Đừng khóc
Chương 39 : Đừng khóc
Đường Nhiễm không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông bên ngoài, vì vậy cũng không biết tối hôm đó tâm hồn nhỏ bé của Tiền Thân Hào đã phải chịu sự chấn động ghê gớm đến mức nào.
Sau khi Lạc Trạm đuổi được Tiền Thân Hào đang ngơ ngác với những hoài nghi về cuộc đời rời đi thì cũng là lúc quán cơm và quản gia nhà họ Tiền mang đồ ăn với quần áo đến.
Hai người ăn xong bữa tối, Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, theo thời gian đã hẹn trước với bệnh viện, Lạc Trạm lái xe chở Đường Nhiễm đến bệnh viện, nhận kết quả báo cáo tổng hợp, sau đó theo chỉ dẫn của y tá đến phòng của Gia Tuấn Khê.
Hiện tại Gia Tuấn Khê chỉ quản lý hoạt động, rất ít khi tự mình khám bệnh. Không phải trường hợp đặc biệt hoặc có giao tình thì căn bản không thể hẹn được ông ta, đừng nói đến việc nhờ ông ta đích thân khám.
Lạc Trạm đã gọi cho ông ta lần nữa, xác nhận thời gian ông ta có thể xem bệnh, cho nên buổi sáng hai người có mặt đúng giờ tại văn phòng của Gia Tuấn Khê.
Phòng làm việc của ông ta ở tầng cao nhất của bệnh viện, trước phòng có 1 bàn lễ tân.
Khi hai người vừa ra khỏi thang máy, cô gái lễ tân nhanh nhẹn bước đến lịch sự hỏi hai người có hẹn trước hay không, sau đó gọi điện thông báo với Gia Tuấn Khê, chờ ông ta trả lời, lúc này mới đặt điện thoại xuống, nhìn Đường Nhiễm và Lạc Trạm hòa nhã nói: “Hai vị mời đi bên này. Thẳng hành lang, sau đó rẽ phải. Căn phòng cuối cùng bên trái chính là phòng làm việc của viện trưởng chúng tôi.”
Lạc Trạm gật đầu: “Cảm ơn.”
“À. Đúng rồi.” Cô lễ tân nhìn chàng trai trẻ tuổi, anh tuấn như tranh trước mặt, cậu thanh niên gương mặt lạnh lùng, cặp mắt đen như mực lạnh nhạt nhìn cô ta. Cô ta thoáng bối rối, sau đó cẩn thận dặn dò: “Tính tình viện trưởng nhà chúng tôi tương đối… nghiêm túc. Các vị đến cửa phòng đừng quên gõ cửa.”
“Tôi hiểu. Cảm ơn cô.”
Lạc Trạm lên tiếng, đỡ Đường Nhiễm chậm rãi đi vào bên trong.
Sau khi rẽ vào hành lang, Đường Nhiễm ước lượng khoảng cách, xác định cô lễ tân kia không thể nghe được cả hai trò chuyện mới lên tiếng: “Quả nhiên cửa hàng trưởng nói rất đúng.”
Lạc Trạm nhấc mí mắt: “Anh ta nói cái gì?”
Đường Nhiễm: “Anh ấy nói, Lạc Lạc bên ngoài rất được hoan nghênh, nhất là khi họ chưa biết gì về anh.”
“Hử?”
Đường Nhiễm cười khẽ: “Bởi vì chưa biết tính tình và gia thế gia đình anh, cho nên họ lấy lòng anh cũng không cố kỵ nhiều thứ. Chỉ đơn thuần là tâm tư ngưỡng mộ thôi.”
“Anh ta còn nói cái gì nữa?”
“Còn nói…”
Đường Nhiễm cúi xuống, học theo điệu bộ của Đàm Vân Sưởng, đè giọng nói trong trẻo hằng ngày xuống, trầm giọng: “Vị tiểu tổ tông này của tụi anh, chính là một người đàn ông không những có thể dựa vào gia thế, mà cũng có thể dựa vào khuôn mặt, dáng người, kể cả đầu óc để kiếm cơm ăn.”
Lạc Trạm dừng lại.
Đường Nhiễm phát hiện ra có điều gì đó không đúng, khó hiểu ngẩng đầu: “Sao vậy, Lạc Lạc?”
Lạc Trạm nheo mắt, cúi đầu nhìn cô: “Em vừa gọi tôi là gì?”
“Lạc Lạc nha.”
“Trước đó.”
“A… là cách xưng hô của cửa hàng trưởng với anh, anh ấy hình như đều xưng hô như thế khi nhắc đến anh.”
