Dùng Hết Đời Để Yêu
Chương 23 : Lần đầu tới thủ đô
Kinh thành tháng 11 đã bắt đầu lạnh, máy bay hạ cánh, Giang Tu Nhân nhịn không được nói ra: “Miểu Miểu, lúc đi ra anh đã nói qua với em, thủ đô rất lạnh, bảo em không cần phải mặc váy ngắn như thế, em không nghe.” Lâm Miểu lập tức từ trong túi xách lấy ra một cái áo gió đến đầu gối, khấp khởi mừng mặc vào: “Đây là hôm qua em mới mua, bán đã lâu rồi, đẹp không?”
“Miểu Miểu, anh thật sự là phục.” Giang Tu Nhân duỗi ngón tay cái cái, trong mắt Giang Tu Nhân khi tiểu thê tử vô cùng đáng yêu đối việc mặc quần áo nôn nóng làm cho anh tương đương thích người trang điểm cũng mặc cảm.
Áo gió rất đẹp, làm cho rất nhiều người dừng chân quan sát. Vốn chính là Giang Tu Nhân suất vô cùng, hơn nữa nữ nhân mặc áo gió này, trên đường đi đều có người chỉ trỏ, Lâm Miểu cảm giác lòng mình thập phần thỏa mãn. Nữ nhân xinh đẹp có thể thường xuyên nhìn thất, nam nhân xinh đẹp đến quá phận cũng không phải là thường xuyên có thể thấy được. Áo gió rất ưu nhã, đai lưng ghìm đường eo hoàn mỹ của Lâm Miểu, làm cho ba vòng của nàng cực kỳ xinh đẹp, tuy nhiên vóc dáng không cao lắm, nhưng tổng có thể nghe được có người lặng lẽ bàn luận, nữ nhân này dáng người thật tốt.
Sân bay, vĩnh viễn là nơi cực kỳ có cảnh kịch vui nhất, vừa có mọi người chen chúc trở về mừng rỡ như điên, vừa có đám người tống biệt nước mắt đầm đìa, vui buồn lẫn lộn hình thức long trọng, đương nhiên còn có bận rộn, mang theo hành lý chạy đến chỉ vì mục đích như ong thợ đồng dạng thành phần tri thức.
“Ca ca, ca ca!” Một cô gái chạy hướng bọn họ, nam nhân đi theo đằng sau mặt mũi tràn đầy xanh xao cùng vài cận vệ.”Nãi nãi của ta, cầu lão nhân gia ngài chậm một chút, để cho mẹ biết, là anh bị mắng, không phải em bị mắng.”
Nữ nhân xông vào trong ngực Giang Tu Nhân: “Ca ca, em rất nhớ anh.” Sau đó lại ôm lấy Lâm Miểu: “Chị dâu nhỏ, chị so với ta thật sự xinh đẹp, xem ra mẹ không có nói dối.” Mọi người ác hàn một hồi. Chính là nam nhân vừa rồi mặt mũi tràn đầy xanh xao kia lại ẩn tình thầm kín nhìn thê tử. Mọi người lại ác hàn một hồi.
“Tiểu Thuần, rốt cục có thể nhìn thấy cô, tôi thật cao hứng.”
Giang Tu Nhân cười nói: “Muội muội, Miểu Miểu cũng không nói dối, cô ấy nói cao hứng thì nhất định là cao hứng.”
Hai nam nhân bắt tay, đều là huynh đệ, không có nhiều nghi thức xã giao như vậy.
“Tống ca hảo, tôi là Miểu Miểu.”
“Nhĩ hảo, Miểu Miểu, nên gọi anh là nhị ca a.”
“Dạ, nhị ca.”
Lâm Miểu biết rõ Giang Tu Nhân ở thủ đô cũng có nhà. Đến mới biết được, nguyên lai là một nhà cấp bốn, ở bên cạnh tam hoàn, Tống gia khai phá trong tiểu khu, cái cư xá này là phần độc nhất ở Hoa Hạ, tất cả đều nhà cấp bốn, yếu tố hiện đại nguyên tố cùng khoa học kỹ thuật rất tốt. Cũng là một tầng lầu , trước mắt xinh đẹp lại cao quý.
