22. “Anh” Hạ Kiều khẽ gọi, Lục Trần gật đầu xem như đáp lại, ấn nút thang máy. Thang máy rộng nhưng Hạ Kiều một mực rúc trong góc. Lục Trần đứng trước mặt cậu, mỗi người một bên, không ai nhúc nhích. Bóng Lục Trần phủ xuống, Hạ Kiều ngước mắt nhìn tấm lưng anh. Lục Trần rất cao, Hạ Kiều khi đứng thẳng mới chỉ tới tai anh. Cậu vẫn dùng phương thức im lặng này ngước nhìn Lục Trần, vừa im lặng vừa lo sợ, chỉ cần Lục Trần quay người lại sẽ tìm cách lẩn trốn. Thang máy tới tầng 17, Lục Trần đứng trước lại không bước ra, dường như chờ Hạ Kiều phía sau động đậy. Hạ Kiều không quen đi trước, quay đầu nhìn anh mấy lần, bước đi cũng không vững vàng. Lục Trần không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cậu. Cuối cùng Hạ Kiều không chịu được: “Hay là ngài đi trước đi?” Xong rồi, cậu lại lỡ miệng gọi anh giống gọi Khang Viễn. 23. Lục Trần nhìn Hạ Kiều. Mấy giây quỷ dị. Hạ Kiều thở cũng không dám, may sao Lục Trần rất nhanh đã rời mắt, vòng qua Hạ Kiều để đi trước. Chỉ vài bước là tới cửa, một đoạn hành lang cuối cùng cũng đi xong. Hạ Kiều suýt chút nữa cho rằng mạng mình phải để lại nơi đây. Nghe tiếng mở cửa đón chào của dì Hứa, Hạ Kiều vẫn không có cảm giác chân thật. Mấy ngày trước cậu cũng trùng hợp gặp Lục Trần ở đây, còn bị paparazi chụp được. Vẫn không thích ứng được. Không thích ứng với ngôi nhà lớn này, trang trí xa hoa này. Ngọn đèn treo trên đầu tỏa ánh sáng dìu dịu. Hạ Kiều cảm thấy có chút lạnh, lưng cũng lạnh lẽo. Quả nhiên, phía sau truyền đến âm thanh dịu dàng khiến người ta tê dại da đầu: “Con trai Dữ Trác của ta về rồi sao?” 24. Ăn cơm xong, quả nhiên bà Lục lại hỏi: “Dạo này thế nào? “ Hạ Kiều không biết bà hỏi ai, len lén nhìn sang Lục Trần, thấy anh không định nói nên đành đáp lời: “Cũng tạm, vẫn … vẫn như vậy ạ”. Vẫn không nổi tiếng như trước, hằng ngày đều tới công ty uống trà, trà cũng ngon, chỉ là uống nhiều đêm sẽ khó ngủ.  Hạ Kiều trong lòng thầm bổ sung vài câu. “Vẫn nghịch mấy cây đàn ghi ta sao?”, bà Lục tùy ý hỏi thêm, dường như cũng không muốn để tâm nhiều liền quay sang nói với Lục Trần: “Tự Trác cũng nói rồi, còn con?” Lục Trần: “Cũng được, vẫn như cũ”. Hạ Kiều: … Cứu mạng, anh tôi sao chép câu trả lời của tôi, chỉ sửa đúng một chữ!!! 25. Hạ Kiều có một cây đàn ghi ta. Là đàn cũ Lục Trần dùng trước đây. Anh cậu tự học đàn ghi ta, piano thì từng mời người có chuyên môn tới dạy, thẩm chí còn biết đánh trống. Hạ Kiều biết đàn ghi ta là do anh dạy, piano cũng do anh dạy.  