Lạc Trạm: “Bọn họ có thể gọi như thế, em không được.”
Đường Nhiễm mờ mịt: “Vì sao ạ?”
Lạc Trạm im lặng một lát, cau mày, thấp giọng đáp: “Tuổi tác giữa anh trai và em gái là đủ xa rồi, nếu là tổ tông chẳng phải bối phận càng quá thể đáng hơn à? Không được.”
“Vậy được rồi.” Đường Nhiễm vẫn như cũ, không thể giải thích được suy nghĩ của cái người này, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu, chấp nhận: “Lạc Lạc đã không thích, về sau em sẽ không gọi như thế nữa.”
“Lão già” hơn ai đó 4 tuổi vì câu trấn an này mới bắt đầu cảm thấy bớt lo lắng.
Rất nhanh đã đến trước cửa phòng làm việc của Gia Tuấn Khê, Lạc Trạm nhớ đến điều gì đó cảnh giác dặn dò: “Sau này ít nghe Đàm Vân Sưởng nói hươu nói vượn đi.”
Đường Nhiễm giật mình: “Cửa hàng trưởng thường xuyên khen anh trước mặt em.”
“Khen giống như vừa rồi?” Lạc Trạm xì một tiếng, “Lão già đó thừa cơ tôi không nghe thấy, nói xấu tôi trước mặt em thì có.”
“Thế không thể tính là nói xấu được.” Đường Nhiễm nghiêm túc uốn nắn ai đó: “Rõ ràng là khen Lạc Lạc rất dễ nhìn.”
“Rất anh tuấn?”
“...Hả?” Đường Nhiễm do dự nói, “Anh là đẹp nhất. Đi thôi.”
Lạc Trạm vừa tức vừa buồn cười: “Đẹp nhất? Không phải anh bạn trúc mã “Thấy qua vô số người, vẫn là người đẹp nhất trong mắt các bạn nữ” của em sao?”
Đường Nhiễm bị hỏi bất ngờ, chưa phản ứng kip, mấy giây sau mới hoàn hồn, đỏ mặt đáp: “Cửa hàng trưởng còn kể lại cả chuyện này cho anh?”
“...”
Lần này đến phiên Lạc Trạm trong một phút ghen tuông quá độ mà suýt bại lộ chột dạ. Anh quay mặt đi chỗ khác, ho một tiếng, thấp giọng nói: “Đã đến văn phòng của vị bác sĩ kia, chúng ta vào thôi.”
“Vâng.”
Lạc Trạm gõ cửa, dừng mấy giây, bên trong vang lên tiếng một người đàn ông trung niên: “Vào đi.”
Lạc Trạm dắt Đường Nhiễm đẩy cửa bước vào.
Căn phòng được xây hướng về phía nam, toàn bộ cửa sổ đều là cửa sát đất. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua ô kính, đậu lên rèm cửa kính tinh tế, phản chiếu những vệt nắng trong vắt, lung linh vào phòng. Cả văn phòng ngập tràn ánh sáng.
Bàn làm việc của bác sĩ Gia đặt ở góc Tây Bắc. Ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông tầm 30 - 40 tuổi đang ngẩng đầu nhìn hai người trẻ tuổi bước vào.
“Lạc Trạm?”
“Chào viện trưởng. Buổi sáng tốt lành.” Lạc Trạm mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, mày hơi nhíu lại.
Nhưng rất nhanh mặt anh đã khôi phục dáng vẻ không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng: “Trước đó tôi đã liên lạc với ngài mấy lần, tình hình bạn của tôi, tôi cũng đã đề cập qua với ngài. Hôm nay muốn đưa cô ấy đến gặp ngài trực tiếp.”
“Tôi biết.” Gia Tuấn Khê chỉ vào ghế sofa đối diện bàn làm việc: “Cô cậu ngồi đi. Tôi còn một số công văn phải giải quyết.”
“Vâng.”
Lạc Trạm đồng ý rất thoải mái, không có chút không vui nào vì bị “lạnh nhạt” cả.
Anh dẫn Đường Nhiễm đến bên sofa an tĩnh dìu cô ngồi xuống, sau đó cũng ngồi ngay xuống vị trí bên cạnh cô.
Khoảng 10 phút, rốt cuộc bàn làm việc cũng truyền đến tiếng ghế xoay. Mấy giây sau, người đàn ông khoác áo blouse trắng ngồi xuống đối diện hai người.
