Đừng khóc
Chương 57 : Đừng khóc
Chẳng mất bao lâu, nhân viên lễ tân kết thúc cuộc gọi với đồng nghiệp.
Đặt điện thoại xuống, cô ấy áy náy ngẩng đầu.
“Thực sự xin lỗi, anh Lạc. Theo lời giải thích của đồng nghiệp tôi thì lần trước anh và vị tiểu thư này đến kiểm tra, do sai lệch về thiết bị dẫn đến có sai sót số liệu, ảnh hưởng tới kết quả chẩn bệnh. Thế nên để đảm bảo an toàn, chúng tôi hy vọng cô ấy có thể làm lại xét nghiệm máu một lần nữa.”
“Sai lệch thiết bị?” Lạc Trạm nhíu mày, giọng anh rét lạnh, “Các thiết bị khám chữa bệnh đều được thiết kế rất phức tạp, xảy ra sai số không phải vấn đề nhỏ, cô có chắc là chỉ cần làm xét nghiệm máu thông thường không?”
Làm lễ tân ở tầng chuyên dụng của viện trưởng Gia Tuấn Khê, quả thực đây là lần đầu tiên cô nàng gặp phải “thứ dữ” như thế, còn khó đối phó hơn cả người nhà bệnh nhân.
Nhưng lúng túng hồi lâu, cô lễ tân không biết làm gì ngoài xin lỗi: “Rất xin lỗi, anh Lạc, hẳn chỉ là chút trục trặc nhỏ về tiêu chuẩn kiểm nghiệm thôi ạ... Đây hoàn toàn là lỗi của chúng tôi, mong anh thông cảm.”
Đường Nhiễm nắm chặt góc áo Lạc Trạm, lẳng lặng kéo nhẹ mấy cái.
Cảm xúc của Lạc Trạm vô thức dịu lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thoáng chốc trở nên nhu hòa vô cùng, tốc độ thay đổi phải nói là mắt thường không theo kịp.
Vị nào đó vừa bị đôi mắt lạnh như băng của Lạc Trạm chiếu tướng đến mức nói năng lắp bắp: “..?”
Cùng là người với người mà có thể phân biệt đối xử lớn vậy cơ à?
Đường Nhiễm sao thấy được sự biến hóa của Lạc Trạm, càng không thể biết được nỗi lòng của cô nhân viên lễ tân đang nhìn mình đầy phức tạp.
Cô níu lấy tay áo Lạc Trạm, nhẹ giọng nói: “Chỉ lấy máu thêm một lần thôi mà, không sao đâu.”
Lạc Trạm cau mày: “Nhưng sẽ đau.”
Đường Nhiễm cười: “Lạc Lạc, anh cũng 20 rồi, thì ra vẫn còn sợ kim tiêm à?”
Lạc Trạm nhớ tới việc tháng trước, vì vội tới đóng vai người máy mô phỏng cho cô gái nhỏ này nên chưa kịp xử lý mấy vết thương lúc đánh nhau với người ta ở bãi đỗ xe, đến giờ vẫn chưa lành, anh thoáng rũ mắt.
“Anh không muốn thấy em bị đau.”
Tiếp đó đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cô, cười như không cười buông một tiếng thở dài.
“... Sói mắt trắng nhỏ.”
“?”
Đường Nhiễm không hiểu ý anh cho lắm.
Lạc Trạm nói: “Nếu em đã không sợ thì giờ anh đưa em đi làm xét nghiệm nhé.”
Lạc Trạm đỡ tay cô, bước lại quầy lễ tân, một lần nữa đối diện với cô nhân viên, nét cười đáy mắt đã nhạt đi từ lúc nào.
“Tôi cứ đưa cô ấy xuống lầu làm xét nghiệm thường thôi là được đúng không?”
Cô nhân viên lễ tân rụt rè đưa cho anh một tờ khai, “Phiền anh cầm theo tờ khai này nữa, dòng cuối cần có chữ ký của người nhà. Anh là người nhà bệnh nhân phải không ạ?”
Vấn đề quen thuộc này lại làm Lạc Trạm đứng sững lại.
Nhân viên lễ tân thầm cảm thán nhà bệnh nhân này đúng là không dễ đối phó, thấy đối phương im lặng không đáp, cô ấy đành phải tự mở danh sách hẹn trước ra.
Theo thông tin khách hàng để lại, cô ấy cẩn thận đọc một lát, đầu ngón tay dừng lại ở dòng chữ: “Quan hệ với bệnh nhân là... anh rể???”