Yêu thích âm nhạc, cũng vì Lục Trần. Lục Trần từ có một thời phản nghịch, lúc mười mấy tuổi anh cùng vài người thành lập nhóm nhạc, đảm nhận vai trò đánh ghi ta điện. Sau này ba Lục biết chuyện liền đập vỡ ghi ta trước mặt anh, cấm anh không được dây dưa với những trò không đứng đắn như thế. Hạ Kiều khi đó hãy còn nhỏ, Lục Trần bị mắng một trận vẫn không có biểu tình gì, vẻ mặt lạnh nhạt như thể không liên quan tới mình nhưng ánh mắt vẫn luôn đăm đăm nhìn xác cây đàn ghi ta. Anh biết kết cục sẽ như vậy. Hạ Kiều khóc, cậu bị dọa khóc nhưng không dám lên tiếng nên bịt miệng ngồi xổm xuống. Chờ chỉ còn tiếng nức nở cậu mới ngẩng đầu, Lục Trần đã đứng trước mặt từ lúc nào. “Khóc cái gì?”, Lục Trần hỏi. Hạ Kiều bẹp bẹp miệng lại muốn khóc tiếp, nhỏ giọng thút tha thút thít: “Chính là, chính là thấy buồn”. Buồn gì nhỉ, chính cậu cũng không biết. Thế nhưng âm thanh đàn ghi ta vỡ tan thật sự rất chói tai. 26. Sau đó Lục Trần chưa từng chạm tay vào loại nhạc cụ nào, kể cả piano. Thứ đó là bà Lục ép anh học, anh cũng không thực sự yêu thích. Chỉ là chưa tới hai năm sau, người em trai lên lớp sáu đột nhiên gõ của phòng anh, cầm theo cây đàn mới tìm được trong kho hãy còn in nguyên vết bui, vụng về hỏi: “Anh ơi, dì Hứa nói anh bỏ nó rồi, có thể cho em không?” Lục Trần: “Em muốn học?” Hạ Kiều: “Dạ?” Cậu chỉ là… muốn mang về trưng thôi, cây đàn này vừa đẹp lại còn đắt tiền nữa, để trong kho thật phí phạm. Lục Trần không biết trong đầu bạn nhỏ này đang nghĩ gì, nói: “Anh dạy em”. Hả Kiều: “Hả?!” 27. Đó là vài năm Lục Trần thân thiết với cậu nhất. Nói là vài năm, thực ra tính được cũng không quá một tháng. Bởi khi đó Lục Trần học đại học xa nhà, một tháng có khi về không tới một lần, mỗi lần ở lại chưa tới hai ngày đã đi. Hạ Kiều lên sơ trung, ôm cây đàn hát một ca khúc ngắn, bị mẹ Lục nghe được còn tưởng bà sẽ mắng, ai ngờ bà lại nói: “Thích hát? Vậy dễ thôi, để ta mời một thầy giáo về”. Hạ Kiều mơ mơ hồ hồ có thêm một thầy giáo thanh nhạc, ngày ngày hì hục đi học về, lại hì hục học thanh nhạc. Cuối tháng đó Lục Trần về nhà, Hạ Kiều hấp ta hấp tấp ôm ghi ta chạy đến tìm anh, nói muốn hát cho anh trai nghe. Lục Trần im lặng, thực ra lúc nào anh cũng trầm mặc như vậy. Nhưng khi đó anh im lặng mãi lâu, vươn tay xoa đầu Hạ Kiều, dùng giọng trầm thấp nói: “Nếu thích phải học cẩn thận nhé!” Hạ Kiều cái hiểu cái không nhưng vẫn vâng lời: “Dạ”. Cậu vốn hơi mệt mỏi, cảm giác bản thân không phải quá yêu thích âm nhạc, nhưng vào giây phút được Lục Trần cổ vũ liền cảm giác con người đầy nhiệt huyết. 28. Hạ Kiều đàn piano không giỏi lắm, Lục Trần cầm tay chỉ cậu, ngón tay thon dài đặt lên bàn tay cậu. Không nghĩ được gì nữa rồi. Sau lưng cảm nhận sự tồn tại của người anh trai vẫn luôn sùng bái, Hạ Kiều không bình tĩnh nổi. “Lục Tự Trác”, Lục Trần bỗng nhiên gọi. “Dạ?” “Đánh đàn không cần há miệng”. “…” “Thôi cứ há đi”, Lục Trần thấy sắc mặt cậu không tốt còn tưởng cậu giận, “Há đi, anh không nói nữa đâu”. “Anh ơi… xin anh đừng nói nữa”, Hạ Kiều thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào. “À”. Lục Trần nhìn em trai ủy khuất, không biết bản thân lại nói sai gì rồi. 29. Sau này Lục Trần ngày càng bận rộn, Hạ Kiều rất lâu rồi không được gặp anh, chỉ có thể ôm ghi ta ngồi hát một mình, thiên mã hành không ghi lại một ít ca từ. Ngày kỷ niệm thành lập