Đừng khóc
Chương 53 : Đừng khóc
“Lão phu nhân.” một người hầu từ ngoài phòng trà bước vào, tiến về phía Hàng lão phu nhân, khom người nói: “Tiểu thư Đường Nhiễm đã lên lầu, một chút nữa sẽ đến.”
Hàng lão phu nhân giương mắt, không vui hỏi: “Trì hoãn lâu như vậy, anh còn đến báo cáo cái gì? Đưa con bé vào đây đi.”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Người hầu không vội vã trả lời, ông ta ngẩng đầu cố kỵ nhìn sang phía đối diện Hàng lão phu nhân —— chính là Lạc lão gia vừa trở về, đang ung dung uống một ngụm trà, nhìn cũng không thèm nhìn sang bên này.
Người hầu đành phải kiên trì, thấp giọng nói: “Lạc tiểu thiếu gia đang ở bên cạnh, đỡ tiểu thư Đường Nhiễm, tôi muốn thúc giục cũng không được.”
“...”
Bà cụ bất ngờ mở mắt.
Trong phòng trà vốn đã yên tĩnh, khoảng cách mấy người ngồi bên trong cũng gần, những lời của người hầu truyền rõ ràng, rành mạch vào tai từng người.
.
Đường Lạc Thiển còn trẻ tuổi, dễ kích động nhất, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta nôn nóng bật dậy, không thể tin nổi nhìn về phía người hầu: “Chú nói ai đỡ?”
Người hầu lặp lại: “Lạc tiểu thiếu gia.”
Đường Lạc Thiển nghiến răng: “Chú không nhìn nhầm đó chứ?”
Người hầu cười khổ, cúi đầu: “Tiểu thư Lạc Thiển, dù ánh mắt tôi có không tốt, cũng không thể không nhận ra Lạc tiểu thiếu gia được, dù sao đó cũng khách quý trong nhà.”
“Nhưng tại sao anh ấy lại đi cùng còn nhỏ mù đó ——”
“Được.”
Hàng lão phu nhân không mặn không nhạt cắt ngang lời của Đường Lạc Thiển, bà hơi liếc nhìn cô cháu gái nhà mình một cái ——
“Gọi hai đứa nhỏ vào đi.”
“...”
Đường Lạc Thiển tự biết mình đuối lý, lấy lại tinh thần nhìn về phía Lạc lão tiên sinh ngồi đối diện. Ông lão kia vẫn ung dung uống trà, như thể cuộc đối thoại này chả liên quan gì đến mình, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.
Đường Lạc Thiển nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm kích nhìn về phía bà nội.
Nhưng cô ta phát hiện bà mình đang nhíu mày nhìn ông cụ Lạc mặt mày ôn hòa, cười nói với quản gia Lâm bên cạnh.
Không khí yên tĩnh, nặng nề trong phòng bị tiếng gõ cửa đánh tan.
“Cốc cốc cốc.” Ba tiếng. Qua tiết tấu có thể đoán được đối phương vô cùng hờ hững, không đợi người bên trong trả lời, âm thanh đẩy cửa đã truyền đến. Tác phong này quả thực khiến người ta cảm thấy quen thuộc. Chỉ có điều lần này Lạc lão gia không cần giải thích mọi người cũng đoán ra được là ai.
So với lần trước, lần này có khác hơn, kèm theo tiếng cửa mở, là tiếng gậy dò đường dành cho người khiếm thị nhẹ nhè đập xuống mặt đất.
Vừa nghe thấy âm thanh này, lông mày Đường Lạc Thiển không kìm được nhăn lại, cô ta tức giận quay mặt sang một bên, nhưng nhớ ra lời người hầu vừa nói rằng Lạc Trạm đi cùng Đường Nhiễm, vì vậy lại ngồi ngay ngắn lại.
Một lát sau, hai bóng dáng một trai một gái đồng thời xuất hiện sau bình phong.
Vị tiểu thiếu gia cao ngạo khó gần nhà họ Lạc, từ khi bước chân vào cửa nhà họ Đường khinh mạn chẳng coi ai vào mắt, lúc này cẩn thận, dịu dàng dìu một tay cô gái nhỏ, chậm rãi đi từng bước.
Khoảng cách từ bình phong đến bàn trà rất ngắn, chỉ khoảng nửa phút đi bộ, nhưng vì cô gái không nhìn thấy nên việc di chuyển cũng mất nhiều thời gian hơn, ấy vậy cậu thiếu gia nhà họ Lạc vẫn điềm nhiên, kiên nhẫn đi theo bên cạnh.