Lạc Trạm: “...”
Mấy giây sau, Lạc Trạm thu tầm mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh mình.
Nhưng cô bé nào đó đã phản ứng nhanh hơn, chột dạ cúi đầu nghịch lọn tóc, làm anh chỉ có thể nhìn thấy gáy cô.
Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười.
“Nếu còn lần sau...”
Đợi một lát mà không thấy anh nói tiếp, cô gái nhỏ không ngăn nổi tò mò, ngẩng đầu hỏi: “Nếu còn lần sau, thì sao ạ?”
Lạc Trạm siết chặt cây bút trong tay, im lặng.
Đường Nhiễm vẫn tiếp tục đợi.
Nghe tiếng sột soạt của ngòi bút lướt nhanh trên giấy dường như cũng có thể tưởng tượng ra chữ ký rồng bay phượng múa của ai kia.
Khi Đường Nhiễm còn đang cố hình dung xem chữ ký của Lạc Trạm sẽ ra sao, cô bất ngờ nghe tiếng người bên cạnh thở hắt ra, ngay sau đó là giọng cười bất đắc dĩ.
“Lần sau rồi tính.”
Cứ coi như còn lần sau đi.
Dù có thật, anh cũng đâu nỡ làm gì cô.
.
“Giác mạc trong kho lưu trữ có hạn, trình tự “xếp hàng” rất phức tạp, mà nếu muốn tìm một người trong nước tự nguyện hiến thì cũng tương đối khó khăn.”
Tái khám xong, Gia Tuấn Khê vừa tiễn hai người vừa nói.
Nghe xong câu này, phản ứng của Lạc Trạm và Đường Nhiễm không giống nhau. Có lẽ cô gái nhỏ không quá ngạc nhiên mà chỉ thoảng chút mất mát, như thể mọi chuyện đã trong dự liệu.
Về phần Lạc Trạm đứng cạnh...
Nhìn bộ dạng đăm chiêu của chàng trai đứng bên mà mí mắt Gia Tuấn Khê giật liên hồi, ông ta cố ý dùng giọng điệu bông đùa, hỏi: “Chắc không phải cậu định hỏi mấy câu như “Có thể ghép giác mạc của tôi cho cô ấy được không?” đấy chứ?”
“!”
Đường Nhiễm sợ đến chết đứng.
May mà chỉ mấy giây sau, cô nghe thấy Lạc Trạm, lúc này đã hoàn hồn, xùy một tiếng: “Tôi cũng không phải người không có kiến thức pháp luật, tôi còn không biết hiến bộ phận từ cơ thể sống là hành vi trái pháp luật hay sao?” Điều Gia Tuấn Khê không ưa nhất chính là cái nết kiêu căng khó thuần của vị Lạc tiểu thiếu gia này, ông ta cười lạnh, đáp: “Ồ xem chừng cũng tìm hiểu rồi đấy nhỉ? Không phạm pháp là cậu định làm theo thật chăng?”
Đường Nhiễm lại được một phen hú vía.
Đến lần này thì Lạc Trạm không nhịn nữa.
Anh cười khẽ, cúi đầu nhìn Đường Nhiễm đang vịn cổ tay mình: “Cô nhóc này, sao gan em nhỏ thế? Ông ta nói câu nào là em giật thót câu nấy?”
“...”
So với sự bình tĩnh và lý trí của Lạc Trạm, Đường Nhiễm tự cảm thấy mình còn kém lắm, nghe anh nói mà ngượng đỏ cả mặt.
Lạc Trạm vẫn chưa thôi đùa: “Tin anh đối xử với em tốt đến mức vô lý thế cơ à?”
“...”
Gương mặt thanh tú càng đỏ tợn.
Gia Tuấn Khê không nhìn nổi nữa, đen mặt, đằng hắng mấy tiếng.
Chờ đến khi Lạc Trạm quay lại đối mặt với mình, Gia Tuấn Khê mới lạnh giọng nói: “Xem ra đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tôi còn lo cậu giống mấy thanh niên xem quá liều, muốn học theo Du Thản Chi (1) cơ đấy.”ên>
“...”
Lạc Trạm không đáp, chỉ chăm chăm chú ý từng bước đi của cô gái nhỏ.
Đường Nhiễm tò mò, hỏi: “Lạc Lạc, Du Thản Chi là ai thế?”