trường cấp ba cậu lên bục hát, giọng ca mượt mà kết hợp với khí tứ dịu dàng, ngay hôm sau đã có người tỏ tình với cậu, không ít người đứng ngoài cửa sổ nhìn lén cậu. Bạn nhỏ của chúng ta, một khi trưởng thành phải biết tự mình quyết định. Nếu không thể đi cùng con đường của anh trai, vậy thì chọn con đường trước đây anh không thể đi. Hạ Kiều thích ca hát, rất thích. Cậu đoán Lục Trần trước kia chắc hẳn cũng rất thích. Mỗi lần anh đàn ghi ta khuôn mặt đều rất dịu dàng, có khi còn véo má Hạ Kiều: “Đừng chỉ nhìn anh không, xem anh đàn thế nào ấy”. Hạ Kiều xoa gò má bị véo đau, anh hai chẳng biết nặng nhẹ gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời, còn được nước lấn tới mà yêu cầu: “Anh đàn thêm lần nữa đi! Lần này em đảm bảo tập trung luôn!”. Thế là Lục Trần lại đàn thêm lần nữa. 30. Lục Trần dùng nguyên lời của Hạ Kiều trả lời bà Lục làm bà tức giận, không ai nói thêm gì nữa. Bữa cơm trôi qua trong im lặng. Dì Hứa đi tới dọn dẹp bát đũa, ba Lục và Lục Trần đang nói qua chuyện công việc đột nhiên quay đầu hỏi: “Con vẫn làm việc âm nhạc đó à?” Hạ Kiều không nghĩ bị điểm mặt, ngừng một chút mới dạ rồi gật đầu. Ba Lục thở dài: “Chưa có thành tựu gì?” Hạ Kiều lúng túng: “Không…” “Nếu thực sự không được mà con vẫn không từ bỏ, hay là để anh con giúp. Ta không hiểu mấy thứ đó, có lẽ anh con sẽ hiểu hơn”. Ông Lục đã quên khi ấy mình từng gọi thứ âm nhạc này là ‘đồ bỏ’, ông chướng mắt không cho con lớn học. Thế nhưng với đứa con nhận nuôi này, ông già rồi, dễ mềm lòng hơn, khó khăn lắm mới nói được vài câu với Hạ Kiều. Hạ Kiều lắc đầu. Cậu không muốn làm phiền tới Lục Trần. Đây là cuộc đời cậu, không nên cần người khác tay cầm tay mà dạy nữa. 31. Lại kể về ngày xưa Hạ Kiều ký hợp đồng, ông chủ là một người có khuôn mặt cà lơ phất phơ trông không đáng tin cậy. Hạ Kiều nhìn cái tên ‘Lục Tự Trác’ trên giấy, nói muốn đặt nghệ danh. “Được thôi”, ông chủ là một người dễ nói chuyện, “Tên gì đây? Để may mắn hay là xem một quẻ?” “Tôi có thể … tự đặt không?” “Được thôi, đỡ tốn tiền xem bói”. Hạ Kiều: … Cậu dùng họ của mẹ, không phải bà Lục, là người mẹ ruột mất khi sinh cậu không được bao lâu. Hạ Kiều. ‘Kiều’ chính là kẻ ở nhờ. Chú thích: Kiều này trong ‘việt kiều’ ấy. 32. Sau khi ký hợp đồng Hạ Kiều chuyển ra khỏi nhà, tuy không tính là nghệ sĩ nổi tiếng gì cho cam nhưng tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ, cậu sợ thân phận mình gây phiền toái không cần thiết cho Lục gia.  Sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi. Minh tinh vào nghề có bao nhiêu, hầu hết đều là phù dung sớm nở tối tàn, có khi còn chưa kịp xuất hiện trước công chúng đã phải biến mất. Hạ Kiều mười tám tuổi, qua một bộ phim truyền hình mà xuất hiện. biệt danh ‘cậu bé bánh gừng’. Năm mười tám tuổi cậu vẫn chỉ là một thiếu niên ngốc nghếch chỉ biết cầm đàn ghi ta đàn ác, dư luận ác ý khiến cậu kinh ngạc. Anh Khang Viễn nói rằng, mọi