“Đây chính là cô gái trong báo cáo sức khỏe tổng quát này?” Gia Tuấn Khê cầm tập kiểm tra sức khỏe được xếp gọn gàng trong cặp tài liệu bằng da bò, ông ta không vội vã mở ra mà cầm ước lượng trên tay một lát.
“Đúng.” Lạc Trạm mở miệng, “Hôm qua chúng tôi mới đến quý bệnh viện kiểm tra các hạng mục trong báo cáo, ngoài ra còn một số tự liệu cơ bản liên quan đến quá trình cô ấy bị mù nữa.”
Gia Tuấn Khê mở cặp tài liệu, lấy các báo cáo bên trong xem qua một lượt: “Ừm, chuẩn bị rất…”
Không gian chìm vào im lặng.
Lạc Trạm đợi vài giây, nhìn đối phương không rời, chỉ thấy từ lúc hai người họ đi vào, vị bác sĩ này luôn như có như không liếc nhìn Đường Nhiễm bằng một ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Viện trưởng Gia,” Lạc Trạm nhíu mày, phát hiện ra điều khác thường: “Thế nào?”
Gia Tuấn Khê không vội vã trả lời Lạc Trạm, mà nhanh chóng cúi đầu, một lần nữa nhìn xuống các thông số trên báo cáo.
“Đường Nhiễm.” Ông ta thấp giọng, “Họ Đường… Cô bé này có quan hệ thế nào với Đường Thế Tân?”
Ánh mắt Lạc Trạm hơi lạnh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên vừa lười nhác, vừa cao ngạo: “Đường Thế Tân là ai? Viện trưởng Gia vô duyên vô cớ hỏi một cái tên xa lạ, tôi quả thực không hiểu lắm?”
“Thế lại càng kỳ lạ, Lạc tiểu thiếu gia mà lại không biết Đường Thế Tân là ai?” Gia Tuấn Khê nhìn thẳng về phía anh.
Lạc Trạm như thể chẳng có gì ngạc nhiên, ung dung đáp: “Ông biết tôi. Nhưng hẳn không phải là Matthew nói.”
“Tôi đương nhiên biết cậu.” Gia Tuấn Khê muốn nói lại thôi, “Được rồi, vấn đề này chờ lát nữa nói tiếp, —— cậu nói tôi nghe trước, cô bé này và Đường Thế Tân có quan hệ như thế nào?”
“...”
Lạc Trạm không đáp, bất động nhìn Gia Tuấn Khê, muốn đoán ra tình huống sẽ phát sinh từ vấn đề này từ biểu cảm trên mặt ông ta. Gia Tuấn Khê cũng phát hiện ra cậu thiếu gia họ Lạc này chẳng phải tay vừa. Ông ta cười lạnh, thả túi văn kiện xuống mặt bàn: “Cậu nghĩ cho kỹ, coi như giờ tôi có xem bệnh cho cô bé này, nhưng đây chỉ là giai đoạn điều trị không cần người giám hộ đi cùng, tuy nhiên sau này đến khi phẫu thuật, nhất định phải có chữ ký của người giám hộ. Cậu muốn gạt cũng không gạt được.”
Lạc Trạm im lặng. Trên thực tế cũng vì tiên liệu được tình huống này nên anh mới không phủ nhận. Nhưng hình như thừa nhận cũng không phải cách khôn ngoan. Dù sao phản ứng người này sau khi nhắc đến Đường Thế Tân không được vui vẻ cho lắm.
Trong giờ phút Lạc Trạm còn suy tư cân nhắc, cô gái bên cạnh ôn tồn mở miệng: “Cháu là con gái của Đường Thế Tân.”
“Con gái?” Gia Tuấn Khê khẽ hừ một tiếng, “Quả nhiên là con cháu của nhà họ Đường.”
Đường Nhiễm hỏi: “Chú biết ba cháu sao?”
“Biết nhưng cũng không tính là quen.”
Đường Nhiễm liền giật mình: “Vậy sao chú nhận ra…”
Gia Tuấn Khê nói: “Cô lớn lên giống hai anh em nhà họ Đường đời trước như đúc, rõ ràng là kế thừa nửa bộ gen di truyền.”
Đường Nhiễm trầm tư.
Văn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Mây giây sau, giọng nói thanh nhã của Đường Nhiễm lại vang lên, mang theo chút bất an: “Bác sĩ Gia, có phải chú không thích người nhà họ Đường, cho nên không muốn xem bệnh cho cháu?”
“...”