Lạc Trạm đáp: “Là một nhân vật trong tiểu thuyết . Y dâng mắt mình cho một cô nương mù.”ên>
Đường Nhiễm một lần nữa bị dọa sợ, không biết phải nói gì.
Viện trưởng Gia nghe tiếng tên khó ưa nào đó mà khó chịu, ông ta nheo mắt, quay mặt đi hừ một tiếng: “Cũng đúng thôi, loại người như Du Thản Chi sao có thể tồn tại ngoài đời thực, làm đến mức đó vì một cô gái không quen không biết!?”
“...”
Lạc Trạm nâng mắt, “Viện trưởng Gia, ông vẫn chưa nguôi giận chuyện học trò của mình à?”
Gia Tuấn Khê bình tĩnh đáp: “Tôi chỉ ngứa mắt bộ dạng ngông nghênh kiêu ngạo, chuyện gì cũng như nắm chắc trong tay của cậu thôi.”
“Ông nói vậy cũng vô dụng.”
Gia Tuấn Khê im lặng mấy giây, quay đầu lại, thoáng nhìn cô gái nhỏ an tĩnh đang vịn lấy tay Lạc Trạm.
Ông ta tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Thật là, chỉ sợ cô bé kia cũng không rõ tình cảm Lạc Trạm dành cho mình là gì, nào dám hi vọng cô bé nghe hiểu ý chia cắt trong lời mình cơ chứ.
“Nhưng, không phải tôi không làm được.” Lạc Trạm đột nhiên mở lời.
Gia Tuấn Khê dừng bước chân, nghiêng người liếc qua: “Lúc này mới bao biện có phải hơi muộn không?”
Lạc Trạm ngẩng đầu nhìn ông, miệng cười nhạt nhẽo: “Không phải tôi chưa từng nghĩ tới phương án điên rồ đó, mà là vì tôi biết, cô ấy sẽ không nhận.”
Gia Tuấn Khê thoáng ngừng: “Cậu đang tự tìm thang để xuống đấy à?”
Lạc Trạm hừ một tiếng, “Không tin thì ông hỏi cô ấy đi.”
“...”
Cô gái nhỏ chưa chờ anh nói xong đã gật đầu thật mạnh.
Lạc Trạm hạ tầm mắt nhìn cô bé con nhu thuận ngoan hiền, không khỏi bật cười, “Tôi mà làm vậy thật, với cái tính dễ yếu lòng của cô ấy... chắc cũng khóc đến hỏng cả mắt mất.”
Không hiểu sao Gia Tuấn Khê cứ thấy như có gì nghèn nghẹn ở cổ.
Ông ta không biết, theo ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ, đây chính là cẩu lương vô hình đó!
Ông ta chỉ có thể hầm hừ: “Nếu cô bé đồng ý thì cậu chịu hiến thật chắc?”
Lần này đến lượt Lạc Trạm im lặng. Sự im lặng này làm Đường Nhiễm cuống quýt, níu lấy tay Lạc Trạm để anh dừng lại, mặt cũng hơi ửng đỏ, quả quyết nói: “Cháu không đồng ý!”
“Được rồi, biết cháu không đồng ý rồi.”
Lạc Trạm vuốt tóc cô trấn an, rồi mới quay sang nhìn Gia Tuấn Khê, lông mày cau chặt, xem chừng cáu lắm rồi: “Ông là người lớn, đừng đùa một cô bé như vậy!”
Gia Tuấn Khê cười lạnh: “Không đùa cũng không cho người khác đùa luôn à?”
“Như nhau cả thôi.”
Đi đến trước quầy lễ tân, Đường Nhiễm đi theo sau nhân viên trực bàn để nhận lại gậy dò đường gửi tạm trong tủ.
“Tôi sẽ.”
“...”
Lời bất thình lình làm Gia Tuấn Khê thoáng sửng sốt, ông ta nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi vẻ ngoài xuất chúng, mất mấy giây mới kịp phản ứng lại ——
Lạc Trạm đang trả lời câu hỏi lúc trước của ông, “Nếu cô bé đồng ý thì cậu chịu hiến thật chắc?”
Gia Tuấn Khê im lặng hồi lâu.
Chàng trai trẻ đứng trước mặt ông ta, cười mà như không cười, mắt khẽ buông, không khác mấy so với dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân tại cuộc tranh biện học thuật mấy năm trước —— trừ những lúc nhìn cô bé kia, lúc nào cũng là bộ dạng biếng nhác không đứng đắn như thế.