Tiểu Thuần giữ chặt Lâm Miểu nói không ngừng, hai nam nhân cũng ngồi ở một bên nói chuyện phiếm. Lâm Miểu nhìn trượng phu của tiểu Thuần, chính là con cháu hào môn thế gia Tống Phi Dương. Anh ta có giai cấp đặc biệt này… Ánh mắt thuần túy, là loại rụt rè người khác không cách nào bắt chước. Anh mặc dù không đẹp như Giang Tu Nhân, nhưng anh ta có một loại hương vị thần bí, như đam mê. Tay thích hợp chế sâu sắc tây trang cùng giầy, tóc cùng Giang Tu Nhân đồng dạng, đều là tóc húi cua. Cái cằm kiên nghị , không cách nào che dấu được…Xa hoa cực độ, anh ta cũng khôn khéo che dấu tướng mạo nho nhã.
Buổi tối đến Tống gia ăn cơm tối, gặp được số 5 Tống Dược Bình, một người tương đối bình dị gần gũi đích thực là chính sách quan trọng trị gia. Anh ta ở ngoài được bầu thành đương kim tối tự hạn chế, cực kỳ có năng lực trong con cháu thế gia. Anh ta so với trên TV thoạt nhìn gầy hơn một chút, anh ta đối Giang Tu Nhân ấn tượng rất tốt, hai người cũng nói rất nhiều chuyện, Giang Tu Nhân làm cho anh ta vô cùng hài lòng.
Về đến nhà, thấy được ba kẻ hảo sắc đã biết ở Mĩ quốc, bốn người ngồi trong lương đình (chòi nghỉ mát) ở hoa viên, Lâm Miểu tới tới lui lui lên trà cùng điểm tâm còn có rượu cho bọn hắn, a di đã đi rồi, Lâm Miểu đến phòng bếp làm cho bọn họ chút thức ăn nhắm rượu, xào khô cá mực sợi cùng rau cải hoa lài dưa chuột; sau đó trở lại trong phòng bếp hầm cho bọn họ nhịn một canh gà hải sản cay. Sau khi làm xong, thời gian vừa vặn qua ba giờ. Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu bưng một bát tô súp tới như vậy, đau lòng hết sức, tranh thủ thời gian đi tới tiếp nhận: “Miểu Miểu, em nên kêu anh nha, một nồi nước lớn như vậy, đổ, không phải đùa. Từ nay về sau không cho phép như vậy, lòng của anh đều muốn nhảy ra ngoài.”
Ba cái đại nam nhân biểu lộ như trông thấy quỷ nhìn xem hai người, một người là Giang Tu Nhân hóa thân tình thánh; một người là điển hình đầu bếp nữ hiền lành; tóm lại, hai người kia lần này hành động phá vỡ nhận thức của bọn họ đối hai người .
Lâm Miểu mang đồ ăn đi ra, sau đó dâng lên tựa như lấy tay nàng ra giết ** con gián, mì chay bánh bao nhỏ. Giang Tu Nhân bình yên hưởng thụ phục vụ của Lâm Miểu. Ba người nhìn thấy động tác của Lâm Miểu, Lâm Miểu bả đem bánh bao tách nát phóng trong chén, sau đó đổ súp, sau đó dùng cái thìa đút một ngụm cho Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân bắt đầu chính mình động thủ.
Ứng Tông nuốt nước bọt một cái: “Giang lão nhị, tuy nhiên hiện tại Miểu Miểu là vợ của cậu rồi, nhưng tôi còn muốn nói, tôi biết rõ cậu đối với nữ nhân có biện pháp, không nghĩ tới cậu còn có thể tìm được Lâm Miểu ở đó phục vụ như thế. Tôi tưởng cậu mỗi ngày mang nước rửa chân cho Lâm Miểu? !”
Lâm Miểu cười nói: “Ứng Tông GG, anh là tổn thương tôi ? Hay là khen tôi?”
Mục Mông lắc đầu: “Miểu Miểu, anh đối với em quá thất vọng rồi. Vốn nhìn thấy Giang Tu Nhân ở chỗ của em bị đá đến nghiêm túc, anh là muốn sảng khoái hơn có bao nhiêu thoải mái, trực tiếp liền phong em là thần tượng. Làm sao em có thể như vậy?” Mục Nông vẻ mặt ‘ bi phẫn ’.
Giang Tu Nhân sờ sờ đầu Lâm Miểu: “Cảm tạ bà xã đại nhân hôm nay cho anh mặt mũi như thế, để cho anh ở trước mặt các huynh đệ có vinh quang, đêm nay nhất định đem bà xã hầu hạ cho tốt.”