Gia Tuấn Khê vốn là muốn làm ra vẻ đuổi khách, nhưng thấy cô bé này ngoan ngoãn, lễ phép, còn vô cùng hiểu chuyện, biết giấu bất an, lo lắng, bình tĩnh giải quyết vấn đề thì lại chạnh lòng. Lời đến miệng không sao nói ra được.
Dùng dằng một lúc Gia Tuấn Khê bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải tôi có thù oán gì với nhà họ Đường các người —— người giới thiệu hai cô cậu đến đây, ngày còn trẻ tên nhóc đó, khục, có chút khúc mắc với nhà họ Đường —— Cậu ta chắc chắn không biết cô bé người nhà họ Đường? Nếu không, giới thiệu cô cậu đến đây, nhất định sẽ báo cho tôi một tiếng.”
Đường Nhiễm muốn nói gì đó, lại bị Lạc Trạm kìm lại, anh thản nhiên đáp: “Tôi và Matthew là bạn bè, trước đó cũng có nghe ông ấy nói có chút ân oán cá nhân với nhà họ Đường. Không biết là thiện hay ác, nhưng tôi không muốn vì điều này mà chậm trễ việc trị liệu của bạn mình cho nên đã cố tình che giấu.”
Gia Tuấn Khê phức tạp nhìn anh vài cái, cuối cùng cười gằn: “Lạc tiểu thiếu gia đúng là rất bảo vệ bạn bè.”
“...”
Lạc Trạm nhíu mày.
Thật ra lúc vừa tiến vào văn phòng, khi chạm mắt Gia Tuấn Khê vài giây ngắn ngủi, anh đã mơ hồ cảm thấy người này có ác cảm với mình.
Đến lúc nói chuyện thực sự anh lại càng xác định.
Lạc Trạm hỏi: “Hình như viện trưởng Gia hiểu tôi rất rõ?”
Gia Tuấn Khê: “Không tính là rất rõ, gặp một lần, có điều ấn tượng quá sâu.”
Lạc Trạm: “Là trí nhớ của tôi quá kém rồi.”
Gia Tuấn Khê cười lên, ngữ khí lạnh lùng: “Chỉ sợ Lạc tiểu thiếu gia không phải trí nhớ kém, chỉ là mắt cao quá đầu, tính tình ngạo mạn, chẳng để ai vào mắt, cũng chẳng thèm chú ý đến bất cứ ai thôi.”
Lạc Trạm nhíu mày.
Không phải không thích nghe mấy lời mỉa mai này, mà anh cực kỳ thừa nhận những lời Gia Tuấn Khê nói hoàn toàn là sự thật —— ít ra đây là sự thật trước khi gặp Đường Nhiễm.
Đầu óc anh thông minh, trí nhớ hơn người. Nhưng anh hoàn toàn coi mấy thứ vớ vẩn không thuộc phạm trù hứng thú của mình là không khí, không đáng nhìn, càng không đáng nhớ. Trong đó bao gồm cả tên người, tướng mạo, thân phận.
Cái này không quan trọng chẳng cần để ý đến, cơ bản trừ các anh em trong phòng nghiên cứu INT và người trong gia đình, Lạc Trạm chẳng để ai vào mắt.
Đến giờ phút này khi bị Gia Tuấn Khê chế nhạo, anh vẫn thế, không có ấn tượng, đơn giản vì “những thứ vớ vẩn” đều bị “đối xử như nhau”, “không cần cho vào phạm vi ghi nhớ” của anh.
Ước chừng nhìn ra Lạc Trạm quả thực không nhớ gì, Gia Tuấn Khê tức giận đến bật cười: “Giữa chúng ta không ân không oán, không làm khó bộ não siêu phàm của viện sĩ tương lai lao tâm khổ tứ.”
“Viện sĩ tương lai? Xem ra tôi và ông kết thù ở lĩnh vực chuyên môn. Chuyên môn của tôi là phương hướng phát triển trí tuệ nhân tạo, chúng ta nếu có gặp nhau hẳn là một cuộc hội thảo nghiên cứu khoa học nào đó liên quan đến việc dùng AI trong phẫu thuật và điều trị mắt. Chỉ có thể khúc mắc ở vấn đề này…”
Lạc Trạm nhanh chóng lục lại ký ức, rà soát một lượt các cuộc hội thảo về phát triển khoa học công nghệ trong y khoa.