người trong giới này đều như vậy, nếu người khác có thể chịu được, không lý nào cậu lại không. Hạ Kiều biết rõ nhưng chưa thể thích ứng được. Có những đêm giật mình tỉnh giấc, nhìn ánh trăng ảm đạm đọng trên chiếc ghi ta. Cậu co rúc trên giường, trăng lạnh lẽo, ánh trăng cũng vậy. Ngón tay đặt lâu trên dây đàn cũng phải biết đau. 33. Lần đầu tiên Lục Trần tới chỗ ở nhở của Hạ Kiều là một buổi hè. Hạ Kiều năm mười tám được nghỉ, mặc quần dài áo dài kín mít, mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa mặt, đi siêu thị một chuyến về đã thấy Lục Trần đứng trước cửa, không khỏi há hốc miệng. Mùa hè nóng hơn bốn mươi độ. Lục Trần: “Sao lại mặc nhiều vậy?” Hạ Kiều: “Người đại diện bảo mặc vậy mới không rám nắng”. Lục Trần nhíu mày: “Mở cửa, vào nhà thay quần áo”. Hạ Kiều vào nhà thay đồ, mặc quần short áo cộc tay, da thịt lộ ra ngoài trắng ngần như phát sáng, sợi tóc mềm mại tùy ý tản ra. “”Tại sao không về nhà?”, Lục Trần hỏi. Hạ Kiều hỏi vặn lại: “Anh trước đây không phải cũng thế ư?” Ở ngoài quen thói có gì nói đấy nhất thời mồm miệng nhanh nhảu, Hạ Kiều thầm vả miệng mình một cái. “Sống ở đây vui vẻ hơn?” Hạ Kiều không trả lời được, cậu sợ chỉ nhỡ miệng một câu nữa thôi ánh mắt anh trai cũng đủ giết cậu một nghìn lần. Nhưng Lục Trần thật sự muốn biết câu trả lời. 34. Hạ Kiều bật mở quạt điện, chiếc quạt kêu cành cạch thật to. Lục Trần khẳng định là lần đầu tiên như thế này, trước chung cư chất đầy đồ bỏ, ruỗi muỗi bay vo ve, đầu ngõ chật hẹp thi thoảng còn vọng lại mấy tiếng rao bán hoa quả. Hạ Kiều ngượng ngùng vò vò quần short nhỏ, bất giác thở dài tự ti. Lục Trần hỏi: “Sao vậy?” Hạ Kiều lắc đầu, phút chốc nghe được âm thanh kì quái từ phòng bên cạnh, tiếng thở dốc không hài hòa chút nào. Cả khuôn mắt cậu đỏ lên. Phòng bên lại bắt đầu rồi. Mùa hè nóng nực chưng cậu thiếu niên thành một con tôm chiên đỏ rực, chôn đầu không dám ngẩng lên. Giữa tiếng quạt kêu như công nông và âm thanh thở dốc khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập, Hạ Kiều nói: “Anh không nên tới đây”. 35. “Anh không nên tới đây, thân phận của em lúc này… bị bắt gặp sẽ không tốt” Sẽ bị liên lụy đấy. Tiếng mắng này, họ nói cũng không sai. Hạ Kiều vốn không để ý, hoặc cậu tự cho là mình không để ý. Thế nhưng đến khi gặp Lục Trần cậu mới phát hiện, cậu vẫn còn để ý lắm. Anh trai cậu ưu tú như vậy, nghe nói ban nhạc ở trường cũng rất được hoan nghênh. Hạ Kiều mày thì sao, cái gì cũng làm không xong, đúng là ngốc muốn chết. “Sau này anh đừng đến đây nữa” Hạ Kiều gượng cười, cố khiến khóe miệng cong lên lộ ra hàng răng trắng. Cậu cười rộ lên trông rất đẹp, lúc trước người ta mắng cậu diễn đơ những cũng có người khen cậu cười lên trông rất đáng yêu, cậu vẫn âm thầm nhớ kỹ. Bây giờ cậu cười y hệt trước đây: “Sẽ gây phiền toái”. Cậu không muốn gây phiền toái cho Lục Trần. Nói ra hơi nực cười nhưng … Cậu thích Lục Trần. - Hết chương 3-