Mặt Lâm Miểu đỏ hồng cười mắng: “Bệnh thần kinh!”
Hạng Vũ há to mồm: “Miểu Miểu, là cô sao? Cô có phải hay không bị cái gì nhập vào thân rồi? Như thay đổi là một người khác.”
“Chị dâu nói cho tôi biết, có người rất sợ mèo, đã từng đứng ở trên cây hai giờ, chỉ vì chỗ núp ở trên con mèo, lúc 15 tuổi.”
Hạng Vũ lập tức lựa chọn câm miệng.
“, các huynh đệ, giơ chén lên , chúc mừng cái tai họa này rốt cục kết hôn!”
Lúc ngủ, Lâm Miểu ghé vào trong ngực Giang Tu Nhân, nhịn không được nói: “Em xem anh cùng Ứng Tông tại sao không có một chút hiềm khích nha?”
Giang Tu Nhân đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói Lâm Miểu: “Cậu ấy và Ứng Tuyên hoàn toàn là hai loại người, Ứng Tông làm sao là đối thủ của Ứng Tuyên. Nếu không phải Ứng Tuyên là nữ nhân, nếu không ăn được xương cốt của Ứng Tông cũng sẽ không còn dư lại. Đoạn Di là cô ta đặt ở bên cạnh anh.” Giang Tu Nhân nhàn rỗi nói ra.
Lâm Miểu sợ tới mức từ trong ngực Giang Tu Nhân ngồi dậy, trợn to hai mắt: “Cô ta biến thái đến loại trình độ này sao? !”
Giang Tu Nhân cũng ngồi dậy, tựa ở trên giường, tay Lâm Miểu cầm lấy chén nước ở đầu giường đút cho hắn một ngụm, sau đó tiếp tục nói ra: “Ông xã, anh ngàn vạn đừng nói cho em đây là cô ta yêu. Đó là vũ nhục đối với chỉ số thông minh của em.”
Giang Tu Nhân đem Lâm Miểu kéo vào trong ngực, mở ti vi, vừa hay nhìn thấy Tống Dược Bình. Lâm Miểu nghi ngờ hỏi: “Tiểu Thuần làm thế nào mà biết Tống lão nhị ?”
“Thời điểm Tiểu Thuần học đại học sẽ ở chỗ này với anh, anh mua cho con bé một chiếc xe, kỹ thuật của con bé cùng ngươi cơ bản ngang hàng, tay cũng thuộc cấp bậc giết tại đường cái **.” Lâm Miểu lập tức một đôi bàn tay trắng như phấn giơ lên. Giang Tu Nhân cầm lấy tay Lâm Miểu đặt ở bên miệng khẽ cắn: “Nơi này chính là Tống lão nhị phát sinh, Tiểu Thuần đụng phải xe của cậu ta. Khi đó anh còn ở nước ngoài, lúc ấy Tiểu Thuần so với em còn nhỏ, sau đó cứ như vậy .”
Lâm Miểu nhìn Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân biết rõ Lâm Miểu cho rằng Tiểu Thuần bắt đầu giống như nàng là không muốn . Anh hôn cái trán Lâm Miểu: “Đứa ngốc, không phải như em nghĩ. Là muội muội của anh chủ động. Con bé từ trong xe xuống nhìn thấy Tống Phi Dương, lập tức háo sắc, sau đó mở miệng hỏi Tống Phi Dương có hay không có nữ bằng hữu.”
Lâm miểu bát quái bắt đầu: ” Tống Phi Dương nói thế nào?”
“Hình như là nói nữ nhân có rất nhiều, bạn gái cũng rất nhiều. Tiểu bằng hữu, cô liền xếp hàng sau hai tháng a. Tống Phi Dương không có ở toan tính đem dãy số cho Tiểu Thuần, quả nhiên cái ngày vừa hết 12 giờ của hai tháng, Tiểu Thuần liền điện thoại cho cậu ta. Sau đó cứ như vậy. Tiểu Thuần vì chuyện này nghe nói còn làm một cái bảng đếm ngược giờ, về sau Tống Phi Dương bị muội muội của anh thu thập được dễ dàng .” Giang Tu Nhân cười nói.
Lâm Miểu hiểu rõ nói: “Là giống như Tiểu Thuần làm.”