Mấy giây sau, anh ngước mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Bốn năm trước ngày 17/6, tôi có tham gia một hội nghị về việc ứng dụng trí tuệ nhân tạo trong y tế. Tại buổi tọa đàm đó tôi có dùng một đề tài để biện luận đó là “trong tương lai trí tuệ nhân tạo có thể hoàn toàn thay thế các y bác sĩ trong chữa trị và phẫu thuật ngoại khoa.” Tôi nhớ khi đó không ít các bác sĩ có tiếng trong ngành đến dự hội nghị. Nếu như không may kết thù với ông, vậy đại khái là khi đó.”
Lạc Trạm nói xong, qua ánh mắt của Gia Tuấn Khê đã 90% nắm được đáp án.
Gia Tuấn Khê thu lại cái nhìn đầy phức tạp cười lạnh một tiếng.
“Không khổ là thiên tài nhảy cóc một lúc 5 lớp mà cả trường đại học K ký thác kỳ vọng. Dù có là trong quá khứ, vẫn khí thế này, có thể ung dung tùy cơ ứng biến dùng kiến thức có được khéo léo biện luận logic, chính xác, sắc bén, khiến tất cả đàn anh đàn chị và đối thủ trường khác không tài nào phản biện nổi.”
Lạc Trạm siết chặt tay, mấy giây sau, anh cụp mắt, lười nhác cười lên: “... Trẻ người non dạ còn hiếu thắng, kiêu căng nên đắc tội với cao đồ của viện trưởng, mong ông thứ lỗi.”
“...”
Gia Tuấn Khê bị đoán đúng tâm tư, trước sự ứng đối nhẹ như mây gió, đồng thời vẫn giữ đúng chừng mực, ông ta cũng không làm gì được. Ông ta cau mày nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi hơi cúi đầu đối diện. Trong đầu hiện lên hình ảnh cao ngạo, cậy tài của buổi tranh luận hôm đó, những ký ức như cuộn phim chạy qua đầu ông ta… Đúng là khác nhau...
Một thanh niên tài giỏi, thông minh, là môn sinh ông ta đắc ý nhất, nhưng sau buổi biện luận hôm đó tinh thần sa sút, lười biếng không có chí tiến thủ, mãi giậm chân tại chỗ…
Một người khác, lạnh nhạt nhìn mọi người khẩu chiến trên dài, cậu ta lẳng lặng đứng bên dưới, thân hình nhỏ con hơn nhiều so với các anh chị cùng trường. Giữa đám đông cậu ta ung dung, lạnh nhạt, lười nhác hờ hững, thể hiện rõ điệu bộ chẳng quan tâm, cũng chẳng thèm để ai vào mắt.
Đặt hai người cạnh nhau, quả thực cậu thiếu niên nhỏ bé cạo ngạo kia đã đè bẹp tất cả mọi người, trở thành hình ảnh tồn tại duy nhất trong tâm trí tất cả mọi người đứng đó, dùng sự tự tin, tài học của mình khiến người khác phải sững sờ, phải hoảng hốt, đầu hàng.
Gia Tuấn Khê tin tưởng, tất cả những người tham dự hội nghị hôm đó đều không thể quên được cái tên của cậu thiếu niên ấy.
Tựa như trước đây không lâu ông ta nghe điện thoại, khi Lạc Trạm vừa giới thiệu, suýt chút nữa ông ta đã bóp nát điện thoại trong tay.
Nhưng mà khi đó, Gia Tuấn Khê cũng không nghĩ đến cậu thiếu niên kiêu ngạo,bất tuân năm nào sẽ thực sự cúi đầu nhún nhường vì một người như hiện tại.
Gia Tuấn Khê đột nhiên cảm thấy tức giận, lại có chút vui mừng, còn thoáng cảm giác như đánh mạnh một quyền vào một bịch bông.
Trong khoảnh khắc nhiều cảm xúc hỗn độn chồng chéo trong lòng như vậy, ông ta nhấc mí mắt, nhìn về phía cô bé gái an tĩnh, quy củ ngồi bên cạnh Lạc Trạm.
“Đường Nhiễm đúng không?”
Đột nhiên bị gọi tên, Đường Nhiễm bối rối một lát mới kịp định thần đáp: “Dạ vâng.”
Gia Tuấn Khê hỏi: “Cô và người đưa cô đến có quan hệ thế nào?”
Đường Nhiễm: …
“Anh trai” đáp án này hiển nhiên không thể dùng. Đường Nhiễm chần chờ một lúc, trong lúc đang băn khoăn nghĩ ra một đáp án thì ông bác sĩ đối diện đột ngột cười lạnh một tiếng hỏi: “Cậu ta là bạn trai của cô đúng không?”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
55 chương
15 chương
94 chương
21 chương
85 chương
103 chương