Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 75
Trở về thành phố C thì sẽ muốn đi gặp hai người bạn cũ một chút, mỗi năm Hạ Kiêu quay lại đều sẽ tụ họp cùng với Chu Bạt và Chu Dực, tình bạn lúc thời học sinh đơ thuần mà lại bền vững, bình thườn cũng không liên lạc, nhưng lúc gặp mặt vẫn là anh em tốt nhất, hai ba câu đã trở nên thân thuộc.
Lúc Chu Bạt nhìn thấy bọn họ, thịt mỡ trên mặt đều chen cùng một chỗ, đi tới đánh lên vai Hạ Kiêu một cái xem như chào hỏi, lại nhìn về phía cậu bé đi phía sau Hạ Kiêu, cái đầu chỉ cao tới cằm Hạ Kiêu, đôi mắt hạnh to tròn, làn da trắng nõn, mặt mày ôn nhu, nhìn có vẻ còn rất nhỏ tuổi, thấy y đang đánh giá mình lại lộ ra tươi cười ôn hòa ngại ngùng. Chu bạt có chút sửng sốt, sao lại thấy quen mắt như vậy nhỉ?
"Này, anh Kiêu, anh bạn nhỏ này là?" Y nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, cậu bé kia chắc là phát hiện y đang nhìn, lét lút muốn rút tay, lại bị Hạ Kiêu nắm thật chặt.
Hạ Kiêu kéo người đến bên cạnh, tự nhiên ôm eo cậu: "Diệp Chân."
Chu Bạt ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát, vỗ tay cười to: "Thì ra chính là cậu ấy, đã tìm bảy tám năm rồi, thật sự là đã tìm được sao? Được, có câu nói thế nào nhỉ, "Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu"*. Anh Kiêu, lần này cậu không cần phải tìm kiếm từ Nam qua Bắc nữa rồi, tôi và Chu Dực cũng an tâm."
(*): Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Hạ Kiêu đấm y một cú, thật lòng nói: "Anh em, cảm ơn." Mấy năm này, hai người vẫn luôn hỗ trợ hắn tìm kiếm Diệp Chân, phần tình nghĩa này Hạ Kiêu luôn ghi tạc trong lòng.
Chu Bạt rất nghĩa khí, lại đánh hắn một cú, cười mắng hắn quá khách khí.
Diệp Chân im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nhớ đến lúc vừa gặp lại, Hạ Kiêu cũng nói là đang tìm cậu, lúc ấy một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Hạ Kiêu không nói tỉ mỉ, cậu cũng ngại đi hỏi rõ, chỉ vì đã xa cách tám năm, ngược lại có cảm giác "cận hương tình khiếp"*, sau khi vui sướng lại là lo lắng và tự ti, cậu sợ tự mình đa tình, hỏi rõ sẽ càng thêm xấu hổ.
(*): Người xa quê đã lâu ngày, nay trở về sẽ thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Nhưng lúc này nghe được từ miệng người khác, nhất thời tim đập loạn nhịp, thì ra Hạ Kiêu đã vất vả tìm cậu như vậy, thì ra trong tám năm này, không chỉ có cậu ngày đêm nhớ mong muốn quay về bên cạnh hắn, mà hắn cũng trăm phương nghìn kế muốn tìm lại cậu.
Cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn lãng nghiêm nghị ngay trước mắt, mặt Diệp Chân không chút thay đổi, mím môi, muốn hôn lên môi hắn.
Chu Bạt giống như hồ ly, đã sớm phát hiện ra ánh mắt si mê của cậu, nhịn không được chọc ghẹo: "Thật đúng là không dễ dàng mà, hôm qua tôi còn tán gẫu cùng Chu Dực, nói năm nay trước khi cậu trở về sẽ có tin tức mới, đợi cậu đến đây sẽ ngạc nhiên tròn mắt. Nhưng mà, chậc chậc...Hai người là cái tình huống gì đây, hai tên nam nhân còn nắm tay ôm eo?"
Diệp Chân hoảng hốt, bị ánh mắt tiện hề hề của y chế nhạo đến khuôn mặt đều đỏ lên, cậu vốn da mặt mỏng, không chịu được bị người xa lạ đùa giỡn như vậy, yên lặng đẩy đẩy cánh tay đặt bên eo. Hạ Kiêu lại vô cùng bình tĩnh, bắt lấy mấy đầu ngón tay nhỏ gầy kia bọc trong lòng bàn tay, dùng sức ôm chặt eo nhỏ của Diệp Chân, hào phóng thừa nhận: "Ừm, giống như cậu đang suy nghĩ, lúc trước bận rộn nên quên nói cho hai người."