Chờ đến khi hai người đi đến cạnh bàn trà, đám người hầu mới bừng tỉnh, vội vàng sắp xếp ghế ngồi, bê đến.
Lạc Trạm đỡ Đường Nhiễm qua.
Đường Nhiễm cẩn thận lần tìm vị trí của mình rồi mới cẩn thận ngồi xuống.
Lạc Trạm chăm sóc cô đã quen, vô cùng trôi chảy, tự nhiên cầm lấy gậy dò đường của cô, chuẩn bị làm động tác tiếp theo —— thu gậy lại, đặt vào vị trí cô có thể tùy thời đều có thể cầm lên.
Nhưng anh vừa chạm vào cây gậy, ai đó đã lập tức dùng sức kéo lại. Lạc Trạm nâng mí mắt, khuôn mặt Đường Nhiễm căng thẳng đến mức hơi nóng lên, lần nữa siết chặt gậy dò đường trong tay.
Lạc Trạm hiểu ý, rũ mắt, cười cười, sau đó mới thu tay lại, đi thẳng về phía cạnh Lạc lão tiên sinh, ngồi xuống.
Đường Nhiễm cẩn thận lắng nghe hướng anh bước đi, tinh tế xoay người về phía đó, nhỏ nhẹ nói: “Cháu chào ông ạ.”
Ông cụ Lạc thả chén trà trong tay xuống, tâm tình phức tạp nhìn thoáng qua cô bé con điềm nhiên, an tĩnh đối diện. Ông gật đầu, thong thả đáp: “Chào con, Tiểu Nhiễm.”
Hàng lão phu Nhân nhíu mày, từ ánh nhìn của bà có cảm giác đang muốn trấn áp, uy hiếp cô bé vừa đến, nhưng rất nhanh bà thu tầm mắt, hắng giọng, như là muốn nói gì đó.
Nhưng mà chưa kịp lên tiếng, Lạc lão gia đã nhìn sang thằng cháu bên cạnh, nghiêm khắc nói: “Ai cho ngồi mà ngồi?”
“...”
Lạc Trạm xách ghế đang chuẩn bị ngồi xuống, nghe thấy vậy lập tức dừng động tác.
Anh không nói chuyện, rũ mắt, biếng nhác nhìn ông nội.
Lạc lão tiên sinh: “Sao cháu lại đến cùng Tiểu Nhiễm vậy?”
Lạc Trạm không mặn, không nhạt, giọng điều hờ hững, không chú tâm, thiếu điều ngáp mấy cái: “Vô tình gặp ở cầu thang.”
“Bình thường đâu có thấy cháu giúp đỡ ai bao giờ?”
“Không có gì, chắc là trong một phút thoáng qua tâm hồn bao dung thương người chết lâm sàng tỉnh dậy.” Lạc Trạm cong khóe miệng, lạnh nhạt cười, giọng nói nhàn nhạt, điềm nhiên như không quá quan tâm. “Nhìn cô bé tự lần tìm đường đi, còn tên quản sự chỉ biết thúc giục, chế nhạo, cảnh tượng đó haizz nhìn chẳng khác nào vừa xuyên về thời kỳ nhà nước chủ nô cả, nhịn không được nên đành lo chuyện bao đồng.”
“...”
Mấy người nhà họ Đường mỗi người một sắc mặt khác nhau, vô cùng phong phú.
Lạc lão tiên sinh lườm cảnh cáo cậu cháu một cái, lạnh mặt nói: “Nhìn kiểu gì cũng thấy anh cố tình dây dưa câu giờ. Thôi, ngồi xuống đi.”
Lạc Trạm rũ mắt, uể oải kéo ghế, lười nhác ngồi xuống, giọng điệu cà lơ, cà phất: “Nô tài tạ chủ long ân.”
Lạc lão gia suýt chút nữa sặc nước trà, nghiêng đầu trừng thằng cháu quý hóa cái nữa.
Lạc Trạm không thèm để ý, ánh mắt lãng đãng như có như không liếc qua một bóng hình…
Ở một góc hẻo lánh, cô gái nào cầm gậy dò đường nào đó sau khi nghe anh nói thoáng sửng sốt một chút sau đó cúi thấp người, dùng hết sức nhịn cười.
“...”
Lạc Trạm hơi cúi đầu, mấy giây sau, trên gương mặt cao ngạo lạnh lùng, lẳng lặng nở nụ cười.
Cái gọi là cuộc gặp gỡ giữa người lớn hai nhà, chính là dù có bất kỳ yếu tố bất ngờ nào xảy ra thì chủ đề chính của cuộc nói chuyện cũng không thay đổi, chắc chắn bằng một cách nào đó sẽ quay lại vấn đề cố định đã dự kiến bàn bạc. Người lớn nhà họ Đường chủ động lên tiếng trước: “... Lạc Thiển nhà chúng tôi có một điểm không tốt lắm ấy là ít kết giao bạn bè. Tính tình con bé hướng nội, trong trường cũng không có mấy người bạn tri kỷ. Ngày thường, nhìn những đứa bé cùng trang lứa với con bé nào là tham gia party, hoạt động xã giao này nọ, thì con bé ngốc nhà tôi lại chỉ thích ở nhà đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh. Haizzz đúng là quá trầm tính.”
Lâm Mạn Mân vừa giả bộ tiếc nuối, vừa “chê bai” con gái.
“Văn tĩnh không phải là chuyện xấu.” Ông cụ Lạc đặt chén trà trên tay xuống, lạnh lẽo liếc nhìn thằng cháu trai quý hóa nhà mình.
Lạc tiểu thiếu gia ung dung, điềm nhiên, không chút luống cuống ngồi đối diện 3 bậc bề trên nhà họ Đường. Cả căn phòng thơm thoang thoảng mùi hương trà hảo hạng, nhiệt độ cũng vừa phải thích hợp làm một giấc.
Lạc lão tiên sinh tức đến trợn mắt, giọng nói cũng tự nhiên đề cao hơn.
“Nào có giống thằng nhóc nhà này, nửa năm không thấy mặt ở nhà, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Người không biết còn tưởng đấy là nhà nó.”
Lâm Mạn Mân không hề keo kiệt lời khen, chân thật nói: “Đó là Lạc Trạm có chí tiến thủ, coi trọng sự nghiệp, đam mê nghiên cứu, khó trách còn trẻ tuổi đã đạt được những thành tựu mà một người có khi bỏ cả đời cũng không thể.”
“...”
Đối diện bà, chàng thiếu niên tay chống má, mi mắt dài phủ xuống, chẳng có chút phản ứng nào, mí mắt cũng chả thèm nhấc, như thể cậu ta và Lạc Trạm được nhắc đến kia là hai người dưng.
Nụ cười trên mặt Lâm Mạn Mân hơi cứng lại.
Ông cụ Lạc nhíu mày, thấp giọng ho một cái: “Lạc Trạm, dì Lâm đang khen con đó, con cũng nên nói một tiếng cảm ơn đi chứ.”
Được ông nội gọi đích danh, Lạc Trạm mới có chút phản ứng.
Anh nhấc mí mắt, dường như bây giờ não mới lôi mấy câu đối thoại kia ra xử lý thông tin. Im lặng vài giây, Lạc Trạm mới liếc mắt nhìn ông nội mình, uể oải đáp: “Hoàng thượng, ông đừng hiểu lầm, con không hề có chí gì cả. Mục tiêu cuối cùng cuộc đời này của con chính là ăn rồi ngồi chờ chết, cho nên việc chọn người thừa kế gia tộc, ông nhất định phải ưu tiên con trưởng. Con là con thứ, không thể lẫn lộn làm theo cảm tính được.”
Lạc Trạm nói xong, ông cụ Lạc lập tức dựng lông mày.
Hai anh em nhà này đều không muốn thừa kế gia nghiệp, chuyện này chỉ có mấy nhân vật trọng yếu trong gia tộc biết, cái “việc xấu trong nhà” cứ thế bị Lạc Trạm coi như trò đùa nói ra, kể cả người ngoài nghe thấy không cho là thật, Lạc lão tiên sinh cũng có cảm giác bị một tảng đá đập vào chân mà thẹn quá hóa giận.
May mà Lâm Dịch đã quen với tính cách của ông chủ mình, trước khi Lạc lão gia kịp nổi giận, ông ta đã hướng về phía Lâm Mạn Mân đối diện, cười ôn hòa, từ tốn đáp: “Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi quả thật hơi tinh nghịch lém lỉnh.”
Lâm Mạn Mân lập tức đi xuống theo cái thang này, uyển chuyển nói: “Lạc Thiển, về sau con nhớ đi với Lạc Trạm nhiều hơn, học tính cách hướng ngoại của cậu ấy, nghe chưa?”
