Chương 17: Triều Ca, ngày mai gặp. Do là tự thấy bản thân làm chuyện xấu, cho nên mấy ngày sau Chúc Triều Ca luôn trọng trạng thái chột dạ. Khi ở nhà, bố mẹ Chúc mà đột nhiên nhắc đến Cố Ngôi thì chắc chắn tim cô sẽ đập nhanh hơn. Khi đến lớp bạn bè hỏi cô cuối tuần làm gì, chắc chắn cô sẽ hồi hộp và hoảng loạn. Để nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, Chúc Triều Ca đem tất cả tinh lực dồn hết vào việc học. Cố Ngôi mỗi đêm vẫn gọi điện cho cô, nội dung đơn thuần chỉ là nói chuyện phiếm.... Nhưng lại có một sự mờ ám khó nói thành lời. Thêm một tuần trôi qua, trên đường về nhà Chúc Triều Ca lại bị Phó Duyệt chặn đường. Lần này Phó Duyệt nói thẳng thừng mọi chuyện: "Vì sao mày lại quấn lấy bạn trai của người khác? Mày có thấy mình đê tiện không hả con đĩ?" Những nữ sinh khác đi cùng cô ta cũng hùa nhau chửi Chúc Triều Ca. Nói cô là tiểu tam, giả dạng nữ sinh ngoan hiền nhưng thực chất là thứ đê tiện. Những đứa trẻ ở độ tuổi này còn chưa trưởng thành, không hiểu được ngôn ngữ đáng sợ cỡ nào. Có thể thản nhiên dùng những từ ngữ dơ bẩn, kinh tởm nhất để sỉ nhục bạn học. Chúc Triều Ca vì tức giận mà cả người phát run. Tính tình cô vốn yếu đuối, chịu tủi thân như vậy nhanh chóng khóc nức nở. "Tôi không quấn lấy cậu ta." "Là cậu ta quấn lấy tôi." "Loại người như Trần Tri Nhiên ai mà thèm?" Lời vừa nói xong, cũng không một ai thèm nghe. Bốn năm nữ sinh bu vào đẩy ngã Chúc Triều Ca. Khuôn mặt cô gái nhỏ nhoe nhoét nước mắt, cơn tức giận từ trong cơ thể bò lên cổ họng. "Tao nói tao không quấn lấy cậu ta! Nếu có giỏi thì đi tìm cậu ta mà đánh đi!" Ngữ khí của Chúc Triều Ca thay đổi rất nhiều. Cô xô đám nữ sinh đó ra, cầm điện thoại lên: "Nếu tụi mày còn chưa chịu đi, có tin tao báo cảnh sát không? Có phải tụi mày muốn bị nhốt hết hay không?" Phó Duyệt chau mày cười nhạo, nhưng vẫn nhanh chóng đưa người đi. Sau khi bọn họ đi hết Chúc Triều Ca ngồi xổm xuống đất lau nước mắt, cô run rẩy ấn gọi cho Cố Ngôi. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, điều đó khiến cho nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi. “Triều Ca, có chuyện gì vậy em?” “Không có việc gì ạ……” Chúc Triều Ca khụt khịt mũi, cố gắng cười nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy nhớ giọng nói của anh thôi." Cố Ngôi đứng trong công xưởng ồn ào dịu dàng ừ một tiếng. Sau khi kết thúc cuộc gọi anh lại ấn mở tin nhắn mới, là người quen ở trường cô báo tin cho anh.  Chúc Triều Ca buồn bã trôi qua một buổi trưa. Buổi chiều sau khi đến trường cô nhanh chóng đi đến lớp bên cạnh. Tìm Trần Tri Nhiên đang đùa giỡn với đám nữ sinh. “Chúc Triều Ca?” Trần Tri Nhiên khó tin mà nhìn cô: "Cậu đến đây làm gì vậy?” Chúc Triều Ca cởi chiếc cặp nặng nề trên vai của mình xuống nhắm vào Trần Tri Nhiên mà đập. Những ấm ức tích tụ lại lúc này bộc phát một lần. "Có bạn gái còn chạy tới tìm tôi làm gì?" "Tôi nói tôi thấy rất phiền. Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?" "Cậu thích xây dựng hình tượng tất cả mọi người đều yêu thích cậu sao? Thích trêu đùa hết người này đến người khác sao?" "Có thấy ghê tởm không? Trần Tri Nhiên cậu không thấy bản thân rất ghê tởm sao?" "Mau cút đi, đừng đến làm phiền tôi nữa." Tất cả mọi người trong lớp đều ngây người hoảng sợ nhìn Chúc Triều Ca nổi điên. Đồ vật trong cặp cô rơi tung tóe, văng lên người lên mặt Trần Tri Nhiên. Đánh đã rồi Chúc Triều Ca vứt chiếc cặp trống rỗng xuống quay đầu bỏ chạy. Cô lại lần nữa được mời lên văn phòng. Lần này náo nhiệt hơn lần trước nhiều, bởi vì ngoài cô và Phó Duyệt ra còn Trần Tri Nhiên đang ôm mặt và những nữ sinh đi theo Phó Duyệt. Tất cả bọn họ đều bị giáo viên trách mắng. "Em không sai." "Là do bọn họ không lo học hành, còn ra tay đánh người trước." Nghe cô nó vậy giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng không nói gì. Dù sao lần thi tháng vừa rồi Chúc Triều Ca cũng đứng nhất. Cô giáo Hoàng kéo Chúc Triều Ca ra sau lưng, hỏi Trần Tri Nhiên: "Em muốn báo cho người nhà không?" Trần Tri Nhiên lắc đầu. Cậu ta cười, nói: “Bạn học Chúc đánh em bởi vì em có lỗi với bạn ấy.” Chúc Triều Ca lại muốn đánh người. Cô xuyên qua bả vai của cô giáo Hoàng trừng Trần Tri Nhiên. Ánh mắt cậu ta chạm vào ánh mắt cô, chưa đến một giây cậu ta đã xấu hổ quay đi. Người này đúng là một tên dối trá. Vừa dối trá vừa phiền phức. Chúc Triều Ca cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt cậu ta. Bọn họ đứng ở văn phóng cả một buổi chiều, Phó Duyệt và Trần Tri Nhiên đều hứa sau này không đến tìm Chúc Triều Ca gây phiền phức nữa. Sau khi tan học đôi nam nữ này còn tằng tịu cho đến khi trường học không còn ai mới cùng nhau đi ra ngoài. Nhìn những vết bầm tím trên mặt Trần Tri Nhiên làm Phó Duyệt khó chịu: "Anh cứ đứng im vậy để cô ta đánh sao?" Trần Tri Nhiên cười khổ: "Cậu ấy là con gái...." Phó Duyệt lại nói thêm một câu: "Hừ, em biết anh đáng bị như vậy." Bọn họ vừa rẽ vào hẻm thì bị người khác chặn đầu. Là một thiếu niên rất cao, tóc ngắn, có đôi đồng tử màu nhạt, ngũ quan toát lên sự lạnh lẽo khó chọc. Trần Tri Nhiên mơ hồ nhìn anh: "Người anh em, nhường đường một chút được không?" Khóe miệng Cố Ngôi cong lên, anh bất ngờ túm lấy cổ áo Trần Tri Nhiên mà không hề báo trước. Hung hăng kéo người vào ngõ tối. Không biết anh đánh cậu ta thế nào. Ít nhất, anh ra tay cũng không tàn nhẫn. Vậy mà Trần Tri Nhiên đã gào khóc không thua gì cháu trai anh. Phó Duyệt thấy vậy thì sợ hãi bỏ chạy. Cố Ngôi nhanh chóng đuổi theo cô ta, anh hỏi: "Sau này còn tìm Chúc Triều Ca gây sự không?" Làm sao còn dám chứ. Cho dù là ai đi nữa mà nhìn thấy bộ dáng hung tợn của Cố Ngôi lúc này cũng đều sợ hãi. Dạy dỗ Trần Tri Nhiên xong, anh sau sạch mu bàn tay dính máu. Lấy điện thoại ra gọi cho Chúc Triều Ca. "......Em đang làm bài tập sao?" Trần Tri Nhiên cuộn tròn ở góc tường, lén lút nhìn Cố Ngôi. Anh bây giờ chỉ còn lại sự dịu dàng và thật mật không nhìn ra được sự hung tợn vừa rồi đâu nữa. ".... Em ăn cơm chưa? Có ăn nhiều không?" "..... Được rồi, vậy em tiếp tục làm bài đi." "Anh đang ở trường, đúng vậy hôm nay anh hơi bận." Cố Ngôi nhẹ liếc mắt nhìn Trần Tri Nhiên: "Ngoan, ngày mai gặp." _________ Nhớ follow page của Cáo nha ❤