Nhưng khi nghe thấy đáp án của chàng trai này, Gia Tuấn Khê có thể cảm nhận được ——
Sự nghiêm túc của cậu.
Lời đùa quá trớn lại đổi lấy một câu trả lời nghiêm túc như thế, bản thân Gia Tuấn Khê cũng không còn cảm thấy buồn cười nữa.
Ông ta nhíu chặt mày, vắt kiệt não mới chọn được một câu đáp mang ý bông đùa chế nhạo: “Ồ, nhìn không ra đấy, Lạc tiểu thiếu gia lại có tố chất của kẻ si tình?”
“Không có gì, là tôi nợ cô ấy.” Lạc Trạm thản nhiên đáp.
Mấy giây sau, anh rời ánh mắt.
“Tôi không thường làm những việc thiếu lý trí. Nhưng có những chuyện, nếu không cần thiết phải nói ra, thì mong viện trường có thể giữ kín giúp tôi.”
Gia Tuấn Khê không hiểu ý anh lắm: “?”
“...” Lạc Trạm nghĩ ngợi, muốn tìm từ cho thích hợp.
Dù sao anh cũng mới chỉ 20 tuổi xuân, những quyết định trước kia, anh cũng từng do dự.
Nhưng cuối cùng vẫn làm.
Giống như giờ phút này.
Lạc Trạm suy tư vài giây, rồi cười xòa.
Vẫn là giọng điệu thản nhiên như trước, anh nói tiếp: “Đầu tháng này tôi đã ký thỏa thuận hiến tạng (2), định hướng ban đầu là có nguyện vọng hiến giác mạc.”
Gia Tuấn Khê sửng sốt nhìn anh.
“Cậu...”
Giọng điệu của Lạc Trạm không mảy may thay đổi, chỉ nhếch môi nở nụ cười lười biếng.
“Hi vọng là sẽ không cần dùng đến. Trước kia cảm thấy mình không có quá nhiều quyến luyến với cuộc sống này, sau này gặp được cô ấy... Hôm ký thỏa thuận tôi còn nghĩ, tôi không thể để cho nó có hiệu lực được. Lỡ mà để lại cô bé ấy tồn tại một mình ở cái thế giới lạnh lẽo không chút tình thương này, có người bắt nạt cô ấy thì sao? Tôi cũng đâu thể bật nắp quan tài nhảy ra giúp được.”
Đây là lần đầu tiên Gia Tuấn Khê nghe một người trẻ tuổi như vậy đàm đạo về nhân sinh, dù bên ngoài thì cười nói, nhưng không biết đã nung nấu những suy nghĩ ấy bao lâu rồi.
Càng nghe, tâm trạng ông ta càng phức tạp, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.
“Nhưng nếu có ngày đó, thì nó là chuyện ắt phải xảy ra.”
“...” Gia Tuấn Khê vô thức nhìn sang.
Hai tay Lạc Trạm đút túi quần, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lúc này càng thêm phần sắc bén, ánh nhìn xa xăm, dường như đang tưởng tượng một ngày như thế thực sự đến.
Thật lâu sau cặp mắt hoa đào mới rũ xuống, chàng trai lẳng lặng nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Coi như là món quà cuối cùng... tôi để lại cho cô ấy trên thế gian này.”
(1) Du Thản Chi, một nhân vật trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Y vẫn luôn si tâm với A Tử, dù nàng dùng trăm trò quái đản khiến y sống dở chết dở. Sau này vì chữa mắt cho nàng, y đưa nàng lên núi Phiêu Miểu, cầu xin Hư Trúc, tình nguyện dâng hai con mắt của mình để đem lại ánh sáng cho nàng. Cụ thể mọi người có thể tham khảo trên Wikipedia.
(2) Hiến tạng là khi một người cho phép một cơ quan của họ được cho tặng, một cách hợp pháp, hoặc bằng sự đồng ý trong khi người cho tặng còn sống hoặc sau khi chết với sự đồng ý của thân nhân bên cạnh.
Mình nghĩ ở đoạn này, ý Lạc Trạm là, nếu thực sự không tìm được giác mạc phù hợp, thằng bé sẽ tự nguyện chết rồi để lại giác mạc cho Đường Nhiễm :((( Vì nếu mà còn sống thì sao người nhà thằng bé đồng ý được :(((
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
35 chương
3 chương
10 chương
41 chương
18 chương
84 chương
40 chương