Một đêm vui buồn lẫn lộn, Đường Lạc Thiển đang hờn dỗi nghe mẹ nói vậy phức tạp nhìn Lạc Trạm một cái, hàm hồ đáp: “Vâng ạ.”
“À,” Lâm Mạn Mân như đột nhiên nhớ ra điều gì, khách khí quay sang ông cụ Lạcmỉm cười: “Với tính tình này của Lạc Thiển —— hay là chờ khi nào Lạc Trạm có thời gian, để cậu ấy dẫn con bé ra ngoài chơi một chút, tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài. Người trẻ tuổi mà, kết giao bạn bè cũng tốt, lão tiên sinh, ngài thấy đúng không?”
“Ừ.” Lạc lão gia không tiện từ chối Lâm Mạn Mân trực tiếp, trầm tư một hồi, ông lên tiếng đáp: “Vậy thì chờ——”
“Không có thời gian.”
Lạc Trạm vẫn ngồi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Anh cụp mắt, lạnh nhạt ngáp một cái.
Lạc lão gia tức giận thở phì phò, gắt: “Tôi không quản được anh nữa rồi, bận bịu cái gì mà không thu xếp nổi một ngày về nhà?”
“Phòng thí nghiệm, người máy.”
Lạc Trạm thuận miệng nói, suýt chút nữa thì nói ra bí mật kia, may mắn anh đang rũ mắt xuống, không ai nhìn thấy tia cảm xúc khẽ vụt qua trong đáy mắt anh.
“Năm nay chúng con nghiên cứu phát triển robot thông minh hiện thực hóa, mục tiêu tạm thời là xây dựng người máy mô phỏng người.”
Lâm Mạn Mân ngồi đối diện cứng đờ mấy giây, khuôn mặt thoáng xấu hổ: “Bình thường cháu bận bịu, vậy không gọi điện làm phiền cháu nữa. Hai đứa có thể nhân dịp cuối tuần, hoặc nghỉ lễ…”
Lạc Trạm thấy đối phương cắn mãi không nhả, rũ mắt, che đi cảm xúc lạnh lẽo hờ hững nơi đáy mắt, nhàn nhạt đáp: “Ngày nghỉ lễ cũng không có thời gian.”
Lâm Mạn Mân: “Ngày nghỉ lễ mà cháu vẫn ở phòng thí nghiệm?”
“Không. Bận dành thời gian cho cuộc sống cá nhân.”
Lâm Mạn Mân hơi dừng lại: “Chuyện… cuộc sống cá nhân?”
“Vâng.” Khóe miệng tiểu thiếu gia hơi giương lên, hờ hững lại phóng túng: “Ví dụ như uống rượu, đi bar, đánh nhau, ngủ ——.”
Lạc Trạm và toàn bộ anh em phòng thí nghiệm đều là đàn ông, sinh hoạt chẳng có gì cố kỵ, bình thường đối xử với nhau như anh em trong nhà, chém gió tâm sự cùng nhau mọi chuyện không có gì giấu giếm, chuyện nhà họ Đường hôm nay nên nói gì, giả bộ thế nào, 7749 kế sách không thiếu mánh của người nào.
Anh thuận miệng nói nhảm, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hiển nhiên muốn cố ý chơi nhà họ Đường nên cố tình dừng lại ở từ ngữ gây hiểu lầm kia.
Bỗng một ý nghĩ thoáng qua, Lạc Trạm đưa mắt, lướt qua góc hẻo lánh trong phòng.
Cô bé an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi một chỗ hiện tại hơi ngẩng đầu, bộ dạng giống y như những người khác, tò mò, muốn nghe cuộc sống riêng tư của anh.
Ai đó còn cố ý dừng đúng chỗ quan trọng, khiến Đường Nhiễm tò mò muốn chết lại chẳng thể làm gì được, chỉ thiếu điều muốn viết to ba chữ [NGỦ GÌ CƠ???] lên mặt.
Lạc Trạm: …
Tâm trạng đột nhiên càng thêm vui vẻ.
Quản gia Lâm đứng ở phía sau. Là một quản gia trung thành, tận tâm và chuyên nghiệp, đồng thời là tri kỉ của chủ nhân, lúc này ông lại mỉm cười hòa nhã, ôn tồn bổ sung thay Lạc Trạm: “Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi ngày thường nghiên cứu tại phòng thí nghiệm quá bận rộn mệt mỏi, nên cuối tuần thường về nhà ngủ bù.”
“...”