Lâm Miểu ghé vào ngực Giang Tu Nhân. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng. Hai tay ôm cổ Giang Tu Nhân. Hai người hôn thật sâu. Ma trảo Giang Tu Nhân tại trên da thịt trơn non mịn sau khi tắm rửa của Lâm Miểu chạy bốn phía. Làm cho thân thể Lâm Miểu vặn vẹo. Trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra rên rỉ một trận. Không biết là đang trốn tránh ma trảo của anh hay là thân thể mềm mại đang chủ động đưa lên.
Ma traỏ Giang Tu Nhân giở trò. Không ngừng trêu đùa mấy chỗ mẫn cảm của Lâm Miểu. Lâm Miểu rốt cục nhịn không được ôm chặt anh. Hoàn toàn quyến rũ. Mặt mũi tràn đầy sắc hồng. Trong cái miệng nhỏ nhắn thì thào kêu lên, “. . . . . .Ông xã. . . . . . Ông xã. . . . . .” Vòng eo mảnh khảnh không ngừng giãy dụa trong ngực của anh, bụng nhô lên, làm cho khê cốc cỏ thơm um tùm không ngừng ma sát lấy cự long tức giận, muốn đem của anh sớm tiến vào ở chỗ sâu trong nước suối bốn phía.
“Hảo bảo bối!” Giang Tu Nhân ôn nhu nhẹ giọng kêu lên. Hai tay nắm cái mông đầy đặn rất tròn của Miểu Miểu, điều chỉnh tư thế tốt, cự long thoáng cái đẩy cánh hoa ra, nghịch nước suối, thật sâu tiến vào chỗ sâu nhất căng trí mà ấm áp .
“. . . . . . A. . . . . .” Lâm Miểu ngẩng cao đầu một chút, trong cái miệng nhỏ nhắn hít sâu một hơi, bụng rất nhẹ, thích ứng cự đại cùng nóng rực của Giang Tu Nhân. Một hồi lâu mở hai chân đặt ở bên hông Giang Tu Nhân. Hai tay chống giạng chân ở trên người của anh. Nhẹ nhàng giãy dụa cái mông đầy đặn, hưởng thụ lấy cự long ra ra vào vào mang đến khoái hoạt.
Nhìn thấy Lâm Miểu cưỡi trên người mình, đầu giương lên, tóc dài bay bay, từ bụng phập phồng phát ra rên rỉ có tiết tấu. Giang Tu Nhân đùa dai bưng lấy cái mông của nàng, theo vị trí của nàng, trước sau kéo đẩy cái mông của nàng. Làm cho cự long mỗi lần thiếu chút nữa thoát ly ra hoa kính hẹp hòi, lại dùng lực nhảy vào, húc tại chỗ sâu nhất trên nhụy hoa. Lâm Miểu lúc này phát ra một tiếng rên rỉ như khóc như tố.
Theo Giang Tu Nhân làm chuyện xấu, động tác Lâm Miểu cũng càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ thì càng ngày càng cao, tiếng càng ngày càng lớn. Bắt đầu còn có thể dùng hai tay chống ở thân thể mềm mại của mình. Càng về sau một chút khí lực cũng không có, chỉ phải vô lực ghé vào ngực Giang Tu Nhân, thừa nhận Giang Tu Nhân tiến công. Ôm trọn bộ ngực lắc lư trước sau. Màu trắng nhạt chính giữa quầng vú, hồng anh đào sớm đã cao cao đứng thẳng, ma xát ngực Giang Tu Nhân .
Nhìn thấy Lâm Miểu không có khí lực, Giang Tu nhân cười hắc hắc, “Bảo bối, chúng ta tiếp tục!” Dưới con mắt Lâm Miểu vừa thẹn lại giận, anh lật thân thể Miểu Miểu quỳ sấp trên giường, dùng tư thế anh thích nhất, từ phía sau thật sâu ưỡn vào, hai tay từ dưới nách nàng xuyên qua nắm thật chặc hai vú bởi vì rủ xuống mà hết sức cự đại mê người dùng sức xoa nắn lấy, từng cái dùng sức đem cự long đụng vào chỗ sâu nhất, tư thế cơ thể khác thường mang đến kích thích cự đại khiến cho Lâm Miểu theo động tác của anh không ngừng thét chói tai , đầu loạng choạng, tận tình gào thét thừa nhận Giang Tu Nhân tiến công vô tận . . . . . .
Đến lúc Giang Tu Nhân nhìn thấy Lâm Miểu nhanh không được, mới bắt đầu dùng sức: “Đến đây đi, bảo bối, chúng ta cùng đi a. . . . . . Anh muốn đem em mang lên thiên đường!”