Chu Bạt thông não rất nhanh, lập tức nói: "Phạt rượu, phạt rượu, chuyện quan trọng như vậy mà cậu có thể quên, chỉ cần uống vài ly thì tôi sẽ không so đo nữa, sao hả?"
Hạ Kiêu cong môi: "Đi thôi, chắc cậu đã quên năm trước là ai uống say đến nằm sấp trên mặt đất, Chu Dực khiêng cậu đến cái eo cũng sắp đứt."
Chu Bạt ha ha cười lên, đi phía trước dẫn đường, quay đầu, miệng nói bậy nói bạ: "Chị dâu, cậu phải quản chặt anh Kiêu đó, người này sao lại đáng ghét như vậy chứ, còn chưa uống đã chơi đòn tâm lý rồi."
Chị dâu...?!
Cái đầu Diệp Chân căng thẳng, trên mặt muốn bốc khói, hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, Hạ Kiêu giả vờ tức giận đẩy đẩy Chu bạt vài cái, trên mặt lại cười đến sung sướng: "Gọi bậy gì đó? Còn chưa say đã chơi trò giả điên rồi sao."
Chu Bạt: "Ha ha, vậy để tôi uống say lại gọi."
Diệp Chân: "..."
Đồ ăn dọn lên bàn một lát thì Chu Dực cũng tới nơi, còn dẫn theo con gái bốn tuổi của mình, đứa nhỏ này đã cảm mạo phát sôt vài ngày, vừa bị ba mang đến bệnh viện truyền nước xong, đến đây đã chạy đến ngồi bên người Chu Bạt, giơ tay đòi phong bì đỏ của chú Chu, mấy đứa nhóc tinh lực rất nhiều, tính tình cô bé lại rất hoạt bát, nói nói cười cười, không có chút dấu hiệu mắc bệnh nào, Chu Bạt cũng đã chuẩn bị từ sớm, cho cô bé một phong bì rất to.
Cô bé một mặt cảm ơn chú Chu, một mặt quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Kiêu và Diệp Chân, bé không quen hai chú đẹp trai này, ngồi trên đùi ba mình nhìn bọn họ, Hạ Kiêu cũng cho bé tiền mừng tuổi, Diệp Chân rất thích trẻ con, cười tủm tỉm lấy kẹo trong túi áo cho bé ăn, bé lập tức vui sướng chạy đến ngồi bên cạnh Diệp Chân, ngay cả phong bì cũng không cần, chỉ nhìn kẹo chằm chằm.
Một bữa cơm đoàn viên, cô bé và Diệp Chân vùi đầu ăn cơm, Chu Bạt lôi kéo Hạ Kiêu và Chu Dực so tửu lượng, quả nhiên y uống đến nằm sấp đầu tiên, may mà nhà hàng này là do y mở, Chu Dực và Hạ Kiêu mỗi người nâng một bên, quen đường quen lối mà khiêng y vào phòng.
Cô bé ăn no mệt rã rời, một nồi canh bắp trước mặt còn tỏa hơi nóng, chỉ tiếc là cái dạ dày quá nhỏ chỉ có thể bỏ cuộc, bé dựa vào trong ngực chú Diệp nhắm mắt, sau khi nghe được ba trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại duỗi tay đòi ôm, Chu Dực sờ trán bé thử độ ấm, chào tạm biệt Hạ Kiêu và Diệp Chân.
C thành không lạnh như S thành, đúng dịp tết âm lịch, ban đêm trên đường vô cùng náo nhiệt, không kém gì ban ngày.
Phía trước có một đám nữ sinh trung học, ai ai cũng mặc quần áo mới, trên tay cầm theo một cây kẹo hồ lô, bị đám nam sinh đi sau cười đến run rẩy.
Tiếng cười thanh thúy của mấy cô gái nhỏ dễ nghe như chuông bạc, Diệp Chân quay đầu nhìn bọn họ, khóe môi cũng chậm rãi cong lên.
"Muốn ăn sao?" Phía sau vang lên giọng nói lười biếng thấm hơi rượu.