Khuôn mặt mỗi người nhà họ Đường lại treo một biểu cảm khác nhau.
Chắc cũng chỉ có cô bé Đường Nhiễm đơn thuần thật sự tin vào lời giải thích này.
Hàng lão phu nhân hình như đã không thể nghe nổi nữa.
Bà cau mày, hắng giọng nói: “Lạc Trạm, hai nhà chúng ta có quan hệ qua lại đã chục năm. Tình cảm không tệ, trưởng bối hai nhà đều không muốn tình cảm quý giá này đến đời con cháu thì bị cắt đứt. Do vậy cháu và Lạc Thiển vẫn nên thường xuyên qua lại nhiều hơn. Ngẫu nhiên bỏ ra chút thời gian đến chơi cùng Lạc Thiển chả lẽ cũng làm khó cháu hay sao?”
Hàng lão phu nhân vừa nói xong, lòng Lâm Dịch liền phát ra những tiếng rơi lộp bộp.
Đáy mắt ông cụ Lạc cũng âm thầm biến sắc.
Bọn họ là những người quen với tính cách Lạc Trạm hơn ai hết, cái thái độ lấy địa vị bề trên, hất hàm sai khiến, ép buộc người khác này, trước giờ đến cả ông cụ Lạc còn chưa từng dùng với Lạc Trạm ——
Tên nhóc kiệt ngạo, khinh người này lòng tự trọng cực cao, nếu ai dám chạm vào cái tôi lớn hơn trời ấy thì Lạc Trạm cũng có thể náo loạn không kém Tề Thiên Đại Thánh đại náo thiên cung.
Bà già này đúng là không để cho ai mặt mũi.
Lâm Dịch lo lắng tiến lên định hòa hoãn tình thế, nào ngờ Lạc Trạm đã chậm rãi đứng lên. Nhưng kỳ lạ… tiểu thiếu gia nhà ông không nổi giận.
Lâm Dịch ngạc nhiên không thôi.
Theo ánh nhìn của tiểu thiếu gia nhà mình, ông ta thoáng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi tại góc phòng hẻo lánh.
Cô gái nhỏ vẫn lặng lẳng ngồi đó chú tâm nghe ngóng động tĩnh trong phòng, lúc này khuôn mặt tràn đầy lo lắng, bất an.
Lâm Dịch rũ mắt.
Lạc Trạm nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên trên làn da trắng ngần.
Mấy giây sau, Lâm Dịch nghe thấy tiểu thiếu gia nhà mình thản nhiên cười lên, lạnh nhạt đáp: “Có thể.”
Tiểu thiếu gia buông tay, ngồi xuống, lười nhác tựa vào ghế.
Lạc Trạm buông thõng mắt, khóe miệng cong lên, nụ cười rất nhạt.
“Tháng sau, ngày 22, đúng thứ 7, vừa vặn tôi cùng mấy người bạn có việc cần đến thành phố M xử lý.”
Đường Nhiễm thoáng giật mình.
Ngày 22.
Đây không phải ngày bọn họ hẹn viện trưởng Gia đến tái khám hay sao?
Bốn người nhà họ Đường đồng loạt kinh ngạc, không ngờ tên tiểu ma vương này lại dễ dàng đáp ứng như thế.
Im lặng mấy giây, Lâm Mạn Mân do dự thay con gái đồng ý: “Không vấn đề, Lạc Thiển sớm đã muốn đến thành phố M thăm thú, đúng không Lạc Thiển?”
Đường Lạc Thiển đè xuống sự vui mừng ngạc nhiên, hân hoan, cúi đầu thận trọng đáp: “Vâng ạ.”
Sắc mặt Hàng lão phu nhân hơi trầm xuống: “Vậy quyết định như thế đi, đến lúc đó Lạc Thiển ——”
“Đã vậy.”
Lạc Trạm không nhanh không chậm cắt ngang lời Hàng lão phu nhân.
Lạc Trạm nhìn thẳng đôi mắt đầy ý khiển trách của đối phương, chẳng thèm để ý, nhìn qua vai bà ta, thẳng tắp hướng về vị trí ngồi khuất phía sau, ung dung nói: “Nể mặt anh, đi cùng nhé?”
Nét lạnh lùng, hờ hững trong mắt dần dần rút đi, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng như gió xuân, giọng anh hơi khàn khàn đầy thu hút: “Em gái Đường Nhiễm.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
71 chương
68 chương
2205 chương
38 chương
33 chương
10 chương