Tiếng trống trường vang lên. Bạch Phong trở về chỗ ngồi. Tôi nhìn cậu ta, mong chờ một lời giải thích thích đáng. Nhưng cậu ta quả thật khiến tôi thất vọng. Là tôi đã xem trọng cậu ta quá rồi hay sao? - À thì hôm nay tớ có việc. Cuộc hẹn của chúng ta dời sang chiều mai được không? Wow, quả thật khiến người khác đổi mới tam quan mà. Tôi không biết nên nói gì nữa. Cuộc hẹn của chúng tôi là được tạo thành trên cơ sở công việc. Mà công việc thì cần được thực hiện một cách có kế hoạch. Không hiểu sao mới nãy tôi còn đau lòng nhưng bây giờ thật sự có chút khinh thường. Tôi cố không để lộ điều đó trong ánh mắt, cười như có như không: - Vừa hay mai tôi cũng không rảnh. Lịch trình đã được sắp xếp hết rồi. Chi bằng dự án này hủy hợp tác đi. Về phần bố mẹ tôi sẽ lo cho. Tôi nghĩ họ cũng đồng ý thôi. Đối tác làm việc thiếu chuyên nghiệp và không có sự tôn trọng như vậy. Hợp tác quả thật khiến người khác bất an. Tôi sợ sai sót gây ra tổn thất gì thì thật khó kiểm soát mà. Bạch Phong nghe tôi nói, nhíu mày. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt cậu ta lại trở lại. - Chỉ hủy một buổi hẹn. Cậu có làm quá không vậy? Tôi từ đầu đến cuối vẫn quyết giữ nụ cười công nghiệp trên môi. - Thì cũng một dự án thôi mà. Không cần tức giận thế. Bạch Phong nhìn tôi mất hết kiên nhẫn. - Tôi bận việc thì dời cuộc hẹn là được. Dự án này là hợp tác giữa hai nhà. Nói hủy là hủy, cậu làm việc quá tùy tiện rồi. Thật là đổi mới tam quan lần nữa. Cậu ta còn nhớ đến đây là dự án hợp tác giữa hai nhà sao? - Ồ, thì cậu cũng nói hủy hẹn là hủy thôi mà. Bạch Phong càng nói càng lạnh: - Tôi bận. Hẳn là bận. Cũng không thèm để buổi hẹn của tôi vào mắt, nói hủy là hủy. Hủy được một lần rồi hẳn sẽ có lần thứ hai, thứ ba đi. Tôi nào rảnh ngồi chờ cậu hủy hẹn như vậy chứ. Thời gian của tôi cũng quý báu lắm đi a. Còn lôi hợp tác hai nhà ra. Chính bản thân cậu ta cũng chướng mắt điều này còn lôi ra cái gì. Không phải Bạch Phong không biết hợp tác được hình thành trên sự tôn trọng và tin tưởng. Cậu ta đánh mất cả hai rồi thì hợp tác vỡ nát thôi, còn muốn cái gì nữa chứ? - Cũng phải xem cậu bận cái gì. Tôi vừa nói vừa ném cái nhìn khinh thường về phía An Nhiên. Bạch Phong không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn tôi: - Cậu thử đụng vào một sợi tóc của cô ấy xem. Tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Ặc, lại bị đe dọa nữa rồi. Liên hôn giữa hai nhà Tinh - Bạch được thành lập vì cả 2 bên đều có lợi ích. Xét về kinh tế Tinh gia hơn Bạch gia rất nhiều. Nhưng về chính trị, Bạch gia lại cao hơn. Tinh gia là ông trùm giới hắc đạo nên muốn thông qua bạch gia bên bạch đạo để rửa tiền...!Chẳng lẽ cậu ta không biết Bạch gia gặp Tinh gia phải cúi đầu 90° hay sao. Còn muốn đe doạ người thừa kế Tinh gia là tôi. Quả thực nực cười. Bây giờ Bạch Phong có gì chứ, tất cả mọi thứ của cậu ta bây giờ là từ Bạch gia mà ra. Cậu ta còn kiêu ngạo cái gì. Tôi chẳng buồn dỗ dành đại thiếu gia, trực tiếp ném cái nhìn khinh thường cùng với nụ cười nửa miệng đầy miệt thị về phía cậu ta rồi gục đầu xuống bàn lười biếng chợp mắt một chút. Tôi biết từ lúc tôi nói hủy hợp đồng thì mối quan hệ giữa tôi và Bạch Phong đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Nhưng như thế cũng tốt, rút ra sớm, không nên lún sâu để rước thêm đau khổ. Huống hồ một Bạch Phong làm việc tùy tiện như vậy quả thật đã gây không ít phiền toái cho tôi. Tôi đã phải thay cậu ta dọn dẹp những sai lầm ngu ngốc do làm việc thiếu thận trọng. Nếu không cậu ta sớm bị mấy lão cáo già trong công ty Bạch gia bóp chết rồi. Cậu ta đã không còn giống người mà tôi thích nữa rồi. Nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát..