Đừng khóc

Chương 48 : Đừng khóc

Ông cụ Lạc đứng nguyên tại chỗ: “Lời này của con là ý gì? Sao quà tặng đó lại là con?”   “Ý ở mặt chữ.”   “Con… con nói cho rõ xem nào?”   “...”   Lạc Trạm cong khóe miệng. Anh nghiêng người sang, hai tay đút túi quần, lạnh nhạt nhìn về phía ông nội mình: “Con robot bionics ông định tặng cô ấy, bị mấy người trong phòng thí nghiệm INT làm hỏng. Khi đó không thể nào sửa chữa, cũng không có phương án dự phòng, cho nên con đã thay thế người máy đó đến bầu bạn với cô ấy.”   Ông cụ Lạc phải mất một lúc mới tiếp nhận nổi tin tức này: “Cho nên trong khoảng thời gian này con liên tục ở bên ngoài là vì…”   “Đúng, cô ấy cũng chính là người con gái mà nhà họ Tiền đã nhắc đến.”   Hơi thở của ông cụ Lạc bắt đầu khó khăn: “Con có thể có nhiều biện pháp tốt hơn để đền bù cho con bé, đâu nhất định phải làm thế này. Người máy kia hỏng ta có thể đặt lại con khác, để bên sản xuất hoàn thiện và chế tạo một con robot tốt hơn càng tốt!! Hơn nữa, lấy tính tình của con, sao có thể giả trang thành một con robot luôn luôn tuân lệnh vô điều kiện được chứ?”   “...”   Lạc Trạm im lặng.   Mấy giây sau, anh mới nghiêng mặt, cười khẽ: “Con cũng bất ngờ về việc mình có thể làm tốt đến vậy. Trước đây lúc ra quyết định này, con còn thoáng do dự, cảm thấy không cam tâm, bây giờ lại thấy may mắn.”   Ông cụ Lạc vô cùng giận dữ mắng: “Cái gì mà may mắn với không may mắn? Anh là người thừa kế tương lai nhà họ Lạc, lại đi làm tùy tùng hầu hạ một đứa con gái mù không danh không phận!! Việc này truyền đi nhà họ Lạc giấu mặt vào đâu?”   “Vong ân phụ nghĩa mới là điều đáng xấu hổ nhất ông ạ.” Lạc Trạm lạnh nhạt cười: “Con nợ cô ấy một đôi mắt lâu như thế, coi như có làm người máy cho cô ấy cũng có đáng là gì?”   “...”   Từ ánh mắt của cháu mình, ông cụ Lạc tinh tế nhìn ra thứ cảm xúc kiên định và quyết tâm mạnh mẽ, ông hoảng hốt đến bần thần.    Chờ đến khi lấy lại tinh thần, sắc mặt đã cực kỳ khó coi: “Con quyết tâm muốn đền bù cho con bé mà bỏ cả cuộc đời, cả tương lai của mình hay sao?”   “Cả một đời?” Lạc Trạm giật mình. Đến khi hoàn hồn, anh rũ mắt, cánh môi cong lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có vẻ như đây đúng là điều bản thân con phải suy nghĩ.”   Ông cụ Lạc: “...?”   Lạc Trạm lần nữa giương mắt, thần sắc khôi phục vẻ biếng nhác, hờ hững, nhưng đáy mắt lại đong đầy những cảm xúc sâu sắc: “Cho dù hôm nay không phát hiện ra chuyện này, con cũng vẫn quyết định như thế, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”   Ông cụ Lạc tức đến rung râu: “Con quyết định cái gì?”   Lạc Trạm: “Con không thể đính hôn với Đường Lạc Thiển, tuyệt đối không thể.”   “...”   Dự cảm không lành trong lòng ông cụ Lạc càng thêm rõ ràng. Im lặng hồi lâu, ông mới buông lỏng đôi mày đang nhíu chặt, ý đồ muốn hòa hoãn không khí, từ từ khuyên bảo thằng cháu trai cứng đầu nhà mình: “Chuyện này sau hãy nói. Hai đứa đều còn trẻ, dễ xúc động là lẽ dĩ nhiên, không vội, hơn nữa ——”   Lạc Trạm không do dự cắt lời ông: “Cho nên ông à, ông hãy lựa lời nói chuyện, an ủi người nhà họ Đường cho tốt đi thôi.”   Mắt ông cụ Lạc run lên: “Nói thế là ý gì?”   Lạc Trạm bình tĩnh đáp: “Kết hôn có thể, con sẽ lập tức đồng ý, nhưng vị hôn thê phải đổi thành người khác.”   Ông cụ Lạc: …???   Tại cuối cầu thang dẫn đến hành lang, ở vị trí ban công hai ông cháu nhà họ Lạc nói chuyện, là Lâm Dịch và hai người hầu nhà họ Đường.    Không tò mò chuyện riêng tư của chủ là đạo đức nghề nghiệp của cái nghề này, cho nên Lâm Dịch và hai người hầu kia đều chú ý khoảng đủ xa để không nghe thấy.    Ngay tại khoảnh khắc yên tĩnh như thể cuộc cãi vã đã kết thúc thì một tiếng rít vang dội vọng đến, tiếng đập cửa chát chúa.    “Con bé vẫn chưa thành niên, cưới cái gì mà cưới? Tôi... tôi phải thay liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc đánh chết cái thứ con cháu bất hiếu mất nết nhà anh!!... Gậy chống của tôi đâu? Gậy chống đâu rồi????”   Hai người hầu nhà họ Đường vừa nghe thấy đã khiếp sợ đến mức đứng đờ ra như khúc gỗ.    Bọn họ thực sự không thể tưởng tượng nổi, người đang nổi trận lôi đình đòi đánh đòi giết kia chính là ông cụ ôn hòa, nhã chính, ban nãy còn ung dung, khoan thai uống trà, nói chuyện với chủ nhân nhà mình.    Hai người ngơ ngác nhìn nhau mấy giây, rồi quay sang người đàn ông đối diện.    Lâm quản gia nhẹ nhàng mỉm cười ôn nhã, bĩnh tĩnh cầm chắc quải trượng trên tay, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ là xích mích nhỏ, đừng hốt hoảng.”   Một người hầu nhà họ Đường xanh mặt, khiếp sợ hỏi: “Cái này… cái này mà chỉ là xích mích nhỏ?”   “Đương nhiên.”   “Ngài đã từng thấy cuộc cãi vã to hơn?”   Lâm Dịch mỉm cười: “Thân là một quản gia được đào tạo chính quy và huấn luyện nghiêm ngặt, trải qua vô số vị chủ cũ hà khắc trước đây, xích mích kiểu gì chẳng nhìn thấy qua? Đến cả tạp dề màu hồng phấn hình hello kitty tôi còn đã nhìn thấy, chút cãi vã nho nhỏ này có là gì?”   “...”   Hai người hầu kia lập tức tỏ vẻ kính phục.    Tên quản sự được sai đi “mời” Đường Nhiễm đến nhà chính vấn an, lúc này quả thực đã nóng nảy muốn chết.   Cứ bước 2 bước là phải dừng 3 phút, mỗi lần quay lại nhìn thấy cô gái cầm gậy dò đường chậm chạp di chuyển như bò trên đường, ông ta lại nhịn không được lên tiếng thúc giục: “Tiểu thư Đường Nhiễm, làm phiền cô đi nhanh một chút. Ông cụ Lạc và Lạc tiểu thiếu gia là khách quý trong nhà, đến chậm cô lại bị cụ bà trách cứ cho mà xem.”   “Tôi…”   Đường Nhiễm há miệng toan giải thích, nhưng cuối cùng lại nuốt trở về.    Cô biết rõ đối phương căn bản không muốn nghe cô nói, dù cô có đưa ra lý do hợp tình hợp lý đến đâu cũng chỉ càng làm cho đối phương thẹn quá hóa giận mà thôi.    Cho nên dù tủi thân, cũng chỉ đành im lặng, cố gắng đi nhanh hơn.    Nhà chính hoàn toàn xa lạ với Đường Nhiễm, một số chỗ trên đường gồ ghề, hoặc đang sửa chữa cô hoàn toàn không nhìn thấy, vì vậy mỗi bước đi phải dò dẫm cẩn thận, cũng vì vậy mà di chuyển tương đối khó khăn. Trong bóng tối bất tận, tại một môi trường xa lạ, đối với người khiếm thị mà nói không khác nào bị chôn giữa vực sâu.    Nhưng Đường Nhiễm chỉ có thể nghe lời, khắc chế sự sợ hãi, cố gắng tăng tốc độ.    