Diệp Chân ngây ngốc: "...Dạ?"
Hạ Kiêu trực tiếp đi tới một cái xe nhỏ bán hồ lô, hai hàng hồ lô đỏ rực sáng bóng tươi ngon, chủ quán là một người phụ nữ trung niên, hai má bị gió lạnh thổi đến ửng hồng, khuôn mặt được trùm cái khăn vải đỏ.
Giọng nói phụ nữ hào sảng hỏi Hạ Kiêu: " Kẹo hồ lô, anh trai nhỏ, có muốn ăn không?"
Hạ Kiêu hơi nhíu mày nhìn qua nhìn lại hai lần, thật sự không biết là loại nào ngon, có chút buồn rầu hỏi Diệp Chân: "Ăn loại nào?" Lại ngẩng đầu hỏi bà chủ: "Loại nào ăn ngon ạ?"
Bà chủ chỉ vào loại thứ nhất, cười sang sảng: "Nhân sơn tra, nhân hạch đào, cậu đẹp trai muốn ăn không?"
Diệp Chân kỳ thật không muốn ăn cái này, chỉ là Hạ Kiêu hiểu nhầm, cho rằng cậu nhìn chằm chằm vài cô bé kia là muốn ăn kẹo hồ lô, lúc này bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, chỉ có thể kiên trì chọn một cái: "Ừm...Em muốn ăn nhân hạch đào."
Hạ Kiêu đưa tiền, Diệp Chân mỗi tay cầm một cây.
Lúc trả tiền Diệp Chân nói chỉ cần một cây là được rổi, nhưng Hạ Kiêu cứ nhất định muốn mua cả hai loại, bởi vì hắn hỏi Diệp Chân tại sao không ăn nhân sơn tra? Cậu nói chưa từng ăn nên không biết có ngon hay không.
Một đại nam nhân hai tay cầm kẹo hồ lô, thât sự là khiến cho người ta chú ý, Diệp Chân hối hận vừa nãy sao không bảo bà chủ bỏ vào bịch, lúc này qua giờ cơm, mọi người đều ra đường chơi, chen vai sát cánh, bỗng nhiên có một bé trai lao ra khỏi cửa rạp chiếu phim, chắc là sốt ruột muốn đi gặp ai, chạy rất nhanh, Diệp Chân đang cúi đầu hắn lớp đường bên ngoài kẹo hồ lô, không để ý liền bị đâm lảo đảo một chút, cái trán đạp vào trên lưng Hạ Kiêu.
"Ui da..."
Hạ Kiêu đi ở phía trước dừng bước, kéo cậu đến bên cạnh, biểu tình trên mặt đều là "vợ nhỏ của tôi bị đụng ngã, tôi rất tức giận".
Giống như gà mái mẹ che chở đàn con.
Sơn tra hỗ trợ tiêu hóa, chua chua ngọt ngọt cũng không ngán, Diệp Chân tâm không tạp niệm mà ăn suốt một đường, lúc đi đến tiểu khu đã sắp ăn xong một cây, cậu ăn hồ lô miệng lưỡi không lưu loát, hỏi Hạ Kiêu: "Buổi tối chúng mình ở đây ạ? Phải quét dọn...Đúng rồi, có chăn đắp không ạ?"
Hạ Kiêu không nói, dẫn cậu vào cửa, trong phòng ngăn nắp sạch sẽ, chăn đệm mềm mại, mấy năm nay mỗi tháng hắn đều thuê người đến quét dọn, cả hai nhà đều giữ nguyên như cũ, tất cả đồ dùng trong nhà vẫn luôn duy trì như trước.
Rời nơi này tám năm, chuyện xưa không ngừng xuất hiện trong đầu cậu, Diệp Chân dường như là nhìn không đủ, đánh giá căn phòng, vách tường, giường, đèn bàn, bàn nhr...Thời gian đã lâu, bọn nó cũng trở nên cũ kỹ, nhưng mỗi một thứ cậu đều phải sờ sờ, yêu thích không buông tay.
Hạ Kiêu từ phía sau duỗi hai tay ôm chặt cậu, hôn lên hai má ẩm ướt của cậu, dịu dàng chân thành nói: "Về nhà rồi, quỷ thích khóc."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
10 chương
160 chương
65 chương
52 chương
28 chương
179 chương
108 chương
102 chương