Đã chiến đấu xong, Lâm Miểu sớm đã mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường vừa động không muốn động, mặc cho linh hồn nhỏ bé trên trời phiêu nha phiêu nha.
Ôn tồn ôm Lâm Miểu một hồi lâu, mới thấy nàng trì hoãn quá mức , ghé vào ngực Giang Tu Nhân oán trách phát anh: “Lưu manh, anh lấy đâu ra sức lực lớn như vậy nha?”
“Hắc hắc, không biết là ai vừa rồi chủ động kêu em muốn em muốn ?” Giang Tu Nhân cười xấu xa một tiếng, xoa nhẹ đôi ngực của Lâm Miểu đắc ý cười nói: “Anh hiện tại không lợi hại, sao được? ! Anh còn muốn sinh ít nhất hai người con trai .”
Lâm Miểu là lần đầu tiên đến thủ đô, ấn tượng từ xưa của nàng đối thành thị này tòa thành thị này đã mất đi cảm giác sâu nặng, nó không hề có tang thương, không hề nắm chắc súc tích, tất cả lịch sử đều bị dán lên nhãn giá cả. Tất cả tòa nhà đều là không đâu vào đâu, từ nơi này chút ít trong kiến trúc có thể minh xác thời đại này quá trình biến thiên rõ ràng.
Buổi sáng tỉnh lại, phòng ngoài tối tăm, cùng khí sảng cuối thu của Bắc Trữ thị không thể nói giống nhau. Lâm Miểu đẩy cửa sổ ra, chính là không khí ngoài phòng rõ ràng cũng không có trong tưng tượng hảo, không khí âm trầm, có lẽ sẽ có mưa. Phòng ngủ đối với chính giữa hoa viên, tầm mắt rất tốt, có thể thấy toàn cảnh hoa viên, kỳ thật trong lúc này mỗi một gian phòng đều có thể nhìn đến toàn cảnh hoa viên. Bốn tòa nhà Tiểu Lâu hình vuông ở vị trí chính giữa bên cạnh, dùng hành lang gấp khúc đem Tiểu Lâu liền cùng một chỗ hình thành hình vuông hoàn toàn phong bế. Hoa viên rất đẹp, lại tượng khí mười phần, tựa như một cô nương ở nông thôn lần thứ nhất đi vào trong thành sau khi trở về tự cho là đúng hình tượng hiện đại.
Trong nhà chỉ có hai vợ chồng Hoàng a di, bọn họ mỗi ngày đều tới nơi này, chăm sóc tòa nhà cấp bốn, thời gian Giang Tu Nhân đến thủ đô rất nhiều, nhưng đều là qua vội vàng , cho nên bọn họ có thể ứng phó một nơi nhà cửa lớn như vậy. Thời điểm Giang Tu Nhân đến thủ đô trước kia cũng sẽ mang nữ nhân khác tới, nhưng mỗi lần đều an bài ở tại khách phòng.
Nhìn thấy Lâm Miểu, Giang Tu Nhân nói cho bà biết đây là bà xã, lần này tới kinh thành đưa thiếp mời kết hôn. A di cười nói: “Bà chủ tựa như con dâu tiên sinh nuôi từ bé.” Hoàng a di là một khoái nhân khoái ngữ làm việc nhà.
Lâm Miểu thay kiểu CD mới của mùa đông, một váy ngắn liền thân tơ dày trắng, phối hợp giữa giày cao bồi thoải mái. Bên ngoài mặc áo gió, làm cho a di trợn to hai mắt giống như chuông đồng: “Bà chủ, bà thật sự là quá đẹp. Ngoại trừ vóc dáng của bà hơi thấp, tôi trông thấy nữ nhân xinh đẹp nhất .”
Lâm Miểu biết bà nói có ý tứ gì, không thèm để ý chút nào, cười nói: “A di, bà đây là khen tôi sao? Còn có từ nay về sau gọi tôi Lâm Miểu hoặc là Miểu Miểu.”
Chồng của Hoàng a di phụ trách lái xe, vừa lên xe, Lâm Miểu không hề lo lắng nói cho hắn biết đi quán ăn của thủ đô, tất cả vật phẩm xa hoa của Hoa Hạ nơi tập trung nhiều nhất là cửa hàng Kỳ Hạm.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
7 chương
68 chương
55 chương
504 chương
66 chương
126 chương
54 chương