Tên quản sự này cũng không vì sự cố gắng kia mà buông tha cô, ông ta càng ngày càng không kiên nhẫn nổi, lẩm bẩm chửi: “Thật là đen 8 kiếp, tại sao lại muốn mình đi dẫn người đến chứ, ngộ nhỡ cụ bà trách tội kéo theo mình cũng bị mắng theo…”   “...”   Mất thị lực cho nên thính lực của Đường Nhiễm rất tốt, lời nói này bị cô nghe thấy toàn bộ. Nắm tay Đường Nhiễm khẽ siết chặt, đầu ngón tay bị ép tới mức trắng bệch, tái nhợt.   “Ôi tiểu thư, tại sao cô còn đứng đó?” Tên quản sự kia đã bước lên bậc tam cấp, quay người lại đề cao giọng nói: “Muốn cáu kỉnh với tôi? Có bản lĩnh cô đi mà giận dỗi với lão thái thái được không, thật tình có bước đi thôi mà cũng chậm chạp, ù lì…”   “Gấp cái gì?”   Một chất giọng âm trầm, lạnh nhạt vang lên, lạnh như băng, đột nhiên vang lên từ phía cầu thang.    Quản sự bị âm thanh này dọa đến toàn thân run rẩy, vội vàng rụt đầu quay lại. Một bóng người thon dài đứng cách ông ta mười mấy bậc thang, điềm nhiên, ung dung tựa vào lan can bên cạnh.    Trên khuôn mặt đẹp không tỳ vết là đôi mắt lạnh băng nhìn chòng chọc như muốn xuyên thủng hắn, cộng thêm việc nhìn từ trên cao xuống và khí chất cao ngạo, khinh mạn, khiến cho tên quản sự chân tay bủn rủn, đứng không vững.    Ông ta cứng ngắc hồi lâu mới lúng túng cười đáp: “Lạc tiểu thiếu gia? Cậu, cậu… Không phải, tại sao cậu lại đứng ở đây?”   Lạc Trạm lạnh lùng quét hắn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt không tự chủ được rơi xuống cô gái nhỏ phía sau, đáy mắt vô thức dần ấm áp.    Anh kìm lòng không đặng bước nhanh về phía trước mấy bước. Chỉ đến khi lý trí gào thét lay anh về với thực tại, Lạc Trạm mới hoảng hốt ý thức được mình đang ở nhà chính nhà họ Đường, anh không thể chỉ lo lắng chăm chút tốt cho cô mà còn cần suy nghĩ không đặt cô vào tình huống khó xử.    Lạc Trạm khắc chế cảm xúc trong lòng, bình tĩnh đứng lại, cảm xúc và lý trí xung đột khiến lòng anh vô cùng khó chịu, lời nói ra càng thêm lạnh lùng, ngạo mạn: “Tôi còn chưa xuống lầu đã nghe thấy tiếng ông thúc giục ầm ĩ, không khác nào một con vẹt ồn ào. Còn tưởng có việc gì, hóa ra chỉ là đưa một cô gái mù đi.”   Quản sự sợ hãi đổ mồ hôi hột, khom người lúng túng đáp: “Tôi… tôi sợ kéo dài, chậm trễ thời gian của khách quý. Cụ bà sai tôi đưa tiểu tiểu thư đến chào hỏi, lỡ như… tôi… vậy…”   “Gặp mặt tôi thôi mà cũng quan trọng như vậy?”   Nghe quản sự giảo biện, Lạc Trạm cười gằn một tiếng lạnh nhạt, không nhanh không chậm bước xuống lầu.   “Vội vàng đến thế là về chịu tang hay gì?”   “.. Ôi! Cậu… sao có thể… - Sao có thể nói thế chứ?”   Quản sự suýt chút nữa bị lời dọa dẫm này dọa đến chân tay mềm nhũn. Sắc mặt ông ta tái xanh, lập tức hoảng hốt, luống cuống đáp: “Có cho tôi thêm mấy lá gan cũng không dám nói mấy lời xúi quẩy ấy về cậu! Là tôi không đúng, tôi không nên thúc… thúc giục, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ, mong cậu đừng so đo.”    Loại người nhân cách ti tiện, chộp giật, nhát gan này Lạc Trạm cũng đã thấy nhiều. Cho dù hiện tại trong lòng anh vô cùng phẫn nộ, Lạc Trạm cũng sẽ không vì việc của Đường Nhiễm mà dạy dỗ ông ta, miễn cho tên tiểu nhân này giận chó đánh mèo, gây khó dễ cho cô.    