San hiển nhiên cũng chú ý đến hoàn cảnh này, hơi bĩu môi: “Xinh đẹp thì được gì, cũng chỉ là một con nhỏ mù lòa.”   “...”   Đường Lạc Thiển hài lòng gật đầu, khóe môi khoái trí khẽ cong lên, ánh mắt rời đi thân ảnh của Đường Nhiễm, nhưng giữa chừng đột nhiên dừng lại.    Cô ta nhíu mày, một lúc sau mới thì thầm với bạn thân: “Cậu có cảm thấy chiếc áo khoác trên người con nhỏ kia giống với thiết kế của Evelina Gunnarsson không?”   Tất Vũ San sửng sốt một lúc mới phản ứng lại: “Người cậu nhắc đến là nhà thiết kế mà anh họ mình hay dùng? Cái người mà ⅔ số  quần áo của anh ấy đều ra đời từ tay ông ta á?”   “Ừ.”   “Có giống thì đã sao. Cậu nghĩ đi đâu thế? Đến cậu cũng phải nằm trong danh sách chờ của ông ấy, con nhỏ mù ấy là cái thá gì mà mua nổi.”   “Nhưng chiếc áo khoác kia quả thực giống vô cùng, tuy nhiên hình như không phải của nó, mà là giống như áo khoác nam hơn…”   “Được rồi. Đừng suy đoán linh tinh.” Tất Vũ San vỗ vỗ vai cô.    Đường Lạc Thiển tỉnh táo lại, cũng cảm thấy ý nghĩ của mình quá hoang đường. Cô ta nghiêm mặt, đứng thẳng lên, không nhìn con nhóc mù lòa Đường Nhiễm kia nữa, cao ngạo lớn lối nói: “Đến cũng đến rồi, giờ có thể lên lầu chính được chưa?”   Trong mắt đám người hầu Lạc gia, vị đại tiểu thư họ Lạc này tương lai nghiễm nhiên trở thành chủ mẫu, do vậy đối với cô vô cùng cung kính, lễ phép.    Người làm kia nghe ra ý tứ trong lời nói của Đường Lạc Thiển, bè vội vàng tiến đến tiếp lời: “Đường nhiên ạ. Mời ba vị tiểu thư đi theo tôi.”   Tất Vũ San nghe vậy cười lạnh: “Đúng là khôi hài, con ăn mày này mà cũng được tính là tiểu thư? Cáo mượn oai hùm. Thấy chị gái chuẩn bị gả vào Lạc gia cũng tự dát vàng lên mặt, tỏ vẻ cao quý, hơn người, tò tò đi theo giả vờ khoác lên người vẻ tiểu thư đài các.”   Nắm tay Đường Nhiễm siết chặt, sau đó từ từ buông lòng, cô điềm đạm quay lại nói với người làm: “Chúng ta có thể đi được chưa?”   “Dạ… Được.”   Lúc này người làm kia không dám lớn tiếng, chỉ yên lặng dẫn đường, đi dọc theo hành lang lộ thiên chính là lầu chính.    Trên đường người làm kia cố ý chiếu cố Đường Nhiễm vì vậy đi rất chậm, nhưng đại khái đã bị Tất Vũ San phát hiện.    Sau khi liên tiếp giục giã, vị tiểu thư này dứt khoát kéo người làm bước thật nhanh.    Thấy thân ảnh cô gái mù phía sau càng ngày càng tụt lại phía xa, người làm có chút lúng túng, gấp gáp nói: “Tất tiểu thư, Đường Nhiễm tiểu thư cũng là khách mời, làm thế này không ổn thỏa…”   “Có gì không ổn!” Tất Vũ San kéo người làm đi nhanh hơn, đắc ý nháy mắt với bạn thân bên cạnh: “Xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.”   Người làm: “... Nhưng mà…”    “Nhưng cái gì mà nhưng, anh là người làm trong nhà này mà không phân rõ nổi thân sơ xa gần nhỉ?” Tất Vũ San lên giọng giáo huấn: “Đứng bên cạnh tôi chính là chủ mẫu tương lai của Lạc gia, còn con nhỏ kia không sớm thì muộn sẽ bị nhà họ Đường ném ra ngoài. Anh coi trọng cô ta làm cái thá gì? Khách nhà họ Lạc gì cái ngữ ấy. Không đáng!”   “...”   Người làm không cãi lại được vị tiểu thư đỏng đảnh này, chỉ đành ỡm ờ cho qua, nhanh chóng đi theo.    Thân ảnh Đường Nhiễm nhanh chóng biến mất trong tầm mắt họ. Đi vào lầu chính, Tất Vũ San thân thiết kéo tay Đường Lạc Thiển, khoái trá nói: “Trang viên nhà họ Lạc không khác gì cái mê cung, mình nghĩ cái vị em gái hờ kia của cậu hôm nay xác định khỏi cần đến chúc thọ ông ngoại mình. Chỉ sợ đến tối cũng chưa chắc tìm được đường ra ấy chứ.”   “Thế này có phải hơi quá đáng không?” Đường Lạc Thiển dù đặc ý vô cùng nhưng vẫn cảm thấy hơi bất an.    “Thế này có gì là quá đáng? Con nhỏ mù ti tiện đó quay về là muốn tranh đoạt tài sản với cậu, chỉ là một con ăn mày thấp kém mà không biết thân biết phận. Lần này coi như là dạy bảo nó một chút. Đáng đời.”   “...”   “Được rồi đừng nghĩ đến thứ ruồi bu đó nữa.” Tất Vũ San vỗ vỗ vai Đường Lạc Thiển. “Anh mình hình như đang ở sảnh lớn lầu hai, đây coi như lần đầu hai chính thức gặp nhau đúng không?”   Nói đến người trong lòng, Đường Lạc Thiển khẽ đỏ mặt, thẹn thùng đáp: “Ừm.”   “Kinh, còn ra vẻ ngại ngùng cơ. Không bao lâu nữa anh ấy sẽ trở thành vị hôn phu của cậu rồi.” Tất Vũ San cười nói: “Cậu không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị với câu đâu!”   Đường Lạc Thiển nhìn lên tầng hai, khẩn trương nói: “Mọi người đều nói anh ấy tính tình không được tốt lắm.”   “Đúng. Anh họ mình quả thực hơi lạnh lùng. Đối xử với ai cũng hờ hững, lạnh đạm. Nếu ai chọc giận anh ấy thì còn thảm hơn. Khi anh ấy nóng lên thì đặc biệt đáng sợ.” Tất Vũ San bĩu môi: “Nhưng biết làm sao, ai bảo dáng dấp anh ấy yêu nghiệt như thế, đầu óc còn thông minh dọa người, 14 tuổi đã nhảy cóc liên tiếp lên thẳng đại học K. Không những vậy còn là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất nhà họ Lạc. Từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, lại được trời anh ưu ái đến thế, trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy anh ấy có thể tinh tế, ôn nhu, hiểu lễ nghĩa mới là lạ đó.”   “Cũng đúng…”   “Nhưng mà về sau cậu đã là vị hôn thê của anh ấy rồi, hai người sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, sợ gì. Đi thôi, chúng ta đi tìm anh ấy nào.”   Đường Lạc Thiển hít một hơi thật sâu: “Ừ. Đi.”   Người làm dẫn Đường Lạc Thiển và Tất Vũ San tiến vào, ngay lập tức đã rơi vào ánh mắt sắc bén của Lạc Trạm.    “Ai. Đến rồi, đến rồi.”   “Người bên trái là Tất Vũ San, còn người bên phải chắc hẳn là vị đại tiểu thư nhà họ Đường rồi? Dáng dấp quả nhiên có tiềm chất của đại mỹ nhân, nhỉ?    “Không tệ, không tệ. Tư thái, dáng điệu đều là cực phẩm. Lạc tiểu thiếu gia đúng là người có diễm phúc nha.”   “Hả? Không phải có tin đồn là đứa con gái riêng mù lòa nhà họ Đường hôm nay cũng đến sao? Sao không thấy người đâu?”   “Ừ nhỉ. Tại sao chỉ có hai người bọn họ?”   “...”   Đây cũng là vấn đề Lạc Trạm quan tâm. Anh muốn chứng thực “Đường Nhiễm” của Đường gia này có phải là cô bé kia không. Ý cười biếng nhác, hững hờ trên mặt anh khi vừa thấy hai cô gái kia bước vào lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lãnh đạm, lạnh lùng.    Lạc tiểu thiếu gia có vẻ chẳng hứng thú gì với chủ đề này, mặt không biểu cảm, đứng dậy rời đi.   “Vị hôn thê này mặt mũi cũng lớn thật, Lạc thiếu gia của chúng ta còn tự mình đứng lên nghênh đón cơ mà?”   Lạc Trạm vừa đi được mấy bước, anh chàng người làm dẫn đường cho nhóm Đường Lạc Thiển đã vội vã bước nhanh đến, khó khăn lên tiếng: “Tiểu thiếu gia…”   “Có việc gì?”   “Vũ San tiểu thư nói muốn dạy cho Đường nhị tiểu thư một bài học, nên đã kéo tôi đến lầu chính, bỏ mặc vị tiểu thư kia. Đường nhị tiểu thư mắt không nhìn thấy, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện… Ai, tiểu thiếu gia?”   Người hầu nam khó hiểu xoay người, chưa đợi mình nói xong, tiểu thiếu gia đã bỏ đi, thoáng cái chỉ còn nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của cậu ta.    Đường Lạc Thiển nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân vội vã thì khẽ ngước lên.    Nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn, dáng người cao thẳng, bước nhanh về phía mình. Mặt cô không khỏi đỏ lên, trong lòng hồi hộp thầm đếm khoảng cách giữa mình và người thầm mến.    Một bước, hai bước,...   Đường Lạc Thiển lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đỏ mặt nói: “Lạc…”   Chữ “Trạm" còn chưa đến bên môi.   Gương mặt thiếu niên lạnh lùng băng giá, ánh mắt không có độ ấm, lạnh lùng bỏ qua Đường Lạc Thiển, đi thẳng ra ngoài, một ánh mắt cũng keo kiệt không cho cô ta.