Lạc Trạm chỉ có thể đè xuống đáy lòng xao động, không để cơn giận bùng phát.    “Để tôi tự đưa cô bé lên, ông có thể cút được rồi.”   “Vâng, vâng ạ.”   Quản sự nào dám chất vấn gì nữa, hối hả xoay người chạy mất dạng.    Chờ đến khi bóng dáng kia biến khuất tầm mắt, Lạc Trạm mới bước hẳn xuống cầu thang, đi thẳng đến trước mặt Đường Nhiễm.    Anh nhíu mày, thấp giọng nói: “Lần sau gặp chuyện này cứ coi như là tiếng chó sủa bên tai, không cần để ý, càng không cần nghe theo lời ông ta, —— lỡ như em té ra đó, ông ta có đau thay em được không?”   Lạc Trạm nói xong chỉ thấy cô gái nhỏ cúi đầu im lặng không đáp.    Anh nhíu mày, hạ giọng gọi: “Đường Nhiễm?”   Cô gái cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện hôn sự giữa anh và Lạc Thiển đã bàn bạc xong chưa?”   Lạc Trạm sững sờ.    Đến lúc này, anh mới muộn màng nhớ tới ——   Trong nhận thức của anh và cô, quan hệ hiện tại của hai người có chút khác biệt. Đối với Đường Nhiễm, hôm nay anh và ông Lạc đến tận cửa nhà họ Đường để bàn bạc về “Hôn sự” hai nhà.    Hơn nữa, chẳng phải chính là anh —— tên vứt “robot bionics” ở cửa nhà phụ nhưng chẳng thèm vào nhìn mặt cô một cái, thể hiện rõ ràng thái độ nước sông không phạm nước giếng, vạch rõ quan hệ hay sao. Đúng là tên đàn ông cặn bã điển hình.    Lạc Trạm: …   Cảm giác không thể nắm thế cục trong tay, người bày trận lại rơi vào chính tính toán mình sắp xếp, không cách nào giải quyết, khiến Lạc Trạm thấy bất lực.    Anh trầm tư không nói, cũng không biết nên nói gì. Mà cái im lặng ấy triệt để khiến trái tim cô gái nhỏ lạnh đi.    Cô phát hiện mình căn bản không thể rộng lượng, tiêu sái như những gì đã nói trước đó với Đoàn Thanh Yến.   Dù cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần một ngày nào đó Lạc Trạm sẽ bị cướp đi, nhưng khi ngày đó thật sự đến, cô vẫn không nỡ, vẫn khổ sở, giống như đứa bé con gắt gao ôm lấy kẹo đường mình yêu nhất.    “Chỉ là một chiếc kẹo thôi, có gì đâu chứ.” Từ nhỏ mọi người đã dùng câu này dỗ dành cô.   “Nhưng đây là chiếc kẹo duy nhất con có mà.” Từ tận đáy lòng, một đứa bé nước mắt dàn dụa, đáng thương kháng nghị.    Nhưng chẳng ai thèm quan tâm… không một ai cả.    Cứ coi như họ nghe thấy cũng sẽ giả bộ không nghe thấy.    Vành mắt Đường Nhiễm lặng lẽ đỏ lên.    Chính bản thân cô cũng cảm giác được mình không thể kiểm soát nổi cảm xúc này, cô không muốn Lạc Trạm trông thấy. Như thế sẽ rất mất mặt, lại giống như cô đang uy hiếp anh.    Thế là Đường Nhiễm chỉ đành cúi sát mặt xuống, để suối tóc đen dài che đi đôi mắt đang đỏ lên. Cô không chờ LạcTrạm trả lời nữa, mà bước vòng qua người anh, sờ soạng bước lên cầu thang.    Lạc Trạm đang trầm tư, đột nhiên phát hiện cô nhóc đang tủi thân, vùi đầu xuống như một con đà điểu đã mặc kệ anh, tự tìm cách lên lầu.    Lạc Trạm lấy lại tinh thần, đuổi theo.    Anh theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay Đường Nhiễm: “Để anh giúp em.”   Trong giây phút ngắn ngủi tay chạm tay ấy, đột ngột, bất ngờ, không báo trước, Đường Nhiễm theo phản xạ hất văng tay anh ra.    “Không cần, em tự…”   Hai người đứng trên cầu thang. Khoảng cách thật gần, Đường Nhiễm lúng túng tránh né, vô tình khiến tay Lạc Trạm ngay lập tức đập lên thành lan can. “Rầm” một tiếng thật lớn.    Lạc Trạm đau đến nhíu mày lại.    Anh cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng ngần của mình in một dấu đỏ lớn —— có lẽ mai sẽ sưng tím một mảng rất kinh khủng.    Đường Nhiễm ngây người mấy giây.    Đến khi kịp phản ứng, vô vội vã ném gậy dò đường xuống.    Lần đầu tiên Đường Nhiễm hoảng loạn đến thế, tay khua loạn xạ trong không khí tìm kiếm cánh tay của Lạc Trạm, “Anh thế nào rồi? Vừa rồi đụng vào đâu? Em xin lỗi. Em không cố ý. Lạc Lạc… em xin lỗi…”   Giọng nói của cô hơi run, dường như sắp khóc đến nơi.    Mà đến khi cô bé ngẩng đầu, Lạc Trạm mới thấy rõ ràng vành mắt đỏ hoe, giấu sau mái tóc.   Anh lặng lẽ thở dài.   Tất cả sự ngạo mạn, bất tuân, ương ngạnh, tính tình thiếu gia của anh vừa gặp cô liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, một chút hống hách ngày thường cũng không có.   Lạc Trạm thuận tay cầm chặt lấy bàn tay đang giơ lên không trung, vừa vô vọng tìm kiếm anh kia, vừa sợ hãi, bất an có thể làm anh đau kia.    “Mặc kệ ông nội nói thế nào, anh cũng không đính hôn với Đường Lạc Thiển —— cho nên em không cần vội vã phủi sạch quan hệ với anh, càng không nên khóc vì việc này.”   “...”   Trong giọng nói quen thuộc ấy không có một chút tức giận nào, chỉ đong đầy ôn nhu, dịu dàng vô hạn. Đường Nhiễm giật mình, đứng chết trân tại chỗ. Sau đó cô cảm thấy một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.    Lạc Trạm nắm tay Đường Nhiễm, chịu đựng đau đớn, đứng thẳng dậy.    Anh nhặt gậy dò đường, đặt vào tay cô.    Sau đó Lạc Trạm cúi người, nửa đùa nửa thật nói: “Lần sau nổi giận thì đừng vung tay vung chân linh tinh nữa, đập vào anh thì không sao, nhưng lỡ làm mình bị thương thì sao? Thực sự chưa hết giận, đây em cứ lấy gậy của mình đánh anh đi. Anh sẽ không động, tùy ý em xử trí.”   Vành mắt Đường Nhiễm lại đỏ hơn.    Hồi lâu cô mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh có đau không?”   Tiểu thiếu gia biếng nhác bật cười: “Em hỏi chỗ nào? Nhìn mặt em bây giờ chẳng khác nào một con thỏ nhỏ, đúng là khiến anh hơi đau lòng một chút.”   Đường Nhiễm: “Tay anh…”   “Không…”   Câu nói dối “không đau” đến miệng đột nhiên dừng lại, Lạc Trạm im lặng vài giây, mới đáp: “Đau lắm.”   Đường Nhiễm cuống quýt ngẩng đầu: “Vậy chúng ta đi tìm bác sĩ riêng của nhà …”   Lạc Trạm: “Không cần phiền toái như thế.”   Đường Nhiễm: “Hả?”   Lạc Trạm: “Gần đây anh vừa biết được một bài thuốc dân gian có thể áp dụng tại nhà nhanh chóng, hiệu quả.”   Đường Nhiễm: “...”   Nhìn khuôn mặt vội vàng lại có chút nóng nảy của Đường Nhiễm, Lạc Trạm đè cảm xúc của bản thân xuống mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được bị con ác ma trong thâm tâm xúi giục, thấp giọng dụ dỗ: “Bài thuốc dân gian đó nói, nếu như bị người khác làm bị thương, vậy chỉ cần “người gây ra” thành tâm thành ý hôn lên vết thương là sẽ lập tức tốt hơn.”   Đường Nhiễm: ...